Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 421 - Chương 421: Khi Đó Gã Cũng Không Đến

Chương 421: Khi đó gã cũng không đến Chương 421: Khi đó gã cũng không đến

Cương vực của Hắc Vũ quốc lớn hơn Đại Ninh, nhưng có hơn một phần tư lãnh thổ không thích hợp cho người định cư, quanh năm bị băng tuyết bao trùm, nơi lạnh nhất nhiệt độ không khí thấp đến mức người sống không cầm cự được một canh giờ, dù cho mặc áo bông thật dày vẫn không chống đỡ được.

Tới gần khu vực bắc cương Đại Ninh cũng lạnh, người ở nam cương Đại Ninh đến đây tất nhiên là không chịu nổi, nhưng so với nơi thật sự lạnh đến mức cực hạn kia, ít nhất con người có thể còn sống được ở nơi này.

Chiến binh bắc cương quen gọi người Hắc Vũ là người Quỷ Nguyệt hơn, đám tóc vàng mắt xanh kia cực kỳ kính sợ đối với trăng, bọn họ cho rằng con người là do Nguyệt Thần sáng tạo, mà trăng chính là một con mắt của Nguyệt Thần, từng giờ từng phút theo dõi thế giới này, theo dõi con dân do nó tạo ra.

Buổi tối tất nhiên nhiệt độ không khí sẽ thấp hơn ban ngày, cho nên người Hắc Vũ tự nhiên cho rằng trăng nghĩa là rét lạnh, mà quốc gia của bọn họ có một vùng đất lớn quanh năm đóng băng như vậy, cho nên lại tự nhiên cho rằng Nguyệt Thần giáng sinh ở vùng đất đó, cũng phi thăng ở vùng đất đó.

Rất nhiều năm trước, hoàng đế Hắc Vũ quốc thậm chí còn phái một đội ngũ tinh nhuệ mấy ngàn người xâm nhập vùng đất băng giá tìm kiếm Nguyệt Cung, nghe đồn trong thế giới băng tuyết đó có cung điện mà Nguyệt Thần sống, tìm được cung điện là có thể có được tiên dược trường sinh bất tử, thậm chí có thể phi thăng đến một thế giới khác, làm bạn cùng Nguyệt Thần.

Nhưng mà mấy ngàn tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ lưỡng từ các chi trong quân đội bị diệt toàn quân ở vùng đất băng giá, nhưng hoàng đế Hắc Vũ quốc lại không cho rằng những người kia bị lạnh cóng mà chết, mà là bởi vì hành động ngu xuẩn của mình đã chọc giận Nguyệt Thần, Nguyệt Thần giáng thần phạt xuống.

Vì thế ông ta hạ chỉ cả nước cùng ông ta thỉnh tội, ba ngày không ăn không uống.

Người Quỷ Nguyệt tất nhiên là đại tộc của đế quốc Hắc Vũ, nhưng giống như Đại Ninh đều không phải là quốc gia chỉ một dân tộc tạo thành, ngoại trừ người Quỷ Nguyệt ra còn có người Tát Khắc, người Thiết Lặc, người Trường Vi vân vân, trong đó kỵ binh của tộc Tát Khắc nổi tiếng thiên hạ, chỉ có bắc cương Thiết Kỵ có thể so sánh với nhau. Trước kia bởi vì sự hung mãnh của kỵ binh Tát Khắc, bắc cương Đại Ninh bị chèn ép đến mức không hề có sức đánh trả, Ninh hoàng khi đó đã hạ lệnh dốc hết toàn lực tạo ra ra một chi trọng kỵ, vì thế mà có bắc cương Thiết Kỵ sau này khiến ngay cả kỵ binh Tát Khắc gặp cũng phải tránh đi.

Người Thiết Lặc hiếu chiến và hung tàn, trong biên quân người Hắc Vũ có lượng lớn người Thiết Lặc. Bọn họ sinh sống ở ven vùng đất băng giá, địa vị thấp, cuộc sống khốn cùng, tất cả nguồn thức ăn đều là săn bắn, cho nên hung hãn vô cùng, nghe nói dù là gặp gấu xám bắc cực, người Thiết Lặc cũng dám chiến đấu.

