Từ bắc cương đến đông cương, khí hậu dần dần trở nên ấm áp, tuy rằng đã đi suốt một tháng, chân Mạnh Trường An tất nhiên vẫn sẽ không quá linh hoạt, có lẽ do đột nhiên ấm lên nên vết thương hơi ngứa, cũng có lẽ là thuốc của Sở tiên sinh thật sự thần hiệu, tốc độ hồi phục đúng là nhanh hơn tình huống bình thường không ít.
Sau khi vào Cao Hàng đạo theo đường bộ đi về hướng đông nam, dân tục ở bên Cao Hàng đạo này khiến Mạnh Trường An vô cùng thích, người ở đây sống tiết tấu chậm hơn thành Trường An rất nhiều, khí hậu vừa phải, lượng mưa dồi dào khiến Cao Hàng đạo trở thành vựa lúa của đông cương. Bách tính nơi này sống an nhàn, bởi vì an nhàn, cho nên đối đãi với người khác cũng thân thiện, không giống ở bắc cương ai ai cũng có vài phần lệ khí.
Đại doanh đông cương Đao Binh ở thành Triêu Dương, còn đông phủ võ khố ở thành Diệu Nguyệt, hai nơi cách nhau chừng hai trăm dặm.
Có lẽ thật sợ vị đông cương đại tướng quân kia cho nên đặt đông phủ võ khố hơi xa một chút, cũng tránh cho cả ngày bị mắng bị khinh bỉ, vị đại tướng quân mà mắng người là mặc kệ ngươi là ai, dù sao ở đông cương cũng không ai lớn hơn lão ta.
Lúc trước khi phó ti tọa đông phủ võ khố Phương Kinh Sơn vừa mới đến đã bị Bùi Đình Sơn mắng đến bật khóc, nhưng cũng không ai chê cười ông ta, dù sao bị Bùi Đình Sơn chỉ vào mũi nhục mạ như vậy, chỉ sợ không ai có thể coi như không có gì được. Thế này thật ra vẫn coi như là khách khí, bao nhiêu quan địa phương từng bị Bùi Đình Sơn hạ lệnh đánh? Từng có một huyện lệnh bị Bùi Đình Sơn sai thân binh quất hai mươi roi, người suýt nữa đã chết rồi.
Sau này Phương Kinh Sơn thăng nhiệm làm ti tọa đông phủ võ khố, lúc này Bùi Đình Sơn mới khách khí với ông ta một chút, chỉ là chuyện cũ trước kia vẫn rõ mồn một trước mắt, hai người quan hệ cũng chỉ bình thường.
Sau khi Phương Kinh Sơn làm ti tọa, Bùi Đình Sơn từng phái người gửi lễ mừng để tỏ ý làm lành, khổ nỗi Phương Kinh Sơn thật sự không muốn giao tiếp nhiều với lão ta, gửi bao nhiêu lễ mừng đến, ông ta liền phái người gửi lại thêm một phần hồi lễ. Sau lần đó Bùi Đình Sơn dường như cũng đã hiểu trong lòng ông ta có khúc mắc không vui, tuy rằng vị quốc công quyền cao chức trọng này có thể so với thổ hoàng đế, nhưng đông phủ võ khố không thuộc quyền lão ta, lão ta cũng không thể làm gì được, lão ta vẫn chưa ương ngạnh đến cũng dám quất roi vào võ khố ti tọa.
Từng có một thời gian tấu chương sâm tấu Phương Kinh Sơn của quan lại ở đông cương bay đến thành Trường An như tuyết rơi, lúc nhiều nhất một ngày Nội các có thể nhận 20 – 30 bản, đều là những quan lại địa phương kia nhìn sắc mặt Bùi Đình Sơn mà làm việc, kết quả là người thì không sâm tấu được, nửa năm sau bởi vì luyện binh có công, bệ hạ còn thêm tước cho Phương Kinh Sơn, tuy rằng chỉ là nhất đẳng bá, tất nhiên còn lâu mới bằng quốc công, nhưng quốc công cũng không thể trực tiếp tới cửa đánh ông ta được, bệ hạ tỏ thái độ rõ ràng nên không có tấu chương đưa lên nữa.
Thành Diệu Nguyệt ở phía tây bắc thành Triêu Dương, Mạnh Trường An muốn đi thành Triêu Dương thì tất nhiên sẽ đi ngang qua thành Diệu Nguyệt, vốn không có ý định vào thành, kết quả là khi cách thành Diệu Nguyệt ba mươi dặm, Phương Kinh Sơn đã phái người chờ ở trạm dịch, trực tiếp mời người vào trong thành.
