Huyện Khoát Hải, Bình Việt đạo.
Nhóm chiến thuyền và binh lính đầu tiên phân cho Thẩm Lãnh đã rút lui khỏi chiến trường Cầu Lập trở về, ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn chờ tướng quân của bọn họ trở về. Đội ngũ tên là Tuần Hải Thủy Sư này không lâu nữa sẽ lên phía bắc, nhận kiểm duyệt của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh.
Trong ngoài cảng thuyền, chiến thuyền đông đúc dày đặc.
Cách huyện thành Khoát Hải không đến mười lăm dặm có một thôn nhỏ tên là Tích Thiện Trang, thôn có chừng 400 – 500 hộ với hơn hai ngàn người, dựa theo quy mô của thôn mà nói cũng được tính là thôn lớn. Lúc trước Đại Ninh công diệt Lâm Việt chiến hỏa rất ít lan đến nam cương, một năm hải vực lại thái bình, cho nên nhân khẩu trong thôn gia tăng rất nhanh, thôn dân vốn đã chạy nạn nay lục tục trở lại, đông vui nhộn nhịp.
Nhưng vẫn có một số nhà cửa tàn phá không có người ở, lúc trước người Cầu Lập lên bờ càn quét thôn này từng bị hại, rất nhiều người đều bị giết hại cả nhà cả hộ.
Một dãy nhà ở tận cùng phía nam thôn bị tổn hại nghiêm trọng nhất, người Cầu Lập giết người phóng hỏa không lưu đường sống, dãy nhà này trên cơ bản đều bị đốt cháy, chỉ còn lại 2 – 3 gian là miễn cưỡng còn nhìn được, ngày bình thường những căn nhà hoang này không có người vào, các thôn dân đều sợ gặp oan hồn.
Hoa Tử Khí ôm đao ngồi khoanh chân trong một gian nhà cũ nát, bên cạnh để một ít lương khô và nước, 4 – 5 thủ hạ ở chung quanh canh phòng, bọn họ đã ẩn nấp trong thôn này gần hai mươi ngày, cho dù ban ngày cần ra ngoài thăm dò tin tức, cũng lựa chọn lúc trời chưa sáng đã rời đi, đến đêm mới trở về.
"Thẩm Lãnh đã về rồi sao?"
Hoa Tử Khí liếc nhìn thủ hạ vừa mới trở lại, đám thủ hạ mặc phục sức điển hình của bách tính Lâm Việt, làn da cũng bị phơi nắng đến ngăm đen, nếu không mở miệng nói chuyện thì cũng sẽ không có ai dễ dàng phân biệt ra được.
"Vẫn chưa, có tin tức nói làm sắp rồi." Thủ hạ cúi đầu nói: "Nhưng cũng nghe được một vài tin tức khác, nghe nói Thẩm Lãnh bị trọng thương, hạ thủ chắc hẳn càng dễ hơn."
"Còn thăm dò được tin tức khác không? Ví dụ như sau khi Thẩm Lãnh trở về sẽ ở chỗ nào, sẽ đi gặp người nào, đại khái là lúc nào rời đi?"
Hoa Tử Khí hỏi, thủ hạ ngẩn người: "Không hỏi thăm được."
"Là không hỏi thăm được hay là không hỏi thăm?" Hoa Tử Khí hừ lạnh một tiếng: "Mỗi người đều có giá trị tồn tại của mình, các ngươi làm việc tốt và hỏng chính là sự thể hiện của giá trị, ta căn dặn một chuyện các ngươi liền đi làm một chuyện, thêm một tí xíu cũng sẽ không làm, sẽ không muốn, ta cần các ngươi làm gì?"
Mấy người trong lòng không phục, nhưng lại không có người nào dám thể hiện ra ngoài.
Hoa Tử Khí này từ khi đi Tang quốc một chuyến, sau khi trở về cả người đều thay đổi, hành sự quái gở độc địa, hơn nữa cũng không có quan niệm đồng bào tay chân gì cả.
"Các ngươi ở lại đây."
