Đây là lần đầu tiên Thẩm Lãnh gặp Hải Sa, một nam nhân trẻ tuổi thoạt nhìn sạch sẽ không có tính xâm lược gì. Thẩm Lãnh biết Hải Sa hẳn là đã ba mươi mấy tuổi, nhưng trong ánh mắt người này vẫn có vẻ trong suốt đơn thuần mà thiếu niên mười mấy tuổi mới có, rất ít gặp.
Hải Sa thoạt nhìn cũng không phải quá trẻ, trong khoảng thời gian chinh chiến ở Điệu quốc này, suất lĩnh thủy sư hóng gió phơi nắng thì da làm sao có thể trắng được, nhưng sạch sẽ và trắng cũng không liên quan.
Chính bởi vì cặp mắt tinh thuần đến mức làm cho người ta cảm thấy không nhiễm bụi trần kia mà trông gã có vẻ rất trẻ.
Gã ngồi trên ghế nhìn Thẩm Lãnh, dường như đã nhìn rất lâu.
Lúc tỉnh Thẩm Lãnh lại người đầu tiên nhìn thấy là gã, mà ở phía sau Hải Sa, là đám người Trần Nhiễm, Đỗ Uy Danh, Vương Khoát Hải, Dương Thất Bảo, Đậu Hoài Nam. Thấy Thẩm Lãnh tỉnh lại, mọi người đều không hẹn mà cùng khẽ giương khóe miệng lên.
"Nằm yên đừng nhúc nhích."
Tiếng nói chuyện của Hải Sa cũng hơi nhẹ nhàng, khiến người ta không thể nào liên hệ với sát thần trong lời đồn.
Thẩm Lãnh chưa từng gặp Hải Sa, chỉ cảm thấy người này có chút thân cận.
"Ta tên là Hải Sa."
Hải Sa chỉ dùng bốn chữ giới thiệu bản thân.
Vậy cũng đủ rồi.
Giang sơn thiên hạ Đại Ninh này, chỉ cần là người tham gia quân ngũ có người nào chưa từng nghe nói đến Hải Sa, Võ Tân Vũ? Nếu như nói Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An là truyền kỳ trong thế hệ người trẻ tuổi này, như vậy thì Hải Sa, Võ Tân Vũ chính là truyền kỳ của thế hệ trước đó.
Thẩm Lãnh hé miệng muốn nói chuyện nhưng cổ họng đau dữ dội, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Trần Nhiễm vội vàng bưng đến một chén nước bón cho hắn, Thẩm Lãnh từ từ uống xong cổ họng mới khôi phục một chút.
"Hải tướng quân."
Hải Sa đã là chính tam phẩm, cao hơn Thẩm Lãnh một bậc.
"May mà đã nhìn thấy ngươi tỉnh lại, Trang tướng quân căn dặn ta, bảo ta trông chừng ngươi." Hải Sa cười cười: "Ông ấy nói ngươi không an phận, nói ngươi phái người đi tìm ông ấy thỉnh cầu thủy sư phái thuyền đến đây thì nhất định không có cái rắm tốt đẹp gì, đoán được là ngươi muốn kết thúc với Nguyên Thanh Phong, cho nên bảo ta đến đây. Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã hối hận, Trang tướng quân bảo ta trông chừng ngươi, kết quả lần đầu tiên thấy đã cảm giác như ngươi sắp chết, ta trở về không có cách nào ăn nói, ngươi không chết, lòng ta cũng mừng."
Thẩm Lãnh thầm nghĩ câu này nói cũng rất thẳng thừng.
Nhưng tính cách này của Hải Sa thật lòng không tệ.
Quả nhiên là Trang Ung hiểu mình. Hắn phái người đi Điệu quốc thỉnh cầu Trang Ung phân binh, nếu đổi lại người khác là đề đốc thủy sư thì sợ là sẽ chửi đổng lên, quả thật bệ hạ nói muốn phân tách thủy sư, nhưng Thẩm Lãnh ngươi lại không tự đến, tuỳ tiện phái một người đến đòi phân binh, nóng lòng muốn phân quyền như vậy sao?
Nhưng mà Trang Ung biết Thẩm Lãnh không phải người như vậy, ông hiểu Lãnh Tử ngốc rất rõ.
Thẩm Lãnh muốn phân binh, khẳng định có toan tính.
Cho nên ông lo lắng, con gà mái ở nơi đất khách quê người này đành phải để cho Hải Sa giỏi đánh nhất sang xem Thẩm Lãnh thế nào.
