Mũi tên lông vũ từ bốn phương tám hướng bay đến, đây là cục diện tất sát đối với Mạnh Trường An.
Người Hắc Vũ hận thấu người trẻ tuổi này, một quốc gia đề cao sự kiêu hãnh và vinh dự quân nhân hơn hết, một phòng tuyến tự xưng là thiên hạ chí cường lại bị Mạnh Trường An ra vào chín lần, không thể không sửa đổi tất cả bố trí binh lực, chẳng lẽ đây còn không phải vô cùng nhục nhã?
Bố trí binh lực có thể sửa, nhưng địa hình thì sao?
Đại tướng biên quân Hắc Vũ quốc Liêu Sát Lang từng nói, nếu Mạnh Trường An không chết, mấy năm sau, tất thành đại họa của Hắc Vũ.
Lúc bố trí sát cục này Liêu Sát Lang đã nói với thủ hạ, trong biên quân bắc cương Ninh quốc, nếu có người truy sát thám báo do ta phái lẻn vào Ninh quốc, chắc chắn là Mạnh Trường An không thể nghi ngờ, thám báo dưới trướng của ta chỉ cần dụ được Mạnh Trường An ra khỏi biên thành, tất có thể giết được.
Thủ hạ của y hỏi, nếu Mạnh Trường An không đuổi ra khỏi biên thành thì sao?
Liêu Sát Lang cười nói, vậy thì gã sẽ không phải là Mạnh Trường An.
Ra khỏi biên thành mười bốn dặm, hơn một trăm thám báo phân đội lẻn vào bắc cương Đại Ninh bị Mạnh Trường An suất quân truy sát, đến cuối cùng một đội hai mươi mấy người cuối cùng cũng không thể dẫn dụ Mạnh Trường An đến nơi mai phục, đơn giản là Mạnh Trường An đuổi theo quá nhanh, quá hung ác, cho nên những thám báo Hắc Vũ kia từ trong xương tủy đã sinh ra nỗi sợ hãi.
Nhưng lúc này, cuối cùng biên quân người Hắc Vũ vẫn đã đuổi kịp.
"Khứu giác thật nhạy cảm."
Cách nơi chiến đấu kịch liệt chừng hơn hai dặm có một rừng cây, Liêu Sát Lang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa ở ngay ngoài rìa rừng cây, trên người khoác áo bào trắng, giơ thiên lý nhãn nhìn về phía chiến cuộc xa xa.
"Nếu ta triệu tập nhân mã trực tiếp qua bao vây, động hướng của đại quân sẽ dễ bị lộ, tất nhiên hắn sẽ sớm bỏ chạy, vây kín không dễ, điều động quân mã quá nhiều cũng sẽ khiến cho Võ Tân Vũ cảnh giác, cho nên ta mới hạ lệnh binh mã mai phục ở chỗ này, nhưng vẫn bị hắn phát giác ra trước. Có người nói Mạnh Trường An là dã thú trời sinh, dã thú mạnh nhất, có thể đánh hơi được nguy hiểm... Nhưng hắn không phải là dã thú, hắn là thợ săn, thợ săn giỏi nhất."
Liêu Sát Lang giơ thiên lý nhãn chỉ chăm chú nhìn một mình người kia.
"Trên lưng ngựa còn mang theo một người bị thương, hắn thật sự cho là mình là chúa cứu thế, có thể cứu mỗi một người?" Liêu Sát Lang cảm thán một tiếng: "Rốt cuộc vẫn có nhược điểm."
Y chỉ chỉ về phía trước: "Mau chóng giết hắn, Võ Tân Vũ sẽ đến."
"Tướng quân." Thủ hạ không nhịn được hỏi: "Võ Tân Vũ thật sự sẽ đến? Ta nghe nói bắc cương đại tướng quân Ninh quốc Thiết Lưu Lê đã già, chuẩn bị chọn một người tiếp nhận chức vị của ông ta, Võ Tân Vũ vốn là ứng cử viên thích hợp nhất, gần như đã tính là chuyện đã định, nhưng mà hai năm nay Mạnh Trường An nổi bật quá thịnh, Thiết Lưu Lê thậm chí còn nhận Mạnh Trường An làm nghĩa tử, sợ là đã có ý truyền vị trí đại tướng quân này cho Mạnh Trường An, nếu hôm nay Võ Tân Vũ không đến, Mạnh Trường An hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vậy thì chuyện hắn có được vị trí đại tướng quân cũng không thể nghi ngờ."