Mà nhân số của người Trường Vi ở trong đế quốc Hắc Vũ chỉ xếp sau người Quỷ Nguyệt. Sở dĩ không có bị Quỷ Nguyệt tàn sát khống chế số lượng nhân khẩu như Thiết Lặc và Tát Khắc, là vì người Trường Vi trời sinh tính ôn hoà hiền hậu, cũng không hiếu chiến, bọn họ là dân du mục trời sinh, quản lý đồng cỏ chăn nuôi rộng lớn cho người Quỷ Nguyệt, tọa kỵ của kỵ binh Hắc Vũ đều đến từ thảo nguyên Trường Vi, đồ ăn của biên quân, cũng chính là lượng lớn dê bò cũng đến từ thảo nguyên Trường Vi.

Lý Tiêu Thiện đã đến bắc cương gần một năm nay đã hiểu biết rất nhiều về người Hắc Vũ. Người Ninh không ở bắc cương, thù hận đối với người Hắc Vũ có thể còn không có khắc sâu đến tận xương tủy, sau khi đến bắc cương, cho dù là thư sinh tay trói gà không chặt cũng sẽ nảy sinh nộ ý và hận ý và cả chí khí kiểu "đưa đao đây cho lão tử". Thiên hạ này lớn như vậy, nhưng người Hắc Vũ và người Ninh dường như vĩnh viễn không thể dễ dàng chấp nhận cùng tồn tại với đối phương.

Một năm nay, Lý Tiêu Thiện dù không tính là ngày ngày trải qua sinh tử, gần như một tháng cũng phải tham gia mấy trận chém giết, cả người từ mặt khí chất cũng đã có sự thay đổi, da không còn trắng nõn như nữ tử nữa, thô ráp đến mức giống như dùng cát chà sát hết lần này đến lần khác vậy, mặt cũng đen hơn, còn để râu quai nón. Gã ta thích cảm giác uống ngụm nước trên râu liền kết một lớp băng vụn, cũng thích cuộc sống dùng đao cắt thịt đông ăn này.

Chuyển biến từ một thư sinh yếu đuối đến thám báo dũng mãnh, không đến một năm mà thôi.

"Tướng quân." Lý Tiêu Thiện ngồi trên lưng ngựa liếc nhìn sang Mạnh Trường An chạy song song bên cạnh: "Có phải chiến tranh của chúng ta với người Hắc Vũ sắp đến rồi không?"

"Chắc vậy."

Câu trả lời của Mạnh Trường An vẫn đơn giản như vậy. Sau khi gã trở lại bắc cương liền khôi phục bộ dạng lạnh nhạt lại dửng dưng cao ngạo này, không nói nhiều, nếu không ai để ý tới gã, gã có thể cả ngày cũng sẽ không chủ động tìm người khác tán gẫu một câu, lúc không luyện công, gã có thể ngồi ở một chỗ ngẩn người nhìn về phía nam rất lâu.

Tuy rằng Lý Tiêu Thiện quý vi thế tử, nhưng quân chức chỉ là giáo úy, ở trong quân, bất luận thân phận chỉ luận quân chức, nhất là ở nơi tàn khốc như bắc cương này.

"Mấy hôm trước tướng quân Võ Tân Vũ đã tìm ta, nói là tướng quân ngươi lại báo quân công cho ta, Võ tướng quân tính toán, ta đã tích lũy đủ công quân rồi, cho nên định thăng ta làm tướng quân ngũ phẩm." Lý Tiêu Thiện cúi đầu: "Ta đã từ chối."

"Hửm?" Mạnh Trường An nhìn gã ta một cái.

"Bởi vì ta không đủ tư cách." Lý Tiêu Thiện cười cười tự giễu: "Bắc cương này gần như mỗi người mạnh hơn ta, bởi vì ta là người của hoàng tộc Lý gia nên vừa đến đã là giáo úy, mà đối với các huynh đệ mà nói điều này không công bằng. Ta đã tích lũy đủ quân công từ giáo úy đến tướng quân, nhưng mà trên thực tế, thật sự tính toán ra, quân công của mỗi một giáo úy chắc chắn đều đủ, thậm chí có người đã vượt xa quy định, tại sao bọn họ vẫn là giáo úy? Bởi vì số lượng biên quân chỉ có nhiều như vậy, cho nên thăng chức liền trở nên khó khăn hơn, số tiền lương tiêu tốn để duy trì một chi thiết kỵ cũng đã là một con số đáng sợ, đội ngũ biên quân khác không thể nào không hạn chế mở rộng... Ta là người của hoàng tộc Lý gia, ta không thể đi tranh đoạt với các huynh đệ giáp tướng quân vốn đã không dễ có được này."

