Đêm xuống, cho dù là huyện Khoát Hải Bình Việt đạo bên này thì thời tiết cũng hơi lạnh, dường như có chút khác thường, người địa phương đều biết, sợ là sắp có mưa rồi.
Quả nhiên, sau bữa cơm tối không bao lâu mưa liền ập đến, vùng duyên hải thời tiết thất thường, phần lớn thời gian mưa đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng mưa chưa tới gió đã lạnh giống như thế này, hơn phân nửa là sẽ mưa kéo dài, người đi bộ trên đường tăng tốc, ai cũng không muốn ướt mưa.
Bước chân gấp, mưa càng gấp hơn.
Lão nhân ngồi ở cửa nhà mình ôm cháu trai trong lòng, nhìn mưa ở trên đường cái tạo thành gợn sóng.
"Trận mưa này sợ là đêm nay không ngớt được rồi." Lão nhân vỗ vỗ lưng đứa trẻ: "Ngày mai lại đưa con đi bắt chuồn chuồn."
Đứa trẻ rất ngoan ngoãn vâng một tiếng: "Khi nào bắt chuồn chuồn cũng được, chỉ là con muốn chơi với gia gia thôi, hay là gia gia kể chuyện cho con nghe? Chuyện đại hiệp."
Lão nhân cười, ôm đứa trẻ trở vào nhà, người con dâu ngoan hiền đã dọn xong cơm canh trên bàn, tươi cười đón lấy đứa trẻ đặt lên ghế, dặn dò nó cùng gia gia ăn cơm thật ngon, lão nhân hỏi con còn muốn đi làm gì? Con dâu mở ô che, nam nhân nhà mình vẫn chưa về, cảng thuyền tu sửa cần lượng lớn dân công, mỗi ngày trượng phu đều phải ở bên đó làm đến khuya, tiền công trả mỗi ngày, rất hậu hĩnh, lúc ra ngoài gã không mang đồ che mưa, trời tối đường trơn, làm sao nàng ta có thể yên tâm được?
Thiếu phụ che ô đi ra ngoài, một tay xách đèn lồng, nhưng trong đêm tối thế này, khoảng cách ngọn đèn có thể chiếu sáng quá ngắn.
"Một nam nhân như nó, không cần lo lắng, mưa lớn, con cũng chưa ăn cơm, mau quay lại đi." Lão nhân ôm đứa trẻ đứng ở cửa gọi.
Thiếu phụ cười xua tay, ý bảo hai ông cháu mau trở về.
"Con không sao, phụ thân mau vào nhà đi, bên ngoài ẩm ướt lắm."
Đâu có nữ nhân nào không sợ đêm tối, tất nhiên nàng ta cũng sợ, sợ muốn chết, nhưng lo lắng vẫn nhiều hơn sợ hãi.
Đúng lúc này có tiếng xe ngựa, tiếng vó ngựa lanh lảnh, phu xe khoác áo tơi thật dày trên người, nhìn thấy thiếu phụ liền gọi một tiếng: "Chắc là đến cảng thuyền tìm nam nhân nhà mình hả? Tên là gì, thủy sư Đường tướng quân hạ lệnh, trời tối mưa lớn, cho đội xe đưa dân công về nhà."
Thiếu phụ vừa mới trả lời tên của nam nhân nhà mình, nam nhân của nàng ta liền từ trên xe ngựa nhảy xuống, ôm đầu chạy đến bên cạnh thiếu phụ: "Sao muộn như vậy còn chạy ra ngoài, mau về thôi, nếu bị lạnh thì làm sao."
Gã ta cởi áo choàng ra khoác lên vai thiếu phụ, nhận lấy ô che từ tay thiếu phụ, hơn phân nửa đều che trên đầu thiếu phụ, bản thân mình thì gần như ướt sũng nhưng vẫn ngây ngô cười, cũng không biết tại sao lại cười đến vui vẻ thỏa mãn như vậy.
"Hôm nay công đầu khen ta làm cẩn thận, tay nghề cũng tốt, còn nói tướng quân Thẩm Lãnh trở về sẽ tiến cử ta với ngài ấy, nếu ta vận khí tốt, mời ta đến xưởng thuyền An Dương làm việc, nhà chúng ta sẽ có cuộc sống tốt, nếu quả thật có thể đi Giang Nam đạo Đại Ninh, mặc dù quả thật hơi xa nhà, nhưng tiền công hậu hĩnh, đủ để nuôi cả nhà."
