Lý Tiêu Nhiên nhìn khuôn mặt không phục khó chịu của Tiêu Miên Hồ, trong lòng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, từ đầu đến cuối không tìm được một thời cơ thích hợp tiếp xúc với Bùi Đình Sơn, hoàng đế đổi tướng, cơ hội này không thể dễ dàng để mất được.
"Nếu không phải không muốn đại tướng quân mang tiếng xấu..."
Tiêu Miên Hồ hừ một tiếng, câu nói phía sau không nói ra.
"Đúng thế..."
Lý Tiêu Nhiên thở dài, làm sao y lại không lo lắng điều này?
Thật ra y biết rất rõ Bùi Đình Sơn cho dù ương ngạnh bảo thủ đến mức nào, tự cao công cao đến mức nào, nhưng cũng sẽ không gánh một tội danh mưu nghịch hành thích vua, đó là tội lớn thiên hạ cộng tru, đừng nói bản thân lão cả đời không trở mình được, Bùi gia vĩnh viễn cũng không trở mình được, Bùi Đình Sơn có thể hy vọng hoàng đế chết, nhưng không hy vọng bản thân mình nhúng chàm.
Việc này khó giải quyết.
Nếu Bùi Đình Sơn bất động Đao Binh, sao có thể ứng phó với cấm quân thân vệ bệ hạ mang theo?
Trông cậy vào những thích khách thuộc hạ của y, những thích khách từ đầu đến cuối đều giữ lại để giết hoàng đế mà không nỡ dùng kia, cũng không có thể giết xuyên qua cấm quân mà lấy đầu hoàng đế. Y mưu đồ mấy năm nay, cấu kết với cựu thần Lâm Việt, trong tay nắm giữ lượng lớn tài phú, đương nhiên cũng có lượng lớn tử sĩ, những người này hơn phân nửa đến từ Lâm Việt.
Bất kể là quốc gia nào đều có tử trung chi sĩ, hiện giờ phế đế Lâm Việt quốc Dương Ngọc còn nhịn nhục ở trong tiểu viện ngõ Bát Bộ thành Trường An kia chép sách mỗi ngày, nỗi nhục nhã cỡ này, những tử trung Lâm thần trước đây sao có thể nhịn? Sở dĩ nhịn mấy năm nay, chính là bởi vì Lý Tiêu Nhiên phát hiện đây là một cơ hội, vì thế phái người liên lạc với những người đó, cấu kết âm thầm ủng hộ y, những cựu thần Lâm Việt kia đương nhiên biết làm không thể động đến Đại Ninh, nhưng có thể giải quyết hoàng đế Đại Ninh, giết hoàng đế cũng là báo thù.
Cho dù Lý Tiêu Nhiên muốn giết Thẩm Lãnh như vậy nhưng cũng chưa từng dùng đến những người này, y không phải một kẻ mãng phu cũng không phải một kẻ ngu ngốc, tất nhiên biết chuyện có nặng có nhẹ, biết là đại cục gì, mà Thẩm Lãnh dù khiến người ta chán ghét đến thế nào thì chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.
Hoàng đế chết, mới là thiên hạ thay đổi.
Thẩm Lãnh chết, sẽ chẳng thay đổi gì cả.
Nhưng mà Bùi Đình Sơn không chịu trực tiếp vận dụng Đao Binh, một câu nói dường như lơ đãng này của Tiêu Miên Hồ, thật ra chính là thái độ của Bùi Đình Sơn.
Đâu có cái gì lơ đãng.
"Nghe nói bệ hạ muốn đến Tiên Các đảo Bồng Lai cầu phúc cho Đại Ninh." Tiêu Miên Hồ cúi đầu uống trà: "Lần này đông hành, bệ hạ cũng mang theo Trương chân nhân núi Long Hổ quốc sư của Đại Ninh, Bồng Lai Tiên Các là thánh địa Đạo tông, ra biển phải đi ba mươi mấy dặm. Quần đảo Bồng Lai tất cả lớn nhỏ có khoảng một trăm hòn đảo, duy chỉ có đảo Tiên Các lớn nhất, giữa đảo và đảo có chỗ nối liền, có chỗ không liền, đảo Tiên Các là đảo đơn độc, nhưng có một cái cầu dây dài nối liền với đảo Tiên Ngọc, nếu muốn trực tiếp đến đảo Tiên Các sẽ đi vòng rất xa, mà còn có đá ngầm giăng khắp nơi, thuyền lớn không dám đến gần, thuyền nhỏ lại không thể chống đỡ được sóng gió, muốn vào đảo Tiên Các phải lên đảo Tiên Ngọc trước, quá cầu treo một trăm hai mươi mét."
