Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 423 - Chương 423: Dìu Tướng Quân

Chương 423: Dìu tướng quân Chương 423: Dìu tướng quân

Có người từng hỏi, thân binh là như thế nào?

Đáp, thân binh chết trước người tướng quân.

Trong một quân những người được gọi là thân binh, ở trong quân nhận tiền thưởng cao nhất, hưởng đồ ăn tốt nhất, mặc trang bị tốt nhất, thường bầu bạn bên cạnh tướng quân, nhìn có vẻ phong quang vô hạn, nhưng khi chiến đấu, tướng quân rút đao xông lên phía trước, thân binh chắn đao kiếm cho tướng quân, tướng quân chết, thân binh không thể sống.

4 – 5 gã thám báo từ bên cạnh chen ra, cả người đẫm máu, khi bọn họ gắng sức giết đến bên cạnh Mạnh Trường An, mười mấy người xông đến chỉ còn lại 4 – 5 người.

"Tướng quân!"

Mấy người nhìn thấy Mạnh Trường An một tay chống gậy một tay vung đao, mắt người nào cũng đỏ lên.

"Bảo vệ hai bên tướng quân!"

"Rõ!"

4 – 5 người, giết ra khí thế hàng vạn hàng ngàn người.

Bọn họ không phải thân binh của Mạnh Trường An, từ khi Mạnh Trường An thăng nhiệm làm tướng quân chính tứ phẩm, điều đến nơi này, không mang một binh một tốt đến, lẻ loi một mình, chỉ có con chiến mã kia cùng hắc tuyến đao làm bạn.

Thủ hạ khuyên, tướng quân mới tới, hãy chọn thân binh trước.

Mạnh Trường An đáp: "Trong quân trên dưới đều huynh đệ của ta, ta không cần thân binh, tất cả mọi người đều giống nhau, thời chiến kề vai cùng lên, thời bình uống rượu ngôn hoan."

Từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, đây là tướng quân đầu tiên không cần thân binh.

Ai ai cũng giống nhau, ai ai cũng đều là thân binh của Mạnh Trường An.

"Liều chết vì tướng quân!"

Một thám báo thoạt nhìn chỉ chừng 18 – 19 tuổi vung đao về phía trước, lao đến trước người Mạnh Trường An mở đường cho tướng quân, nhưng Mạnh Trường An lại nhảy một bước song song với gã ta, hai người giết địch từng đao, vẩy máu từng đao.

Một cây trường mâu đâm về phía Mạnh Trường An, Mạnh Trường An nghiêng người tránh, một chân nhảy ra ngoài nhưng giẫm vào hòn đá vùi trong tuyết nên người lảo đảo một chút, lại một giáo úy Hắc Vũ đến, chém một đao xuống, Mạnh Trường An tay trái cầm cán thương giơ lên chặn, cán thương bị chém đứt, Mạnh Trường An tay phải cầm hắc tuyến đao lia qua cắt đứt cổ họng giáo úy Hắc Vũ, máu phun ra, tướng quân đứng một chân hung hãn đến thế.

"Để ta làm gậy cho tướng quân."

Một thám báo khác chạy sang đỡ cánh tay trái của Mạnh Trường An, hắn ta chuyển hoành đao của mình sang tay trái, tay phải đỡ Mạnh Trường An, hai người cứ chống đỡ như vậy tiếp tục giết lên phía trước.

Biên quân Hắc Vũ từ bốn phía ùn ùn kéo đến càng lúc càng nhiều, Liêu Sát Lang trù tính đã lâu, triệu tập nhân mã, chỉ để có thể giết chết Mạnh Trường An ,giết chết Võ Tân Vũ. Nếu hai người này đều chết, bắc cương Đại Ninh sẽ không có một tướng lĩnh trẻ tuổi nào đối kháng với y nữa, những người khác, y đều không để vào mắt.

Thiết Lưu Lê đã già, còn có thể chịu đựng được mấy năm trong gió tuyết?

Mạnh Trường An một đao chém chết tên binh lính Hắc Vũ trước mặt, cúi đầu nhìn nhìn, cẳng chân trái của mình lủng lẳng lắc trái phải giống như sợi mỳ, gã một tay xé rách ống tay áo, nhặt được một cái cán thương cột lên cẳng chân, buộc chặt, một khắc đứng thẳng người lên, vẫn nguy nga như núi.

"Kỵ binh Tát Khắc!" Có người hô to một tiếng, có vẻ hơi kinh hoảng.

