Sở Kiếm Liên một kiếm đi về hướng tây bắc, ngoại trừ Mạnh Trường An ra thì không ai biết người này đến, nghĩ chắc cũng sẽ không có ai biết người này về, hoặc là, quyết tuyệt như vậy, kiêu ngạo như vậy, một đi không về cũng chẳng sao.
Ai bảo người Hắc Vũ dám nói ba kiếm sư đó kiếm đạo vô địch?
Không quan hệ đến Ninh Sở, chỉ liên quan đến trung nguyên.
Mạnh Trường An què chân đi đông nam, bên đó cũng có biển rộng, cũng có chiến thuyền, không lâu sau cũng sẽ có Thẩm Lãnh.
Cũng không biết là tự phụ hay là không muốn liên lụy đến Thiết Lưu Lê, khi Mạnh Trường An rời khỏi thành Hãn Hải lại không nói cho ông ta biết, tất nhiên cũng sẽ không mang cho sáu thương tướng kia, cũng không có mang theo một trăm hai mươi thân binh kia của đại tướng quân. Thiết Lưu Lê từng nói, một trăm hai mươi sáu người này, có thể phá hai ngàn Hắc Vũ.
Một chiếc xe cũ một con ngựa già, Mạnh Trường An buộc đại hắc mã ở phía sau xe ngựa, mình ngồi trước xe vung roi, ngựa già kéo cũ xe khởi hành, dáng vẻ có chút thoải mái nhàn nhã, có lẽ nó sẽ ngưỡng mộ đại hắc mã không cần kéo xe ở phía sau kia, không cần kéo xe thì thôi, còn thường hay ngặm cây dại ven đường, nếu nó có tư duy, hơn phân nửa sẽ nghĩ con ngựa trẻ đang khoe khoang chăng? Già rồi răng lợi sẽ không tốt như vậy nữa.
Mạnh Trường An không dám sơ suất bản thân, bởi vì chân bị thương chưa lành, trời biết ở đông cương sẽ đánh mấy trận.
Trong xe ngựa đốt một cái lò sưởi, phía sau xe kéo mấy bao than hoa, nghĩ tiết kiệm một chút chắc có thể dùng được một tháng, một tháng, gần như cũng có thể đến đông cương rồi. Gã không muốn đi quá nhanh, dù sao tháng 7 thì Lãnh Tử mới đến đông cương, lúc này mới cuối tháng 5, đi một tháng, vừa khéo vừa khéo.
Xe ngựa không có mái che, là Mạnh Trường An lo con ngựa già này sẽ mệt, thêm khoang xe quá nặng, đương nhiên gã cũng không nỡ để cho đại hắc mã đi kéo xe, cái tên kia đó sợ là dù chết cũng không chịu cúi đầu đóng xe.
Trên xe có hai cái chăn thật dày, còn có một chút lương khô đồ ăn, bên cạnh để một cái tay nải, bên trong có ngân phiếu mấy ngàn lượng bạc, còn có một quyển sách Thẩm Lãnh sai người mang đến, ở trong tay nải, tất nhiên Thiết Lưu Lê sẽ không mở tay nải ra xem trong đó có gì, nếu nhìn thấy sợ là sẽ giật mình, quyển sách kia không dày, mặt bìa chỉ viết hai chữ... Cấm Tuyệt.
Binh pháp mà Thẩm tiên sinh mất mấy năm viết ra, Thẩm Lãnh đã chín kỹ rồi nên tặng cho Mạnh Trường An.
Bên cạnh tay nải là một thanh hắc tuyến đao, còn lạnh hơn cả gió tuyết.
Trên đường đi Mạnh Trường An đi đi ngừng ngừng, cũng không gấp, trên người mang theo thuốc trị thương Sở Kiếm Liên cho gã, cứ cách ba ngày thay một lần, chỉ cần bôi một lớp mỏng là được, thuốc trị thương đó sau khi bôi thì cảm thấy mát, thậm chí ngay cả đau đớn cũng có thể tiêu trừ, chỉ là dược hiệu qua đi, cơn đau vẫn sẽ trở lại.
