Thành Hãn Hải.
Hậu viện phủ tướng quân, Mạnh Trường An cho người của phủ tướng quân đều về phòng nghỉ ngơi, gã muốn ở hậu viện luyện công đừng ai đến quấy rầy. Đám hạ nhân trong phủ sinh lòng kính sợ, tướng quân còn đang gãy chân, thế mà cũng không bỏ bài tập vẫn muốn tập võ như vậy, quả nhiên là người thường không thể bì kịp.
Đến hậu viện, Mạnh Trường An đâu phải là muốn luyện công, cột đại hắc mã trên cột lương đình, nhìn con ngựa kia hì hì cười ngây ngô.
"Chủ nhân ngươi đưa ngươi đến đây, có phải ngươi không vui không?"
Gã lẩm bẩm như hỏi, giống như một đứa trẻ.
Đại hắc mã: xì xì xì...
Mạnh Trường An: "Tiểu tử ngốc đó cho ta quá nhiều, mà ta từ đầu đến cuối lại không thể giúp hắn gì cả, năm đó lời lão đạo nhân ấy nói trên đường đưa ta đến thành Trường An, ta chưa từng nói với bất kỳ người nào, ngươi là ngựa của Lãnh Tử, ta sẽ nói với ngươi... Thẩm tiên sinh nói, Lãnh Tử có thể là hoàng tử, là con của bệ hạ bị đánh cắp năm đó, nhờ ta sau này nhất định phải bảo vệ Lãnh Tử một mạng."
Gã cười: "Thật ra những lời này rất nhiều năm trước lão đạo nhân lôi tha lôi thôi kia đã nói rồi, mặc dù nói không quá giống nhau. Lão đạo nhân kia nói Lãnh Tử tướng mạo rất kỳ lạ, lạ đến mức ngay cả ông ta cũng không xem thấu. Khi đó ta còn nhỏ đã hỏi Lãnh Tử hắn tướng mạo có gì lạ, ông ta nói mập mờ không phân rõ giữa đế và không đế, nói xong ông ta lại hối hận, dặn ta không được nhắc đến những lời này với bất kỳ người nào."
Mạnh Trường An nhìn đại hắc mã: "Nín nhịn rất vất vả, ngươi là ngựa, không phải người, vậy thì nói với ngươi một chút... Cũng không tính là phá lời thề lúc trước. Khi đó lão đạo nhân còn nói, Lãnh Tử là phúc tinh của ta cũng là mệnh tinh của ta, Lãnh Tử còn thì ta còn, Lãnh Tử không còn thì mệnh tinh của ta sẽ mất, ta cũng sẽ chết. Lúc ấy ta nói Lãnh Tử vốn là huynh đệ của ta, hắn chết đương nhiên ta không sống một mình, lão đạo nhân cười nói đó đương nhiên là tốt, huynh đệ các ngươi tướng mệnh quá hợp, nếu như là một nam một nữ, vừa vặn là mệnh phu thê tương trợ."
Gã phì một tiếng.
"Ngươi nói có phải là nói hưu nói vượn không."
Đại hắc mã: xì xì xì...
Mạnh Trường An thở dài, sắc mặt ngưng trọng hơn: "Bản thân Lãnh Tử ngốc vẫn không biết gì cả, hắn mệnh khổ, còn quấn tã đã bị cuốn vào âm mưu quỷ kế đáng sợ nhất trên đời này, đó là chuyện của hoàng gia... Đương nhiên hoàng hậu không chấp nhận để Lãnh Tử sống, nếu tương lai thái tử lên ngôi, đương nhiên thái tử cũng không chấp nhận để Lãnh Tử sống... Thật ra không người nào biết, tại sao ta tranh giành? Tại sao ta liều mạng?"
Gã trầm mặc một lát: "Ta luôn tin lời lão đạo nhân nói, ông ấy nói ta và Lãnh Tử chính là tách không rời, cho nên ta mới liều mạng, ta mới tranh giành, không phải ta tham công quyền, mà là nhất định phải nắm giữ cái gì đó mới được. Đại tướng quân nói bệ hạ định bắc cương đại tướng quân là Võ Tân Vũ rồi, không phải ta không phục, chỉ là tiếc nuối, nếu ta có thể lĩnh bắc cương Thiết Kỵ, tương lai nếu Lãnh Tử xảy ra chuyện gì, ta liền dẫn quân xuôi nam, cùng lắm thì cùng với Lãnh Tử mở một đường máu."