Xa xa, ít nhất hai ngàn kỵ binh Tát Khắc đạp tuyết lao về bên này, tiếng vó ngựa như sấm, lúc này biên quân Đại Ninh trong cuộc chém giết đã không đến sáu trăm người, hai ngàn kỵ binh Tát Khắc kia tăng tốc chạy đến, có thể giẫm sáu trăm biên quân Đại Ninh này thành thịt nát.

Tuuuu!

Tuuuu!

Xa xa có tiếng tù và vang lên, một chi kỵ binh xuất hiện trên đường chân trời, từ rất xa nhìn qua trên người bọn họ lại đang bốc lên nhiệt khí, không gian trên đỉnh đầu bọn họ đều bị nhiệt khí kia làm gấp khúc, nhiệt khí kia là một thân đẫm máu, cũng là một thân sát khí.

"Giết!"

Chỉ có hơn năm trăm kỵ binh Đại Ninh từ bên cạnh hung hăng chọc vào đội ngũ hai ngàn kỵ binh Tát Khắc, giống như hai con ác long quấn lấy nhau, kỵ binh Tát Khắc hung hãn vô cùng, nhân số lại nhiều, nhưng mà đội ngũ kỵ binh hơn năm trăm người kia lại không sợ chút nào, hơn nữa còn giết ra một loại khí tức bá đạo thần cản sát thần, cho dù ít người nhưng vẫn dùng phương thức lấy mạnh áp yếu giết xuyên qua.

Chỉ một người xung phong, đội ngũ hơn năm trăm kỵ binh Tát Khắc xông loạn, tướng quân kỵ binh dẫn đầu là thủ hạ đại tướng Tô Võ Cai của Liêu Sát Lang, chỉ vừa đến đã bị tướng quân lĩnh quân người Ninh kia dùng trường sóc đâm ngã xuống ngựa, tướng quân người Ninh trường sóc đâm vào người Tô Võ Cai phóng ngựa về phía trước, trường sóc cày ra một cái rãnh sâu trên mặt đất, Tô Võ Cai liền bị cắt đứt.

Trên cán giáo lớn kia huyết quang sáng loáng, dưới ánh mặt trời giống như sát khí hóa thành thực chất.

Lại nhìn tướng quân Đại Ninh cầm trường sóc kia, trước người cắm ít nhất hơn mười mũi tên lông vũ, lông trắng đã nhuộm đỏ tươi.

Người trúng hơn mười mũi tên nhưng tướng quân lại mặt không đổi sắc.

Thân binh sau lưng hắn ta vác một cột cờ lớn, trên đại kỳ một chữ Võ đỏ sẫm.

"Theo ta đưa người của chúng ta về."

Võ Tân Vũ chỉ v giáo ề bên phía Mạnh Trường An bọn họ, giục ngựa lao về phía trước, con chiến mã đang cưỡi vốn tuyết trắng đã nhuốm thành màu đỏ, người dựng thẳng lên hí dài một tiếng, đội ngũ kỵ binh giống như gió cuốn mây tan ùn ùn kéo đến.

Năm trăm người, như mười vạn thiết kỵ.

Trường sóc trong tay Võ Tân Vũ như rồng ra biển, người Hắc Vũ ở trước mặt không thoát một ai, kỵ binh lao nhanh đến chặn đội ngũ trước mặt Mạnh Trường An bọn họ mở ra một lỗ hổng. Võ Tân Vũ ghìm ngựa trước người ở Mạnh Trường An, cao thấp nhìn nhìn gã: "Thảm đến thế?"

Mạnh Trường An nhìn hơn mười mũi tên lông vũ trên người Võ Tân Vũ: "Tướng quân thì tốt đến đâu."

"Ha ha ha ha ha."

Võ Tân Vũ cười to một tiếng, thò tay rút ra một mũi tên lông vũ, tháo cung cứng treo ở một bên chiến mã xuống kéo cung bắn tên, mũi tên lông vũ kia bay thẳng ra ngoài, một mũi tên bắn ngã một binh sĩ vác cờ người Hắc Vũ ở chỗ xa, lá chiến kỳ Hắc Vũ kia liền đổ ầm xuống.

"Chẳng qua là tích trữ tên cho ta thôi." Gã từ trên lưng ngựa nhảy xuống: "Người què lên cưỡi ngựa."

Không cho phân trần, hai cánh tay đỡ hông Mạnh Trường An nhấc gã lên chiến mã của mình, gã cầm giáo xông lên phía trước ngựa: "Bảo vệ ngựa của ta cho tốt, quý giá lắm đấy, cùng ta tung hoành bắc cương mấy năm, chưa từng bị bị thương."