Mạnh Trường An đã quen với đau đớn, cuộc sống ở bắc cương gần như không có một ngày nào là trên người không đau, hoặc là bị thương hoặc là mệt, kiểu cuộc sống này người khác có thể ba ngày cũng không chịu nổi, nhưng gã không ngại khổ mệt, thậm chí còn nghĩ nên khổ hơn mệt hơn, chỉ có khổ cực mệt nhọc hơn mới có thể đổi tiền đồ cẩm tú. Gã không nghĩ mình sẽ thua Võ Tân Vũ, nhưng đã thua vì bệ hạ cảm thấy gã trẻ tuổi, ngẫm lại có chút bất đắc dĩ, có chút tiếc nuối, cứ luôn cố sức căng cứng nhưng vẫn là không dám buông lỏng, chính là cầu bốn chữ tay nắm trọng binh.
Chỉ có nắm trọng binh, mới có thể bảo vệ tiểu tử ngốc kia bình an.
Qua châu huyện xuyên núi sông, sau khi Mạnh Trường An đi 7 – 8 ngày thì đến Xích Thủy. Xích Thủy là con sông lớn nhất phương bắc Đại Ninh, theo Xích Thủy đi thuyền thẳng về hướng đông nam có thể đến đông cương, tất nhiên sẽ thoải mái hơn tự mình đánh xe một chút, hiếm khi, gã sợ người khác quấy rầy mình, lại nỡ tiêu bạc bao hẳn một chiếc thuyền. Thuyền phu nể mặt bạc mà chất cả con ngựa già, hắc mã và một chiếc xe cũ lên thuyền. Thuyền này cỡ trung, thuyền dài hai mươi mấy mét, chứa một chiếc xe ngựa cũng không có vẻ quá chật chội.
Thuyền phu chỉ cảm thấy tò mò, rõ ràng trong khoang thuyền gió không đến mặt nắng không đến đầu, nhưng người trẻ tuổi kia chỉ thích ngủ trên chiếc xe ngựa kia. Mạnh Trường An không có chứng nhận thân phận, dùng chăn phủ lên hắc tuyến đao và giáp tướng quân, cho nên thuyền phu đâu thể biết gã chính là Mạnh hung hổ tiếng tăm lừng lẫy bắc cương.
Thuyền đi sáu ngày, đến bến thuyền quan bổ Tề Hà Khẩu, thuyền phu dừng thuyền đi mua mì gạo rau thịt, Mạnh Trường An ngồi một mình ở đầu thuyền xem binh pháp Cấm Tuyệt, thế mà xem đến mê mẩn, thuyền phu đi rồi gã cũng không biết, nếu không phải thuyền phu trở lại nói chuyện với gã, gã cũng vẫn không biết.
"Thật kỳ lạ."
Thuyền phu xách mì gạo lên thuyền, sau khi cất đồ xong liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái, lại dặn vợ mình chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
"Hôm nay bến thuyền quan bổ này thật vắng vẻ, chỉ có một mình ta đi vào mua đồ, chưởng quầy quản lý sổ sách đó lại còn rất run tay, con số đơn giản như vậy mà lại tính sai đến mấy lần, nếu không phải sợ hắn bị phạt, ta cũng thật muốn chiếm tiện nghi không nhắc nhở hắn."
Thuyền phu tự nói mấy câu, cũng không biết nói là cho vợ nghe hay là nói cho Mạnh Trường An nghe.
"Ta xuống xem thử."
Mạnh Trường An buông sách xuống, nghĩ nghĩ, dùng y phục của mình bọc hắc tuyến đao lại đeo sau lưng, chống gậy đi xuống. Thuyền phu vội vàng đi qua đỡ: "Quân gia ngài cẩn thận một chút."
Mạnh Trường An ngẩn ra: "Ngươi đã nhìn ra rồi."
Thuyền phu cười hì hì: "Ngày đầu tiên đã nhìn ra rồi, nếu không thì sao ta lại đồng ý để quân gia một mình bao thuyền? Quân gia đi đứng bất tiện, có gì muốn mua thì ta giúp ngài đi mua, đừng xuống đi lại nữa."
Mạnh Trường An nói cảm ơn sau đó lại nói: "Ta cũng không có gì quan trọng cần mua, đi xuống đi lại một chút, đã 5 – 6 ngày không đi lại, trên người cũng khó chịu."
Xuống thuyền đi vào trong bến thuyền, theo lý mà nói bến thuyền quan bổ Tề Hà Khẩu này tuy không phải bến thuyền lớn, nhưng thương thuyền qua lại hẳn là không ít mới đúng, nhưng lại vắng lặng đến mức chỉ có một chiếc thuyền của bọn họ cập bến, đâu đâu cũng lộ vẻ khác thường.