Cho dù là bách tính Đại Ninh cũng có rất nhiều người vẫn không hiểu chức năng cụ thể của tứ cương võ khố, phần lớn mọi người đều nghĩ tứ cương võ khố luyện binh là vì tứ cương đại tướng quân, nhưng trên thực tế, Đại Ninh hai mươi vệ chiến binh, biên quân các nơi, tinh nhuệ dưới trướng tứ cương đại tướng quân, thậm chí giáo úy giáo đầu của sương binh các nơi đều là người do tứ cương võ khố đưa ra.
Trong đó những người mạnh nhất tất nhiên là được tứ cương đại tướng quân chọn đi, tuyệt đại bộ phận binh lính còn lại huấn luyện đủ năm năm sau tham gia tuyển chọn, người đủ tiêu chuẩn được đưa vào chiến binh các nơi và biên quân, người nào thành tích kém một chút thì sắp xếp đến sương binh huyện trấn ở các nơi luyện binh.
Chiến binh Đại Ninh, binh lính bình thường năm năm sẽ phải thay đổi một nhóm, một vệ chiến binh trên cơ bản khi đổi binh sẽ có gần một phần ba số người được sắp xếp về nhà, những người này sau khi trở lại địa phương cũng sẽ có bố trí thích đáng, năm năm trở lại một vòng, lão binh dạy tân binh, chiến binh của Đại Ninh liền từ đầu đến cuối đều có thể duy trì sức chiến đấu cường đại nhất.
Những đứa trẻ được lựa chọn từ các nơi, khoảng chừng 12 – 13 tuổi vào tứ cương võ khố tham gia huấn luyện, tỉ lệ đào thải cực cao, mỗi năm năm đều sẽ có nam hài ở lứa tuổi phù hợp được đưa vào để chọn lựa, khoảng một tháng sau sẽ có ít nhất một nửa số người bị đào thải về nhà.
Quy mô của đông cương võ khố xếp thứ ba trong tứ cương võ khố, thứ nhất là bắc cương, thứ hai là tây cương, võ khố quy mô nhỏ nhất là nam cương.
Phương Kinh Sơn là nam nhân trung niên thoạt nhìn có chút dáng vẻ thư sinh, có lẽ bởi vì quanh năm làm việc bận rộn đã lâu không luyện công, bụng đã nhô lên rồi.
Người của ông ta sau khi đón được Mạnh Trường An thầm thở phào nhẹ nhõm. Ý chỉ của bệ hạ, Mạnh Trường An sẽ ở lại thành Diệu Nguyệt trước khi Thẩm Lãnh đến thành Triêu Dương, ông ta sợ làm mất Mạnh Trường An, có người nào không biết phân lượng của Mạnh Trường An nặng cỡ nào?
"Ủy khuất Mạnh tướng quân rồi."
Võ khố ti tọa là chính tam phẩm, cao hơn Mạnh Trường An nửa cấp, khổ nỗi Mạnh Trường An được phong hầu, huân chức cũng cao hơn Phương Kinh Sơn, cho nên ngược lại ông ta vẫn phải khách khí một chút.
"Làm phiền ti tọa đại nhân." Mạnh Trường An chắp tay đáp lễ.
"Chỗ ở cũng đã an bài cho tướng quân rồi."
Phương Kinh Sơn đích thân đi qua đỡ Mạnh Trường An đi, Mạnh Trường An cũng không tiện từ chối, hai người sóng vai mà đi. Phương Kinh Sơn cười cười nói: "Trước sau bệ hạ phái người đưa ý chỉ đến hai lần, có thể thấy được sự quan tâm của bệ hạ đối với tướng quân. Bệ hạ nói để tướng quân ở thành Diệu Nguyệt này mười ngày nửa tháng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong tháng 7 thủy sư của Thẩm tướng quân cũng sẽ đến, bên kia luôn có người theo dõi chặt chẽ, chỉ cần có tin tức Thẩm tướng quân sắp đến, lập tức sẽ đưa đến đây, đến lúc đó ta sắp xếp xe ngựa đưa Mạnh tướng quân đến thành Triêu Dương."
"Bệ hạ đến đâu rồi?"
"Bệ hạ đã ở thành Triêu Dương rồi." Phương Kinh Sơn nói: "Nghe nói sau khi bệ hạ đến liền cùng Bùi đại tướng quân đi vịnh Đông Hải, bên đó có một ngọn núi Định Hải, sơn khẩu có biên thành Bái Tướng Đài, đứng ở đỉnh núi nhìn ra xa, nghe nói là có thể nhìn thấy Bột Hải quốc ở bên kia biển rộng, nhưng mà đều là nói mò, cách đến mấy trăm dặm, trên biển thay đổi bất ngờ, làm sao có thể thấy được."