Gã ta nói một hơi nhiều như vậy, coi như cũng đã nói đại khái những gì mình muốn nói. Gã ta cũng không phải là muốn chứng minh với Mạnh Trường An cái gì, chỉ là ở bắc cương này, cũng không nhiều người có thể trò chuyện với gã ta thêm vài câu. Mọi người đều biết gã ta là thế tử, hai chữ thế tử này cũng khiến người khác kính sợ mà không dám đến gần, các binh lính bình thường sẽ không bắt chuyện với gã ta, giáo úy đồng cấp lại quá tôn kính đối với gã ta, chỉ có bộ dạng lãnh đạm trời sinh này của Mạnh Trường An, ngược lại gã ta còn cảm thấy cũng không tệ.

Cho nên thật sự không phải là gã ta đang chứng minh bản thân cái gì, chỉ là đang chia sẻ, chia sẻ với một kẻ lạnh băng băng.

Nhưng Mạnh Trường An không đáp lại một chữ, nghiêng đầu tiếp tục nhìn đường phía trước.

"Trước khi chúng ta về nói chuyện không phải nói nhảm, cũng không phải nói đùa, lại càng không là đang kích thích tướng quân." Giọng Lý Tiêu Thiện hơi thấp một chút: "Ở bắc cương một năm mới biết trước đây mình ấu trĩ cỡ nào, cái gọi là hung ác chỉ là dùng để đánh nữ nhân, nghĩ thôi cũng cảm thấy nhục nhã, mỗi khi nghĩ đến trong lòng đều giống như bị dao cắt từng nhát từng nhát, rất khó chịu... Ta đã nghiêm túc suy nghĩ, Nguyệt Châu Minh Đài không thuộc về ta, nàng ấy là một cô nương tốt, đợi sau đại chiến bắc cương, ta sẽ xin bệ hạ cho nàng ấy tự do, nàng ấy sống cuộc sống mà mình muốn, cho dù là về Thổ Phiên."

Mạnh Trường An vẫn chẳng nói câu nào.

Lý Tiêu Thiện nói: "Ta biết tướng quân trong sạch, lúc ấy là ta quá xấu xa."

Mạnh Trường An vẫn không nói, nhưng khóe miệng lại không tự chủ được hơi giương lên.

Đây chính là thay đổi, rất tốt, không phải sao?

Gã rất vui vì sự thay đổi của Lý Tiêu Thiện, bởi vì lúc ở tây cương gã đã có thể nhìn ra Lý Tiêu Thiện không phải một người xấu, chỉ là một người quá kiềm nén, sự phóng thích của gã trở nên méo mó, người cũng trở nên méo mó. Người ta vẫn nói giang sơn dễ đổi, thật ra câu này căn bản chính là một câu nói đùa. Bản tính khó dời? Kiềm nén lâu thử xem. Hoặc là đến bắc cương thử xem.

Đúng lúc này Mạnh Trường An lại dừng chiến mã lại, nắm tay giơ cánh tay phải lên, tất cả đội ngũ ở phía sau lập tức đều dừng lại.

Còn cách biên cương không đến ba dặm, lần này là bọn họ truy kích ra ngoài. Sau khi phát hiện thám báo của người Hắc Vũ lẻn vào bắc cương Mạnh Trường An suất lĩnh một trăm hai mươi thám báo khỏe mạnh truy sát, từ bắc cương đuổi thẳng ra ngoài, đuổi tới mười bốn dặm trong cảnh nội Hắc Vũ, giết hết tất cả đám người kia.

Còn cách ba dặm, Mạnh Trường An quen thuộc địa hình, mô đất bị băng tuyết bao trùm vừa mới xuất hiện ở trước mắt kia cách quan thành vừa đúng ba dặm, nói cách khác, bọn họ đã trở về được mười một dặm, dựa theo yêu cầu của Mạnh Trường An, thám báo dò đường phía trước cứ cách mười dặm sẽ lưu lại dấu hiệu, nhưng mà từ lúc nãy Mạnh Trường An đã chú ý, đã đi hơn một dặm nhưng vẫn không nhìn thấy dấu hiệu.

"Đề phòng."

Mạnh Trường An kéo mặt nạ sắt trên mũ sắt xuống, nhìn giống như một dạ xoa.

Mấy chục thám báo cũng hạ mặt nạ xuống, tay trái liên nỏ, tay phải hoành đao.

