Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 412 - Chương 412: Chiến Kỳ Có Thể Khiến Giang Sơn Thay Đổi

Chương 412: Chiến kỳ có thể khiến giang sơn thay đổi Chương 412: Chiến kỳ có thể khiến giang sơn thay đổi

Từng chiếc từng chiếc chiến thuyền đâm vào nhau, nơi gần cảng thuyền này tựa như từng ngọn từng ngọn núi băng sụp đổ, thuyền từng chiếc từng chiếc thuyền chìm xuống, mỗi người tựa như cũng nghe thấy tiếng rên rỉ không cam lòng của chiến thuyền, mỗi một con sóng dấy lên trên mặt nước không chỉ nuốt chửng mạng người mà còn có cả thù hận.

Thù hận giữa Đại Ninh và Cầu Lập, không thể hóa giải.

Khi Cầu Lập xâm lược tàn sát hải cương Lâm Việt thì không nói, dù sao khi đó cũng không phải là đất Ninh, sau này hết lần này đến lần khác, Đại Ninh đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm? Nhịn mãi đến khi thủy sư Đại Ninh có quy mô đơn giản, nhịn đến khi có thể chiến đấu một trận, cho dù là lúc đó, trong lòng hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh cũng vẫn thấp thỏm không yên, quân Ninh lục chiến vô địch lần đầu tiên tiếp xúc với hải chiến. Điều may mắn là, những binh sĩ nhiệt huyết kia của Đại Ninh đã không khiến ông ta thất vọng, cũng không khiến các bách tính thất vọng.

Ngay từ đầu trong lòng người Cầu Lập không có hận, bởi vì bọn họ là người ức hiếp, tất nhiên không có hận ý gì.

Cho đến khi Thẩm Lãnh giết tỷ tỷ của Nguyên Thanh Phong, cho đến khi quân đội của Đại Ninh đánh vào quốc nội Cầu Lập, bọn họ thật sự cảm nhận được nỗi đau khổ mà chiến tranh mang đến, cảm nhận được cái gì gọi là cửa nát nhà tan, cái gì gọi là mất nước, khi đó thù hận chính là của song phương.

Nguyên Thanh Phong đã phân binh ra chỉ có thể trơ mắt nhìn kia hơn một trăm chiếc chiến thuyền của chính bọn họ ngông cuồng vô lối xông đến, nhìn từng chiếc từng chiếc chiến thuyền ở bên ngoài bị đắm, thời khắc này, Nguyên Thanh Phong phát hiện trong lòng mình ngược lại còn khá bình tĩnh.

Nếu Thẩm Lãnh thật sự ngồi yên đợi giết, ngược lại y sẽ cảm thấy không bình thường.

Kẻ tên là Thẩm Lãnh đó a, một kẻ cuồng chiến tranh.

Nguyên Thanh Phong thò tay ra chỉ lên bờ: "Vào bờ."

Đám thủ hạ có chút khó hiểu.

"Dù sao cũng phải có một kết thúc."

Nguyên Thanh Phong vác loan đao của y trên vai, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía cảng thuyền, ánh mắt của y dường như xuyên qua bức tường lửa cuồn cuộn khói đen kia, nhìn thấy người trẻ tuổi Ninh quốc đứng ở chỗ cao kia.

"Không chỉ người Ninh có niềm kiêu hãnh." Nguyên Thanh Phong chờ chiến thuyền tới gần thì nhảy xuống: "Cho dù chết, cũng phải cho người Ninh biết, Cầu Lập sẽ không thỏa hiệp."

Không để ý đến chiến thuyền trên mặt biển nữa, trong ánh mắt của y chỉ có Thẩm Lãnh ở trên đất liền, cho dù thêm nhiều thuyền biển chìm hơn nữa cũng không có gì, y có mấy vạn người, cho dù thuyền chìm chết đi một phần ba thì sao? Khoảnh khắc y lên bờ đã có ít nhất gần hai vạn người lên bờ, nơi này cũng là đất đai của Cầu Lập, bên cạnh chỉ có một chút người của Thẩm Lãnh như vậy, nếu ở trên đất đai của Cầu Lập vẫn có thể trình diễn kỳ tích, vậy chỉ có thể nói là trời muốn diệt Cầu Lập.

Nguyên Thanh Phong không phục.