Phương Kinh Sơn nói: "Bệ hạ bảo Mạnh tướng quân đến, chắc Mạnh tướng quân biết vì chuyện gì?"
"Cũng không biết."
"Ta thì lại nghe loáng thoáng." Phương Kinh Sơn vừa đi vừa nói: "Bột Hải quốc xem như là mầm họa tiềm ẩn của Đại Ninh ta, nếu tương lai động binh với người Hắc Vũ, Bột Hải quốc tất nhiên sẽ xuất binh kiềm chế đại quân bắc chinh của ta. Bột Hải quốc tuy nghèo khổ chán nản, nhưng những kẻ mọi rợ đó đánh nhau là hết sức liều lĩnh, kẻ nào cũng giống như điên, ở nơi càng nghèo lại càng hung hãn, hơn nữa những dung dân của Bột Hải quốc kia lại còn cho rằng quốc vương Bột Hải là thần, sùng bái đến tột đỉnh, Bột Hải vương nói một câu, cả nước đều làm lính."
Mạnh Trường An thầm nghĩ chuyện này có liên quan gì đến ta?
"Ý của bệ hạ là, có thể..." Phương Kinh Sơn liếc nhìn sắc mặt Mạnh Trường An: "Có thể bệ hạ sẽ giao Bạch Sơn Quan cho tướng quân ngài."
Trong lòng Mạnh Trường An chấn động mạnh một cái.
Bạch Sơn Quan là cửa vào duy nhất khi quân đội Bột Hải quốc tiến công Đại Ninh, núi non hiểm trở, hiện giờ người thủ thành quan là Diêm Khai Tùng, một trong bát đao tướng thủ hạ của Bùi Đình Sơn. Nếu Bạch Sơn Quan chắc chắn không vỡ, những cùng binh giống như dã thú của Bột Hải quốc kia cũng chỉ có thể từ bên Hắc Vũ quốc qua chi viện, nhưng nếu làm như vậy cũng không thể nào kiềm chế Đại Ninh, đối địch chính diện, chiến binh biên quân Đại Ninh đã từng sợ ai?
"Chỉ sợ trong lòng Bùi đại tướng quân sẽ có chút không thoải mái." Phương Kinh Sơn lại liếc nhìn sắc mặt Mạnh Trường An: "Nếu tướng quân ngài đi Bạch Sơn Quan, binh mã dưới trướng Diêm Khai Tùng sẽ không thể không giao vào tay tướng quân."
"Không đâu." Mạnh Trường An trầm tư một lát: "Trước khi ta đến đại tướng quân vừa mới hạ lệnh cho ta đóng quân ở thành Hãn Hải, làm sao có thể lại để ta đi Bạch Sơn Quan?"
Phương Kinh Sơn khẽ lắc đầu: "Ta chỉ nghe nói, cũng không xác định."
Mạnh Trường An bỗng nhiên nghĩ đến, nếu là như thế, vậy thì lý do tại sao đại tướng quân lại phân cho gã một nửa thập nhị thương tướng cũng đã được giải thích. Thập nhị thương tướng là thủ hạ đắc lực nhất của đại tướng quân Thiết Lưu Lê, là cánh tay của ông ta, Thiết Lưu Lê từng nói, nếu bắc cương Thiết Kỵ là một chiếc xe ngựa, thập nhị thương tướng chính là bánh xe, có thể thấy được sự coi trọng của ông ta đối với những người này.
Nói là để bảo vệ sự an toàn của gã, nhưng phân ra sáu người chẳng phải là hơi nhiều một chút?
Lại nhớ đến lời đại tướng quân nói trước khi đi, con không lập thân binh, vậy thì ta sẽ phân một trăm hai mươi thân binh của ta cho con.
Mạnh Trường An trong lòng dậy sóng không chừng, nếu bệ hạ thật sự hạ chỉ cho gã tiếp quản Bạch Sơn Quan, sợ là lòng muốn giết gã của Bùi Đình Sơn quá nặng rồi, đây chính là bệ hạ đã tỏ rõ thái độ. Thẩm Lãnh đã độc lĩnh một quân là đề đốc Tuần Hải Thủy Sư, phụ trách vận chuyển vật tư tiếp viện cho bệ hạ bắc chinh, Bùi Đình Sơn dám động đến? Đó là thái độ của bệ hạ.