Kết quả là người giỏi đánh nhất cảm thấy mình đã đến chậm, nếu đến sớm một chút thì Thẩm Lãnh sẽ không đánh đến thảm liệt như vậy. Nhưng Thẩm Lãnh lại cảm thấy Hải Sa đến vừa đúng lúc, nếu đến sớm, người Cầu Lập chưa chắc đã mắc mưu, đến muộn thì có thể mình sẽ chết thật.
Thẩm Lãnh cười, cười là vết thương liền đau, nhưng vẫn muốn cười.
"Cũng dọa ta sợ rồi."
Âm thanh đến từ một bên khác, Thẩm Lãnh quay đầu sang mới nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu kia của Đường Bảo Bảo.
Đường Bảo Bảo rất nghiêm túc nói: "Tên tiểu tử ngốc nào đó nói muốn kết nghĩa huynh đệ với ta, ta đã chuẩn bị xong đầu gà giấy vàng rồi, đợi mãi không thấy về, thế là dùng giấy vàng nhóm lửa đốt lên một đống củi gỗ, hầm một nồi đầu gà, bỏ thêm một chút ớt, mùi vị cũng không tệ, suýt nữa thì lãng phí."
Thẩm Lãnh: "Phì."
Đường Bảo Bảo cười nói: "Phi cái mông bà ngoại ngươi."
Thẩm Lãnh: "Trang trọng một chút..."
Đường Bảo Bảo: "Trang trọng là cái rắm."
Ông ta cười ha ha: "Huynh đệ của ta không chết, ha ha ha ha ha!"
Thẩm Lãnh: "Lúc ngài cười, ta còn có thể thoáng ngửi thấy mùi đầu gà hầm."
Đường Bảo Bảo: "..."
Ông ta trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đại gia ngươi, lão tử vừa mới có cảm xúc, bị một câu đầu gà hầm của ngươi chặn họng... Nhưng quả thật ăn rất ngon."
Y quan đi vào xem xét thương thế cho Thẩm Lãnh, nhìn vết thương chằng chịt trên người Thẩm Lãnh, không nhịn được thở dài một tiếng: "Toàn thân trên dưới, mau không có một chỗ nào tốt rồi."
Thẩm Lãnh cả kinh, vận hết toàn lực nhấc tay lên kéo chăn ra nhìn nhìn, món đồ chơi đó vẫn còn, thế là thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi đừng dọa chết ta... không phải cái này vẫn tốt sao."
Y quan nghe xong đều muốn che mặt.
Nếu Trà gia nghe được hẳn là sẽ muốn đánh người.
Mười ngày sau, thương thế của Thẩm Lãnh có chuyển biến tốt đẹp một chút, liền theo Hải Sa ngồi thuyền lớn đi Điệu quốc gặp Trang Ung.
Thẩm Lãnh cố ý mang một cái ghế nằm lên, lúc thời tiết không tệ liền nhờ người giúp đem ghế nằm để trên boong thuyền phơi nắng. Hải Sa xử lý quân vụ xong đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, nhìn Thẩm Lãnh một hồi lâu: "Ta nghe người ta nói, trước khi giết Nguyên Thanh Phong ngươi nói cho dù không có thù hận thì Đại Ninh cũng sẽ diệt Cầu Lập, chỉ là sẽ không hung ác như vậy?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Đã nói."
Hải Sa cười: "Hỏi ngươi một câu hỏi, Đại Ninh chinh chiến chung quanh, khiến thiên hạ thần phục, rốt cuộc chiến tranh có ý nghĩa gì?"
Thẩm Lãnh trầm mặc một lát: "Đợi khi Đại Ninh thiên hạ chí cường, Đại Ninh không muốn đánh ai không động binh thương, chính là thiên hạ thái bình."
Hải Sa gật gật đầu: "Ta tưởng chỉ có một mình ta là nghĩ như vậy... Đại Ninh nói không được đánh, không ai dám đánh, Đại Ninh nói muốn đánh, không ai dám chặn, Đại Ninh nói thiên hạ thái bình, thế là thiên hạ thái bình."
Gã vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Cho nên, chúng ta phải phấn đấu trường kỳ."
Thẩm Lãnh cũng tò mò một chuyện: "Hải tướng quân được bệ hạ điều đến bên thủy sư lúc nào? Việc này làm rất bí ẩn, có thể ngoại trừ bệ hạ ra, cả những đại nhân trong triều đình cũng không biết ngài bí mật huấn luyện thủy sư, đốc tạo chiến thuyền ở nơi nào."