Hắn ta nói rất nhỏ, như là thì thầm một mình.
"Đảo Tiên Ngọc rất lớn, vì sự an toàn của bệ hạ, ngoại trừ Đao Binh ta phụ trách ra, sương binh các huyện trấn cũng đều sẽ được vận dụng để phòng bị ven đường, sương binh, sẽ luôn có những chỗ kỷ luật lỏng lẻo." Hắn ta cúi đầu vẫn thì thầm nói nhỏ: "Các ngươi nói cầu phúc thật sự hữu dụng không?"
Lý Tiêu Nhiên nói: "Đó dù sao cũng là lòng yêu dân chân thành của bệ hạ, mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, con dân của Đại Ninh đều sẽ cảm nhận được tâm ý này của bệ hạ, vậy là đủ rồi... Đảo Tiên Các hiểm trở, bệ hạ còn muốn mạo hiểm đi lên, các bách tính biết được tất nhiên sẽ cảm ơn, bách tính cảm ơn bệ hạ, vậy chẳng phải là đã đạt được tác dụng thật sự của việc cầu phúc?"
Tiêu Miên Hồ ồ một tiếng: "Ta còn có chút việc gấp, dù sao hôm nay ta cũng phải trực, không dám ở lại thêm nữa, đa tạ thế tử điện hạ mời kẻ thô kệch ta đây uống trà, tuy rằng ta uống không phân biệt được trà này ngon dở, nhưng nhìn ra được đây là tâm sen giá trị xa xỉ, thế tử đối đãi phúc hậu, ta ghi nhớ trong lòng."
Sau khi nói xong liền ôm đồ lên, tuỳ tiện chắp tay xem như nói lời cảm tạ cáo từ.
Hắn ta đội dưới mũ đi xuống lầu, Lý Tiêu Nhiên nhìn về phía Tuần Trực: "Tiên sinh nghĩ là?"
"Không có gì có thể nghĩ, lời Tiêu Miên Hồ nói tất nhiên là cơ hội, nhưng cơ hội rõ ràng như vậy, chẳng lẽ bản thân bệ hạ không nhìn thấy? Bệ hạ là ai, thật sự tưởng là ai cũng có thể gài bẫy ông ta được sao?"
Lý Tiêu Nhiên có chút chán nản, đương nhiên y biết bệ hạ Lý Thừa Đường là người như thế nào, lồng ngực ông ta rộng lớn, thế nhân không thể so sánh được, ánh mắt ông ta chuẩn, thế nhân cũng không thể so sánh được, nếu ông ta cả đời không phạm lỗi, một trận chiến với người Hắc Vũ tái định càn khôn, đó chính là hoàng đế Đại Ninh khiến người ta tín phục nhất từ trước tới nay, thậm chí có thể sánh vai với thái tổ khai quốc.
"Cho nên tiên sinh nghĩ, đây căn bản cũng không phải là một cơ hội."
"Tất nhiên không phải." Tuần Trực nói: "Lần này bệ hạ xuất hành, mang tám ngàn cấm quân, tuy rằng Đạm Đài Viên Thuật không đi theo mà lưu thủ Trường An, nhưng tướng mạnh nhất dưới trướng Đạm Đài Viên Thuật Hạ Hầu Chi lĩnh quân, võ nghệ của Hạ Hầu Chi mạnh cỡ nào? Ta chỉ biết, ngay cả Đạm Đài cũng nói khi ông ta trẻ như Hạ Hầu Chi, chưa chắc đã thắng được hắn, tuy là lời khen ngợi nhưng cũng có thể thấy được thực lực của Hạ Hầu Chi."
"Ngoại trừ tám ngàn cấm quân kia ra, còn có mấy trăm thị vệ đại nội, thống lĩnh thị vệ Vệ Lam chưa ai từng thấy hắn ra tay, có tin đồn nói hắn có thể thắng Hàn Hoán Chi."
Tuần Trực liếc mắt nhìn Lý Tiêu Nhiên một cái, bưng trà lên thưởng thức.
"Đảo Tiên Các chỉ lớn như vậy, cho dù là cộng thêm đảo Tiên Ngọc cũng chỉ lớn như vậy, tám ngàn cấm quân có thể phong đảo kín mít không kẽ hở, trừ khi mấy vạn Đao Binh vây công, những thích khách kia muốn tới gần? Một trận mũi tên lông vũ là có thể bắn toàn bộ thành con nhím, còn muốn giết bệ hạ?"