"Ngươi đã đánh giá thấp Võ Tân Vũ." Liêu Sát Lang nói: "Cũng đánh giá thấp người Ninh rồi."
Y đưa tay chỉ về hướng Mạnh Trường An: "Ngươi nhìn xem, đã bị bao vây chật như nêm cối còn muốn mang theo một người bị thương, người Ninh đều là tính tình ngu xuẩn như vậy, ta hiểu Mạnh Trường An, cũng hiểu Võ Tân Vũ."
Y bỗng nhiên cười cười: "Các ngươi có biết tại sao ta chỉ mệnh hai ngàn tinh nhuệ mai phục ở đây?"
"Không phải Tướng quân vừa mới nói, điều động binh lực quá lớn, tất nhiên sẽ khiến cho Võ Tân Vũ chú ý sao?"
"Phải." Liêu Sát Lang cười nói: "Nhưng hai ngàn người chẳng lẽ sẽ không khiến cho hắn chú ý? Bên trong thành kia không quá một ngàn năm trăm người, cho dù tất cả đều giết ra cứu Mạnh Trường An cũng chưa chắc cứu được, người Ninh nhất định sẽ đốt phong hỏa... Võ Tân Vũ hiện giờ ở Hãn Hải, cách chỗ này không quá sáu mươi dặm, phong hỏa lên, tất nhiên Võ Tân Vũ sẽ dẫn kỵ binh chạy đến, người ta muốn giết, cũng không chỉ là một mình Mạnh Trường An."
Trong ánh mắt của y có vẻ đắc ý lóe lên rồi biến mất: "Thiết Lưu Lê già rồi, không đáng sợ, Võ Tân Vũ đại cục mạnh hơn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bắc cương đại tướng quân Ninh quốc tất nhiên là hắn, Mạnh Trường An dù sao cũng còn trẻ thiếu kinh nghiệm, cũng thiếu nhân mạch, không thể phục chúng, cho nên Võ Tân Vũ chết quan trọng hơn Mạnh Trường An chết, nếu hai người đều chết, bắc cương Ninh quốc không còn một người nào khiến ta lo lắng nữa."
Trong rừng cây, kỵ binh mai phục đã ra hết.
Trong biên thành Đại Ninh quả thật chỉ có một ngàn năm trăm người, lính quan sát ở chỗ cao nhìn thấy ngoài thành có chiến đấu kịch liệt lập tức thổi tù và cảnh báo, tướng quân biên thành ngũ phẩm nơi đây là Dương Trác vội vàng đi lên tường thành quan sát, phát hiện người bị bao vây lại là một đội thám báo, liền đoán được người đó là ai, chỉ để lại ba trăm người canh giữ biên thành, tự mang theo một ngàn hai trăm người giết ra nghênh đón đón Mạnh Trường An.
Nhưng binh lực vẫn quá ít, biên quân lại phần nhiều là bộ binh, lúc chạy đến nơi thì thám báo tinh nhuệ dưới trướng Mạnh Trường An đã tổn thất hơn phân nửa. Dương Trác đón Mạnh Trường An vừa đánh vừa lui, nhưng mà kỵ binh Hắc Vũ mai phục chạy đến, rất nhanh đã bao vây đội ngũ hơn một ngàn người này.
Liêu Sát Lang phóng ngựa đến chỗ cao, giơ lên thiên lý nhãn lên nhìn.
"Ta chỉ dùng hai ngàn binh, là để cho Dương Trác nhìn nhầm, khiến cho hắn phán đoán mình có thể cứu Mạnh Trường An về, nếu không thì hắn cũng không dám dễ dàng ra ngoài, dù sao nếu không cẩn thận một cái là này thành nho nhỏ biên cũng sẽ bị ta thuận thế chiếm được, người Ninh kiêu ngạo, mất một biên thành nho nhỏ bọn họ cũng không chịu nổi." Liêu Sát Lang xoay người: "Đa Bộ, Tô Võ Cai, Khước Khắc, Đông Lân Mâu, bốn người các ngươi là chiến tướng thủ hạ đắc lực nhất của ta, Mạnh Trường An giao cho các ngươi, nếu như vậy mà các ngươi vẫn không thể giết hắn, vậy thì các ngươi cũng không cần trở về gặp ta nữa."
