Hiện giờ người cầm quyền ở Cầu Lập, thật ra một bộ phận rất lớn đều là người Sở trước kia từ trung nguyên chạy nạn đến đây, thậm chí ngay cả Lâm Việt ban đầu cũng là đất Sở. Sở dĩ Đại Ninh không có trực tiếp chinh phục, không phải vì Đại Ninh võ công không bằng Sở, mà là Đại Ninh cảm thấy phiền phức, giữ lại tiểu quốc như Lâm Việt hàng năm cống nạp đầy đủ rất tốt, không cần nuôi dân, thu nhập cũng không tệ.
Cho đến khi thủy sư Đại Ninh mới thành lập, đã có sức chiến đấu ngoài biển, Lâm Việt nơi này thật ra giữ hay không giữ đã không có ý nghĩa lớn.
Người Sở trốn đến Cầu Lập đã thành lập quốc gia, hoàng tộc Cầu Lập đó xét đến cùng cũng là người Sở. Năm đó bại tướng Trương Tuân của Sở suất lĩnh bảy ngàn bại binh đến Lâm Việt đầu tiên, gia nhập thủ hạ một vị phiên vương ở Cầu Lập, phiên vương kia họ Nguyên. Sau này Trương Tuân cảm thấy những thổ dân địa phương này ngay cả văn tự cũng không có, âm luật cũng không hoàn chỉnh, lễ nghi lại càng khiến người ta chê cười, hoàn toàn chính là một đám người man rợ chưa khai hóa, hoang man như thế sao không chiếm làm của riêng?
Lúc ấy Trương Tuân đã bái vị phiên vương Cầu Lập kia làm nghĩa phụ, cũng đổi thành họ Nguyên, sau này chinh chiến, để dễ được thổ dân địa phương công nhận hơn, cho nên họ Nguyên này vẫn không đổi lại.
Cho đến ngày nay, thật ra người Cầu Lập còn giữ rất nhiều tập tục thời Sở, đều là đám người Trương Tuân này mang sang.
Ví dụ như chôn rượu.
Phong tục này, phía nam Đại Ninh cũng vẫn có.
Trong nhà nếu có trẻ con ra đời, nếu là con gái, sẽ phong kín vài vò rượu chôn sâu dưới đất, đợi ngày con gái xuất giá thì lấy ra uống cùng các thân bằng hảo hữu, tên là Nữ Nhi Hồng.
Người Cầu Lập cũng có thói quen này, nhưng bọn họ càng si mê thứ vò này hơn. Người Sở dùng để đựng rượu, mà tác dụng của vò đối với người Cầu Lập nhiều hơn, người Cầu Lập nguyện hoả táng, cho rằng lửa có thể tinh lọc linh hồn con người, sau khi hoả táng cũng để trong vò chôn dưới đất.
Cho nên giờ này khắc này, Đỗ Uy Danh và Vương Khoát Hải đang do dự nhìn những cái vò bịt kín ở phía sau cảng thuyền.
"Mở không?"
"Mở đi, nếu là rượu, chắc hẳn đều là rượu lâu năm, nghĩ đến mùi vị đó thôi đã khiến người ta chảy nước miếng."
"Vận khí tốt mở ra được rượu, vận khí không tốt mở ra được một lão tổ tông người Cầu Lập."
"Để ta."
Vương Khoát Hải ngồi xổm xuống, bàn tay to vỗ một cái, bụp một tiếng lớp đất phong vò bị vỗ nát, mùi rượu tản ra.
"Vận khí không tệ đấy." Vương Khoát Hải nhếch môi cười: "Người Cầu Lập cũng không thể vò rượu và vò lão tổ tông cạnh nhau chứ, mấy vò này có thể đều là rượu."
Gã lại vỗ liền dăm ba vò, đều là rượu lâu năm, mấy người lập tức vui như nở hoa. Lúc phong vò là đầy rượu, hiện giờ vò đã bị trống khoảng hơn một bàn tay, chứng tỏ rượu này được niêm phong ít nhất quá ba mươi năm.
"Đây là một câu chuyện bi thương." Đỗ Uy Danh che mặt: "Rượu chôn 30 – 40 năm, cô nương này là không gả đi được."
"Cũng không phải tất cả phong rượu đều là Nữ Nhi Hồng." Vương Khoát Hải trừng mắt liếc gã ta một cái: "Nghĩ lạc quan một chút, lỡ như là phong rượu rồi quên thì sao."
