Không có mấy người nói rõ được nguồn gốc của cái tên Bái Tướng Đài, những người nói được thì hơn phân nửa cũng là bịa chuyện, nhưng tên kiểu này thì đại bộ phận đều có liên quan đến chuyện chiến tranh, có học giả lật xem sách cổ nhưng không tìm ra điển cố, nơi này cũng chưa từng có một tướng quân, Đại Ninh mấy trăm năm, Sở mấy trăm năm, Bái Tướng Đài nơi này chưa từng phát sinh chuyện gì có thể ghi chép trên sử sách.
Suýt chút nữa đã xảy ra.
Nếu Bùi Đình Sơn thật sự rút đao.
Thời khắc hoàng đế nói điều Diêm Khai Tùng từ Bạch Sơn Quan về, tay Bùi Đình Sơn đã nắm chặt chuôi đao.
Ngoại trừ thị vệ đại nội ra, không nhiều người có thể mang đao ở bên cạnh bệ hạ, cả Đại Ninh chỉ có hai người có vinh hạnh đặc biệt này, một là Bùi Đình Sơn, một người còn lại là đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật.
Nhưng mà Đạm Đài ngoại trừ lúc theo bệ hạ ra ngoài mới đeo đao bảo hộ, có khi nào tùy tiện mang đao?
Nhưng Bùi Đình Sơn thì khác, ngự tiền đeo đao đây là vinh diệu, cho thấy lão ta khác mọi người, tất nhiên lão ta phải đeo.
Trước khi gặp bệ hạ mưu sĩ Lạc Thành thủ hạ của lão ta đã từng khuyên, ngự tiền đeo đao chỉ là một kiểu vinh hạnh đặc biệt tượng trưng, khuyên lão ta đừng thật sự làm như vậy, nhưng Bùi Đình Sơn làm sao chịu nghe? Bệ hạ cho phép ta đeo đao, ai dám nói gì?
Có thể thấy được sự bảo thủ của đông cương đại tướng quân.
Lão ta tay cầm chuôi đao, trên mu bàn tay nổi gân xanh, chỉ một phản ứng này, bệ hạ đã có thể hạ chỉ bắt lão ta hỏi tội. Bùi Đình Sơn nhìn thẳng vào mắt của hoàng đế, hoàng đế nhìn thẳng vào mắt Bùi Đình Sơn, hai người cứ nhìn chằm chằm vào đối phương như vậy chừng ba giây, cuối cùng tay Bùi Đình Sơn chậm rãi buông chuôi đao ra, chắp tay cúi người: "Thần, tôn ý chỉ của bệ hạ."
Tay hoàng đế vịn tường thành, ngón tay nhẹ nhàng gõ tường gạch theo tiết tấu, nhìn thấy Bùi Đình Sơn cúi người, tay hoàng đế rời khỏi tường thành đặt lên vai Bùi Đình Sơn vỗ vài cái, không nói gì, đi nhanh xuống dưới tường thành.
Vệ Lam cầm đao đi qua bên cạnh Bùi Đình Sơn hừ một tiếng, âm thanh phát lạnh.
Bùi Đình Sơn lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vệ Lam một cái, trong ánh mắt kia có ý là ngươi là cái thá gì?
Hoàng đế xuống thành vừa đi vừa dặn dò vài câu, theo sát phía sau chính là cái kia tiểu thái giám tuổi còn trẻ nhưng đã được xem là hết sức quan trọng, dù sao cũng là tổng quản nội thị trong ngự thư phòng, cận thần bên cạnh bệ hạ, y xoay người nhìn Bùi Đình Sơn lớn tiếng nói: "Bệ hạ ý chỉ, tướng quân lãnh binh thủ thành Bạch Sơn Quan Diêm Khai Tùng có công, làm hết phận sự thủ thành, thăng làm chính tứ phẩm Uy Dương tướng quân."
Giọng nói kia hơi the thé, cho nên mọi người trên dưới tường thành đều nghe thấy rõ ràng.
Bùi Đình Sơn ưỡn ngực, khóe miệng cũng cong lên, đi nhanh xuống dưới tường thành, cực kỳ đắc ý.
Chẳng phải bệ hạ vẫn phải nể mặt mũi lão ta ư.