Y mang theo thân binh lao xuống sườn dốc cao: "Ta đi gặp lão bằng hữu Võ Tân Vũ của chúng ta một chút."
Biên thành đốt phong hỏa, thành này nối tiếp thành kia, thành Hãn Hải cách không quá sáu mươi dặm tất nhiên rất nhanh đã có thể nhận được tin tức.
Phập một tiếng!
Một mũi tên lông vũ từ bên cạnh hắc tuyến đao của Mạnh Trường An bắn qua, đâm vào cánh tay phải của gã, hắc tuyến đao bắn ra huyết quang một đao chém chết tên người Hắc Vũ chặn ở trước mặt, Mạnh Trường An cũng không thèm liếc nhìn mũi tên lông vũ trên cánh tay phải, tay trái nâng lên bắt được một mũi tên bẻ gãy rắc một tiếng, tiếp tục xông lên phía trước.
"Tướng quân, ngươi thả ta xuống đi."
Lý Tiêu Thiện hô một tiếng ngữ khí có sự khẩn cầu, giọng nói khàn khàn.
"Ta đã đã cứu ngươi sáu lần, nếu lần này vứt ngươi đi, chẳng phải là ta có lỗi với sáu lần cứu ngươi trước đó của mình."
Cuối cùng Mạnh Trường An cũng trả lời gã ta một câu, vừa dứt lời, sáu bảy cây trường mâu đâm tới, Mạnh Trường An một đao chém gãy phần lớn trường mâu, nhưng vẫn có hai cây trường mâu đâm vào cổ chiến mã, chiến mã đã đi theo Mạnh Trường An hai năm hí lên một tiếng, người dựng thẳng lên.
Trường mâu rút ra khỏi cổ ngựa, máu lập tức liền phun ra ngoài.
Có mấy binh sĩ Hắc Vũ xông đến trước người, trường mâu đâm loạn một trận, Mạnh Trường An bị trường mâu đâm trúng đùi, chiến mã lại trúng mấy thương nữa rốt cuộc cũng không cầm cự nổi mà ngã xuống.
Trong khoảnh khắc chiến mã ngã xuống, Mạnh Trường An một tay đẩy Lý Tiêu Thiện ở phía sau ra, còn gã thì lại bị chiến mã đè lên bên chân bị thương.
Dương Trác quay đầu lại nhìn thấy muốn tới cứu nhưng đội ngũ đã bị người Hắc Vũ vây chết, quân địch trước mặt hắn ta đâu cho hắn ta cơ hội xoay người, căn bản là không thể rút ra được.
Bộ tướng hung hãn nhất dưới trướng Liêu Sát Lang là Đa Bộ phóng ngựa đến, vừa hay nhìn thấy Mạnh Trường An ngã, y đâu chịu bỏ lỡ cơ hội thế này, lang nha bổng trong tay nện xuống đỉnh đầu Mạnh Trường An.
Lang nha bổng này chừng một mét rưỡi, gắn đầy gai nhọn hoắt, một đòn này dù là mũ sắt cũng có thể đập móp.
Đa Bộ ở trên ngựa vung đòn, tất nhiên phải cúi người, ngay tại giây phút cúi người xuống thì một bóng đen nhảy lên ôm lấy cổ y, hai người từ trên lưng ngựa đồng thời lăn xuống.
Đa Bộ giận dữ, rõ ràng một kích là có thể đánh chết Mạnh Trường An lại bị kẻ khác phá hỏng chuyện tốt, liếc mắt nhìn thấy lại là một giáo úy người Ninh trên ngực còn cắm một mũi tên lông vũ, trong cơn giận dữ một cước đạp ngã giáo úy kia.
Lý Tiêu Thiện vốn đã trọng thương, một cước này đá vào phần thân mũi tên, mũi tên phập một tiếng đâm xuyên ra ngoài lưng gã.
Ngay sau đó lang nha bổng đã đến, Lý Tiêu Thiện cố nén đau xoay người tránh né, lang nha bổng nện xuống nền tuyết lạnh, tuyết đọng bay tán loạn.
"Cẩu Ninh."
Đa Bộ quét ngang lang nha bổng nện lên vai Lý Tiêu Thiện, Lý Tiêu Thiện bay ra lăn tròn, còn chưa kịp đứng lên thì Đa Bộ đã đến gần, một chân giẫm lên ngực Lý Tiêu Thiện, hai cánh tay nắm lang nha bổng giơ lên cao.
