Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 415 - Chương 415: Nhờ Ngươi Chăm Sóc Họ

Chương 415: Nhờ ngươi chăm sóc họ Chương 415: Nhờ ngươi chăm sóc họ

"Mảnh đất Cầu Lập này, sản vật phong phú." Trang Ung chỉ chỉ vào thứ hình dạng khác lạ trong đĩa trái cây đặt trên bàn: "Nhìn đều rất kỳ lạ, dáng vẻ thiên kì bách quái, nhưng mùi vị cũng đều không tệ, ngươi có thể vẫn chưa nếm thử trái cây ở đây, lần trước đi qua Cầu Lập gấp gáp, xem chừng cũng chưa được cảm nhận phong tình nước khác một chút."

Thẩm Lãnh liếc nhìn những trái cây trên bàn, quả thật loại này cũng rất kỳ lạ.

"Những cái này đều là có thể ăn trực tiếp?"

"Ừ."

Trang Ung đi đến cửa sổ đẩy cửa ra, muốn để không khí mát mẻ lọt vào phòng, sau đó chợt nghe thấy phía sau ai da một tiếng, vội vàng quay đầu lại, phát hiện Thẩm Lãnh ôm một quả sầu riêng mà cắn, đâm rách môi rồi.

"Ặc... Lúc nãy ngươi hỏi ta cái gì?"

"Những thứ này đều là ăn trực tiếp sao..."

"Gần như đều là vậy, duy chỉ có thứ ngươi đang cắn là không phải."

Thẩm Lãnh buông sầu riêng xuống: "Đâm miệng."

Trang Ung: "Khụ khụ... Cái này không phải ăn như vậy, tất cả trái cây trên cơ bản đều có thể ăn trực tiếp, cùng lắm thì lột vỏ bỏ bã, cái này thì phức tạp, cái này phải nướng ăn."

Thẩm Lãnh: "Nướng giống như nướng xiên que?"

"Đúng." Trang Ung căn dặn một tiếng: "Lấy lò cho Thẩm tướng quân, ta ra trước phía trước xem có việc quân vụ gì không không, lát nữa về nói chuyện với ngươi."

Sau nửa canh giờ, Trang Ung trở lại liền nhìn thấy Thẩm Lãnh ngồi ở trong viện đang ngẩn người nhìn lên trời, thấy Trang Ung trở lại, Thẩm Lãnh cũng khóc luôn rồi.

"Cái khác cũng không muốn biết, ngài dẫn ta đi xem thử là cây gì ra phân."

Không thể tưởng tượng nổi, lúc nướng nứt vỏ ra đáng sợ cỡ nào, làm người ta muốn chết.

Trang Ung phụt cười một tiếng, lập tức đắc ý.

"Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?"

"Không dám, ta sợ lúc y quan vào thay thuốc cho ta sẽ nghi ngờ ta lén lấy phân ăn, còn đun nóng nữa." Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn Trang Ung một cái: "Ta nhớ lúc mới gặp tướng quân, cảm thấy tướng quân trang trọng trầm ổn, là kiểu người đứng đắn học giả uyên thâm, mang giáp chỉ huy quân phá bầu trời, bây giờ ta mới biết, trong lòng mỗi người đều có chứa một con ma quỷ..."

Trang Ung ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh: "Ta còn chưa nói ngươi đã phá phòng của ta, mùi đó phỏng chừng mấy ngày mấy đêm cũng không tan hết."

Thẩm Lãnh: "Giết địch một ngàn tự tổn tám ngàn, tướng quân ngài cũng rất ngoan độc."

Trang Ung vẫy tay: "Lấy thêm một quả sầu riêng lại đây, cả măng cụt nữa."

Thủ hạ vội vàng lấy một quả sầu riêng khác và một ít măng cụt đến. Thẩm Lãnh không thèm liếc mắt nhìn sầu riêng một cái, cảm thấy măng cụt này đỏ rực nhìn giống như đèn lồng nhỏ, nhìn thôi đã thấy ngon, nhặt một quả lên muốn ăn, đột nhiên sự nhớ Trang Ung đã không phải là Trang Ung trước kia nữa rồi, không chừng có bẫy, thế là măng cụt đã đưa đến bên miệng lại lấy ra: "Cái này cũng không phải là ăn trực tiếp đúng không."

Trang Ung gật đầu: "Không phải, bỏ vỏ."