Nói xong câu này, gã xông thẳng ra ngoài, người ở trước ngựa.

Ở chỗ xa hơn, Liêu Sát Lang từ một chiến trường khác vừa mới chạy về sắc mặt trắng bệch. Y đã tập hợp ít nhất hai vạn kỵ binh mai phục, kết quả lại bị Võ Tân Vũ mang theo một ngàn hai trăm kỵ binh cứng rắn giết ra một đường máu, hai kẻ nên chết từ sớm kia lại không một ai chịu chết, còn hội hợp một chỗ.

Nếu trong vòng nửa canh giờ không thể đánh chết hai người kia, sợ là sẽ không còn cơ hội, mấy vạn biên quân của Ninh quốc ở trong thành Hãn Hải sẽ chạy đến, tuy đều là bộ binh, nhưng số lượng chiến binh Đại Ninh một khi vượt qua một vạn, sức chiến đấu khiến cho người ta không rét mà run, 3 – 5 vạn người đến, đó chính là một ngọn núi lớn.

Huống hồ đại doanh thiết kỵ quân Ninh cách nơi này chẳng qua cũng chỉ hơn hai trăm dặm, một khi bị quân Ninh cầm chân, Thiết Lưu Lê đích thân dẫn chi thiết kỵ khiến người ta đau đầu kia đến, đừng nói còn muốn giết Mạnh Trường An, Võ Tân Vũ, ngay cả đội ngũ mấy vạn người này sợ là cũng khó mang về được, chém giết trên bình nguyên như thế này, cái gì cản nổi được trọng giáp Thiết Kỵ?

"Bất chấp mọi giá, giết lên."

Liêu Sát Lang sắc mặt âm trầm hạ lệnh, trống trận da bò của người Hắc Vũ gõ vang tùng tùng tùng, đội ngũ ở bốn phía hội tụ về chỗ Mạnh Trường An, Võ Tân Vũ, từ trên cao nhìn xuống, người Hắc Vũ giống như tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, mà quân Ninh thì ở giữa vòng xoáy.

"Còn có thể chiến không?"

Võ Tân Vũ nghiêng đầu liếc nhìn Mạnh Trường An trên lưng ngựa, Mạnh Trường An gật đầu: "Giết trăm người cũng không sao."

"Chưa thử đấu với ngươi." Võ Tân Vũ đâm trường sóc ra: "Xem ai giết đủ trăm người trước."

Mấy vạn người Hắc Vũ vây công, thế mà lại không thể bao vây quân Ninh ở chỗ cũ, dù về mỗi một bước tiến lên đều cực kỳ khó khăn nhưng đội ngũ của quân Ninh vẫn đang di động về hướng biên thành, mỗi một bước số người ngã xuống đều không đếm nổi, thi thể trên mặt đất bao trùm lớp tuyết.

Một nén nhang, hai nén nhang.

Nửa canh giờ.

Liêu Sát Lang cũng cảm thấy khó tin, làm sao người Ninh có thể kiên trì được lâu như vậy.

Một mảng mây đen kéo đến, mấy vạn bộ tốt biên quân Đại Ninh từ thành Hãn Hải đã đến chi viện.

Cho dù là bằng tốc độ nhanh gấp rút tiếp viện sáu mươi dặm, bộ tốt vẫn duy trì được đội ngũ cực kỳ nghiêm chỉnh, khí thế của mấy vạn người đủ có thể rung trời chuyển đất. Đến giờ này khắc này, Liêu Sát Lang biết cơ hội đã mất đi, y không thể nào giết hết mấy vạn tinh hãn biên quân Ninh quốc được.

Nếu chiến tử một ngày, Thiết Lưu Lê tất sẽ đến.

Tiếng kẻng của người Hắc Vũ vang lên, đội ngũ rút về phía sau giống như thủy triều.

Biên thành, Mạnh Trường An ngồi dựa vào góc tường liếc mắt nhìn Võ Tân Vũ một cái, gã kia bị trúng mười mũi tên mà lại vẫn có thể chuyện trò vui vẻ. Trong thành y quan hữu hạn, chỉ có mấy người kia, lần này số người bị thương rất nhiều, thầy thuốc từ thành Hãn Hải và dân gian đang nối tiếp nhau đến, trong một tòa biên thành nho nhỏ lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên.

"Người Hắc Vũ hận ngươi tận xương."

Võ Tân Vũ dựa vào tường chậm rãi trượt ngồi xuống, hiển nhiên cũng đã mệt đến cực hạn. Gã biết được Mạnh Trường An bị bao vây, mang một ngàn hai trăm kỵ binh từ trong thành Hãn Hải đi, giết xuyên vòng vây của hai vạn kỵ binh địch, giờ này khắc này nỗi lo kia đã bớt đi, nhìn giống như ngay cả đứng lên cũng khó khăn vậy.

"Xem ra Liêu Sát Lang càng muốn giết chết ngươi hơn." Mạnh Trường An nhíu góc mày.

Võ Tân Vũ cười ha ha: "Đâu có dễ dàng như vậy, ta và Liêu Sát Lang đánh mấy năm nay, hắn nằm mơ cũng muốn giết ta, ta nằm mơ cũng muốn giết hắn, còn không phải ai cũng vẫn sống khỏe đó sao."

Võ Tân Vũ liếc nhìn chân Mạnh Trường An: "Thế nào?"

Mạnh Trường An cười nói: "Chăm sóc bản thân ngươi."

Gã chỉ chỉ những mũi tên lông vũ vẫn còn cắm trên người Võ Tân Vũ.

Võ Tân Vũ liếc mắt nhìn Mạnh Trường An bằng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc: "Ta có nhuyễn giáp."

Mạnh Trường An: "..."

Giáp kết rất dày, mũi tên lông vũ không thể nào hoàn toàn đâm thủng, tuy rằng trên người bị đâm ra mười mấy lỗ máu, nhưng không bị thương đến nội tạng gân cốt, đều là thương ngoài da, vết thương kiểu này đối với Võ Tân Vũ mà nói căn bản không tính là gì, ở bắc cương mấy năm nay, có lần nào chiến đấu kịch liệt mà trên người có thêm mấy vết thương.

"Chưa bị thiệt." Võ Tân Vũ thở ra một hơi thật dài: "Giết địch chừng hơn vạn người, tổn thất của chúng ta phải nhỏ một chút."

Mạnh Trường An: "Nếu đại tướng quân đến, thiết kỵ quét ngang, Liêu Sát Lang cũng không đi được."

"Đại tướng quân sẽ không đến đâu." Võ Tân Vũ trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười: "Cho dù đại tướng quân nhận được tin tức cũng sẽ không chạy đến, ông ấy biết ta và ngươi sẽ không chết đơn giản như vậy. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đại tướng quân nhận được tin Liêu Sát Lang triệu tập biên quân Hắc Vũ ở chung quanh mai phục ta và ngươi, giờ này khắc này, ông ấy đã mang người đi tấn công Bạch Thành rồi... Mấy vạn biên quân Hắc Vũ đó có thể đến từ đâu, còn không phải là thủ quân trong Bạch Thành, nếu như ta và ngươi bị thương khắp người, đổi lấy một tòa thành lớn của Hắc Vũ, đáng giá."

Mạnh Trường An cười: "Nếu có thêm ba ngàn kỵ binh, có thể ngươi sẽ không phải đang ngồi ở đây nói chuyện phiếm cùng ta, ngươi dám đuổi giết về."

"Ngươi không dám?" Võ Tân Vũ trợn mắt lườm gã, vịn tường đứng lên: "Ta đi xem thử thương vong, thuận tiện giúp ngươi xem thử có y quan chăm sóc cho ngươi được không."

Mạnh Trường An cúi đầu, tay tại nặn nặn trên dưới chỗ chân bị gãy, xác định xương để nắn lại, đau đến mức trên mặt mồ hôi rơi như mưa, nhưng ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi, sau khi nắn xương thì một quyền đấm vỡ cửa gỗ bên tường, dỡ mấy tấm ván gỗ xuống cột lên đùi.

Sau khi làm xong gã thở ra một hơi dài, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

"Để y quan trị thương cho các huynh đệ, chỗ ta không cần." Gã cũng vịn tường đứng lên, sau đó trầm mặc một lát, lại có chút nhăn nhó hỏi: "Ngươi đã gặp tình huống của ta chưa?"

Võ Tân Vũ: "Gãy chân? Chưa, sao thế?"

Mạnh Trường An xoay người: "Không có gì."

Gã khập khiễng đi vào góc, Võ Tân Vũ bỗng nhiên hiểu ra, cười ha ha: "Hai người đi, dìu Mạnh tướng quân đi ị!"

Mạnh Trường An lảo đảo một chút, không ngờ mặt đỏ lên.

Bình Luận (0)
Comment