Mới đến dãy nhà gỗ bán hàng kia, một mùi máu tươi đã chui vào mũi Mạnh Trường An.
Gã tháo hắc tuyến đao ở sau lưng xuống cầm trong tay, tay trái chống gậy cất bước đi về phía trước.
"Tướng quân về đi." Bên trong một cửa tiệm có người mở miệng nói: "Chỉ là đã thanh lý một chút mấy cặn bã có ý đồ bất lợi với tướng quân mà thôi."
"Các ngươi là ai?"
"Phụng mệnh đại tướng quân theo tướng quân đến đông cương. Tướng quân đi gấp, chúng ta đuổi theo cũng gấp, nghĩ chắc tướng quân không quen mang người bên cạnh quấy rầy thanh tịnh, chúng ta liền đi đường bộ đi theo, đi dọc theo sông, tướng quân cũng không cắt đuôi chúng ta được."
Trong cửa tiệm, sáu hán tử mặc cẩm y đứng ở đó, phía sau bọn họ chất ít nhất cả một trăm cỗ thi thể, gian phòng kia của chưởng quầy gần như nhét đầy, trên mỗi một cỗ thi thể đều chỉ có một lỗ máu, một thương vong mạng. Thương của sáu người đều có chút đặc biệt, tựa như là cùng một người thợ tạo ra, cán súng có thể tháo ra, thương liền ngắn đi một nửa, sau khi tháo ra để trong túi thương đeo sau lưng, cũng không nhìn ra đó là thiết thương.
Mạnh Trường An gật gật đầu, xoay người định đi, lại đứng lại: "Có hạt dưa không?"
"Có."
Trong phòng vươn một bàn tay, trực tiếp xách ra một túi hạt dưa rang chừng hai lăm cân, Mạnh Trường An nhận lấy đi về, nghĩ chắc là đủ cho mình cắn đến thành Triêu Dương đông cương chứ.
Gã trở về đò, sáu hán tử cẩm y trong cửa tiệm xoay người đi ra ngoài từ cửa sau, trên quan đạo phía sau bến thuyền quan bổ, một trăm hai mươi tinh kỵ đang chờ ở đó, còn có mười mấy người trốn ra ngoài bị một trăm hai mươi này người chặn lại, liền quỳ gối ven đường.
"Mạnh tướng quân ở bắc cương giết địch, đám người các ngươi lại muốn giết ngài ấy giữa đường, đáng xấu hổ."
Sáu thương tướng lên ngựa, khoát tay: "Chặt."
Phóng ngựa lao về phía trước.
Thân binh rút đao, đao hạ đầu người rơi.
"Đi."
Mọi người lên ngựa, đạp bụi đất mà đi.
Mạnh Trường An ôm cả một túi hạt dưa ngũ hương lên thuyền, thuyền phu nhìn thấy sửng sốt: "Tướng quân đây là muốn làm gì?"
Mạnh Trường An thản nhiên nói: "Đọc sách nhàm chán."
Thuyền phu lờ mờ nhìn thấy trên túi kia có vài chỗ giống như là vết máu, nhưng lại không dám hỏi không dám nói.
Bộp một tiếng, Mạnh Trường An ném cho thuyền phu một món đồ rơi bên cạnh hắn ta, thuyền phu nhặt lên nhìn nhìn, mặt biến sắc, hai tay bưng thứ kia trả lại cho Mạnh Trường An, đó là thiết bài tướng quân.
"Cho ngươi thêm một chút bạc, hầm thêm chút xương." Mạnh Trường An cúi đầu đọc sách: "Nghe nói ăn gì bổ nấy, hy vọng hữu dụng."
Gã đọc sách thêm một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía quan đạo trên bờ sông, hơn một trăm tinh kỵ biên quân bắc cương đi dọc bờ sông.
Hổ Thành Quan, qua nơi này xem như tiến vào địa giới đông cương, thành quan cao lớn, có ba ngàn sáu trăm hãn tốt thủ thành, tướng quân lãnh binh là thủ hạ cũ của Bùi Đình Sơn, tuy không phải nghĩa tử nhưng khi ở dưới trướng Bùi Đình Sơn cũng cực kỳ được coi trọng, tên là Cao Quảng Đông.
Xích Thủy tất nhiên sẽ dẫn thẳng đến Hổ Thành Quan, nhưng nếu muốn đến thành Triêu Dương đông cương phải rời thuyền đổi sang đường bộ từ Hổ Thành Quan. Phía bắc Hổ Thành Quan là Liêu Bắc đạo, phía nam chính là Cao Hàng đạo, thành Triêu Dương chỗ giao giới giữa rìa đông nam Cao Hàng đạo và Liên Sơn đạo, cho nên Mạnh Trường An nhất định phải quá quan ở nơi này.
