Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 411 - Chương 411: Tử Chiến Đến Cùng

Chương 411: Tử chiến đến cùng Chương 411: Tử chiến đến cùng

Mười chiếc Phục Ba của Thẩm Lãnh liền vứt ở cửa cảng thuyền, gần như chặn đường thuỷ tiến vào cảng thuyền, Lý Diên Niên ra lệnh một tiếng, mấy chiếc thuyền va chạm ở phía trước hung hăng tông vào, sau vài tiếng động cực lớn, hai chiếc Phục Ba của Thẩm Lãnh bị tông vỡ, đường thuỷ trở nên rộng rãi hơn, chiến thuyền của Cầu Lập liền từng chiếc từng chiếc chạy nhanh vào trong cảng thuyền.

Trên năm mươi chiếc thuyền của Lý Diên Niên có hàng ngàn thủy quân, nhóm đầu tiên xông vào cảng thuyền, không có một chút do dự nào, là nóng lòng lập công cũng là nóng lòng báo thù.

Đối với người Cầu Lập mà nói cái gã tên Thẩm Lãnh kia chính là kẻ thù không đội trời chung, từ khi Cầu Lập lập quốc tới nay cũng không từng bị người khác sỉ nhục như thế, đội ngũ hơn hai ngàn người đi qua đi lại mấy ngàn dặm giết vô số người, giết thành chiếm đất như vào chỗ không người, lại còn đã bắt không được đánh không lại, cả nước Cầu Lập trên dưới đều bị một mình Thẩm Lãnh tát vào mặt đến mấy lần, lần nào cũng đều là đánh cho quay mòng mòng.

Hoàng đế Cầu Lập Nguyên Đằng Uyên nói mặt ông ta bị đánh rất rát rất đau, có người nào mà không phải vậy?

Nhưng mặt đau nhất vẫn là đám người thủy sư Cầu Lập này. Mới trước đó không lâu, thủy sư Cầu Lập hoành hành không kiêng nể gì trong đại dương, những chiến thuyền của Lâm Việt quốc ở trước mặt bọn họ đều là thứ hữu danh vô thực, hiện giờ đối thủ của bọn họ từ Lâm Việt đổi thành Đại Ninh, mà bản thân bọn họ thì biến thành hữu danh vô thực.

"Tướng quân!" Thân binh chạy về hướng Thẩm Lãnh gọi một tiếng: "Năm mươi chiếc chiến thuyền của quân địch đuổi theo sát nhất đều đã vào cảng thuyền."

"Đốt lửa đi."

Thẩm Lãnh cầm cung cứng trong tay, trên mũi tên quấn vải dầu, đốt lửa lên, một mũi tên bắn ra ngoài.

Mũi tên kia vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung rơi xuống một chiếc chiến thuyền Phục Ba, phía sau mũi tên này, mấy trăm hỏa tiễn giống như mưa sao băng bắn qua, rơi xuống dày đặc, Phục Ba bỗng chốc nổi lửa lớn.

Sau khi mang chiến thuyền trở về Thẩm Lãnh liền đổ rất nhiều dầu hỏa và hỏa dược. Hắn không có ý định lấy mười chiếc Phục Ba có giá trị chế tạo xa xỉ này, chính là bởi vì chiến thuyền quá tốt còn quá mới, người Cầu Lập tuyệt đối không thể ngờ được chuyện đầu tiên Thẩm Lãnh làm lại chính là hủy thuyền.

Hỏa tiễn rơi xuống, Phục Ba bốc cháy, cửa vào cảng thuyền lập tức bị lửa lớn phong kín, năm mươi chiến thuyền Cầu Lập vừa mới lao vào cảng thuyền kia đã bị đóng nhốt vào trong, giống như yêu thú địa ngục há miệng ra nuốt chửng bọn họ.

"Đập!"

Giờ này khắc này, Đậu Hoài Nam lưu thủ ở cảng thuyền đứng trên chỗ cao nhìn đấu pháp giống như không lưu đường sống kia của Thẩm Lãnh cũng có chút cảm xúc dạt dào, trận chiến này ai cũng không có đường lui nữa rồi, thắng thua chính là sinh tử.

Bên cạnh hắn chỉ có hơn một trăm người, điều khiển kia mấy cỗ máy ném đá chỉ vừa mới được sửa xong không bao lâu.