Nếu như gã đi Bạch Sơn Quan, sẽ tương đương với bệ hạ giao đại quân bắc chinh, thậm chí cả tấm lưng của mình cũng giao cho Mạnh Trường An, Bùi Đình Sơn dám động đến? Đây cũng là thái độ của bệ hạ.
Có Mạnh Trường An ngăn cản người Bột Hải quốc, có Thẩm Lãnh phụ trách chi viện hậu cần, bệ hạ an tâm kiên định.
Nhưng Bùi Đình Sơn thì sao?
Trong đầu Mạnh Trường An xoay chuyển không ngừng, nếu như thế Bùi Đình Sơn tất nhiên sinh lòng oán hận, đó là bệ hạ cho thấy không tín nhiệm lão ta, vị trí của Đao Binh liền trở nên khó xử.
Với kiểu tính khí của Bùi Đình Sơn, làm sao nhịn được?
Trước khi bệ hạ đến đông cương đã có người lo lắng Bùi Đình Sơn có lẽ sẽ có cử chỉ không phù hợp quy tắc, nếu thật sự là gã đi thủ Bạch Sơn Quan như vậy, chẳng phải là ép Bùi Đình Sơn đứng về phía hoàng hậu? Một khi Bùi Đình Sơn làm ra hành động kích động gì đó, thái tử ở thành Trường An lên ngôi sẽ danh chính ngôn thuận.
Mạnh Trường An nghĩ đến đây, toát mồ hôi lạnh khắp người.
"Ta muốn đi gặp bệ hạ."
"Tướng quân không gặp được đâu." Phương Kinh Sơn nói: "Hiện giờ bệ hạ ở vịnh Đông Hải, cách thành Triêu Dương ít nhất ba trăm dặm, còn không biết khi nào trở về, nếu tướng quân đến thành Triêu Dương chờ trước, nếu xảy ra bất trắc gì, ta không gánh vác nổi, ý chỉ bệ hạ cho ta là giữ tướng quân ngài ở thành Diệu Nguyệt cho đến khi bệ hạ triệu kiến mới thôi. Thẩm tướng quân đến, bệ hạ sẽ triệu kiến nhị vị, ta đoán, nếu bệ hạ có sắp xếp gì, khi đó sẽ sáng tỏ."
Mạnh Trường An chỉ cảm thấy trong lòng không yên, đông cương nếu xảy ra chuyện, đừng nói bắc phạt, dù là Đại Ninh cũng sẽ trở nên rung chuyển.
Cùng lúc đó, Bái Tướng Đài, vịnh Đông Hải.
Bái Tướng Đài là một tòa biên thành, quy mô tất nhiên không được lớn như thành Triêu Dương, nhưng vị trí cũng quan trọng. Hoàng đế đứng trên tường thành Bái Tướng Đài nhìn ra Đông Hải phía xa, quay đầu lại liếc nhìn Bùi Đình Sơn đứng sừng sững ở phía sau. Tất cả mọi người, duy chỉ có Bùi Đình Sơn đeo đao đi theo, đó là vinh hạnh đặc biệt trước đây bệ hạ cho lão ta, nhưng lão ta nên tự giác mới đúng, bệ hạ cho ngươi đeo đao, ngươi liền thật sự đeo đao?
"Người Bột Hải ở bên đó phải không." Hoàng đế trầm mặc một lát: "Hiện giờ trong Bạch Sơn Quan là Diêm Khai Tùng?"
"Bẩm bệ hạ, là hắn." Bùi Đình Sơn hơi đắc ý: "Người do thần một tay bồi dưỡng đề bạt lên, dùng rất tốt."
"Khanh dùng rất thuận tay?" Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu.
"Tất nhiên thuận tay, nếu không cũng sẽ không để hắn ở vị trí quan trọng như vậy."
"Nếu khanh đã dùng thuận tay, dùng tốt, vậy thì nên giữ ở bên cạnh mà dùng." Hoàng đế ngữ khí bình thản nói: "Điều về đi, nhậm chức ở bên cạnh khanh."
Bùi Đình Sơn sắc mặt tái đi: "Bệ hạ đây là ý gì?"
"Trẫm đã suy nghĩ rất lâu, chi bằng để cho Mạnh Trường An đến Bạch Sơn Quan sẽ tốt, thủ hạ đắc lực của khanh đều trở về bên cạnh khanh, nếu bắc cương dùng đến khanh, khanh sẽ có thể mang theo những thủ hạ đắc lực được khanh bồi dưỡng ra này, hiệu lực vì trẫm."
Tay Bùi Đình Sơn đột nhiên nắm chặt chuôi đao, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam đứng ở bên cạnh hoàng đế cũng nắm chặt chuôi đao, ánh mắt hơi đanh thép.