"Vậy lại càng bi thương..."
Hai người múc một ngụm rượu nếm thử, mùi vị thật sự là không có cách nào hình dung được. Rượu ủ mấy chục năm rồi, mùi vị vô cùng ngon.
Thẩm Lãnh từ đằng xa đi tới, cách rất xa đã ngửi được mùi rượu: "Các ngươi đã đào lão tổ tông của ai ra rồi."
Đỗ Uy Danh: "..."
Vương Khoát Hải: "Đột nhiên không muốn uống."
Thẩm Lãnh cười, nhìn chỗ rượu kia nói: "Người Cầu Lập ủ rượu vẫn là dùng phương thức của người Sở, rất cổ xưa."
"Cách ủ rượu cổ uống rất ngon?"
"Đương nhiên không phải." Thẩm Lãnh nói: "Nói như vậy có thể sẽ bán đắt hơn một chút."
Hắn cũng múc một ngụm nếm thử: "Năm đó khi người Sở bắc chinh thảo nguyên, vị tướng quân thiếu niên Sở quốc kia đổ rượu vào nước sông, vốn là rượu ngon do Sở hoàng ngự tứ hắn không muốn uống một mình, vì thế nghĩ ra cách này, các binh sĩ uống nước sông, cũng tương đương với uống cùng hắn."
Vương Khoát Hải giật mình ôm vò rượu lùi về sau: "Ở đây chỉ có biển, nếu tướng quân đổ rượu xuống biển?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Lần sau thật sự phải đưa ngươi đến tiểu học đường học hành từ đầu rồi... Đổ hết vào nước biển rồi, chúng ta còn chưa uống đã bị cá uống rồi, ngươi nghĩ ta ngốc?"
Vương Khoát Hải nghĩ nghĩ: "Cũng đúng."
Đỗ Uy Danh: "Đúng cái rắm ấy... Tướng quân cũng chỉ trêu ngươi, nước biển có thể uống sao?"
Thẩm Lãnh cười ha ha: "Thu dọn một chút, xem thử rượu có thể chia cho mọi người mỗi người một bát hay không, đến lúc đi tìm Nguyên Thanh Phong để kết thúc việc này rồi. Hiện giờ hải vực bắc bộ Cầu Lập chỉ có một Nguyên Thanh Phong còn có thể đánh, hai ba vạn người, mấy trăm chiếc thuyền, rồi xử lý Nguyên Thanh Phong, hải vực rộng lớn này sẽ mặc cho bách tính Đại Ninh ta lái thuyền ngao du, chiến binh của Đại Ninh cũng có thể từ bắc cương Cầu Lập giết thẳng đến đô thành Cầu Lập."
Vương Khoát Hải và Đỗ Uy Danh lập tức phấn chấn tinh thần: "Tướng quân đã nghĩ ra đánh như thế nào?"
"Ừm." Thẩm Lãnh nói: "Nhưng có câu nói phía trước, ta căn dặn các ngươi làm như thế nào, các ngươi cứ làm như thế nấy, không được tranh chấp không được trái lệnh."
"Tướng quân ngài nói."
"Các ngươi đều ở lại." Thẩm Lãnh nhìn về phía hai thủ hạ đắc lực này: "Mỗi một chiếc Phục Ba nếu muốn khống chế thông thuận, không ít hơn ba mươi người, tính cả thay phiên, nhất định phải năm mươi người... Mười chiếc Phục Ba, ta mang năm trăm người ra biển, ngoại trừ năm trăm người này ra, khoảng một ngàn năm trăm người còn lại ở lại cảng thuyền, ta để lại tất cả khoái thuyền Con Rết cho các ngươi."
Vương Khoát Hải lập tức sốt ruột: "Tướng quân ngài đây là muốn làm gì?"
"Tất nhiên ta có tính toán, đã nói các ngươi không được tranh chấp."
"Vương tướng quân ở lại, hai người chúng ta cùng tướng quân ngài ra biển." Đỗ Uy Danh nói: "Tuy rằng không biết tướng quân an bài chuẩn bị như thế nào, nhưng bên cạnh tướng quân đến một người đắc lực cũng không mang theo, ta không đồng ý. Vương tướng quân dẫn người ở lại đây là đủ rồi, hai người chúng ta nói gì cũng sẽ không ở lại."