Tuần Trực tuy là muốn mạng của hoàng đế, nhưng trước giờ ông ta đều không có bất kính đối với hoàng đế, nhắc đến hoàng đế, cũng từ đầu đến cuối đều xưng hô bệ hạ.
Lý Tiêu Nhiên trở nên càng nản lòng hơn: "Những lời tiên sinh nói ta đều đã nghĩ qua, nhưng chỉ cảm thấy chắc hẳn là có một đường cơ hội, nghe tiên sinh nói xong, dường như một đường cơ hội cũng không có."
"Cũng chưa chắc là vậy." Tuần Trực cười, khẽ vuốt chòm râu dài: "Phải xem lên kế hoạch thế nào."
Lý Tiêu Nhiên ánh mắt sáng lên.
Còn cách thành Triêu Dương ba trăm dặm, đội thuyền từ nam cương đến chậm rãi tiếp tục đi về phía đông, thuyền chiến thuyền hàng liên miên không dứt, làm cho người ta nhìn mà lòng nảy sinh kính sợ, ven đường các nơi đi qua, các bách tính đều biết đây là đội thuyền thủy sư từ nam cương đắc thắng trở về, hai bờ sông lớn đều có bách tính hoan hô đón đưa, dọc con đường này, tiếng pháo không dứt, thuyền nhỏ của ngư dân trên sông mạo hiểm tới gần thuyền lớn, ném lên thuyền một ít quả tươi, thịt chín.
Các binh sĩ hô hào đừng mà đừng mà, khổ nỗi đồ ném lên cũng không thể ném trở về, vậy sẽ rơi xuống nước, cũng sẽ khiến các bách tính thất vọng, cho nên đồ đã ném lên cũng liền để lại.
Vương Khoát Hải vận khí tốt, tiếp được một cái tay nải, mở ra nhìn bên trong là mấy đôi đế giày kỹ thuật khâu không tệ, còn có một phong thư tình tràn trề nhiệt tình, tuy rằng thiếu nữ ném những thứ này lên không biết thư tình của mình sẽ rơi vào tay ai nhưng lại biểu lộ tình cảm ngưỡng mộ đối với một tướng quân. Đương nhiên thật ra nàng ta cũng không biết trong thủy sư có người tướng quân nào, ngoại trừ Thẩm Lãnh ra, Thẩm Lãnh có thể lấy được là tốt nhất, người khác lấy được cũng không sao, chỉ là một kiểu mê luyến của nàng ta đối với chiến binh.
Trần Nhiễm không phục, cũng đến cạnh thuyền nhìn xuống, hy vọng mình cũng có thể nhận được vận may.
Bộp một tiếng, gã tiếp được một túi đồ, còn chưa kịp xoay người, lại một túi đồ nữa đi lên, thật sự không tránh được đành phải trực tiếp dùng thân thể cản lại.
"Vị đại gia kia ngươi chú ý một chút, tặng trứng gà thì không nói, ngươi tặng trứng gà sống."
Trần Nhiễm cảm giác nửa mặt bên mình đều là dịch trứng gà.
Bên cạnh có một thân binh nửa mặt dính cà chua sáp lại: "Lát nữa cân xứng một chút?"
Trần Nhiễm trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Ngán chết ngươi."
Các bách tính ủng hộ quân, đây cũng là cảm giác thành tựu lớn nhất của chiến binh.
Chỗ hơi chút xa một chút có một giáo úy vẻ mặt bất đắc dĩ: "Trứng gà cà chua thì thôi, đại nương bên kia còn rải tiền đồng lên thuyền, đập vào mặt ta... có thể đại nương cảm thấy thuyền lớn này của chúng ta giống cá chép, còn cầu nguyện nữa."
Thẩm Lãnh đi tới vừa đúng lúc cười khúc khích, nhìn trên trán giáo úy kia có một dấu đỏ, ngay cả mấy chữ Đại Ninh Thông Bảo cũng sắp in ra rồi.
"Đại nương này cầu nguyện thành tâm, lực tay khá lớn." Hắn vỗ vỗ giáo úy kia: "Ngươi có thể lấy tiền của ngươi đi mua cà chua, trứng gà của bọn họ."
Giáo úy tưởng tượng: "Thôi bỏ đi, ta sợ Trần đội chính bọn họ sẽ cọ mặt ta."