Lúc Thẩm Lãnh dẫn đội ngũ tập kích cảng thuyền trong đêm, mấy cỗ máy ném đá này đều đã bị đẩy ngã không phát huy được vai trò, giờ này khắc này, máy ném đá không thể ở phát huy uy lực khi quân Ninh tiến công của Cầu Lập quốc, nhưng bắt đầu tước đoạt sinh mệnh khi người Cầu Lập tiến công.

"Nhắm chuẩn mà bắn, thuyền của người Cầu Lập đều chen chúc ở trong cảng thuyền."

Đậu Hoài Nam khàn giọng hô một tiếng, đây không phải lần đầu tiên ông ta đi theo Thẩm Lãnh đánh trận, nhưng ông ta lại nhìn thấy rất rõ đây là lần cách cái chết gần nhất. Mấy trăm chiếc chiến thuyền cùng mấy vạn thuỷ quân người Cầu Lập, mà bên Thẩm Lãnh bọn họ cộng lại không quá sáu trăm người, những người khác có thể đến kịp hay không thì phải xem vận khí.

Máy ném đá ném cự thạch lên trời cao, trên đá lớn cũng có quấn vải dầu thấm dầu hỏa đốt cháy, cầu lửa khổng lồ từ trên trời rơi xuống đập vào một chiếc thuyền Cầu Lập, vụn gỗ bay tán loạn... Trong cảng thuyền vốn chỉ lớn như vậy, chiến thuyền ra vào nếu theo trình tự thì không có vẻ chật chội, nhưng năm mươi chiếc thuyền xông vào cùng lúc, khoảng cách giữa thuyền và thuyền quá gần.

Quả cầu lửa khổng lồ thứ hai bay tới, rơi xuống nước bịch một tiếng, cột nước bắn lên cao chừng 4 – 5 mét.

Bộp!

Đoàn suất của chiến binh Đại Ninh đập cho thủ hạ của mình một cái: "Bắn lệch khó hơn bắn trúng, rất không dễ dàng nhỉ."

Binh sĩ phụ trách nhắm bắn lập tức đỏ mặt.

Cầu lửa đập vào chiến thuyền, giống như đập vào lòng Lý Diên Niên vậy.

Hắn ta biết Thẩm Lãnh hung ác, nhưng không ngờ là sẽ hung ác như thế, đây chính là mười chiếc thuyền mới đó, ngay cả hắn ta cũng không thể không thừa nhận chiến thuyền của Ninh quốc chế tạo sau này tiên tiến hơn, cường đại hơn, đối với người của thủy sư mà nói chiến thuyền chính là mạng sống, Thẩm Lãnh ngay cả mạng của mình cũng không cần?

Chớ không phải là Thẩm Lãnh không nghĩ tới, đánh đến cuối cùng, không có thuyền, hắn chạy đi đâu? Chạy như thế nào?

Thẩm Lãnh không nghĩ tới việc sẽ chạy, có lúc chạy, nhưng hiển nhiên không phải bây giờ.

"Tiễn!" Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng.

Trọng nỗ có thể sửa chữa được trong cảng thuyền đều đem ra hết, hơn mười trọng nỗ to bằng cẳng chân thô bắn ra ầm ầm, hơn bốn trăm mũi tên lông vũ bắn ra, cảnh tượng có chút chấn động.

Thẩm Lãnh đứng ở chỗ cao kéo căng cung thiết thai ba thạch của hắn, nhắm vào tướng quân Cầu Lập đứng ở đầu thuyền gào thét chỉ huy kia, ngón tay rời khỏi dây cung, sau một tiếng vù, mũi tên lông vũ bắn nhanh ra ngoài. Mũi tên lông vũ bay qua khói đen nghi ngút đột nhiên rơi xuống, đâm vào vai Lý Diên Niên phập một tiếng, hoàn cảnh quá phức tạp, mũi tên này cuối cùng vẫn lệch một chút, với lại người cũng không phải là không biết cử động.

Nhưng Thẩm Lãnh cảm thấy có chút tiếc nuối.

Lý Diên Niên ôm vai ngã xuống, thân binh bên cạnh xông đến luống cuống tay chân kéo hắn ta về phía tìm kiếm sự che chắn.

"Để ta biết là tên khốn kiếp nào bắn ta một mũi tên, ta bắn hắn thành con nhím!"

Lý Diên Niên tức giận mắng một câu, nằm trên sàn thuyền chờ thủ hạ rửa vết thương cho hắn ta, đúng lúc này lại trơ mắt nhìn một điểm đen từ trên cao rơi xuống, hắn ta đột nhiên kéo thân binh bên cạnh mượn lực xoay người tránh né, nhưng thân binh bên cạnh hắn ta lại không biết làm sao, còn chưa kịp phản ứng, mũi tên lông vũ đã bắn vào hốc mắt gã, người ngửa ra sau, đầu lại đập mạnh xuống sàn thuyền.

Mũi tên thứ hai của Thẩm Lãnh lại không bắn chết tướng quân người Cầu Lập kia, hắn lắc đầu có chút bất đắc dĩ, lấy ra mũi tên thứ ba.

Khi nhìn lại, tướng quân Cầu Lập kia đã nấp ở phía sau đám người, ngồi xổm ở đó đâu còn dám thò đầu ra.

Máy ném đá, máy bắn nỏ, những đại sát khí do người Cầu Lập tạo ra này đã khiến bản thân người Cầu Lập cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng. Năm mươi chiếc thuyền không thể đến gần phía cầu tàu, thuyền miễn cưỡng đến gần thì trở thành mục tiêu tập trung công kích của quân Ninh, tổn thất thảm trọng, thuyền ở phía sau muốn rút đi nhưng quay đầu thuyền đâu có dễ dàng như vậy, khoảng cách giữa thuyền và thuyền quá gần, đường thuỷ phía sau lại bị lửa lớn phong kín, cảng thuyền này liền biến thành địa ngục nhân gian.

Bên ngoài cảng thuyền, kỳ hạm của thủy sư Cầu Lập dừng lại, chiếc cự hạm dài đến trăm mét này giống như mãnh thú bá chủ trên biển, nhưng trên thực tế đó cũng không phải là kỳ hạm thật sự của Nguyên Thanh Phong, lần trước khi chiến đấu kịch liệt với người Ninh, kỳ hạm của y đã bị Thẩm Lãnh làm hỏng rồi.

Nhìn tường lửa chặn đường trước mặt, sắc mặt Nguyên Thanh Phong liền tái đi từng đợt.

Đấu pháp của Thẩm Lãnh luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người như vậy, người trẻ tuổi kia vĩnh viễn sẽ không khư khư giữ cái cũ, khi ngươi nghĩ hắn sẽ liều mạng với ngươi ở trên biển, hắn lại xoay người rời đi, ngươi cho là hắn sẽ không nỡ bỏ những chiếc thuyền kia, hắn liền một mồi lửa đốt hết.

"Đổ bộ lên bờ gần đây."

Nguyên Thanh Phong nhìn hoàn cảnh chung quanh, cảng thuyền này cũng không phải là chỉ có một đường thuỷ có thể vào, nếu không thì Thẩm Lãnh cũng sẽ không tập kích trong đêm thành công.

"Nguyên Điểm, ngươi mang ba ngàn người đổ bộ từ bên trái cảng thuyền, dẫn người vu hồi đến chỗ cao cảng thuyền, phá hủy những cỗ máy ném đá kia cho ta."

"Vâng!"

"Trương Hội."

"Có ti chức."

"Ngươi mang ba ngàn người đổ bộ từ phía bên phải, bên phải có thế núi, lấy tiễn trận trên chỗ cao áp chế cung tiễn thủ của người Ninh."

"Vâng!"

Hai tướng quân Cầu Lập lần lượt dẫn người ra ngoài, không bao lâu, hai nhóm thuyền lần lượt đổ bộ ở hai bên bờ trái phải cảng thuyền, nhìn từ phía xa, binh lính Cầu Lập từ trên thuyền xuống dưới đông nghìn nghịt nhanh chóng phủ kín bờ cát.

Bên trong cảng thuyền, Thẩm Lãnh không tiếp tục nhắm bắn tướng quân Cầu Lập kia nữa, tên kia đã biến thành rùa đen rút đầu căn bản không dám lộ mặt.

Hắn nhìn sang chỗ cao: "Người Cầu Lập đã tách ra chưa?"

Lính quan sát ở bên trên hô to: "Đã phân binh, hai nhóm chiến thuyền tách ra trái phải, mỗi nhóm có khoảng mấy nghìn người đổ bộ ở hai cánh."

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài, hắn đều đã tính toán rõ ràng những gì có thể làm, việc người Cầu Lập có thể làm, đại khái hắn cũng đều đã nghĩ đến, trận chiến này có thể xoá sạch nhóm thủy sư bắc hải Cầu Lập cuối cùng hay không, thật ra càng về sau sẽ không chỉ là so đấu dũng khí và nghị lực của các binh sĩ, mà còn có vận khí.