"Cả ta nữa!" Dương Thất Bảo từ đằng xa chạy chậm qua: "Ta cũng không ở lại, tướng quân đi đâu thì ta đi đó."
"Ta để các ngươi ở lại, các ngươi tưởng để cho các ngươi ngủ à?"
Thẩm Lãnh kéo ba người sáp lại gần nhau căn dặn vài câu, ba người nghe xong vẻ mặt đều kinh ngạc, thật sự không ngờ tính toán của Thẩm Lãnh lại to gan lớn mật như thế, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì dường như cũng cũng chỉ có làm như vậy mới có thể đảm bảo phần thắng.
"Ta mặc kệ, hai người bọn họ ở lại, ta đi theo tướng quân."
"Ta cũng mặc kệ, hai người bọn họ ở lại."
"Ta ..."
"Đều câm miệng." Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Không tuân quân lệnh?"
Ba người lập tức không biết nói gì, nhưng đều không phục.
"Trà gia có đẹp không?" Thẩm Lãnh hỏi.
"Đẹp."
"Đương nhiên là đẹp."
Thẩm Lãnh cười cười: "Vậy còn phải nói, các ngươi nghĩ ta nỡ bỏ Trà gia một mình đi chịu chết? Ở lại đây hết cho ta, nhanh thì 3 – 5 ngày, chậm thì 7 – 8 ngày ta sẽ trở lại."
Cùng lúc đó, trên đại dương bao la.
Nguyên Thanh Phong dẫn theo đội thuyền của y trở lại Cầu Lập, giữa đường gặp một nhóm tàn binh, khoảng chừng hơn mười chiếc thuyền bị y chặn lại, hỏi han chi tiết mới biết được lại là cái tên Thẩm Lãnh kia, dùng vỏn vẹn hai ngàn binh lực trực tiếp công phá cảng thuyền của Nguyên Diệp, gần như diệt sạch thủy sư của Nguyên Diệp, đó chính là hơn hai trăm chiếc thuyền, quân đội ước chừng hai vạn, bị người ta dùng số binh lực bằng một phần mười, số thuyền bằng một phần hai mươi đánh cho tơi bời hoa lá.
"Với kiểu tính cách của Thẩm Lãnh, quả quyết là hắn sẽ không thu tay." Nguyên Thanh Phong đứng ở đầu thuyền: "Đi về phía cảng thuyền!"
Chiến thuyền điều chỉnh hướng đi, tăng tốc đi về hướng cảng thuyền.
Hai ngày sau, Thẩm Lãnh mang theo mười chiếc chiến thuyền Phục Ba và gặp được thủy sư của Nguyên Thanh Phong trên biển lớn. Thẩm Lãnh đứng ở đầu thuyền nhìn cột buồm dày đặc xuất hiện phía đối diện liền không nhịn được cười, có thể gặp nhau trên biển lớn mênh mông này thật sự chỉ là vận khí?
Tất nhiên không phải, tất cả điều này đều là Thẩm Lãnh đã suy đoán trong đầu. Hết lần này đến lần khác Nguyên Thanh Phong nghĩ là y hiểu Thẩm Lãnh, nhưng y đâu thể ngờ được, việc Thẩm Lãnh làm nhiều nhất trong khoảng thời gian này, chính là nghiên cứu tính cách, tác phong, và cả thói quen của Nguyên Thanh Phong.
"Đi." Thẩm Lãnh hạ lệnh.
Mười chiếc Phục Ba bắt đầu quay đầu thuyền tăng tốc rút đi, mấy trăm chiếc chiến thuyền Cầu Lập đuổi theo sát phía không rời.
Một vị phó tướng Cầu Lập lo lắng thấp thỏm, nhìn chiến thuyền của người Ninh bỏ chạy ở phía xa không nhịn được khuyên một câu: "Đại tướng quân, liệu có bẫy hay không?"
"Ngươi nghĩ sẽ là cạm bẫy gì?" Nguyên Thanh Phong liếc mắt nhìn thủ hạ một cái: "Hắn tổng cộng chỉ có mười một chiếc thuyền, bây giờ có mười chiếc thuyền đang ở trước mặt ta, ý của ngươi là, Thẩm Lãnh mai phục một chiếc thuyền, dùng mười chiếc thuyền làm mồi nhử, chờ lúc chúng ta tiến lên, một chiếc thuyền mai phục kia giữa đường giết ra, giết chúng ta toàn quân bị diệt?"