Mạnh Trường An ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt đại hắc mã: "Sau này, ta cưỡi ngươi, nếu Lãnh Tử thật sự gặp phiền toái gì, ngươi phải chạy một chút."
Đại hắc mã: xì xì xì...
Mạnh Trường An hừ một tiếng: "Nhìn bộ dạng ngốc của ngươi, ngốc giống như Lãnh Tử ngốc."
Gã nói một mạch hết những lời trong lòng xong, nhắm mắt lại tựa vào cột nghỉ ngơi, cũng không biết là ngủ rồi nằm mơ hay là như thế nào, trong đầu lại mơ mơ màng màng xuất hiện hình ảnh khi lão đạo nhân đưa gã rời khỏi trấn Ngư Lân, sau khi ra khỏi thôn đến bến thuyền, tìm một con đò, ngày đó đò làm ăn cực kỳ ế ẩm, chỉ có hai hành khách là gã và lão đạo nhân, gã không thiếu tiền nên đã trả gấp đôi khiến ông lão lái đò vui đến mức khiến người ta bớt thanh tịnh.
Ông lão chèo thuyền ngồi ở đuôi thuyền ngân nga ngư ca, hắn và lão đạo nhân ngồi ở đầu thuyền.
Tiếng sóng nước trên sông át đi tiếng nói chuyện hai người bọn họ, ông lão kia không nghe được từ nào cả.
Hoặc là, ông ta căn bản không tâm tư đi nghe khách đi đò nói chuyện với nhau.
Ông ta chèo thuyền nuôi gia đình, đuôi thuyền còn có hai con chim cốc, ông ta còn muốn trò chuyện vài câu với chim cốc hơn.
Lão đạo nhân ngồi ngẩn người ở mũi thuyền, hồ lô rượu đeo bên hông sớm đã không còn rượu, ông ấy nói ông ấy đi từ núi Long Hổ, lúc đi đến trấn Ngư Lân đã nhìn thấy Lãnh Tử vác bao lớn chạy đến bến thuyền, vì thế ông ta giật mình, thầm nghĩ sao lại nhốt rồng ở nơi này?
Lãnh Tử tướng mạo khó bề nhìn rõ, ông ấy vẫn đi theo nhìn, cảm thấy tò mò liền vào thôn hỏi thăm mới biết Lãnh Tử bị vứt bỏ, là được Mạnh lão bản cha gã nhặt về nhà. Mọi người trong trấn Ngư Lân đều biết chuyện Lãnh Tử là được Mạnh lão bản nhặt về chắn sát cho Trường An, tuỳ tiện hỏi thăm một chút là có thể hỏi thăm được, lão đạo nhân nghe nói xong sợ đến mức mặt mũi cũng trắng bệch, nói người của trấn Ngư Lân tất có đại nạn.
Sau này trong trấn Ngư Lân không có đại nạn gì, cha Mạnh Trường An chết, nhà gã đã gặp đại nạn.
Lúc ấy lão đạo nhân nói, người của trấn Ngư Lân nhốt rồng ở nơi này, nếu như giày vò như thế, nếu không đại nạn thì làm sao mà được, sau này Mạnh Trường An nghĩ, thật ra người của trấn Ngư Lân đối đãi với Lãnh Tử cũng tốt, những người làm khuân vác trên con đường đó, có người nào không từng giúp Lãnh Tử? Những người bán sức lao động ở cả bến thuyền, có người nào chưa từng cho Lãnh Tử màn thầu? Các đại thẩm láng giềng sẽ luôn không nhịn được thương xót đứa trẻ khổ sở này, lén nhét một ít thức ăn, hoặc là y phục cũ của con mình.
Vì thế chỉ có nhà gã gặp nạn, bởi vì chỉ có cha gã giày vò Lãnh Tử.
Cho nên Mạnh Trường An nghĩ đó có thể chính là báo ứng, với tính tình của gã nín nhịn không đi báo thù, sau này còn dần dần tiếp nhận Thẩm tiên sinh, tiếp nhận Thẩm Trà Nhan, còn không phải đều là bởi vì sự áy náy đối với Lãnh Tử.
Đò chòng chành đung đưa, lão đạo nhân không có rượu, vì thế ngậm tẩu thuốc phì phò nhả khói.