Vốn muốn nhìn Thẩm Lãnh ăn hai miếng rồi mới nói cho hắn biết, khổ nỗi Thẩm Lãnh đã có kinh nghiệm rồi.

Thẩm Lãnh tách một quả măng cụt ra lập tức cười: "Ha ha ha ha... Ngài nghĩ ta chưa từng thấy tỏi có vỏ? Quả thật ta chưa từng thấy, nhưng ta nhận ra đó là tỏi, may mà ta chưa ăn."

Trang Ung bật cười ha hả, Thẩm Lãnh nghĩ có thể mình lại bị lừa rồi.

"Thứ bệ hạ coi trọng thật ra không phải Cầu Lập, từ ý chỉ của bệ hạ ngươi cũng có thể nhìn ra, đối với Cầu Lập, bệ hạ không có ý định nuôi dân nuôi đất, những điều này đều ở ngoài sáng, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng tại sao bệ hạ muốn dùng lương thực của những nơi Cầu Lập, Nam Lý này để cung cấp cho trận chiến bắc cương? Lao sư động chúng, hao tổn quá lớn, từ nam cương đến bắc cương đội thuyền phải đi ba tháng, đây là đường thuỷ Đại Ninh phát đạt, nếu không có Đại Vận Hà thì phải đi hơn nửa năm." Trang Ung nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Hao tổn tiền của như vậy, tại sao?"

"Bởi vì bệ hạ đang lo lắng."

Thẩm Lãnh trầm mặc một lát, nhét mấy miếng măng cụt vào miệng, cảm thấy chua ngọt cực kỳ mỹ vị.

"Đối với trận chiến bắc cương, không so sánh với đánh Cầu Lập, đánh Lâm Việt. Đại Ninh diệt Lâm Việt không đầy một tháng, diệt Cầu Lập nhiều nhất nửa năm, về phần diệt nước nhỏ như Nam Lý, bảy ngày là đủ... Nhưng đối với người Hắc Vũ ở bắc cương, đánh nhau chính là năm rộng tháng dài, Đại Ninh căn cơ vững chắc hơn nữa, quốc khố dư dả hơn nữa, không quá một năm rưỡi cũng sẽ bị trận chiến đó moi hết, một khi đến bước đường đó, sẽ có người tác quái." Thẩm Lãnh nói: "Tốn tiền của không đáng sợ, đáng sợ là lao dân."

Hắn liếc mắt nhìn Trang Ung một cái: "Nếu bách tính Đại Ninh tiếng oán than dậy đất, vậy thì căn cơ cường quốc mấy trăm năm qua của Đại Ninh sẽ không còn, bệ hạ sẽ không bởi vì mưu toan một hư danh mà kéo Đại Ninh vào đầm lầy, cho nên thà mang danh xấu là bạo quân cũng phải cướp đoạt từ Cầu Lập, Nam Lý."

Trang Ung gật gật đầu: "Còn gì nữa không?"

"Còn nữa?" Thẩm Lãnh nhíu mày: "Không nghĩ tới gì cả."

Trang Ung xua tay ra hiệu cho thân binh đều lui ra ngoài, trong tiểu viện này chỉ còn lại ông và Thẩm Lãnh.

"Giao đại bộ phận vật tư tiếp tế cho trận chiến bắc chinh cho thủy sư vận chuyển, là vì bệ hạ tin tưởng thủy sư, vận chuyển đường bộ, nếu có người giữa đường gây khó dễ, nếu đường tiếp tế lương thảo cho đại quân mấy chục vạn người trong trận chiến bắc cương chặt đứt, ngươi có nghĩ tới hậu quả không?"

Thẩm Lãnh nghe được câu này chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Hoàng hậu?

Trong lòng hắn nghĩ đến nữ nhân đó.

"Ta nghe nói bệ hạ mang theo Mộc Chiêu Đồng đông tuần?" Trang Ung hỏi.

Thẩm Lãnh gật đầu: "Đã mang theo."

"Người trong triều đình có rất nhiều người có thể nhìn thấu mặt ngoài, phần lớn mọi người sẽ nghĩ là bệ hạ sẽ cho đại học sĩ một chút thể diện, không ngoài nửa năm, Mộc Chiêu Đồng chắc chắn sẽ rời khỏi Nội các, chỉ xem lui như thế nào thôi. Nhưng không có mấy người có thể nhìn thấu tầng ý tứ thứ hai của bệ hạ, nếu bắc chinh, ai có thể cắt tiếp tế lương thảo cho đại quân?"

Trong lòng Thẩm Lãnh lại rét lạnh vài phần, những điều này quả thật hắn đều chưa từng suy nghĩ.

"Nếu Mộc Chiêu Đồng vẫn là đại học sĩ, nếu vị trong cung kia sai khiến làm gì, sợ là lão ta sẽ không từ chối, chỉ cần đưa lương thảo cho đại quân trễ một tháng, thậm chí nửa tháng, đại quân tất bại không thể nghi ngờ, trong binh loạn nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì, vậy thì tất nhiên sẽ có người vui vẻ." Trang Ung hạ giọng nói: "Bệ hạ tín nhiệm thủy sư hơn bất cứ một chi chiến binh nào, cho nên giao việc hậu cần tiếp tế cho thủy sư bệ hạ cũng an tâm, cho dù tốn sức hơn một chút nhưng ổn thỏa, cho nên ngươi càng nên biết rõ sự ưu ái của bệ hạ đối với ngươi, người đã giao tính mạng của mình vào tay ngươi, hiện tại ngươi đã hiểu bệ hạ nhất quyết muốn ngươi đi đông cương gặp Bùi Đình Sơn?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Hiểu rồi."

"Tạm thời bệ hạ sẽ không động đến Bùi Đình Sơn, cho dù rất nhiều người đều nghĩ như vậy." Trang Ung nói: "Đông cương nếu không có Bùi Đình Sơn ít nhất sẽ rung chuyển ba năm, huống hồ cho đến bây giờ vẫn chưa có một người nào có thể tiếp nhận được binh quyền đông cương đại tướng quân, cho nên không thể động đến Bùi Đình Sơn. Trận chiến bắc cương, đông cương Đao Binh chính là hậu thuẫn của bệ hạ, một khi tình hình chiến đấu bất lợi, đông cương Đao Binh tất nhiên sẽ lên phía bắc, trong tình huống như thế, làm sao bệ hạ có thể loại bỏ Bùi Đình Sơn trước? Bệ hạ bảo ngươi đi đông cương gặp Bùi Đình Sơn, chính là muốn nói rõ ràng cho Bùi Đình Sơn biết, bệ hạ đã giao lưng của mình cho tên tiểu tử nhà ngươi rồi, Bùi Đình Sơn động tới ngươi, chính là mưu đồ bất chính với bệ hạ, chính là muốn giết bệ hạ."

Trang Ung cười cười: "Bùi Đình Sơn không phải kẻ ngốc, ông ta sẽ hiểu."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta không ngờ phương diện này lại có nhiều chuyện như vậy."

"Bệ hạ mưu lược, mưu ở tương lai." Trang Ung cười nói: "Thời đại thuộc về những người trẻ tuổi các ngươi sắp đến rồi, sau trận chiến bắc cương, đoán chừng sẽ có người trẻ tuổi nổi bật lên. Bây giờ điều mà ta có thể nhìn thấy là bắc cương Võ Tân Vũ thay thế vị trí của Thiết Lưu Lê. Tuy rằng huynh đệ Mạnh Trường An của ngươi dường như hung hơn mạnh hơn nổi bật hơn, nhưng hắn không phải ứng cử viên tiếp nhận vị trí bắc cương đại tướng quân trong lòng bệ hạ, ít nhất cũng không thể là bắc cương."

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Như vậy sao..."

"Lúc nãy ta đã nói, bệ hạ mưu ở tương lai, mấy năm trước đã bắt đầu bắt tay vào làm việc hiện tại, ví dụ như Hải Sa." Trang Ung tựa vào ghế thở ra một hơi thật dài: "Bệ hạ cho ta vinh quang lớn lao, tổng đốc tam địa quân chính Điệu quốc Cầu Lập Nam Lý. Đại Ninh từ khi lập quốc tới nay cũng chưa từng có quan địa phương quyền hạn lớn như vậy, quan đạo của ta đã tới cực hạn, nói vị cực nhân thần cũng không quá, cho nên nếu bệ hạ giao thủy sư cho Hải Sa, tất nhiên ta cũng sẽ không có mâu thuẫn gì... Lãnh Tử, ngươi nghĩ ta sẽ ở nơi này bao lâu?"

Trang Ung có chút thương cảm, tuy rằng đã cố ý che giấu nhưng trong ánh mắt vẫn toát ra vài phần bi thương.

"Ta đã bắt đầu quen đồ ăn ở đây, quen khí hậu ở đây, quen thổ ngữ của người ở đây, ta ép mình phải quen, ví dụ như thứ sầu riêng thối hoắc kia, ta thật sự không cảm thấy ngon, nhưng mà vẫn ăn, là vì ta biết, có thể ta phải chết già ở nơi này... Ba vùng đất này, phải có một người trấn chứ."

Trang Ung cười cười, có chút bất đắc dĩ.

Thẩm Lãnh cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

"Ta nghe nói ngươi và Đường Bảo Bảo kết bái làm huynh đệ?"

"Phải."

"Chuyện tốt." Trang Ung nói: "Màn chắn ở tây bắc Đại Ninh là Đường gia. Tuy rằng người của Đường gia vẫn luôn khiêm tốn, nhưng ai cũng không thể lơ là, chỉ cần Đường gia còn ở tây bắc, tây bắc sẽ vững chãi như núi. Trận chiến bắc cương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ có rất nhiều nam nhi của Đường gia theo bệ hạ xuất chinh, ngươi cùng Đường Bảo Bảo kết bái, đối với ngươi sau này cũng có lợi."

Trang Ung liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Thẩm tiên sinh sai người ta gián tiếp chuyển cho ta một phong thư."

Thẩm Lãnh ngẩng đầu lên: "Nói gì vậy?"

"Không có gì."

Trang Ung chỉ cười, không nói thêm nữa. Những chuyện Thẩm tiên sinh nói trong thư, tạm thời sẽ không để cho Thẩm Lãnh biết.

Tất nhiên Thẩm Lãnh sẽ không hiểu, lúc nãy Trang Ung nói có thể ông sẽ phải ở Cầu Lập này mãi cho đến già, bởi vì trước đó không lâu ông vừa mới dâng lên một bản tấu chương, xin bệ hạ ân chuẩn cho ông ở lại nơi này, khai hóa bách tính, chỉ dạy vạn dân, biến nơi hoang man thành thuận thổ Đại Ninh, khiến cho ba vùng đất hải ngoại đất đai phì nhiêu màu mỡ này trở thành kho tiền của Đại Ninh, kho lương của Đại Ninh.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tất nhiên bệ hạ sẽ chuẩn tấu.

Nhiều năm sau, nếu thái tử lên ngôi đối với Lãnh Tử bất lợi, ít nhất, Lãnh Tử còn có nơi để đi.

Trang Ung thở ra một hơi thật dài, vỗ vỗ vai Lãnh Tử: "Sống thật tốt, cố gắng nỗ lực, lãnh binh thật tốt, sự tín nhiệm của bệ hạ đối với ngươi vượt qua sự tín nhiệm đối với bất kỳ một người nào cùng tuổi ngươi, ngươi chớ để cho bệ hạ thất vọng."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta nhớ rồi."

"Đi đi." Trang Ung nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Ngươi còn phải mau chóng trở về, mang theo Tuần Hải thủy sư đi đông cương. Bệ hạ bảo ngươi mang theo đội thuyền qua đó cũng là để cho tất cả mọi người ở đông cương nhìn, khả năng vận chuyển vật tư của thủy sư là không thể nghi ngờ, trận chiến bắc cương sẽ không có chuyện đáng lo ngại, những kẻ ngạo mạn bất kham trong Đao Binh kia cũng sẽ càng có tin tưởng hơn, đạo dùng người của bệ hạ, sau này ngươi từ từ thể hội."

Trang Ung đứng dậy: "Ta sẽ không giữ ngươi nữa, sau này... nếu có cơ hội, thì đến đây thăm ta, thuận tiện nhờ ngươi một chuyện, nếu bá mẫu ngươi và Dung Nhi muốn ở lại thành Trường An hoặc là chỗ nào khác, ngươi, ngươi chăm sóc nhiều một chút, nếu như họ muốn đến tìm ta, ngươi phái người hộ tống."

Nói xong câu đó Trang Ung đi nhanh ra ngoài, bóng dáng có chút tiêu điều.

Thẩm Lãnh nhìn ra được, bờ vai Trang Ung khẽ run.

Bình Luận (0)
Comment