Hoàng đế xuống dưới thành Bái Tướng Đài, ngẩng đầu nhìn nhìn ngọn núi có tên là Định Hải này, vốn định đi lên xem thử nhưng lúc này lại hoàn toàn không có hưng trí. Ngự liễn tới trước mặt hoàng đế, sau khi hoàng đế đi lên ngự liễn lập tức di chuyển, đại tướng quân Bùi Đình Sơn đã nhấc một chân lên nhưng ngự liễn lại chuyển động, lão ta không kịp thu chân suýt nữa thì ngã, một bàn tay chống lên liễn xa, có lẽ bởi vì phản ứng không kịp, cho nên tiếng tay vỗ vào liễn xa cũng rất vang.
Bộp một tiếng.
Thật giống như lão ta cố ý gõ ngự liễn vậy.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bùi Đình Sơn mình cũng sửng sốt.
Đây là đại bất kính.
Ai cũng nhìn thấy khi đến là lão ta cùng bệ hạ ngồi chung một xe, bệ hạ còn cầm tay lão ta cùng lên xe, lúc trở về, tất nhiên lão ta tưởng là vẫn sẽ cùng bệ hạ ngồi chung một xe, khổ nỗi bệ hạ không bảo xa giá chờ lão ta, mà cú vỗ thật mạnh lên liễn xa này, cực kỳ giống như là cố ý làm, là phát tiết sự bất mãn trong lòng.
Bệ hạ ở trong xe đó, đánh ngự liễn bệ hạ như vậy, đây là tội phải mất đầu.
Tất cả mọi người đều nín thở, một đám người ai nấy cũng mặt trắng bệch, bất kể là người của bệ hạ hay là người của Bùi Đình Sơn đều giống nhau, cấm quân và thị vệ đại nội bên cạnh bệ hạ đều nghiêm túc hẳn lên, tay mỗi người đều cầm chuôi đao.
Tướng lĩnh thân binh thủ hạ của Bùi Đình Sơn thì nhìn Bùi Đình Sơn, ai nấy đều sắc mặt biến ảo không ngừng.
Bụp một tiếng, Bùi Đình Sơn quỳ xuống: "Thần trẹo chân, đau chết lão thần rồi."
Ngự liễn dừng lại, một lát sau Đại Phóng Chu từ trong ngự liễn đi ra, đưa cho thủ hạ một cái bình thuốc nhỏ: "Bệ hạ ban thuốc trị thương cho đại tướng quân."
Bùi Đình Sơn hai tay nhận thuốc trị thương, dập đầu: "Tạ bệ hạ ân điển."
Sau đó đứng lên, lại cúi lạy.
Tất cả mọi người đều thở ra một hơi thật dài, không tự chủ được.
Năm ngày sau, thành Triêu Dương.
Trong khắp cả thành đều đang lan truyền chuyện Bái Tướng Đài, nói Bùi Đình Sơn dám mạo phạm thánh giá, lấy tay đánh ngự liễn bệ hạ, tội lớn bậc này, thế mà bệ hạ lại không xử phạt lão ta, ngược lại còn ban thưởng một lọ thuốc trị thương.
Trong lầu hai một trà lâu cũng đã ngồi chật kín, duy chỉ có không một gian nhã phòng là dường như đã có người đặt rồi.
Thế tử Lý Tiêu Nhiên đi lên lầu gỗ, bên tai đều là chuyện về bệ hạ và Bùi Đình Sơn, chỉ là ai cũng không dám lớn tiếng ồn ào, lén lút nghị luận triều chính cũng không được, huống chi ở nơi công cộng thế này, nếu bị người của quan phủ nghe được, trực tiếp bắt hạ ngục cũng không thể nói là oan uổng.
Nhưng đối với các bách tính mà nói, đây là một quả dưa lớn, mọc lên từ đất cát, không hạt, lại còn ngọt như mật, nếu không nghị luận hai câu thì trong lòng thực sự không nhịn được, giống như phải lầm bầm hai tiếng thì mới cực kỳ thoải mái, nếu nín nhịn không nói ra thì cứ cảm thấy thiếu chút gì đó.
"Vị đại tướng quân này của đông cương chúng ta..." Gần cửa sổ vị trí kia, mấy người dáng vẻ văn nhân đang thấp giọng thảo luận, một người trong số đó nhỏ giọng nói: "Thực sự hơi ương ngạnh, đây cũng chính là ở đông cương, sợ là bệ hạ cũng kiêng kị Đao Binh ngang tàng của ông ta, nếu là ở Trường An, bệ hạ sẽ để cho ông ta càn rỡ như thế?"
"Ta thấy Bùi đại tướng quân này thật sự là lòng không đứng đắn rồi."
"Ngươi nhỏ giọng một chút!" Có người nhắc nhở.