Lúc này Mạnh Trường An vẫn chưa thể rút chân ở bên dưới chiến mã ra, hơn nữa bên cạnh có mấy tên binh sĩ Hắc Vũ đang vây công, trong tình huống này lại có thể đánh chết mấy người đã cũng rất dũng mãnh rồi.
Lý Tiêu Thiện đột nhiên cảm thấy thế giới hóa ra là màu trắng, không có bất kỳ màu sắc nào khác, đều là màu trắng.
Trong nháy mắt lang nha bổng của Đa Bộ giơ lên cao, trong đầu gã ta ầm một tiếng, sau đó tất cả mọi thứ trong mắt nhìn thấy đều là màu trắng, ngay cả Đa Bộ và lang nha bổng của y đều biến thành màu trắng, bầu trời cũng thế.
Phụt!
Lý Tiêu Thiện đột nhiên rút mạnh mũi tên lông vũ cắm trên ngực ra, khoảnh khắc máu phun ra, cuối cùng thế giới màu trắng cũng lại có màu sắc khác.
Một vệt đỏ.
Lý Tiêu Thiện rút mũi tên lông vũ ra một tiễn đâm xuyên qua cẳng chân của Đa Bộ, Đa Bộ hét lên một tiếng, không ngờ tên người Ninh nhìn có vẻ gầy yếu này lại hung tàn như vậy, bàn chân đang giẫm lên Lý Tiêu Thiện của y lập tức nhấc lên, bẻ gãy mũi tên lông vũ trong chân. Trong tay Lý Tiêu Thiện chỉ còn lại nửa mũi tên, gã ta nằm ở đó người xoay nửa vòng, hai chân bật ra đạp trúng bụng dưới của Đa Bộ, Đa Bộ đứng không vững ngã về phía sau. Lý Tiêu Thiện nhào đến giống như một con dã lang đã giết đỏ cả mắt, nửa mũi tên trong tay đâm vào cổ Đa Bộ từng nhát từng nhát một, máu phun ra từng dòng, thế là thế giới của Lý Tiêu Thiện từ một mảng trắng xoá trở về đến thật tại, không những đã có màu sắc, còn đậm đến như vậy, như bị hắt một chậu mực đỏ.
Thân thể Đa Bộ co giật từng hồi, máu từ trong miệng trào ra, trong ánh mắt đều là vẻ không thể tin nổi.
Lý Tiêu Thiện thở dốc từng hơi từng hơi, lảo đảo đứng lên, nhặt một cây trường mâu lao về phía Mạnh Trường An, tên binh sĩ Hắc Vũ đang nhấc đao muốn chém Mạnh Trường An bị gã ta đâm chết, sau đó thì không chống đỡ nổi nữa, tay vịn cáng thương từ từ quỳ xuống, lúc nhìn về phía Mạnh Trường An lại còn có thể nhếch môi cười ngây ngô một cái: "Coi như ta đã trả lại ngươi một lần."
Mấy gã thám báo thủ hạ của Mạnh Trường An liều chết giết đến đây, chém giết binh sĩ Hắc Vũ chung quanh, hai người giữ cánh tay Mạnh Trường An kéo gã từ phía dưới con ngựa chết ra. Mạnh Trường An đã gãy xương đùi, cẳng chân gần như bị gãy, khiến người ta nhìn mà da đầu tê rần.
"Mỗi người tự chiến, không cần quản ta."
Mạnh Trường An giơ tay lên lau máu che mắt, vươn tay rút cán trường mâu kia ra, tay phải cầm đao chém mất một đoạn trường mâu, đoạn còn lại làm thành gậy, tay trái chống gậy, tay phải cầm đao đi về phía trước, sau khi giết liền hai người quay đầu lại nhìn Lý Tiêu Thiện: "Đã sắp chết chưa?"
Lý Tiêu Thiện lắc đầu, cắn răng đứng lên: "Vẫn chưa chết được."
"Vậy thì theo sát ta."
Khóe miệng Mạnh Trường An giương lên, đây không phải cười, mà là dữ tợn.
Quay đầu nhìn về phía người Hắc Vũ đông nghịt phía trước, Mạnh Trường An chống gậy vẫn lao lên trước nhất.