"Bệ hạ nói..." Hải Sa có chút bất đắc dĩ nhìn về phía biển rộng: "Khanh họ Hải à, đi thủy sư đi."
"Chỉ như vậy?"
Thẩm Lãnh cảm thấy quả thật hơi qua loa.
Hải Sa: "Ngươi cho là bệ hạ sẽ nghiêm túc giải thích một chút?"
Gã đứng lên: "Bệ hạ không bao giờ chọn lầm người, vừa khéo ta họ Hải mà thôi."
Thẩm Lãnh cười: "Biển rộng chắc vẫn tốt?"
Hải Sa gật đầu nói: "Biển rộng rất tốt, rộng rãi hơn so với lục địa, rất có tương lai."
Lại nửa tháng sau, thuyền xe luân chuyển, cuối cùng Thẩm Lãnh cũng gặp được Trang Ung ở phía bắc Điệu quốc cách cảnh nội Cầu Lập hơn bốn trăm dặm. Thật ra từ bắc cương Cầu Lập nơi Thẩm Lãnh cùng Nguyên Thanh Phong chiến đấu kịch liệt đi thẳng xuống phía nam hai ngàn dặm chính là chỗ Trang Ung ở, khổ nỗi hai ngàn dặm đó chung quy cũng không dễ đi, cho nên phải vòng qua Điệu quốc.
Đội ngũ do Hải Sa mang đến tạm thời để lại cho Đường Bảo Bảo, Đường Bảo Bảo mang theo đội ngũ kia đang từ bắc cương Cầu Lập tấn công mạnh xuống phía nam, có lẽ không bao lâu nữa sẽ cùng Trang Ung hội sư ở đô thành Cầu Lập.
Lều lớn trung quân.
Trang Ung đang cúi đầu xử lý quân vụ, nghe thấy bên ngoài có người nói tướng quân Hải Sa về cầu kiến, ông cũng không ngẩng đầu lên mà nói một tiếng vào đi, ánh mắt vẫn luôn di động qua lại trên quân báo và bản đồ. Người Cầu Lập chống cự rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức vượt quá tưởng tượng, nhưng đối với ông mà nói đó cũng không phải chuyện phiền não gì.
Có lẽ là cảm thấy có gì khác thường, Trang Ung ngẩng đầu nhìn liền thấy Thẩm Lãnh được người ta khiêng vào, vì thế ánh mắt liền thay đổi.
"Thê thảm đến như vậy?"
Ông đè nén tâm trạng của mình.
Nhưng đè nén cũng không được hoàn mỹ, người cũng đã không tự chủ được mà đứng lên rồi, cũng chỉ có bản thân ông không phát giác được.
Thẩm Lãnh cười: "May là không phá tướng."
Trang Ung: "Đao của người Cầu Lập cũng mọc mắt sao? Đã chào hỏi toàn thân ngươi thành như vậy mà lại không có một đao chém vào mặt ngươi... Có phải là bọn họ đã điều tra về ngươi rất tường tận, biết trên mặt ngươi có đeo giáp dày, chém không vỡ không."
Thẩm Lãnh: "Tướng quân à, chính nhất phẩm rồi..."
"Hửm?"
"Trang trọng một chút."
"Cút."
"Không cút được."
Trang Ung phì cười một tiếng, cố nín nhịn cơn kích động muốn đi qua ôm tiểu tử ngốc này, dù sao trong đại trướng cũng không phải chỉ có một mình hắn, nếu là thật sự đi qua ôm một cái, có thể sẽ bị người ta chê cười rất lâu cũng nên.
"Quả thật là ta nên trang trọng một chút." Trang Ung đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh nhìn những băng vải chằng chịt kia, cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Bệ hạ nói phân cho ngươi một phần chiến thuyền thủy sư, ta phân hay là không phân đây?"
Thẩm Lãnh: "Đừng phân nữa."
Trang Ung cười: "Không dám kháng chỉ bất tuân."
Thẩm Lãnh: "Ý của ta là tướng quân đừng phân, ta tự chọn, lỡ như thuyền tướng quân phân cho mà ta không hài lòng, tổn thương hòa khí, tổn thương hòa khí."
Trang Ung: "..."