Cách thành Triêu Dương đã không còn xa, thật ra trong lòng Thẩm Lãnh vẫn khó tránh khỏi có một chút thấp thỏm, đông cương tình thế phức tạp, thái độ của Bùi Đình Sơn rốt cuộc như thế nào cũng chưa biết, hắn thấp thỏm cũng không phải là sợ Bùi Đình Sơn, mà là lo lắng thái độ của Bùi Đình Sơn đối với Mạnh Trường An.
Thẩm Lãnh không biết Mạnh Trường An đã đến đây, nếu biết thì sợ là sẽ càng thấp thỏm hơn.
Trần Nhiễm đưa cho Thẩm Lãnh một quả trứng gà: "Lấy một quả?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi tự ấp trứng."
Trần Nhiễm trợn mắt lườm hắn.
Vương Căn Đống người này thành thật chỉ đứng ở một bên cười ngây ngô, một người từng rất ngay thẳng, bây giờ nhìn đám nghịch ngợm này cảm thấy giống như thân huynh đệ, giữa đường các huynh đệ đều đã đến nhà ông ta, cũng không tính là quá tiện đường, dù sao tất cả mọi người cũng muốn đi, làm một hôn lễ vô cùng náo nhiệt kinh động đến cả huyện, tuy rằng đã gần một tháng trôi qua, nhưng mỗi khi Vương Căn Đống nhớ đến là mắt lại ươn ướt.
Náo nhiệt một ngày Thẩm Lãnh liền dẫn các huynh đệ rời khỏi nhà Vương Căn Đống, đội ngũ dừng ở bờ sông ba ngày, Thẩm Lãnh cho Vương Căn Đống ba ngày nghỉ phép, việc này nếu bị các đại nhân của Ngự sử đài biết thì khó tránh khỏi lại là một đống tấu chương, bởi vì một người mà chậm trễ hành trình của đại quân nói thế nào cũng không đúng, dù sao bệ hạ cũng đang ở chờ đông cương.
Trần Nhiễm nhìn thấy Vương Căn Đống đang cười ngây ngô, bổ nhào qua nhảy đến sau lưng Vương Căn Đống: "Đến, tướng quân lưng lưng."
Vương Căn Đống: "Hông, hông..."
Trần Nhiễm lau sạch sẽ dịch trứng gà ở nửa bên mặt mình lên người Vương Căn Đống: "Trâu già huynh này, mới cày ba ngày, nghỉ một tháng, còn không được?"
Vương Căn Đống đỏ mặt lên: "Nói bừa cái gì thế."
Đỗ Uy Danh ở bên cạnh thầm thì nói: "Vương tướng quân cùng ta ở một phòng, đã một tháng rồi, buổi tối huynh ấy luôn có thể tỉnh dậy cười."
Vương Khoát Hải vẻ mặt lo lắng: "Tại sao ngươi cứ chăm chú nhìn Vương tướng quân ngủ, nhìn suốt cả một đêm?"
Đỗ Uy Danh: "Sau này ngươi cách xa Trần Nhiễm một chút... một người vốn dĩ hàm hậu chân chất bao nhiêu."
Vương Khoát Hải: "Nếu không thì hai chúng ta ở một phòng?"
Đỗ Uy Danh: "Tiếng ngươi nghiến răng quá ghê, hay là thôi đi."
Thẩm Lãnh: "Chuyện này ta phải hỏi một câu, sống ban đêm của các ngươi đa sắc đa dạng như vậy?"
Đúng lúc này có mấy con thuyền từ phía đối diện đi đến, treo chiến kỳ Đại Ninh, thoạt nhìn chắc hẳn là chiến thuyền tuần sông của đông cương, thủy sư hướng đông bọn họ hướng tây, lúc đi lướt qua nhau, Thẩm Lãnh chú ý tới tất cả các binh sĩ trên mấy chiếc chiến thuyền Hùng Ngưu đông cương kia đều đứng ở boong thuyền, mỗi người đều để quyền phải ngang ngực
"Các huynh đệ thủy sư!" Một tướng quân ngũ phẩm đứng ở bên đó nói to: "Trận chiến nam cương, vất vả rồi!"
"Quân lễ!" Một tiếng hô to.
Bịch!
Tất cả binh lính đông cương dùng quyền phải gõ vang hung giáp.
Bất kể như thế nào, mọi người đều là chiến binh, chiến binh của Đại Ninh.
"Đáp lễ!"
Thẩm Lãnh đi đến cạnh thuyền đứng nghiêm, tất cả các huynh đệ thủy sư đều đứng thẳng người, quyền phải trên ngực.