"Ta cũng phải sợ ông ta." Văn nhân kia ưỡn ngực: "Ta là bách tính của Đại Ninh, là thần dân của bệ hạ, cũng không phải bách tính của Bùi Đình Sơn, thần dân của Bùi Đình Sơn, ta sợ cái gì? Ông ta dám hỗn xược mạo phạm thánh giá như thế, chẳng lẽ ta còn không thể mắng ông ta?!"
Đồng bạn của gã vội vàng bịt miệng gã lại: "Ngươi có thể ngươi có thể, đương nhiên ngươi có thể, nhưng ngươi cũng đừng lớn tiếng như vậy."
Thư sinh bị bịt miệng lại lập tức kéo tay đồng ban xuống, hừ một tiếng: "Ta cũng muốn xem thử lão họ Bùi nay còn có thể ngông cuồng bao lâu, trong thiên hạ có đất nào không phải của vua, có tướng nào không phải thần tử của vua, đông cương là đông cương của bệ hạ! Chẳng lẽ ông ta không phải là thần tử của bệ hạ?"
Lý Tiêu Nhiên nghe những lời này khóe miệng hơi giương lên, rất vui vẻ.
Vào gian nhã phòng trống kia ngồi xuống, gọi một bình tâm sen đắt nhất, tất nhiên bách tính bình thường không uống nổi loại trà gọi là tâm sen, trà này mảnh như sợi nhung, loại chất lượng kém một chút nửa cân phải một vạn tám ngàn mầm, tâm sen cực phẩm, một cân phải hai vạn bốn ngàn mầm.
Tám loại điểm tâm tinh xảo, tám loại quả khô, tám loại quả tươi, trên bàn rất nhanh đã bày kín, bày biện cũng cực chú ý, nhìn cũng không lộn xộn, hai mươi tư đĩa đồ ăn vặt phối với trà nếu bày lộn xộn, làm sao xứng với trà tâm sen đắt nhất được.
"Các ngươi ra ngoài đi."
Lý Tiêu Nhiên khoát tay, ra hiệu cho hai thiếu nữ mặc váy dài màu xanh nhạt trong gian phòng nhã đi ra ngoài, nếu là ngày bình thường, có lẽ sẽ trò chuyện cùng hai nữ hài dáng vẻ thanh tú có chút khí chất khuê các này thêm vài câu, nhưng hôm nay người cần gặp tương đối quan trọng, y cũng không dám lộn xộn càn rỡ.
Đợi chừng một nén nhang, một người đội mũ hạ thấp vành mũ đẩy cửa vào, đi theo phía sau là Tuần Trực một thân bố y.
Lý Tiêu Nhiên vội vàng đứng dậy, cúi người vái: "Bái kiến tướng quân."
Người đội mũ kia tiện tay treo mũ lên giá áo ở một bên, chắp tay đáp lễ: "Bái kiến thế tử."
Người này thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, dáng người tầm trung không béo không gầy, nhìn không giống một vũ phu, cũng không giống một văn nhân, mặc một bộ bố y đi trên đường cái tuyệt sẽ không bị người khác nhìn nhiều vài cái, mặt tròn, mày rậm, không thể nói là xấu cũng không thể nói là anh tuấn, nếu người không quen nhìn hắn ta giống người buôn bán nhỏ, nhưng nếu là người quen hắn ta thì đều biết, kẻ nhìn có vẻ vô hại này chính là kẻ hung tàn nhất trong bát đao tướng, giới ám đạo đều gọi hắn ta một tiếng Tiếu Diện Hổ.
Hắn ta tên là Tiêu Miên Hồ, cũng rất xứng với biệt hiệu của hắn ta, biệt hiệu này hơn phân nửa cũng là bởi vậy mà có.
"Tiêu tướng quân có thể nể mặt đến đây, ta thật sự rất vui."
Lý Tiêu Nhiên vẻ mặt khiêm tốn, theo lý mà nói với thân phận của y, tất nhiên không cần xu nịnh như vậy đối với một tướng quân tòng tứ phẩm.
"Thế tử quá khách khí rồi." Tiêu Miên Hồ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lý Tiêu Nhiên: "Không biết thế tử có gì căn dặn? Thế tử cũng biết bệ hạ đang thành Triêu Dương, hôm nay Đao Binh đến lượt ta trực, nếu không phải là thế tử muốn gặp ta, đổi lại là người khác thì ta tuyệt đối không thể đến, thế tử có lời gì cứ việc nói thẳng, ta còn phải trở về lãnh binh tuần nhẫn."
Lý Tiêu Nhiên nhìn về phía Tuần Trực, Tuần Trực khẽ gật đầu với y.