Quân đội Cầu Lập ở hai cánh trái phải nhanh chóng tiến công vào, mấy trăm người của Thẩm Lãnh căn bản không có khả năng thủ kín không kẽ hở.

Lực lượng cung tiễn thủ ở giữa rất nhanh chóng liền tuyên cáo kết thúc, người Cầu Lập giống như phát điên tràn vào cảng thuyền leo lên tường gỗ, bọn họ muốn tìm từng người Ninh một, đưa đối phương vào địa ngục.

Nhưng mà tường gỗ không có, trong thủy trại cũng không có.

Khi Thẩm Lãnh nhìn thấy thủ hạ của mình mang chiến thuyền đâm qua, hắn đã biết thủy trại không thủ được nữa rồi, Nguyên Thanh Phong sẽ phát điên.

Phía sau thủy trại là một bãi đất trống, Thẩm Lãnh mang theo hơn sáu trăm chiến binh đã dàn trận sẵn sàng đón quân địch. Hắn không lựa chọn ở trong thủy trại có tường gỗ có thể dựa vào để quyết chiến, mà là giao trận chiến cuối cùng cho đại địa rộng lớn, bất kể là trong nước hay là hải ngoại, phàm là nơi có đất liền, đại địa chưa từng phụ quân Ninh.

Chiến trận do hơn sáu trăm người tạo thành chờ đợi người Cầu Lập đã phát điên, trên chỗ cao bốn phía đều đã bị Thẩm Lãnh hạ lệnh đốt, bao gồm chỗ có mấy cỗ máy ném đá kia, thật ra khi đại đội quân đội Cầu Lập tấn công lên bờ, máy ném đá đã không còn bao nhiêu ý nghĩa.

Tất cả những chỗ cao có thể dùng bắn tên qua đều bị ngọn lửa nuốt chửng, Thẩm Lãnh sẽ không lo lắng kẻ thù ỷ vào người đông thế mạnh dùng tiễn trận để tiêu hao binh lính của hắn.

"Ngày đầu tiên khi mặc quân phục chiến binh thủy sư ta đã nghĩ, mục tiêu của thủy sư chúng ta chỉ là thanh trừ nạn thủy phỉ ư? Nếu là như vậy, chúng ta sẽ không trở thành truyền kỳ."

Thẩm Lãnh nhìn chiến binh thủ hạ, sau đó xoay người đối mặt với người Cầu Lập đang hung hãn kéo đến, hắn đứng ở hàng đầu tiên.

"Không, mục đích tồn tại của thủy sư, là để khiến cho người ở bên ngoài biển rộng cũng biết chiến binh của Đại Ninh chúng ta vô địch. Nếu bọn họ nghi ngờ, bọn họ không tin, bọn họ cười nhạo, bọn họ khiêu khích, vậy thì cho bọn họ thể hội một chút, tại sao chúng ta vô địch."

Thẩm Lãnh cầm chiến đao gõ lên giáp ngực, các binh sĩ đồng thanh phát ra một tiếng hò hét.

"Hô!"

Mũi tên lông vũ vẫn sẽ đến, che trời phủ đất mà đến, cung tiễn thủ của người Cầu Lập bắt đầu bắn tên khi còn cách 60 – 70 bước, bọn họ vừa chạy vừa bắn tên, mũi tên lông vũ bay lên giữa không trung sau đó rơi xuống, giống như mưa rào.

"Thuẫn!" Thẩm Lãnh hét to một tiếng.

Thật ra đâu có thuẫn thật sự gì, Thẩm Lãnh đã chuẩn bị rất nhiều để đánh trận chiến cuối cùng này, thuẫn trong tay các binh sĩ này là ván gỗ ở trong cảng thuyền làm thành, không cản được trọng nỗ nhưng có thể cản được mũi tên lông vũ bắn đến.

Các chiến binh giơ ván gỗ lên, bọn họ liền biến thành một thành lũy vuông vức.

Vù một tiếng, mũi tên lông vũ rơi xuống, mộc thuẫn liền ghim chi chít một lớp lông trắng.

Lượt bắn thứ nhất, lượt bắn thứ hai, lượt bắn thứ ba, khoảng cách này, cung tiễn thủ ưu tú nhất cũng chỉ có thể bắn ba mũi tên mà thôi, sau ba mũi tên người Cầu Lập ở phía trước nhất sẽ xung kích chiến trận, cung tiễn thủ của bọn họ cũng không dám bắn tên nữa.

