Cương vực của đế quốc Hắc Vũ lớn cỡ nào, có thể ngay cả chính hoàng đế Hắc Vũ quốc cũng không biết.
Quá trình xuất hiện của con quái vật lớn có thể đối kháng với Đại Ninh trung nguyên này khiến người khác phải thổn thức, đã gần ngàn năm trôi qua, cho nên cũng sẽ không có nhiều người còn nhớ rõ, cho dù là bản thân người Hắc Vũ cũng không có nhiều người còn có thể nhắc tới, dù sao cũng coi như là nỗi nhục.
Bá chủ trung nguyên, trước Ninh là Sở, trước Sở thì có một quốc gia chỉ tồn tại không đến ba mươi năm, tên là Mông, nhưng mà đế quốc chỉ tồn tại ba mươi năm này quét ngang đại lục, khi đó đế quốc Hắc Vũ vẫn chưa có một quốc gia thống nhất, lớn lớn nhỏ nhỏ có mấy trăm tiểu quốc bộ tộc.
Đại quân Mông quốc tiến công một mạch lên phía bắc, nhập toàn cảnh Hắc Vũ vào bản đồ, chỉ là bởi vì quân đội tuy tinh nhuệ nhưng số lượng quá ít, khó có thể chống đỡ duy trì cương vực khổng lồ như vậy, cho nên đế quốc cường đại này như phù dung sớm nở tối tàn.
Mông khi cường thịnh nhất không quá bảy mươi vạn nhân mã, nhưng đánh chiếm cương vực lớn tương đương với hai nước Đại Ninh Hắc Vũ cộng thêm mười mấy tiểu quốc chung quanh, quân đội bảy mươi vạn, làm sao có thể khống chế được.
Và Mông đế thành công vĩ đại, lấy chinh phạt làm vui mà không biết trù tính, cho nên thống trị vùng thổ địa Hắc Vũ kia không đến mười năm đã bị lật đổ.
Chính bởi vì từng bị nô dịch mười năm, các bộ tộc đều sợ người trung nguyên đến tận xương tủy, lúc ấy trong tộc Quỷ Nguyệt xuất hiện một vị thiếu niên anh hùng, tên là Khoát Khả Định, quyết tâm xây dựng một đế quốc có thể chống lại Đại Mông, vì thế bắt đầu chinh chiến tứ phương.
Ông ta và hậu nhân của ông ta, dùng hơn một trăm năm để đánh bại tất cả các bộ tộc không muốn thần phục, thành lập Hắc Vũ.
Hắc Vũ trải qua ba vương triều lớn trung nguyên thay đổi, Sở diệt Mông, Ninh diệt Sở, nhưng Hắc Vũ vẫn là Hắc Vũ.
Các đời hoàng đế của Hắc Vũ quốc đều vâng theo di huấn của hoàng đế khai quốc, bởi vì lúc ấy người Mông quốc giết chóc bọn họ quá tàn ác, cho nên các bộ tộc sợ đến mức không dám phản kháng, điều này đã dẫn dắt Khoát Khả Địch, ông ta răn đe hậu thế của mình, nếu muốn thống trị lâu dài, khiến cho Hắc Vũ vạn năm không đổ, nhất định phải khống chế nhân khẩu của các bộ tộc khác, lấy giết chóc để trị thiên hạ.
Các đời hoàng đế Hắc Vũ đều làm như vậy, ngoại trừ người Trường Vi trời sinh tính ôn hoà hiền hậu, ghét chiến tranh nuôi thả ngựa chăn dê trên thảo nguyên cho tộc Quỷ Nguyệt là không có bị ức hiếp quá tàn ác ra, cứ cách 5 – 6 năm là đại quân của tộc Quỷ Nguyệt sẽ tàn sát các bộ tộc khác một lần.
Hiện giờ hoàng đế Hắc Vũ quốc đang là lứa tuổi cường thịnh nhất, không đến bốn mươi tuổi, hơn nữa còn cực kỳ có trí tuệ, dựa theo thái tổ di huấn nghiêm khắc chèn ép các bộ tộc đồng thời phát triển mạnh thương nghiệp quốc nội Hắc Vũ, quốc lực tăng cường nhanh chóng.
Huống hồ chiến tranh giữa Hắc Vũ và Đại Ninh, trên cơ bản người chết cũng không phải là người tộc Quỷ Nguyệt, biên quân Hắc Vũ chết mười, trong đó cũng chỉ có 2 – 3 người tộc Quỷ Nguyệt mà thôi.