Hải Sa đứng ở bên cạnh, nhìn hai người này thật giống như nhìn thấy một cặp cha con đang nói chuyện. Tuy đã cố ý khắc chế nhưng mà kiểu biểu lộ này vẫn để gã nhìn ra sự tôn kính củaThẩm Lãnh đối với Trang Ung, cho dù Thẩm Lãnh nói chuyện thậm chí còn có một chút vô lễ, cũng có thể nhìn ra sự thân cận của Trang Ung đối với Thẩm Lãnh, cho dù Trang Ung cũng không có biểu đạt bao nhiêu thân thiết.
"Đã chọn người cho ngươi rồi, dựa theo bệ hạ căn dặn, một vạn hai ngàn chiến binh, hai vạn bốn ngàn phụ binh."
Chiến binh chủ chiến, phụ binh điều khiển thuyền.
Dù sao đội thuyền của Thẩm Lãnh cũng vận chuyển là chính, đại bộ phận đều là thuyền vận tải.
Nếu là chiến binh lục địa thì không cần nhiều phụ binh như vậy, đại khái tỉ lệ nhân số là một một.
Nhưng mà Hải Sa biết, những binh sĩ này đều là Trang Ung tuyển chọn kỹ lưỡng. Cũng chưa từng thấy tướng quân nào lúc phân binh cho người khác lại cố ý phân hết những người tốt nhất đi, sợ còn chưa cho đủ nhiều, không những chọn lựa binh lính tốt nhất, cả chiến thuyền cũng như thế.
Thẩm Lãnh: "Nhiều rồi."
Trang Ung: "Chê nhiều?"
Thẩm Lãnh: "Bên này còn đang chiến đấu kịch liệt, ta lấy đi quá nhiều binh lực thì không ổn, ta mang sáu ngàn chiến binh là đủ, một vạn hai ngàn phụ binh."
Hải Sa đứng ở bên cạnh hơi đờ người, một người cho nhiều còn một người thì không lấy?
Hai người này, thật thú vị.
Trang Ung: "Vậy ngươi đi tìm bệ hạ mà nói."
Thẩm Lãnh: "Nhất kiến Thẩm Tiểu Tùng ngộ chung thân, tướng quân bị ông ấy làm hư rồi."
Trang Ung: "Nói đến Thẩm Tiểu Tùng, hắn còn nợ ta không ít bạc, lúc trước tiền mua nhà ở quận An Dương Giang Nam đạo chưa hề trả lại cho ta, nhớ mang máng, là ai còn mượn bạc của ta nữa?"
Thẩm Lãnh: "Vết thương đột nhiên lại đau."
Trang Ung: "Ta nhớ ta nói không cần."
Thẩm Lãnh: "Lập tức không đau nữa."
Trang Ung: "Bây giờ đổi ý rồi."
Thẩm Lãnh: "Một chính nhất phẩm lớn như vậy... Thú vị sao?"
Trang Ung: "Cho nên, ngươi trả tiền, hay là mang người ta phân cho ngươi đi?"
Thẩm Lãnh: "Hay là ta ở lại đánh mấy trận chiến trả lãi nha?"
Trang Ung cười cười: "Ý chỉ của bệ hạ không được nghi ngờ gì, ngươi trách nhiệm trọng đại, huống hồ bên này binh lực sung túc, người Cầu Lập cũng không chống đỡ được bao lâu nữa... Đúng rồi, lần trước có vài món đồ chơi nhỏ, ta giữ lại cũng không có ích gì, coi như là cho ngươi mượn."
Ông lấy một cái hộp gỗ trên bàn đưa qua: "Mấy ngày trước công phá thành Sơn Bắc, giết một vị quận vương Cầu Lập, cũng là chủ tướng lãnh binh, lột từ trên người hắn xuống một bộ nhuyễn giáp, nghe nói là hoàng đế Cầu Lập Nguyên Đằng Uyên đã ban cho hắn trước khi chiến đấu, đồ thật sự tốt, nhưng hắn không dùng được, bị một mũi tên bắn vào huyệt Thái Dương chết, ta đã xem kỹ rồi, so với bộ của ta còn tốt hơn một chút."
Thẩm Lãnh nhìn cái hộp gỗ kia, mũi hơi cay cay, nước mắt trong hốc mắt chực trào ra.
"Cảm động rồi?" Trang Ung hỏi.
Thẩm Lãnh: "Không phải, đây không phải một món sao? Tướng quân vừa nói có mấy món đồ, còn gì nữa?"
Trang Ung: "..."