Một cái hộp gỗ lớn nhìn có vẻ hơi thô sơ đã ngăn chặn tất cả mũi tên lông vũ, người Cầu Lập ở gần nhất đã lao đến trước mặt chưa đến ba mét.

"Giáo!"

Thẩm Lãnh đẩy mộc thuẫn trước mặt ra, ném thiết giáo đưa trong tay ra ngoài, binh lính Cầu Lập xông lên trước nhất bị đâm xuyên qua ngực, lực độ khổng lồ kéo theo thi thể bay về phía sau hơn một mét.

Một loạt thiết giáo đánh ngã một lớp người Cầu Lập phía trước nhất, giống như là một lưỡi liềm lia ngang một cái, lúa mạch phía ngoài đồng loạt bị cắt đổ.

"Nỏ!"

Tiêu thương đánh ngã người Cầu Lập gần nhất, liên nỏ bắt đầu phát uy, trong khoảng cách ba mươi bước chân, lực sát thương của liên nỏ có thể khiến người ta tuyệt vọng, mỗi một người đều cầm liên nỏ bắn đi, lúc này đã không cần tiếc rẻ tên nỏ nữa.

Sau hai đợt, thi thể của người Cầu Lập đã nằm phủ một lớp phía trước chiến trận.

"Chiến!"

Thẩm Lãnh đã làm xong chuẩn bị xung kích, thò tay ra nhặt mộc thương để trên mặt đất lên, những mộc thương này không có đầu sắt, chỉ là từng cây từng cây gậy gỗ dài chừng ba mét, đầu phía trước vót nhọn. Tất cả những gì ở cảng thuyền có thể chuẩn bị để nghênh đón trận chiến này đều đã làm xong rồi, trước khi Thẩm Lãnh dẫn chiến binh rút lui đến bãi đất trống này, mộc thương cũng đã để sẵn ở đây.

Phía trước hai hàng chiến binh tướng mộc thương vươn đi ra, người nửa ngồi, mộc thương đích một đầu chống đỡ mặt đất, mũi thương giơ lên đối với người ngực đích vị trí.

Giống như hồng thủy đập vào bờ đê, khi người Cầu Lập tiến công cũng phát ra từng tiếng kêu gào tuyệt vọng. Người ở phía trước nhất căn bản không dừng lại được, nếu bọn họ dừng lại, hậu đội sẽ xô ngã bọn họ giẫm chết, huống hồ đội đốc chiến ở ngay phía sau bọn họ, trước sau đều là chết, vậy thì chỉ có thể xông về phía trước đồng quy vu tận với người Ninh.

Ai cho bọn họ cơ hội đồng quy vu tận?

Tiếng phập phập phập không dứt bên tai, từng tên từng tên binh lính Cầu Lập bị mộc thương dài đến ba mét đâm chết. Thẩm Lãnh khống chế thời gian cực kỳ hoàn mỹ, khi người Cầu Lập lao đến trước người mười mét thì mộc thương vẫn còn ở trên mặt đất, khi cách chừng ba mét, mộc thương đã thành trận, cách ba mét, người Cầu Lập muốn dừng chân cũng khó.

Điều tuyệt vọng chính là trơ mắt nhìn bản thân mình lao về phía cái chết.

Chiến trận bị xung kích, trận hình gần như chỉnh thể di động về sau 1 – 2 xích, đó là do bị người Cầu Lập va vào mộc thương đẩy ra.

Thi thể bị đâm xuyên qua, máu trên mộc thương chảy đầy đất.

"Giết lên!" Nguyên Thanh Phong xách đao đi nhanh đến

Y vừa chỉ tay về phía trước, quân đội Cầu Lập ào đến nhanh chóng bao vây qua, bọn họ dàn ra hai bên cánh, rất nhanh đã bao vây phương trận do sáu trăm người tạo thành, không phải là tiến công từ một mặt, người Cầu Lập có ưu thế tuyệt đối về binh lực, bọn họ có thể vây chặt sau đó điên cuồng chèn ép.

Phương trận giống như một khối đá ngầm trong sóng triều chỉ là không chịu bị đánh vỡ, mặc cho sóng biển hung ác, đá ngầm vẫn ương ngạnh đứng thẳng ở đó.