Chỉ là, hoàng đế Hắc Vũ thống trị cũng không vững chắc, không phải thế hệ này, mà là các đời hoàng đế Hắc Vũ thống trị đều không vững chắc. Chính bởi vì di huấn của Khoát Khả Địch khiến cho con cháu đời sau của ông ta đều thờ phụng lang tính, theo người hoàng tộc Hắc Vũ thấy, đương nhiên chỉ có thể là người cường đại nhất, có đủ thực lực nhất mới có thể trở thành hãn hoàng Hắc Vũ, nhưng chung quy vẫn sẽ có người không phục.
Mỗi một lần tân đế Hắc Vũ quốc đăng cơ đều sẽ một cuộc giết chóc máu tanh không thể nói nên lời. Việc đầu tiên khi tân hoàng ngồi lên ngôi vị hoàng đế tất nhiên là giết chết huynh đệ tay chân tranh giành ngôi vị hoàng đế với mình, trước giờ xuống tay đêu sẽ không có chút nhân từ nào, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, nếu không giết, cực kỳ có khả năng sẽ không phải là con trai của bọn họ kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Khoát Khả Địch đã sáng tạo ra một đế quốc, cho nên con cháu đời sau của ông ta, đều lấy tên của ông ta làm họ, đương kim hãn hoàng Hắc Vũ quốc tên là Khoát Khả Địch Hoàn Liệt, tất cả các điều kiện để có trở thành một thế hệ đế vương, chỉ có một điều đều làm lòng người bất mãn... Hiếu chiến.
Hoàn Liệt quá hiếu chiến, hắn ta không những động binh với Đại Ninh, cũng động binh với những tiểu quốc chung quanh vốn dĩ đã thần phục, hắn ta yêu thích niềm vui giết chóc, mỗi khi xuất binh, tất phải ngự giá thân chinh, những nơi đi qua, gần như không còn một ngọn cỏ.
Đô thành của Hắc Vũ quốc tên là Tinh Thành.
Từ khi Hắc Vũ lập quốc đã không phục đế quốc trung nguyên, bất kể là Mông hay là Sở hay là Đại Ninh hiện tại, cho nên khi thế nhân đều nói Trường An là đệ nhất hùng thành đương thời thì người Hắc Vũ lại càng không phục, vì thế từ ba mươi năm trước đã bắt đầu đại tu Tinh Thành, hiện giờ cuối cùng Tinh Thành cũng xây dựng xong.
Hoàn Liệt dẫn theo văn võ bá quan đi lên tường thành, nhìn đại thành dưới chân này trong lòng tự nhiên nảy sinh cảm giác kiêu ngạo tự hào.
"Đô thành của trẫm, có phải còn lớn hơn Trường An của người Ninh không?" Hắn ta hỏi.
Mấy người bên cạnh là hàng thần tự xưng người Ninh, nhưng trên thực tế không có một ai là người Ninh, đều là người Lâm Việt.
Để báo thù bị Đại Ninh diệt quốc, người Lâm Việt trù tính trăm ngàn mưu kế, có người cấu kết với thế tử Ninh Lý Tiêu Nhiên chuẩn bị tạo phản, có người ý đồ mua chuộc trọng thần Ninh quốc để làm loạn triều chính, cũng có người nghĩ muốn tiêu diệt Ninh quốc nhất định phải mượn lực người Hắc Vũ, vì thế không quản xa xôi vạn dặm chạy đến Hắc Vũ, giả xưng mình là người Ninh, ngưỡng mộ Hắc Vũ, đặc biệt đến gia nhập.
Với tính tình của Hoàn Liệt, tất nhiên là vui vẻ chấp nhận.
Một người Ninh giả bên cạnh hắn ta được hắn ta coi trọng nhất tên là Dương Sĩ Đức, tự xưng là có huyết thống hậu tộc tôn quý của Đại Ninh, y bản mệnh Nguyên Thành Lâm, một tiểu quan Lại bộ của Lâm Việt quốc cũ.
Thật ra với sự hiểu biết của y đối với Đại Ninh, nói chuyện nhiều thì tự nhiên sẽ bại lộ, nhưng mà Hoàn Liệt mặc kệ y có phải là người Ninh thật hay không, chỉ cần có một người tự xưng là hậu tộc Ninh khúm núm trước mặt hắn ta là đủ rồi.
"So với Tinh Thành của bệ hạ, Trường An chẳng qua là nơi chật hẹp nhỏ bé, Tinh Thành như trăng sáng, Trường An như đom đóm, theo vi thần thấy, Trường An chẳng qua là một góc của Tinh Thành, không, ngay cả một góc cũng không bằng." Dương Sĩ Đức cúi đầu nói: "Với thần võ của bệ hạ, với quân lực của đế quốc, không cần ba năm, nhất định sẽ tiêu diệt Ninh quốc, gộp đất trung nguyên vào bản đồ của bệ hạ."
"Ha ha ha ha." Hoàn Liệt cười to: "Ninh quốc, trẫm tất diệt."
Hắn ta quay đầu nhìn về phía trọng thần bên cạnh, cũng là thân đệ đệ Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ của hắn ta: "Trẫm bảo khanh đi chuẩn bị quân phí, năm sau xuân ấm sẽ động binh với Ninh quốc, nhưng trẫm nghe nói, đến tận bây giờ khanh vẫn không gom góp được bao nhiêu. Trẫm biết khanh năng lực phi phàm, hiện giờ trẫm chuyện giao cho khanh không làm tốt, hoặc là khanh cố ý làm qua loa đùn đẩy, hoặc là thủ lĩnh của những bộ tộc đó làm khó khanh."
Hoàn Liệt hừ một tiếng: "Trẫm nghiêng về giả thiết sau hơn, khanh nói cho trẫm nghe, là bộ tộc nào dám làm trái lời khanh? Hôm nay trẫm vui vẻ, Tinh Thành xây thành, trẫm mang niềm vui này cũng uy vạn quân đi diệt hắn."
"Bệ hạ." Tang Bố Lữ cúi đầu: "Thật ra quốc khố không thể chống đỡ để khai chiến toàn diện với Ninh quốc, cho dù là bức bách các bộ tộc gia tăng cống phú gấp mấy lần cũng không chống đỡ được. Ninh quốc giàu có đông đúc, binh tinh lương túc, trận chiến này nếu bắt đầu thì tất nhiên sẽ là năm rộng tháng dài, bệ hạ vẫn nên thận trọng thì hơn. Nếu bệ hạ chịu nghe thần đệ một câu khuyên, dùng ba năm để nghỉ ngơi lấy lại sức, ba năm sau quốc khố sung túc, năm năm sau binh giáp tinh hãn rồi hãy dụng binh với Ninh quốc, tất có thể đại thắng."
"Năm năm?" Ánh mắt Hoàn Liệt lạnh đi: "Tang Bố Lữ, khanh nghĩ người Ninh sẽ cho trẫm thời gian năm năm sao? Trẫm nói cho khanh biết, cho dù trẫm có thể đợi năm năm, Lý Thừa Đường cũng sẽ không cho trẫm thời gian năm năm, trong vòng năm năm, nếu người Ninh không tiến công, trẫm nhường ngôi vị hoàng đế cho khanh."
Tang Bố Lữ vội vàng quỳ xuống: "Bệ hạ, thần biết bệ hạ phân tích chính xác, cũng tin chắc trong vòng năm năm người Ninh tất tiến công, chính là bởi vì như thế, bệ hạ mới càng nên lợi dụng thời gian mấy năm này để chuẩn bị, chứ không phải liên tục không ngừng khai chiến với bên ngoài, quốc khố... đã sắp trống rồi."
"Vậy thì lấy từ tay các bộ tộc." Hoàn Liệt cau mày nói: "Quốc khố trống là các khanh bất tài!"
Hắn ta chỉ ra ngoài thành: "Lý Thừa Đường sắp đánh đến, chẳng lẽ trẫm làm rùa đen rụt đầu? Trẫm chính là muốn nhanh hơn hắn, trong vòng năm năm hắn tất tiến công? Sang năm trẫm đánh sang trước! Trẫm đích thân dẫn đại quân trăm vạn xuôi nam, đánh một mạch đến Trường An, trẫm xem thử Lý Thừa Đường còn lấy cái gì ra đấu với trẫm? Cũng xem thử Trường An kia có thật sự lớn như vậy hay không!"
"Bệ hạ!" Tang Bố Lữ đầu chạm đất: "Nghĩ lại đi bệ hạ."
"Ngươi còn dám nói loạn, trẫm sẽ róc xương lóc thịt ngươi."