Thiếu phụ ngẩn ra: "Sợ là phụ thân sẽ không đồng ý, dù sao phải xa cố thổ."
"Chuyện vẫn có cách giải quyết, trước hết không nói với phụ thân."
Nam nhân trẻ tuổi khoác vai thiếu phụ, hai người một ô, rất nhanh liền biến mất trong màn mưa trên phố dài.
Hán tử đánh xe cười cười, nghĩ chuyến này mình đưa về cũng không uổng, nhìn người ta ân ái, lát nữa trở về cũng hú hí với vợ mình.
Xe ngựa càng lúc càng xa, một bóng người kéo dài đi tới, giày đen giẫm lên vũng nước đọng, gợn sóng một vòng nối tiếp một vòng.
Trên người hắn mặc một bộ thường phục tướng quân màu đen, chỗ chỗ áo hở ra có thể thấy được trên người đang quấn băng vải, cầm ô giấy dầu màu đen che khuất nửa bên mặt, nhưng nương theo ánh đèn yếu ớt hai bên phố dài có thể nhìn thấy ngay cả trên cổ dường như cũng quấn băng vải, bàn tay cầm ô bên dưới ống tay áo màu đen đều bị băng vải màu trắng quấn kín, cánh tay cũng như thế.
Sau lưng của hắn đeo một thanh trường đao, dưới ánh sáng mờ nhạt vỏ đao phản xạ ra ánh sáng yếu ớt.
Đội chiến binh thủy sư đưa hắn vào thành đã bị đuổi về ở cổng thành, mưa lớn như vậy, để cho các binh sĩ trở về ngủ một giấc thật ngon vẫn tốt hơn, binh giáp xoay người, mưa rơi trên giáp trụ phát ra âm thanh mang một luồng hàn khí bức người.
Mưa càng lúc càng lớn, trên đường cái ngoại trừ tướng quân này ra thì cũng không thấy có người nào khác.
Đi ngang qua nhà kia, cửa vẫn chưa đóng, ánh đèn màu vàng từ bên trong hắt ra làm cho người ta có một cảm giác thật ấm áp, trong phòng có tiếng chạm chén, nam nhân trẻ tuổi vẫn không nhịn được mà nói tin tức cho lão phụ thân biết, lão phụ thân trầm mặc một lát rồi bỗng nhiên cười, nói một tiếng đứa trẻ ngốc, chỗ nào là nhà? Nơi có các con mới là nhà, nếu thật sự có thể đến xưởng thuyền An Dương Giang Nam đạo Đại Ninh thì tất nhiên là chuyện tốt, nói không chừng khi còn sống ta còn có thể nhìn thấy Trường An.
Tiếng cười trong phòng, càng ấm áp hơn ngọn đèn.
Bước chân của tướng quân thoáng dừng lại ở cửa, dường như rất thích tình cảm ấm áp này.
Đúng lúc này đối diện phố dài cũng có người cầm ô đi đến, trên người là phục sức của ngư dân người Lâm Việt rất bình thường, cái ô giấy dầu kia cũng hơi cũ nát, có vài lỗ thủng, vì thế ngoài ô mưa lớn trong ô treo rèm châu.
Trong ngực hắn ta ôm một thanh đao, không có vỏ, ánh đao còn lạnh cả bóng đêm.
Tướng quân lại dừng bước lần nữa, sau đó thò tay ra đóng cửa viện của nhà kia lại.
Nam nhân ôm đao ném cái ô giấy dầu cũ nát sang một bên: "Không ngờ được ngươi to gan như vậy, lại dám một mình vào thành, có binh giáp bên cạnh, ta không dám đến gần người, có nghĩ cũng không ngờ cơ hội đến dễ dàng như vậy, hóa ra sống chết thật sự có số."
"Cơ hội quá dễ dàng, tất nhiên không thể tin, ta cứ tưởng là không ai sẽ ngốc đến mức thật sự ra ngoài chặn ta."
Tướng quân ở dưới ô đen bật cười, trong âm thanh lộ ra một chút vui sướng.
Vui sướng?