"Phát tín hiệu!" Thẩm Lãnh chỉ chỉ lên trời.

Người ở chỗ cao nhất lập tức đốt pháo hoa đã chuẩn bị từ sớm, trong làn khói đen cuồn cuộn pháo hoa bay lên cao, ban ngày mà, tất nhiên pháo hoa không rõ ràng, mà nếu là người của phe mình nhìn thấy khói đen sẽ xông đến, có thể sẽ đến sớm.

Cách cảng thuyền hơn hai mươi dặm, Vương Căn Đống bọn họ đã sốt ruột chờ đợi từ lâu. Để không bị Nguyên Thanh Phong phát hiện, bọn họ hoàn toàn không dám xuất hiện ở trên biển mà dừng ở bờ biển gần đó, mượn đường bờ biển uốn lượn không bằng phẳng che mắt Nguyên Thanh Phong.

"Giết qua!"

Nhìn thấy khói đen bốc lên, Vương Căn Đống cũng đã không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.

Ông ta nhìn như trầm ổn, nhưng trong lòng lại sông cuộn biển gầm.

"Chờ một chút!"

Đỗ Uy Danh kéo tay Vương Căn Đống, nhìn về phía chỗ cao.

Dương Thất Bảo ở trên cột buồm giơ thiên lý nhãn nhìn chằm chằm sang bên kia, một khắc cũng không dám lơi lỏng.

Đợi một lát sau Dương Thất Bảo khàn giọng hô một tiếng: "Thấy rồi! Ta nhìn thấy rồi!"

"Giết!" Vương Căn Đống đỏ mắt hét lên.

Sau một tiếng ra lệnh, khoảng hơn trăm chiếc chiến thuyền Cầu Lập bị bọn họ bắt giữ khi công kích cảng thuyền bắt đầu xuất phát, mà người điều khiển những chiến thuyền này đều là binh lính Cầu Lập tù binh của bọn họ, trên chiến thuyền của quân Ninh đều treo khoái thuyền Con Rết, mà những chiến thuyền không có quân Ninh thì bị kẹp ở trong đó.

"Tăng tốc!" Vương Căn Đống đã khàn cả giọng: "Tướng quân vẫn đang tử thủ chờ chúng ta, tăng tốc!"

Hơn một trăm chiếc chiến thuyền tăng tốc chạy về phía cảng thuyền, căn bản không có ý định giảm tốc độ. Tù binh người Cầu Lập đều bị nhốt trong khoang thuyền chèo thuyền, mỗi người đều đã mờ mắt rồi, chỉ biết liều mạng chèo chiến thuyền nhanh hơn hơn chút, bọn họ không nhìn thấy bên ngoài, bọn họ chỉ cảm giác phía sau cổ mình chính là hoành đao của người Ninh.

"Có chiến thuyền đến!"

Lính quan sát bên phía Nguyên Thanh Phong rất nhanh đã phát hiện có đội thuyền xông đến, vội vàng thổi tù và cảnh báo. Nguyên Thanh Phong chạy sang một bên chiến thuyền giơ thiên lý nhãn lên nhìn, trên chiến thuyền đang xông đến từ phía xa đều treo chiến kỳ Cầu Lập, mà chiến thuyền quả thật cũng đều là thuyền của Cầu Lập, điều này khiến lòng y hơi thả lỏng một chút.

Nhưng khi những chiến thuyền kia sắp xông đến, Nguyên Thanh Phong bất chợt phát hiện trong đó có vài chiến thuyền treo khoái thuyền Con Rết độc hữu của người Ninh!

Hơn nữa, những chiến thuyền kia không hề có ý định giảm tốc độ.

"Ngăn cản bọn chúng!"

Nguyên Thanh Phong gào thét một tiếng, muốn chia binh ra dùng thuyền ngăn chặn thuyền.

Nhưng con người đều sợ chết, lúc này ai sẽ chủ động xông lên ngăn cản va chạm cho người khác?

Vương Căn Đống bọn họ mang người lên khoái thuyền Con Rết, buông thuyền nhỏ xuống lúc đang chạy nhanh như thế này cũng cực kỳ nguy hiểm, nhưng nguy hiểm đến mấy cũng không bằng va chạm trực tiếp.

Nguyên Thanh Phong nhìn những chiếc chiến thuyền như hải thú kia của bổn quốc, từng chiếc từng chiếc, nghênh diện mà đến.

Bình Luận (0)
Comment