"Ta đã tính, giang sơn Đại Ninh tối thiểu còn có thể nhìn thấy thái bình thịnh thế năm trăm năm, không phải nói Đại Ninh chỉ có năm trăm năm, mà là ta chỉ có thể nhìn đến năm trăm năm, ta lợi hại không?"
Mạnh Trường An: "Ha ha."
Lão đạo nhân trợn mắt lườm gã: "Nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu, cho nên không đạo lý..."
Cho đến bây giờ, Mạnh Trường An cũng không biết không đạo lý mà lão đạo nhân ta nói là đạo lý gì.
"Quả thật hắn có thể chắn sát cho ngươi, nhân vật như vậy, sao mà ngay cả mệnh sát của ngươi cũng không chắn nổi được?" Lão đạo nhân phun ra một ngụm khói: "Ngươi và hắn tách không rời, hai người các ngươi phú quý không chỉ một đời, đều là mệnh phú quý đời đời kiếp kiếp, ngươi và hắn nếu tách rời nhau, chỉ sợ mạng cũng không lâu dài. Ở cái thôn to bằng lỗ mũi đó của các ngươi ta đã nhìn thấy hắn trước, làm ta giật mình, sau đó nhìn thấy ngươi, cho nên cũng thoải mái... Ngươi từng nghe trong chuyện thần thoại, phàm là nhắc đến thứ thiên tài địa bảo hiếm có gì đó, bên cạnh đều sẽ có linh thú bảo vệ chưa?"
Mạnh Trường An cũng từng nghe nói qua, ngày thường tiên sinh kể truyện ở trong trấn cũng sẽ kể vài câu chuyện thần tiên quỷ quái, nhắc tới các loại dị bảo linh chi vạn năm tuyết liên ngàn năm gì đó, thường thường đều sẽ có linh thú lợi hại bảo vệ, nếu ai muốn đi hái đều sẽ bị linh thú giết chết.
"Ngươi chính là linh thú đó." Lão đạo nhân cười: "Cái này thì có thể giải thích rõ ràng, hai người các ngươi, tương bạn tương sinh, thật tốt."
Lúc ấy Mạnh Trường An chỉ cảm thấy ông ấy lẩm bà lẩm bẩm toàn nói những lời linh tinh, cũng không để ý lắm, dù sao khi đó quả thật là trẻ người non dạ, đợi đến bây giờ nhớ lại, tuy cảm thấy mơ hồ nhưng lại phát hiện lão đạo nhân thực sự vài phần đạo lý.
Cũng không biết đã nhắm mắt nghỉ ngơi bao lâu, Mạnh Trường An mở mắt ra, sau đó giật mình, đại hắc mã thế mà lại đang gặm cây tùng ở trong viện, thứ đó cũng có thể ăn? Thân cây đã bị nó gặm sứt một miếng, răng khỏe thật. Cũng không biết tại sao, Mạnh Trường An lại cảm thấy nếu là chỗ bị đại hắc mã gặm mất kia nhét vừa một cái gối đầu, vô cùng phù hợp.
"Ta đi tìm chút cỏ khô cho ngươi."
Mạnh Trường An mới sực nhớ ra sợ là dọc đường đến bắc cương đại hắc mã cũng chưa được ăn đàng hoàng. Gã chống gậy đứng dậy dắt đại hắc mã đến phía chuồng ngựa, mới đi không bao lâu thì bỗng nhiên cảm giác có chút khác thường, quay lại liếc nhìn, phát hiện trong viện đã có thêm một người.
Trong khoảnh khắc da đầu Mạnh Trường An nổ tung, người đó đến đây lúc nào? Bản thân mình lại không hề phát hiện. Đây chính là phủ tướng quân thành Hãn Hải, trong trong ngoài ngoài có vô số quân tốt, thế mà người này lại vô thanh vô tức vào hậu viện, vừa rồi lúc gã ngủ nếu người này ra tay, bản thân gã đã chết qua không biết mấy lần.
Đợi khi nhìn rõ bóng dáng người kia, Mạnh Trường An mới thở phào một hơi thật dài, cúi người chắp tay: "Sở tiên sinh."
"Đất bắc cương, thật sự là khổ hàn." Sở Kiếm Liên vẫn chỉ mặc một bộ trường sam vải xám quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Vốn định du lịch tứ phương, ngắm nhìn vạn vật vạn cảnh trong thiên hạ này, mới đến Hãn Hải đã nghe nói ngươi bị thương, vì thế đến đây xem thử."