Lý Tiêu Nhiên mở ra cái tay nải xách theo bên cạnh ra, lấy từ bên trong ra một cái hộp gỗ đặt trước mặt Tiêu Miên Hồ: "Lần đầu gặp mặt, cũng không mang lễ vật gì đáng nói, vật nhỏ này vẫn mong tướng quân nhận lấy."
Tiêu Miên Hồ cũng không khách khí, thò tay ra lấy hộp gỗ tới, tùy tiện mở ra ngay tại chỗ, không hề để ý bản thân mình có thể diện hay không thể diện.
Mở ra nhìn nhìn, trong hộp không có thứ gì khác, tất cả đều là ngân phiếu, tính đại khái thế nào cũng có hơn ngàn lượng, khóe miệng hắn ta lập tức nhếch lên, nhìn thân cận hữu thiện hơn lúc nãy nhiều.
Để hộp ở bên cạnh mình, Tiêu Miên Hồ cười nói: "Thế tử không cần khách khí như thế, có chuyện gì muốn bảo ta làm, chỉ cần căn dặn là được."
Lý Tiêu Nhiên vội vàng lắc đầu: "Không có không có, ta chỉ là đến nơi này du sơn ngoạn thủy, bình sinh người ta ngưỡng mộ nhất tất nhiên là đại tướng quân, chỉ là nghĩ đại tướng quân bận rộn quân vụ, sợ là ta không có duyên gặp mặt, mà thủ hạ của đại tướng quân, người ta kính trọng nhất là Tiêu tướng quân ngươi, cũng không có chuyện gì gấp gáp, chỉ là muốn gặp tướng quân một chút, không có toan tính gì, có thể cùng tướng quân tâm sự, uống hai chén trà là đủ, là đủ."
Tuần Trực ở bên cạnh cười nói: "Tướng quân quân sự nặng nề, đâu có thời gian nói chuyện phiếm."
Tiêu Miên Hồ khoát tay: "Cũng lkhông sao, có thể ngồi một lát."
Ba người hàn huyên vài câu, Tuần Trực liếc nhìn Lý Tiêu Nhiên đang nhìn ông ta, vì thế đứng dậy tự tay rót thêm trà cho Tiêu Miên Hồ: "Ta nghe nói đại tướng quân bị thương? Không sao chứ."
"Bị thương?" Tiêu Miên Hồ như là ngây ra, sau đó mới kịp phản ứng lại: "Ngươi nói chuyện đại tướng quân bị trẹo chân? Ha ha ha ha... Cái đó tất nhiên là giả, dù sao đại tướng quân cũng phải cho bệ hạ một chút thể diện."
Chỉ một câu nói này, đã nói cực kỳ ương ngạnh.
Đại tướng quân, cho bệ hạ thể diện?
Lý Tiêu Nhiên lại càng vui vẻ hơn.
"Chỗ ta còn có chút đồ, làm phiền tướng quân thay ta chuyển cho đại tướng quân." Lý Tiêu Nhiên lấy ra một cái hộp tinh xảo: "Đây là Thanh Tâm hoàn, cầu thánh thủ phối chế, có thể tiêu hỏa khí trừ tâm bệnh, sợ là trong lòng đại tướng quân có chút bị nghẹn khuất, đừng có xảy ra vấn đề gì, tính ra ta cũng là vãn bối của đại tướng quân, tuy rằng lễ nhẹ, nhưng sự quan tâm đối với đại tướng quân thật sự là xuất phát từ tận đáy lòng."
Lời này nói rất chân thành, giống như hai mươi năm trước không phải Bùi Đình Sơn chặn y ở ngoài thành Trường An vậy.
"Vậy ta nhận thay đại tướng quân." Tiêu Miên Hồ cười ha hả nhận lấy lễ vật, sau đó bỗng nhiên thở dài: "Sao có thể không bị nghẹn khuất? Mạnh Trường An kia vừa đến đã thay vị trí tướng quân lĩnh quân Bạch Sơn Quan của đại ca Diêm Khai Tùng ta, tất nhiên trong lòng nghĩa phụ khó chịu, rất khó chịu."
Ngón tay của hắn ta gõ trên bàn, rất dùng sức, ba chữ "rất không thích" cũng rất dùng sức.
Lý Tiêu Nhiên thở dài một tiếng: "Bệ hạ à... Quả thật quá đáng rồi."
Tiêu Miên Hồ hừ một tiếng: "Không có đại tướng quân, đâu có ông ta?"
Câu này vừa ra khỏi miệng, Tuần Trực và Lý Tiêu Nhiên đều hơi đổi sắc mặt.