Sắc mặt Hoa Tử Khí hơi thay đổi, sau đó thở ra một hơi thật dài: "Hóa ra là có mai phục, nhưng ngươi muốn dẫn dụ người ra ngoài, mai phục tất nhiên sẽ không quá gần, mà ta giết ngươi chỉ cần một đao."
Hắn ta sải bước về phía trước.
"Trên đời không có một người nào nghĩ là ta dễ giết, đặc biệt là người đến giết ta đều không thể hạ thủ, huống hồ ta chỉ là khách mời, chung quanh đây cũng không có mai phục, một mình ta là đủ rồi."
Ô đen nâng lên, lộ ra một khuôn mặt mỉm cười.
"Hàn Hoán Chi?!"
Hoa Tử Khí sắc mặt trắng bệch, vốn đang lao nhanh về phía trước, lúc dừng lại đột ngột, lòng bàn chân lướt đi trên mặt đường trơn trượt một đoạn, cho nên liền có vẻ hơi chật vật.
"Nhìn xem, khí thế đều lộ rồi."
Hàn Hoán Chi nói một câu có vẻ khinh thường, tay trái cầm ô, tay phải rút đao đeo sau lưng ra khỏi vỏ đao. Ông ta không quen dùng đao, cảm thấy rất không thuận tay, thanh hắc tuyến đao này là ông ta mượn được, vẫn chưa quen, cảm thấy hơi nặng một chút, huống hồ băng vải quấn trên người quả thật rất vướng víu.
"Giết ngươi cũng giống nhau."
Hoa Tử Khí lại di động về phía trước, chân đá nước mưa lên không trung.
Ánh đao rơi, giống như một tia sét.
Đao pháp của người Tang quốc, đơn giản trực tiếp, thường thường chỉ cần một chiêu, rất nhiều võ sĩ cũng không có chiêu thức sáo lộ gì đáng nói, chỉ là không ngừng luyện tập rút đao xuất đao, số lần quá nhiều, cho nên đó gần như là thứ hòa vào lực sinh mệnh của bọn họ vậy, rút đao như chớp, hạ đao cũng như chớp.
Tia chớp giáng xuống, một tiếng bộp khẽ vang lên, trên ô đen của Hàn Hoán Chi nứt ra một đường, sau đó lại đột nhiên mở rộng, từ trên nhìn xuống sẽ cảm thấy hình dạng của cái ô này cực kỳ giống một quả cầu đang há miệng, giống như muốn nuốt thứ gì vào trong vậy.
Keng một tiếng, hắc tuyến đao trong tay Hàn Hoán Chi rơi xuống đất, tay trái ông ta vẫn cầm ô đen, tay phải nâng lên trên trán sờ sờ, một vệt máu để lại trên trán, rất nhanh đã bị mưa pha loãng, máu vẫn đang chảy, Hàn Hoán Chi đứng ở đó không nhúc nhích, cúi đầu nhìn nhìn thanh hắc tuyến đao bên chân không nhịn được thở dài: "Quả nhiên vẫn là không dùng quen."
Xa xa, Hoa Tử Khí nhất đao tất sát khựng người lại, lúc hắn ta lao nhanh về phía trước chân giống như biến thành thuyền, nước đọng trên đường bị chân tách ra, như là thuyền nhỏ đón gió phá sóng mà đi, nhưng thuyền đã ngừng lại.
Hắn ta xoay người nhìn về phía Hàn Hoán Chi, nhìn thấy vết thương trên trán Hàn Hoán Chi.
Một tiếng bộp khẽ vang lên, trên cổ hắn ta nứt ra một vết thương, máu phun ra giống như đài phun nước, trong màn máu phun đầu của hắn ta ngửa về phía sau, ngửa quá nhiều, thế là đầu người rơi xuống, thuận theo sườn dốc trên phố dài đầy nước lăn đi rất xa, vẫn cứ không nhắm mắt.
Hàn Hoán Chi nghĩ thế này thật là lỗ, nếu trong tay không phải đao mà là kiếm, sai lại bị chậm một chút.
"Có thể ngươi không biết, thời Sở, lần đầu tiên Tang quốc phái người đến trung nguyên, lúc đến còn ngạo nghễ, đến nơi đã bị sự giàu có và cường thịnh của Sở quốc làm chấn động, vì thế thường xuyên phái người đến học tập, đến Đại Ninh đã mấy trăm năm, đao pháp Tang quốc mà ngươi lấy làm cao ngạo, là do mấy trăm năm trước võ sĩ Tang quốc học lén kiếm pháp Sở quốc mà có, thứ trong nhà mình thì ngươi không học cho tốt, chạy đi học thứ người ta trộm từ nhà ngươi, nếu ngươi từng tận mắt thấy kiếm pháp Sở, ngươi sẽ hiểu, thứ bị trộm đi chỉ là vụn vặt."
Tang đao nhanh hơn nữa, có thể kháng cự được một kiếm của Sở Kiếm Liên?
Hàn Hoán Chi nhìn thi thể trên đất khẽ lắc đầu, cảm thấy người chết quá ngu xuẩn.
Cái gọi là nhất đao tất sát, chẳng qua chỉ thế này.
"Ngươi cũng không giết được Thẩm Lãnh."
Hàn Hoán Chi giơ ô đen bước đi, nghĩ cũng không biết kẻ này đã luyện rút đao xuất đao bao nhiêu lần mới có thể nhanh như vậy, nhưng mà nhất định không luyện nhiều bằng Lãnh Tử ngốc, cũng nhất định không nhanh bằng Lãnh Tử. Nếu lúc nãy thanh hắc tuyến đao kia không phải ở trong tay ông ta mà là ở trong tay Lãnh Tử ngốc, tên kia ngay cả rút đao cũng không rút ra được, một đao kia của Lãnh Tử, mới là nhất đao tất sát thật sự.
Ông ta bước đi một đoạn lại đứng lại, bỗng nhiên hối hận vì mình đã ném hắc tuyến đao dưới mặt đất, lúc ra ngoài để diễn thật một chút lại không mang kiếm.
"Hóa ra không chỉ một người." Hàn Hoán Chi xoay người.
Một nam nhân mặc trường sam màu xanh ngồi bên cạnh thi thể của Hoa Tử Khí, cũng không cầm ô, để mặc mưa xối xuống.
Nam nhân thanh sam thò tay ra vuốt hai mắt Hoa Tử Khí, đứng lên nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Nếu lúc nãy trong tay ngươi có một thanh kiếm, chắc hẳn đao của hắn không chạm được vào ngươi, nhưng bất luận như thế nào, lúc nãy ngươi cách cái chết cũng không xa... Ngươi đường đường là đô đình úy phủ Đình Úy, quan to chính tam phẩm, cận thần bên cạnh hoàng đế, tại sao ngươi lại chịu xuất đầu vì Thẩm Lãnh? Nếu ngươi cứ chết như vậy, chẳng phải là đáng tiếc."
Hàn Hoán Chi trầm mặc một lát: "Tại sao ngươi lại vuốt mắt giúp hắn?"
Tu Di Ngạn nghĩ nghĩ, trả lời: "Dù sao cũng từng quen, tuy rằng ta không thích hắn."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng, cổ tay rung lên, ô đen vỡ nát, mặt ô sụp xuống, khung ô bay tán loạn, vì thế trên tay cũng chỉ còn lại một cái cán ô. Cán ô tất nhiên không phải thứ gì đáng sợ, nhưng mà ở trong tay Hàn Hoán Chi thì sẽ trở nên đáng sợ, bởi vì cán ô này cực kỳ giống một thanh kiếm.
"Ngươi không thích hắn, cũng không muốn để cho hắn chết không nhắm mắt, mà người các ngươi muốn giết là gã Thẩm Lãnh kia, ta rất thích." Hàn Hoán Chi chĩa cán ô về phía Tu Di Ngạn: "Đã hiểu chưa?"
Tu Di Ngạn trầm mặc rất lâu, xoay người: "Hiểu rồi, tuy rằng ta cũng muốn giết Thẩm Lãnh, nhưng ta không động thủ với ngươi, ta sẽ thua."
Hàn Hoán Chi khẽ nhíu mày.
Bóng dáng Tu Di Ngạn biến mất rất nhanh: "Sát khí phải giết mười mấy người mới tích trữ được, chỉ vì lúc nãy ta vuốt mắt cho hắn, hết rồi."
Thiện niệm tuy chỉ một tí xíu, nhưng phá hàng vạn hàng ngàn sát khí.