Sở Kiếm Liên nhìn nhìn cái chân bị thương của Mạnh Trường An, tay từ trong cổ tay áo thò ra, trong tay cầm một bình ngọc nho nhỏ: "Cách điều chế huốc trị thương này sợ là dân gian sớm đã thất truyền, lúc thay thuốc đừng dùng thuốc của y quan trong quân các ngươi nữa, tuy rằng cũng không phải là thứ quá tệ, nhưng khôi phục chậm hơn rất nhiều."
Mạnh Trường An vội vàng đi qua hai tay nhận bình ngọc, cúi người nói cảm ơn.
"Thật ra ta đến, còn vì chuyện khác." Sở Kiếm Liên liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Lúc mới gặp ngươi, đã cảm thấy trong ánh mắt ngươi nhìn đồ nhi ta có lệ khí mờ nhạt, tuy rằng ngươi khống chế rất tốt nhưng vẫn có chút lộ ra ngoài, chắc là nó có từng có lỗi với ngươi? Nếu đã đến đây, ta sẽ hỏi thử, sau này đỡ phải lo lắng."
"Không có." Mạnh Trường An cúi đầu: "Có lẽ như Thiền tông nói, đều là nhân quả."
"Vậy thì tốt." Sở Kiếm Liên nói: "Ngươi tính tình cương liệt thẳng thắn, nói một là một, là phẩm chất ta kính trọng, ta cũng biết ngươi không giỏi nói dối... Cho nên còn có một chuyện hỏi ngươi, chắc ngươi biết, Thẩm Lãnh có phải là hậu duệ của Ninh hoàng hay không?"
Mạnh Trường An chấn động trong lòng.
"Ta, không xác định."
"Vậy thì có lẽ đúng rồi." Sở Kiếm Liên trầm mặc một lát sau đó cười nói: "Ngươi đừng lo gì, đồ nhi ta và hắn thân thiết như vậy, tất nhiên ta sẽ không động sát niệm với hắn, huống hồ ta cũng thích tiểu tử ngốc ngay thẳng đó, chỉ là có chút tò mò, không ngờ ta lại có nhiều dây dưa với hai người họ như vậy, chớ không phải đây chính là mệnh?"
Ông ta nhấc bước đi ra ngoài: "Chuyện nhân gian người nhân gian, quá phức tạp, không đơn thuần bằng phong cảnh, cũng không đơn thuần như kiếm."
Mạnh Trường An thầm nghĩ sợ là Sở tiên sinh sắp đắc đạo thành tiên rồi, phong cách hành sự lại khó có thể nắm bắt đến như thế.
Sở Kiếm Liên cất bước rời đi, đi vài bước lại giống như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại nhìn Mạnh Trường An: "Chắc có người từng nói ngươi diện tướng không tồi?"
Mạnh Trường An lại chấn động trong lòng.
"Có người từng nói."
"Ồ." Sở Kiếm Liên tiếp tục đi ra ngoài: "Nhìn diện tướng ngươi, có thể sống lâu hơn trăm tuổi, rất tốt."
Mạnh Trường An không nhịn được truy vấn một câu: "Lãnh Tử thì sao?"
Sở Kiếm Liên hừ một tiếng: "Người của Lý gia, còn phải xem?"
"Tiên sinh muốn đi đâu?"
"Hắc Vũ."
Sở Kiếm Liên đã ở ngoài viện, âm thanh theo gió truyền đến.
Lúc này Mạnh Trường An mới nhớ ra, sau lưng tiên sinh cột một thanh trường kiếm.
"Tiên sinh lên phía bắc cẩn thận một chút."
Mạnh Trường An hô một tiếng, cũng không biết Sở tiên sinh có nghe được hay không.
Nghe đồn, Hắc Vũ quốc có ba đại kiếm sư, cận vệ của hoàng đế Hắc Vũ quốc, kiếm của ba người, có thể cản ngàn người, xưng kiếm vô địch, Sở Kiếm Liên một người một kiếm lên phía bắc, nói không chừng chính là đã nghe được chuyện đại kiếm sư Quỷ Nguyệt. Ông ta cũng không còn mong cầu chuyện gì, duy chỉ có chuyện về kiếm, không chấp nhận được người ở ngoài trung nguyên xưng vô địch, không quan hệ đến Ninh Sở.