Trong đống tuyết ở chung quanh đột nhiên bật lên từng bóng người một, những người Quỷ Nguyệt này trước đó đã mặc áo bào trắng nằm trong đống tuyết, dưới ánh mặt trời nền tuyết phản xạ ánh sáng chói mắt, căn bản là không nhìn ra có người đang ẩn nấp.

"Về nhà."

Mạnh Trường An dùng hắc tuyến đao đánh chiến mã một cái, dẫn đầu xông lên.

Một mảng mũi tên lông vũ ập đến, Mạnh Trường An cúi thấp người, người nằm sấp trên lưng ngựa, mũi tên lông vũ rít gào lướt qua bên tai.

Một tiếng thét A, giọng đó là Lý Tiêu Thiện.

Mạnh Trường An lập tức ghìm cương dừng chiến mã, quay lại một tay nhấc Lý Tiêu Thiện bị trúng tên rơi xuống đất lên đặt ở sau lưng mình, hai người cùng cưỡi một con ngựa, trên ngực Lý Tiêu Thiện trúng một mũi tên, máu chảy như suối.

Mạnh Trường An không quay đầu lại: "Đừng rút tên ra vội."

Sau đó giục ngựa chạy về phía trước.

Biên quân Hắc Vũ mai phục từ bốn phương tám hướng xông đến, mũi tên lông vũ dày đặc bay đến, tiếng xé gió giống như gió rít.

"Tướng quân không cần quản ta." Lý Tiêu Thiện cúi đầu nhìn nhìn mũi tên trên ngực mình: "Chiến mã chở hai người chạy không nhanh."

Mạnh Trường An vẫn là dáng vẻ kia, ngay cả một chữ cũng lười nói.

Chỗ mai phục của người Hắc Vũ định trước vốn cũng không phải chỗ này, đây vốn chính là kế sách định ra để diệt trừ Mạnh Trường An, những thám báo Hắc Vũ lẻn vào bắc cương Đại Ninh kia chính là mồi nhử, bọn họ biết rất rõ chỉ có như vậy mới có thể không bị nghi ngờ, mới có thể khiến cho Mạnh Trường An hiện thân, thà trả giá bằng hơn một trăm thám báo tinh nhuệ, chỉ cần trừ khử được Mạnh Trường An cũng đáng, thậm chí là siêu đáng giá.

Theo người Hắc Vũ thấy, Mạnh Trường An chính là thiên địch của bọn họ.

Chỉ là bọn họ không ngờ rằng tốc độ truy kích của Mạnh Trường An lại nhanh như vậy, hung như vậy, vốn dĩ cũng đã không dám đánh giá Mạnh Trường An, nhưng vẫn là đã đánh giá thấp, cho nên điểm mai phục sẽ không thể không đặt ở chỗ gần biên quan người Ninh hơn, không kịp bố trí ở nơi khác, chỗ mai phục bố trí ban đầu bởi vì Mạnh Trường An truy kích quá hung ác dẫn đến những thám báo Hắc Vũ kia đã chạy sai đường, nơi này là triệu tập nhóm biên quân mới đến.

Trong mắt đại tướng biên quân Hắc Vũ quốc Liêu Sát Lang cũng không nhiều người có thể gọi là đối thủ, Mạnh Trường An chính là đối thủ mà y công nhận, và còn là đối thủ hàng đầu, thậm chí còn vượt qua Võ Tân Vũ đã đấu với y nhiều năm.

Võ Tân Vũ lâm trận chỉ huy điều độ trên chiến trường tốt hơn Mạnh Trường An, nhưng chiến đấu kịch liệt, suất quân xung sát trên chiến trường thì không bằng Mạnh Trường An.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao bệ hạ lại cảm thấy Võ Tân Vũ thích hợp làm bắc cương đại tướng quân hơn.

"Tướng quân ngươi cẩn thận một chút." Lý Tiêu Thiện áp sát sau lưng Mạnh Trường An nhắc nhở một câu: "Võ tướng quân... Chưa chắc sẽ tới cứu ngươi."

Ánh mắt Mạnh Trường An lạnh đi.

Cách biên quan không đến ba dặm, viện quân tất đến nơi trong hai nén nhang mới đúng.

Giọng nói của Lý Tiêu Thiện có chút mơ hồ: "Tuy rằng ta biết không nên suy đoán tâm tư Võ tướng quân như vậy, nhưng dù sao ngươi cũng là người tranh đoạt vị trí bắc cương đại tướng quân cùng hắn."

Năm ấy ở Phong Nghiễn Đài, gã đã không đến.

Bình Luận (0)
Comment