Từng cỗ từng cỗ thi thể ngã xuống, máu chảy quá nhiều, cho nên bùn đất dưới chân chiến binh đều bị thấm ướt, trở nên giống như đầm lầy tản ra mùi máu tươi, chân đạp bên trên phát ra âm thanh khiến người ta sởn tóc gáy.

"Thẩm Lãnh!"

Nguyên Thanh Phong ở trong đội ngũ người Cầu Lập gào thét một tiếng.

"Hôm nay, chúng ta sẽ kết thúc!"

Y rống lên một tiếng a, mắt đỏ ngầu giống như một con dã thú.

Người của Vương Căn Đống đổ bộ từ một bên muốn đến chi viện nhưng đội ngũ của người Cầu Lập đủ để phân binh ra đã ngăn chặn bọn họ, cho dù là phân ra một vạn người, còn có 7000 – 8000 người hình thành vây công đối với sáu trăm người.

Dường như, chống cự cũng không có ý nghĩa gì.

Chiến binh Đại Ninh dũng mãnh thiện chiến từng người từng người ngã xuống, mỗi một chiến binh ngã xuống đã giết chết không chỉ một người Cầu Lập, đao của bọn họ còn đáng sợ hơn cả lưỡi hái của tử thần.

"Ngươi không chống đỡ được đâu!"

Nguyên Thanh Phong gào thét, người của y ngã xuống từng lớp từng lớp, nhưng lại có từng lớp từng lớp xông tới, quy mô của phương trận cũng đang dần dần bị mài mòn càng lúc càng nhỏ.

Kông biết bao nhiêu người Cầu Lập đã chết dưới đao của Thẩm Lãnh, nhưng hắc tuyến đao nặng nề này dường như vẫn chưa uống no, một kẻ đi lên liền bị chém ngã một kẻ, nếu đổi lại là nam nhân bình thường thì sớm đã không vung nổi thanh hắc tuyến đao nặng hơn hai mươi cân này rồi, mà trong thân thể Thẩm Lãnh giống như cất giấu nguồn sức mạnh vô cùng vô tận, đao của hắn nhanh và còn hung ác, không ai có thể giơ đao lên ở trước mặt hắn.

Giết, giết, Giết!

Chỉ có giết, thi thể ngã xuống trước người Thẩm Lãnh đã chồng chất, người Cầu Lập ở phía sau xông lên không thể không giẫm lên thi thể của đồng bào bọn họ tiến về phía trước, sau đó bọn họ khiến đống thi thể này trở nên cao hơn nữa.

Người chưa từng tận mắt thấy chiến tranh vĩnh viễn không thể cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh, niềm kiêu hãnh của người Ninh và niềm kiêu hãnh của người Cầu Lập đều không cho phép bọn họ lui về phía sau trong trận chiến này, dường như trận chiến này có liên quan đến vận mệnh hai nước vậy, người lui về phía sau không những chết mà còn thua.

Có thể thua mạng, không thể thua quốc gia.

Thẩm Lãnh nói, thật ra chiến tranh đánh đến bước này sẽ không chỉ là so đấu dũng khí và nghị lực, chiến binh của Đại Ninh trước giờ đều không thiếu thiếu dũng khí, cũng không thiếu nghị lực, ở trên chiến trường bọn họ chưa từng kinh sợ.

Bọn họ cũng không thiếu vận khí.

Mà cái gọi là vận khí, thật ra đều là làm tốt chuẩn bị từ sớm.

Tuuuu!

Tuuuu!

Xa xa truyền đến từng tràng tiếng tù và quen thuộc, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền của thủy sư Đại Ninh cập bờ, chiến binh mặc áo giáp mới tinh từ trên chiến thuyền lao xuống. Nếu như nói cuộc tiến công của người Cầu Lập trước đó là sóng triều, vậy thì chiến binh Đại Ninh xông đến chính là gió bão!

Trần Nhiễm mắt đỏ ngầu xông lên trước nhất, trong đầu ngập tràn câu nói của Thẩm Lãnh đã nói với gã trước khi rời đi.

Ngươi phải nhanh một chút.

"Lãnh Tử, chờ ta!"

Giờ khắc này, tiểu bàn tử giống như hổ điên vậy.

Dưới chiến kỳ đỏ sẫm của Đại Ninh, hổ lang có thể khiến giang sơn thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment