Đại tướng quân Thiết Lưu Lê thật sự đã đánh chiếm Bạch Thành.
Bạch Thành là một trong ba tòa biên thành quan trọng nhất ở biên cương Hắc Vũ quốc, ba vạn sáu ngàn binh trú đóng, Liêu Sát Lang điều binh hai vạn từ Bạch Thành, còn có một vạn sáu ngàn biên quân tinh nhuệ lưu thủ, theo lý mà nói như thế nào cũng không thể dễ dàng bị quân Ninh đánh chiếm được.
Một vạn sáu ngàn người thủ thành, lương thảo đầy đủ, thành tường cao dày, ngay cả đại quân mười vạn vây thành cũng không phải tùy tiện có thể công phá, nhưng mà thật sự đã bị công phá.
Biên thành chiến đấu kịch liệt, Võ Tân Vũ, Mạnh Trường An dùng vỏn vẹn hơn hai ngàn người giữ chân đại quân mấy vạn người của Liêu Sát Lang, Thiết Lưu Lê phái chín trăm lính cảm tử, mặc quân phục rách rưới của người Hắc Vũ, để mấy người Hắc Vũ bị mua chuộc ở phía trước, nói dối là bộ hạ chiến bại của Liêu Sát Lang, đây vốn chỉ là một lần thăm dò, kết quả là thủ tướng Hắc Vũ trong Bạch Thành lại tin là thật, mở cổng thành ra cho chín trăm người vào thành.
Chín trăm người tử thủ cổng thành, hơn tám trăm người chết trận, kiên trì đến lúc Thiết Lưu Lê suất lĩnh đại quân giết đến, một mạch công phá Bạch Thành.
Bạch Thành vừa vỡ, biên cương Hắc Vũ quốc liền giống như bị mở ra một lỗ hổng, Luật Thành ở sườn đông, thành Khuếch Nhĩ Hải ở phía tây đã bị cắt đứt liên hệ, quân Ninh tiến vào Bạch Thành, giống như một thanh đao hung hăng đâm vào, người Hắc Vũ nguyên khí đại thương.
Võ Tân Vũ còn chưa kịp nghỉ ngơi dưỡng thương đã phụng mệnh suất quân tiến vào Bạch Thành, không có gì bất ngờ xảy ra, người Hắc Vũ rất nhanh sẽ đến đánh trả, nếu không đoạt lại Bạch Thành, nhất cử nhất động của người Hắc Vũ đều nằm dưới mí mắt biên quân Đại Ninh, bọn họ sẽ vô cùng bị động.
Võ Tân Vũ mang ba vạn sáu ngàn hãn tốt vào Bạch Thành, đại tướng quân Thiết Lưu Lê hạ lệnh cho Mạnh Trường An tiếp nhận vị trí của Võ Tân Vũ, suất quân cố thủ thành Hãn Hải, phân một vạn hai ngàn biên quân cho Mạnh Trường An quản lý, thành Hãn Hải và Bạch Thành cách nhau ba trăm dặm, chi viện cho nhau.
Thành Hãn Hải.
Thiết Lưu Lê cả đầu tóc trắng mặt mày vui vẻ, sau khi vào cổng thành từ trên lưng ngựa nhảy xuống bước đi nhanh, giằng co với người Hắc Vũ nhiều năm, lần này một hơi chiếm được Bạch Thành, cho người Hắc Vũ một gậy vào đầu, đã bao lâu rồi không có sảng khoái như vậy.
Bạch Thành có vị trí chiến lược trọng yếu, đáng để cả nước chúc mừng.
Tương lai tiến quân đến Hắc Vũ, Bạch Thành chính là bàn đạp.
"Chân bị thương thế nào?" Thiết Lưu Lê cười to vào thành, liếc mắt nhìn Mạnh Trường An chống gậy đến đón mình: "Liệu có thành tàn tật không?"
Mạnh Trường An lắc đầu: "Y quan đã xem qua, nói sẽ không."
"Vậy là tốt rồi." Thiết Lưu Lê nói: "Không hổ là con nuôi của ta, ta nghe nói là con tự nắn xương? Giỏi, giỏi, giỏi!"
Liên tiếp ba từ giỏi.
Mạnh Trường An cúi đầu: "Chúc mừng đại tướng quân chiếm được Bạch Thành."
"So với Bạch Thành mà nói, ta thích hai người con và Võ Tân Vũ ăn ý như thế hơn." Thiết Lưu Lê thoáng dừng bước chân: "Con có từng nghĩ hay không, khi bị bao vây, Võ Tân Vũ sẽ không tới cứu con?"
"Có nghĩ."
"Hửm?" Thiết Lưu Lê ngây ra, sau đó lại lớn cười: "Đứa trẻ ngốc này, ta hỏi con có hay không, con cứ nói không có, chẳng lẽ ta sẽ nghi ngờ? Chỉ có con là ngốc đến mức thành thật, hỏi con cái gì ngươi đáp cái đó, ngay cả một câu nói dối cũng sẽ không biết."
Mạnh Trường An cười cười: "Đã nghĩ chính là đã nghĩ."
Thiết Lưu Lê hỏi: "Nếu hắn không đến thì sao?"
"Tận trung vì Đại Ninh."
Câu trả lời của Mạnh Trường An vẫn bình thản, ngay cả một tia dao động trong giọng nói cũng không có.
"Tận trung vì Đại Ninh!" Thiết Lưu Lê thay đổi sắc mặt, giơ tay lên vỗ vỗ vai Mạnh Trường An: "Nói hay, nhưng ta hiểu hắn cũng hiểu con, cho nên ta biết tất nhiên hắn sẽ gấp rút cứu viện con, mà ta không đến, con có oán hận không?"
"Sẽ không." Mạnh Trường An trả lời: "Bạch Thành quan trọng hơn."
"Cái rắm!" Thiết Lưu Lê trừng mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Ta đánh chiếm Bạch Thành chỉ dùng một nửa binh lực, con có đã biết một nửa khác đã đi đâu? Là tới cứu các con, chỉ là đi đến nửa đường thì nghe nói chiến sự đã xong, cho nên lại trở về chi viện ta tấn công Bạch Thành... Mạnh Trường An, đừng nói một Bạch Thành, cho dù là mười, hai mươi, một trăm Bạch Thành cũng đổi không được con."
Mạnh Trường An thấy ấm áp trong lòng, cười cười nói: "Tạ đại tướng quân."
"Ngay cả một tiếng nghĩa phụ cũng không chịu gọi?"
"Tạ nghĩa phụ."
"Có chuyện muốn nói với con..."
Sau khi vào phủ tướng quân Thiết Lưu Lê tùy tiện ngồi xuống ghế, xua tay ra hiệu cho người dâng trà đi xuống: "Cách đây không lâu đông cương Bùi điên đã phái người gửi cho ta một phong thư do chính hắn viết, con đoán thử xem hắn đã nói những gì?"
"Không đoán được."
"Bảo con đi." Thiết Lưu Lê cười nói: "Bùi điên nói cái gì mà con là tướng lĩnh trẻ tuổi ưu tú nhất bắc cương, nhiều lần lập chiến công, hắn muốn mời con qua đó, nói chuyện làm sao để lãnh binh tác chiến ở bắc cương, để những tướng lĩnh thủ hạ của hắn đều học hỏi con một ít, còn nói cái gì mà muốn giao bát đao tướng cho ngươi dạy một thời gian, nói là để cho bọn họ hiểu cái gì mới là hổ tướng, con có đi không?"
Mạnh Trường An lắc đầu: "Không đi."
"Vậy thì không đi." Thiết Lưu Lê gật gật đầu: "Bùi điên tuy cậy bệ hạ ưu ái hắn cho nên ương ngạnh, nhưng ương ngạnh đến mấy cũng không ương ngạnh đến bắc cương ta được, con không muốn đi thì không đi, ta nhìn cái bản mặt già nua đó cũng thấy ghét... Ồ, Thẩm Lãnh sẽ đi."
Ánh mắt Mạnh Trường An lạnh đi: "Tại sao hắn đi?"
"Bệ hạ bảo hắn đi, tại sao hắn không đi?"
"Con cũng đi." Mạnh Trường An đứng lên chắp tay: "Xin đại tướng quân chấp thuận."
Thiết Lưu Lê cười nói: "Ta hỏi con có đi hay không, con nói không đi, nghe nói Thẩm Lãnh sẽ đi thì con lại đòi đi, hai người các con à... Nhưng con nên hiểu, Bùi điên hận con đến tận xương, còn muốn ăn sống con nữa, con đã giết Bùi Khiếu, hắn luôn muốn tìm con đòi lại một mạng."
"Thẩm Lãnh ở đông cương, cũng có thể có nguy hiểm."
"Người Bùi điên muốn giết chính là con."
"Nếu Lãnh Tử có chuyện gì, con có thể hỗ trợ."
"Lỡ như hắn chỉ giết con mà không giết Thẩm Lãnh thì sao?"
"Lỡ như ông ta giết thì sao?" Mạnh Trường An cúi đầu nhìn cái chân bó thạch cao của mình: "Chiến mã của con chết rồi, phải chọn một con ngựa tốt."
Thiết Lưu Lê hướng ra bên ngoài vẫy tay: "Còn nhớ lúc con và Thẩm Lãnh ở tây cương, giết lặc cần Thổ Phiên quốc đoạt được một con bảo mã màu đen?"
"Nhớ."
"Trước khi Thẩm Lãnh đến nam cương, đã cho người đưa đến bắc cương." Thiết Lưu Lê chỉ chỉ ra ngoài cửa: "Ta đã mang đến cho con, Thẩm Lãnh nhờ người nói, con ngựa đen thui này, hợp với khuôn mặt đen của con hơn."
Mạnh Trường An phì cười một tiếng, thấp giọng mắng một câu tiểu tử thối.
"Danh tướng lương câu, ta đã xem đại hắc mã kia, là loại ngựa ngàn vàng cũng khó mua được của Tây Vực, Thẩm Lãnh có thể nhờ người đưa ngựa đến cho con, tình cảm giữa huynh đệ các con thật khiến người ta ngưỡng mộ... Ngoài ra, hắn còn nhờ người mang cả ngân phiếu mấy ngàn lượng đến đây."
Thiết Lưu Lê sai người đem ngân phiếu đến: "Người đưa ngựa nói, Thẩm tướng quân nói Mạnh Trường An thiếu một con ngựa tốt tung hoành bắc cương, nhưng càng thiếu tiền hơn."
Mạnh Trường An lập tức xấu hổ, giơ tay ra nhận lấy ngân phiếu: "Quả thật là thiếu."
"Tại sao hắn nhiều tiền như vậy?" Thiết Lưu Lê đột nhiên hỏi một câu.
Mạnh Trường An ngẩn ra.
Thiết Lưu Lê cười ha ha: "Hắn có tiền hay không có tiền thì liên quan gì đến ta... Trêu con thôi, cất ngân phiếu đi, lần sau ăn lễ ăn tết cũng mua ít đồ kha khá để hiếu kính cha nuôi của con một chút là được, cũng không thể để ta trực tiếp khấu trừ bạc của con, như vậy thì ta có vẻ rất mất thể diện."
Mạnh Trường An càng thêm xấu hổ.
"Trong mấy đứa con nuôi của ta, duy chỉ có con, rắm cũng chưa từng tặng ta một lần, thế nhưng ta vẫn cảm thấy thích con." Thiết Lưu Lê lục tìm trong ngực mình, lại lấy ra mấy tờ ngân phiếu, ước chừng cũng đến ngàn lượng: "Chỗ này xem như ta cho con mượn, thưởng cho huynh đệ thủ hạ của con, những người đó chịu liều mạng vì con, chính là giao tình huynh đệ. Người làm binh như chúng ta luôn nói quân lệnh như núi không thể làm trái, nhưng trên thực tế, muốn khiến cho người làm binh tâm phục khẩu phục con, con phải xem bọn họ là huynh đệ, trước khi bọn họ liều mạng vì con, con phải liều mạng vì bọn họ trước."
Thiết Lưu Lê để ngân phiếu ở trên bàn: "Lần sau đánh vào Hắc Vũ, tìm cho ta mấy bình thuốc hít thì coi như là con trả bạc cho ta, nếu tìm mấy cô nương da trắng của Hắc Vũ quốc, ta cũng nhận."
Mạnh Trường An cúi đầu: "Tạ đại tướng quân."
"Hử?"
"Tạ nghĩa phụ."
Thiết Lưu Lê cười to: "Đừng lo lắng Bùi điên, hắn cho là mình ở đông cương có thể một tay che trời? Bệ hạ sắp đến đông cương, ở trước mặt bệ hạ nếu Bùi Đình Sơn dám động đến con, con hãy xem bệ hạ động đến hắn như thế nào, lão già kia nghĩ quá dễ dàng, ta sẽ gửi con qua đó, con không đi ngược lại còn có vẻ sợ hắn, ta cũng sợ hắn, còn nữa là... Bệ hạ hy vọng con đi."
Mạnh Trường An ngây người, tại sao bệ hạ lại hy vọng gã đi?
"Bùi Đình Sơn có bát đao tướng, chết một người bổ sung một cái, luôn luôn số lượng tám người, cũng đều bái hắn làm nghĩa phụ, nhưng trong mắt ta, tám kẻ kia cộng lại cũng không bằng một mình con... Cho nên nếu con chịu thiệt thòi ở đông cương, hắn chết tám đứa con nuôi ta cũng không đồng ý, nhưng để đề phòng, thập nhị thương dưới trướng ta, phân sáu người cho con mang đi, ta còn nghe nói con không lập thân binh? Vậy thì phái một trăm hai mươi thân binh dưới trướng ta cho con."
Thiết Lưu Lê nói: "Trong thành Triêu Dương cũng có người của ta, sẽ âm thầm hỗ trợ con."
Trong lúc nhất thời Mạnh Trường An không biết nói gì, trong lòng cảm động.
"Trường An." Thiết Lưu Lê trầm mặc một lát rồi nói: "Trận chiến bắc cương, chắc hẳn là trận chiến lớn cuối cùng ta sẽ đánh với tư cách bắc cương đại tướng quân, đánh xong trận chiến này, ta cũng có thể công thành lui thân về nhà dưỡng lão, ta già rồi, là lúc về nhà trồng hoa nuôi cỏ, thu thêm mấy tiểu thiếp trẻ trung xinh đẹp, ha ha ha ha... Vô cùng tốt."
Ông ta nhìn về phía Mạnh Trường An: "Vị trí bắc cương đại tướng quân, ý của bệ hạ chắc hẳn là sẽ để cho Võ Tân Vũ."
Mạnh Trường An cười: "Con biết."
"Con... dù sao vẫn còn trẻ." Thiết Lưu Lê do dự một chút rồi nói: "Bệ hạ đã viết cho ta một phong thư, bảo ta lựa lời nói với con, bệ hạ nói con năng lực không thua Võ Tân Vũ, chỉ là thiếu chút uy vọng, sau này động binh với người Hắc Vũ con đánh cho tốt, bệ hạ nói người sẽ cho con một vị trí thích hợp."
Mạnh Trường An cúi đầu nói: "Con thật không nghĩ tới những thứ này, Võ tướng quân thích hợp làm bắc cương đại tướng quân hơn con, cũng không phải là con phục hắn, chỉ là hắn tính cách cẩn thận ổn trọng, đại cục mạnh hơn."
"Con có thể nghĩ như vậy là tốt." Thiết Lưu Lê vẫy tay: "Bệ hạ còn có một món đồ muốn tặng cho con."
Thân binh thủ hạ của ông ta hai tay bưng một cái hộp gỗ đến, thoạt nhìn hộp gỗ kia dài chừng hơn một mét, dường như hơi nặng nề.
"Cái này là bệ hạ phái người đưa đến. Bệ hạ nói, Thẩm Lãnh có một thanh đao tốt, con cũng có thể có, cho nên người đã tạo ra một thanh hắc tuyến đao."
Thiết Lưu Lê mở hộp gỗ ra, khoảnh khắc mở ra lại tựa như có một luồng sát khí tràn trề ùa ra.
"Đồ tốt." Thiết Lưu Lê cầm hắc tuyến đao lên: "Đao nặng hơn hai mươi cân, bệ hạ đặc biệt dặn đúc tên của con trên đao này, bệ hạ đăng cơ hai mươi năm nay, con là người đầu tiên được trọng thưởng thế này."
Ông ta đưa hắc tuyến đao cho Mạnh Trường An, trên thân đao ở vị trí gần chuôi đao, có một chữ An.
Trên thanh hắc tuyến đao kia của Thẩm Lãnh ở vị trí đồng dạng cũng có một chữ.
Hai thanh đao gần như giống nhau như đúc, dù sao cũng đều là chế tạo dựa theo kích cỡ hoành đao Đại Ninh, nhưng mỗi người một thanh, cứ cảm thấy có chút là lạ.
"Bệ hạ nói hắn có con cũng phải có, hai người đều có mới xứng đôi, tự nghĩ xem đây là thánh quyến lớn cỡ nào. Bệ hạ còn nói, con đã cứu tính mạng thế tử mấy lần, lại lập nhiều chiến công, cho nên tấn làm tòng tam phẩm." Thiết Lưu Lê vỗ vỗ vai Mạnh Trường An: "Con còn trẻ, bất khả hạn lượng."
Hai người đều có mới xứng đôi, đây chắc là lời tuyên bố chính thức của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh?
Còn có gì chính thức hơn hoàng đế không?