Tất cả mọi người đều bật cười.
Tin tức sẽ không có giả, Thẩm Lãnh chỉ có mười một chiếc thuyền, hiện giờ xuất hiện mười chiếc thuyền, chẳng lẽ Thẩm Lãnh thật sự sẽ dùng một chiếc thuyền làm mai phục?
"Thẩm Lãnh là đang đuổi giết người của chúng ta." Nguyên Thanh Phong cầm loan đao chỉ về phía trước: "Ta đã nói rồi, Thẩm Lãnh sẽ không dừng tay như vậy, hắn quá tham lam... Tuy rằng ta và hắn không có giao thủ chính diện quá nhiều, nhưng ta cũng coi như là hiểu người này, hắn tuổi trẻ khí thịnh, nghĩ mình là chiến thần bách chiến bách thắng, càng là người trẻ tuổi như vậy càng tham, tham quân công."
Nguyên Thanh Phong nói: "Nhưng mà... Cũng không thể không phòng bị."
Y nhìn về phía thủ hạ ở bên trái: "Lý Diên Niên, ngươi mang năm mươi chiếc thuyền tăng tốc đuổi theo, các thuyền khác đi theo kỳ hạm của ta, nếu có biến cố gì, cũng dễ ứng phó."
Lý Diên Niên nín nhịn một lòng muốn báo thù lập tức lên tiếng trả lời, rời khỏi kỳ hạm trở lại chiến thuyền của hắn ta, mang theo năm mươi chiếc thuyền phân ra giương buồm tăng tốc, nhìn phương hướng rút lui của Thẩm Lãnh là Cầu Lập chứ không phải bên phía Đại Ninh, sự lo lắng của bọn họ cũng liền giảm đi một chút.
"Tăng tốc!" Lý Diên Niên rít gào: "Đuổi theo cho ta, cơ hội khó khăn lắm mới có được tuyệt không thể dễ dàng bỏ qua, đuổi theo, băm đám người Ninh kia cho cá ăn!"
"Giết!"
"Giết!"
Người Cầu Lập cuối cùng cũng nắm được một cơ hội báo thù gần như đều điên rồi, phe đối diện chỉ có mười chiếc thuyền với hai ngàn người, còn có thể như thế nào được?
"Bọn chúng đã đến gần bờ rồi, là muốn lên bờ."
"Bọn chúng muốn đến cảng thuyền."
Nguyên Thanh Phong buông thiên lý nhãn xuống: "Chiến thuyền của Thẩm Lãnh quá ít, hắn biết ở trên biển mình không đánh thắng, cơ hội duy nhất chính là trở lại trên đất liền. Cảng thuyền tuy rằng hư hại, nhưng có thể phòng thủ, hắn muốn ở đó chiến một trận cuối cùng với ta... Rất thông minh, nhưng cũng là hành động bất đắc dĩ, hắn không chỗ nào để đi."
Chiến thuyền ùn ùn tiến về phía trước, mấy trăm chiếc thuyền đuổi theo mười chiếc thuyền phía trước, giống như mấy trăm con bạch tuộc khổng lồ đang đuổi giết mười con cá mập vậy.
Chính như Nguyên Thanh Phong đoán, cảng thuyền tuy rằng đã hư hại nhưng có địa lợi có thể dùng, chút người đó của Thẩm Lãnh chỉ có phòng thủ ở đây mới có thể chiến, mười chiếc thuyền kia chạy thẳng vào cảng thuyền sau đó dừng chiến thuyền, lại còn bỏ chiến thuyền, binh lính người Ninh đều đi lên tường gỗ thủy trại.
"Giết vào."
Nguyên Thanh Phong giơ thiên lý nhãn lên nhìn nhìn bốn phía, biển rộng mênh mông không nhìn thấy thuyền khác.
Y chỉ tay về phía trước: "Ở trên đất đai của chúng ta, băm thây đám người Ninh kia thành vạn đoạn."
Từng chiếc từng chiếc cự hạm Cầu Lập tới gần cảng thuyền, Thẩm Lãnh đi lên tường gỗ, quay đầu lại liếc nhìn mấy cỗ máy ném đá đã được sửa xong: "Sinh tử thành bại, chỉ chờ một trận chiến này, đánh thắng, chúng ta về Bình Việt đạo ăn thịt thoải mái."
Hàn quang trên chiến đao lóe ra, đại chiến hết sức căng thẳng.