Hoàn Liệt vốn có hưng trí thoáng chốc đã tiêu tan, nổi giận đùng đùng đi xuống tường thành về Hồng Cung.
Hồng Cung là danh xưng của hoàng cung, bởi vì vật liệu đá dùng để xây dựng đều là màu đỏ sẫm nên thành tên.
Sau khi trở lại tẩm cung Hoàn Liệt vẫn nổi giận tanh bành, trực tiếp đạp đổ bàn.
"Nếu Tang Bố Lữ không phải là thân đệ đệ của trẫm, thân đệ đệ duy nhất, trẫm đã sớm chém đầu hắn rồi!"
Năm đó lúc hắn ta đăng cơ thì Tang Bố Lữ mới có mười mấy tuổi, hoàn toàn không tạo thành uy hiếp với hắn ta, cho nên mới không giết đi. Hiện giờ Tang Bố Lữ lại gây khó dễ với hắn ta trước mặt nhiều triều thần như vậy, lửa giận trong lòng hắn ta bùng cháy lên liền không thể dập tắt. Điều khiến hắn ta tức giận nhất thật ra là văn võ trong triều có rất nhiều người đều đứng về phía Tang Bố Lữ.
"Hắn sợ người Ninh từ xương tủy!"
Hoàn Liệt rống giận, dọa những thị nữ kia ai nấy đều quỳ dưới đất ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, nàng ta là con gái quý tộc Quỷ Nguyệt, được gả cho hoàng đế vẫn chưa bao lâu... Vị hoàng hậu trước bởi vì làm Hoàn Liệt tức giận mà bị đánh gậy đến chết, hiện giờ nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy vết máu ở bên ngoài.
Không một ai biết được khi nào Hoàn Liệt sẽ giết người, giết ai.
"Cái này thì thôi đi." Hoàn Liệt rít gào: "Thời gian trước ở trong triều đình cũng thế, cứ luôn nói trẫm thế này không đúng thế kia không đúng, trẫm nể mặt hắn không làm gì hắn, bây giờ lại còn làm tầm trọng thêm, thật sự tưởng rằng thân vương như hắn có thể khống chế triều chính? Con trai của trẫm vẫn còn nhỏ, hắn muốn lôi kéo nhân tâm, sau đó giết trẫm để mình làm hoàng đế chứ gì!"
Hắn ta bỗng nhiên quay người lại nhìn về phía hoàng hậu: "Ngươi! Bây giờ đi gọi Tang Bố Lữ đến, cứ nói ngươi muốn mời hắn ăn cơm, ngươi cứ nói như vậy... Nói hôm nay trẫm không nên nổi cáu với hắn, ngươi thay mặt trẫm mời hắn ăn cơm, cũng thay mặt trẫm xin lỗi hắn."
Hoàng hậu tuy tuổi tác không lớn nhưng trong nháy mắt đã ngửi được mùi vị nguy hiểm.
"Thiếp và thân vương điện hạ, cũng không thân quen."
"Không cần các ngươi thân quen." Hoàn Liệt bỗng nhiên bật cười, giống như cơn giận đã tiêu tan, đi qua ôm vai hoàng hậu cười nói: "Nàng là hoàng hậu, nàng mời hắn tới dùng cơm chẳng lẽ hắn còn dám không đến? Trẫm không tiện gặp hắn, dù sao cũng vừa mới phát giận, chờ nàng khuyên hắn xong rồi trẫm lộ diện là được, dù sao trẫm và hắn cũng là thân huynh đệ, đâu có qua một đêm đã thành thù, ở ngay trong cung của nàng đi... Trẫm căn dặn người đi chuẩn bị, bỏ đi, trẫm sắp xếp người đi mời hắn, nàng trở về cung đợi là được."
Sau khi nói xong Hoàn Liệt buông tay ra: "Về đi, trẫm còn phải làm việc."
Hoàng hậu giống như một người gỗ rời khỏi tẩm cung của hoàng đế, trong ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, lúc bước đi cả người đều run lên.
Hoàng hậu trước chết còn chưa được bao lâu.
Bệ hạ muốn giết thân vương, nhưng cũng phải có một lý do tạm ổn, nếu không phải bệ hạ giết, vậy thì tất nhiên không cần lý do gì.
Nếu thân vương bị hoàng hậu hạ độc chết, hoàng đế giận dữ giết hoàng hậu.
Có vấn đề gì?