Hoa Tử Khí nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay thủ hạ trở về tương đối sớm, sắc trời chỉ vừa mới tối, mười lăm dặm đường, hắn ta chạy đến cổng thành huyện Khoát Hải hẳn là vẫn chưa đóng cổng, gần đây thủy sư ở cảng thuyền chỉnh đốn, cổng thành huyện Khoát Hải đóng cửa muộn hơn bình thường một canh giờ.
Hắn thay một bộ y phục, dùng vải bọc trường đao lại đeo ở sau lưng, đi tới cửa liếc nhìn bốn phía, xác định không có người, thế là lắc người lao ra ngoài.
Mấy tên thủ hạ trở lại trong phòng xì xào bàn tán, đều nhịn không được mắng chửi.
"Bản lĩnh học được ở Tang quốc chúng ta, nhưng chạy về lại khoa tay múa chân với chúng ta." Một tên thích khách trong số đó khinh thường nói: "Nếu không phải điện hạ còn có thể cần dùng hắn, thật muốn một đao làm thịt hắn."
"Tên này, ra vẻ giống như mình là người đứng đầu đội ngũ vậy."
Đúng lúc này cửa viện đổ nát tựa như bị người khác đẩy ra phát ra tiếng két rất nhỏ, người ở trong phòng đều ngẩn ra, thầm nghĩ sao Hoa Tử Khí trở về nhanh như vậy? Tất cả mọi người đều lập tức ngậm miệng không dám nói thêm gì nữa, dù sao đao thuật của Hoa Tử Khí quả thật là không dễ trêu chọc.
Bên ngoài thôn còn có người của bọn họ âm thầm canh phòng, nếu là người ngoài tới gần thì sớm đã có cảnh báo, người bình thường cũng không thể tránh được lưỡi đao của ám tiêu, những người Tang quốc bọn họ, giỏi nhất là ám sát đánh lén.
Cửa viện vang lên, sau đó là cửa phòng, một nam nhân mặc trường sam màu xanh chậm rãi đi vào, khi tất cả thích khách Tang quốc trong phòng nhìn thấy người này đều ngây ra, giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái vậy.
"Tu Di Ngạn... Tu Di Ngạn đại nhân!"
"Không phải ngài đã chết rồi sao?"
4 – 5 người Tang quốc vội vàng đi đến, trong ánh mắt đều là chấn động.
"Quả nhiên hắn vẫn coi mình thành người Tang quốc, lúc lựa chọn thủ hạ cũng sẽ lựa chọn các ngươi."
Tu Di Ngạn đã chết cũng không phải là Tu Di Ngạn thật sự, đó là một thủ hạ đắc lực của y.
Tu Di Ngạn nhìn ba mươi mấy tuổi, khuôn mặt cũng không lạnh lùng cao ngạo, nhưng lại cho người ta một cảm giác rất khó thân cận, y giống như là một người ở bên thế giới này, nhìn bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì cũng không có tình cảm, không có quan hệ với y.
"Tu Di Ngạn đại nhân, ngài đang nói gì?" Một tên thích khách Tang quốc dè dặt hỏi một câu.
"Hẳn là đông chủ hy vọng các ngươi đều trở lại Tang quốc."
Tu Di Ngạn giống như là lầm bầm tự nói với mình chứ không phải đang trả lời câu hỏi của những người đó, ánh mắt của y có chút mơ hồ, dường như những người này căn bản là không ở trong mắt hắn.
"Đúng vậy Tu Di Ngạn đại nhân, ý của đông chủ là chúng ta học tập phương pháp huấn luyện chiến binh của Đại Ninh, sau khi trở lại Tang quốc phát dương quang đại, hiệp trợ vương nhất thống Tang quốc."
"Vương sẽ cảm kích sự bồi dưỡng của Tu Di Ngạn đại nhân ngài đối với chúng ta ngày trước."
Tu Di Ngạn trầm mặc một lúc: "Nhưng ta lại không hy vọng các ngươi trở về."
Giọng của y hơi trầm thấp, nhưng rất có sức xuyên thấu.