Thành quan hùng tráng dễ thủ khó công, người xe qua lại đều sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt, Mạnh Trường An đánh xe cũ giục ngựa già đi đến, binh lính thủ cổng thành quan nhận thiết bài tướng quân nhìn nhìn, giật mình, đứng nghiêm hành lễ: "Bái kiến tướng quân."
Mạnh Trường An khẽ gật đầu ra hiệu, thu thiết bài tướng quân lại: "Xin hỏi, từ nơi này đến thành Triêu Dương còn phải đi bao lâu?"
"Xe ngựa này của tướng quân đi hơi chậm, xem chừng phải đi nửa tháng." Binh lính quy củ trả lời, lại hỏi một câu: "Có muốn chúng ta giúp tướng quân tìm một chiếc xe ngựa tốt hơn chút không?"
"Không cần, đa tạ."
Mạnh Trường An qua thành quan thuận theo quan đạo đi về phía nam, cảm thấy dễ dàng đi qua như vậy có chút không đúng. Tất nhiên gã biết Cao Quảng Đông là đại tướng thủ hạ của Bùi Đình Sơn, vốn tưởng rằng Hổ Thành Quan này sẽ hơi khó qua, nên là khó qua mới đúng, ngày hôm qua gã còn cố ý mài đao nữa.
Trên thành quan, tướng quân Cao Quảng Đông tay vịn tường thành nhìn xuống phía dưới thành, chiếc xe cũ ngựa già kia kéo Mạnh Trường An chậm rãi đi xa. Cao Quảng Đông quay người nhìn về phía nam tử cẩm y màu đen đứng ở cách đó không xa: "Bây giờ ngươi yên tâm rồi?"
Đó là một thiên bạn phủ Đình Úy, địa vị cao nhất trong tám thiên bạn ở phủ Đình Úy, cao hơn cả Cảnh San, nhưng gã trẻ hơn Cảnh San mấy tuổi, nhìn có vẻ lạnh lùng giống như một thanh trường đao tuốt ra khỏi vỏ, không che giấu sự sắc bén.
Gã tên là Phương Bạch Kính.
"Ta không có gì lo lắng, chỉ là bệ hạ sai ta tới đây xem thử."
Phương Bạch Kính xoay người đi xuống thành quan, một trăm hắc kỵ đi theo phía sau.
Cao Quảng Đông cảm thấy có chút ủy khuất, lại nghĩ tất nhiên bệ hạ sẽ không nói cho người của phủ Đình Úy biết gã ta là một trong các thông văn hạp ở đông cương... Gã ta cảm ơn Bùi Đình Sơn trọng dụng, nhưng càng cảm ơn bệ hạ nhiều hơn.
Thân binh thủ hạ nhìn sắc mặt tướng quân có chút không đúng, theo bản năng hỏi một câu: "Người vừa mới qua thành đó là ai vậy?"
"Trụ cột của Đại Ninh trong tương lai." Cao Quảng Đông quay đầu lại liếc nhìn: "Hôm qua phó tướng quân xuất thành đến nay chưa về, các ngươi đi tìm xem."
Lúc nói lời này ánh mắt lóe lên một cái, phó tướng quân Triệu Phương Viên là người do Bùi Đình Sơn cài bên cạnh gã ta, cũng là người phụ trách chặn đường giết Mạnh Trường An lần này.
Ngoài thành hai mươi dặm.
Không biết tại sao lại chất lên chừng 200 – 300 mô đất rậm rạp chi chít, nhìn giống như là mộ mới.
Hôm qua, Phương Bạch Kính đã dẫn người tới.
Mạnh Trường An đánh xe vừa hay đi đến chỗ hai mươi dặm này, sáu thương tướng dẫn theo một trăm hai mươi thân binh chờ ở ven đường
"Đã vào đông cương." Một người trong số đó chắp tay cúi đầu: "Chúng ta không thể cách xa tướng quân, đại tướng quân nói, một trăm hai mươi sáu người chúng ta làm đao thuẫn cho tướng quân, đao thuẫn có thể nứt, tướng quân không thể gặp chuyện."
Mạnh Trường An cúi đầu nhìn hắc tuyến đao: "Ai cũng không thể có chuyện."