"Các ngươi hiểu rõ nỗi đau khổ của chiến tranh hơn ta, nghe nói Tang quốc các ngươi quanh năm chiến loạn, tất cả lớn nhỏ có mười mấy vương, mỗi một người đều khát vọng trở thành vương duy nhất của Tang quốc, cho nên mỗi một ngày đều đang chém giết, nghe nói đứa trẻ 13 – 14 tuổi đã cầm đao lên chiến trường. Tuy rằng Tang quốc cũng không cường đại, bất kể là địa vực, nhân khẩu, văn hóa, kinh tế, quân sự... đều không thể nào so sánh với Đại Ninh, nhưng mà, nếu các ngươi mang đồ của Đại Ninh trở về, liệu sau này có chĩa đao vào Đại Ninh hay không?"
Tầm mắt của Tu Di Ngạn từ khoảng không xa xôi thu hồi lại, dường như cuối cùng cũng thật sự liếc mắt nhìn những người kia một cái.
"Tu Di Ngạn đại nhân, rốt cuộc ngài muốn nói gì?"
"Đại nhân, ngài không muốn để chúng ta trở về sao? Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn phải về, Tang quốc cần chúng ta trở về."
Tu Di Ngạn vươn tay trái ra, tay y trắng nõn thon dài, hoàn toàn không giống tay của một người tập võ, thậm chí nhìn còn đẹp hơn cả tay của phần lớn các cô nương, trên tay còn có chút bọt nước, dường như vừa mới rửa tay. Y chưa được tính là một nam nhân anh tuấn, khí chất lãnh đạm cũng không vui vẻ, nhưng chính bởi vì đôi tay này, có thể sẽ khiến cho rất nhiều nữ hài tử cảm thấy thân cận.
"Đồ của người Ninh, các ngươi vẫn nên để lại đi." Tu Di Ngạn nói bằng ngữ khí bình thản: "Nỗi đau khổ của chiến tranh, tốt nhất vẫn nên cách xa người Ninh một chút."
Thân thể y đột nhiên biến mất không thấy đâu, giống như bị thứ gì đó thình lình hút đi, nhưng y cũng không phải thần tiên quỷ mị, chỉ là vì y quá mạnh, tốc độ quá nhanh, một tức sau y xuất hiện ở trước tên thích khách Tang quốc người đứng xa nhất, lúc xuất hiện thì người đã dán sát vào người tên thích khách Tang quốc kia, mặt củay ở ngay trên bả vai của đối phương, khẽ nói bên tai đối phương: "Đông chủ cũng là người Tang quốc, không phải tộc ta, ta đã nhìn thấy dã tâm, tham lam dục vọng đối với giang sơn cẩm tú Đại Ninh trong mắt các ngươi."
Phập!
Bàn tay trái vốn sạch sẽ đẹp đẽ kia từ trước ngực tên thích khách Tang quốc đâm vào đến lưng trực tiếp xuyên thấu ra ngoài, trong tay cầm một quả tim vẫn đang đập yếu ớt.
Tay phát lực, năm ngón tay co lại, quả tim đó lập tức vỡ tung, thịt nát và vết máu bắn ra bốn phía, cảnh tượng đáng sợ đến mức khiến người ta không thở nổi.
"Tu Di Ngạn, ngươi muốn phản loạn?!"
"Tu Di Ngạn, đông chủ sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn."
Tu Di Ngạn rút tay từ trong thân thể thích khách Tang quốc ra, chậm rãi xoay người: "Phản loạn? Đông chủ đã là một người sắp trở thành lịch sử, dã tâm của bà ta không chỉ là làm phu nhân của đại học sĩ Đại Ninh, chắc hẳn các ngươi hiểu rõ hơn ta mới đúng. Ta rất cảm kích sự bồi dưỡng của bà ta, là bà ta khiến ta từ một đứa trẻ vốn dĩ nên hết sức bình thường biến thành như bây giờ."
Tu Di Ngạn cúi đầu: "Cho đến trước đó không lâu ta mới hiểu được, trong lòng bà ta vẫn luôn là hận Đại Ninh, hận một cách vô duyên vô cớ, nếu nhất quyết phải tìm được duyên cớ, có thể là bởi vì bà ta cảm thấy Đại Ninh cường đại hơn quốc gia của bà ta rất nhiều."
Y ngẩng đầu lên, người đã ở trước người hai tên thích khách Tang quốc khác đứng chung một chỗ, tay trái thành chộp quét qua cổ họng tên thích khách thứ nhất, trực tiếp cắt đứt một nửa cổ, bàn tay còn đang nắm cổ họng và xương vụn cũng đã đập lên huyệt Thái Dương của một tên thích khách Tang quốc khác, sau một quyền nghiêm trọng này, huyệt Thái Dương của tên thích khách Tang quốc bị đánh trúng lõm xuống, nhưng bên kia thì lại phồng lên, gần như một giây tiếp theo là óc sẽ phọt ra ngoài vậy.
Y xoay người, nhìn về phía hai tên thích khách Tang quốc còn lại.
"Hôm nay Thẩm Lãnh sẽ đến huyện Khoát Hải, Hoa Tử Khí sẽ không trở về tìm các ngươi, nếu hắn may mắn giết được Thẩm Lãnh, ta cũng sẽ đưa hắn đi gặp các ngươi, dù sao thì theo hắn thấy, hắn giống cùng một loại người với các ngươi hơn."
Hai tên thích khách Tang quốc còn lại xoay người bỏ chạy, ngay cả phản kháng cũng không dám, cùng sinh hoạt, cùng huấn luyện, cùng giết người trong nhiều năm như vậy, bọn họ hiểu rất rõ thực lực của Tu Di Ngạn, lúc trước khi nghe nói Tu Di Ngạn bị giết còn cảm thấy chấn động, đó là người mà dù bọn họ dốc hết toàn lực cũng không thể đánh bại.
Phập!
Lại là một âm thanh trầm đục, một cái cọc gỗ mang theo kình phong lướt đến, trực tiếp đập vào lưng một trong hai tên thích khách Tang quốc, cọc gỗ to bằng bắp đùi gần như đánh người thành hai đoạn, cọc gỗ ở trong bụng lòi ra, nội tạng rơi xuống đất.
Một tên thích khách Tang quốc khác còn chưa chạy ra khỏi cửa phòng, một bàn tay của Tu Di Ngạn đã túm được xương cột sống của hắn ta, năm ngón tay trái nắm vào huyết nhục kéo mạnh ra ngoài, hai miếng xương cột sống bị kéo ra ngoài, người nọ liền đổ gục xuống đất.
Tu Di Ngạn ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi và đau đớn kia: "Sứ mệnh đông chủ cho các ngươi là giết Thẩm Lãnh, ta sẽ hoàn thành thay các ngươi, coi như là báo đáp bà ta khiến ta trở thành như người bây giờ, ta rất cảm kích, cũng không phải nói ngoa, tuy rằng cũng sẽ hận bà ta... Nếu không có bà ta, có thể ta sẽ là một nông phu."
Y nện một quyền lên đầu tên thích khách Tang quốc kia, bịch một tiếng, đầu của thích khách lún xuống nền đất, một nửa bị đập nát.
Tu Di Ngạn đứng dậy, liếc nhìn bốn phía.
"Nếu làm một nông phu, cày ruộng làm ruộng, chân dính bùn đất, trên tay cũng thế, sau lưng là nắng mặt trời nóng rát... Đợi khi đến tuổi thì tìm khuê nữ một nhà thật thà cưới vợ, sau đó sinh con, lại bồi dưỡng thành đứa trẻ một nông phu." Y lầm bầm: "Hẳn là rất vô vị."
Trong viện có một giếng nước, Tu Di Ngạn múc nước rửa tay, máu vẫn chưa khô cho nên rất dễ rửa, không bao lâu bàn tay kia của y lại trở nên trắng nõn đẹp đẽ, có dính bọt nước.
Từ đầu đến cuối, y chỉ dùng tay trái.
Bởi vì theo y thấy, giết những tên thích khách Tang này quốc thật sự không đáng để y dùng tay phải.
Trong màn đêm, y đi về hướng huyện thành Khoát Hải.
Sở dĩ dùng phương thức thô bạo như thế để giết những người Tang quốc này, là vì y phải nuôi sát khí, nuôi sát khí vì một người khác.