Hoàng đế bệ hạ Đại Ninh ở đông cương thiết yến khao quan viên địa phương cùng với tướng sĩ biên quân đông cương, bệ hạ uống nhiều rượu tâm trạng cũng rất tốt. Trong bữa tiệc có một thị vệ thiếp thân vội vã đi vào, nói nhỏ bên tai bệ hạ hai câu, sắc mặt bệ hạ đột nhiên thay đổi, đứng dậy rời đi, mọi người đông cương ai nấy cũng quay sang nhìn nhau, không biết đã xảy ra đại sự gì.
Mọi người đều nhìn về phía đại tướng quân Bùi Đình Sơn, Bùi Đình Sơn cũng là vẻ mặt mờ mịt.
Nếu đông cương xảy ra chuyện gì, bệ hạ biết, lão ta cũng nên biết.
Nhìn bệ hạ vội vã rời đi, chẳng lẽ là thành Trường An đã xảy ra chuyện gì?
Không bao lâu, tổng quản nội thị Đại Phóng Chu trở lại bữa tiệc, nói bệ hạ mời đám người đại tướng quân Bùi Đình Sơn, đề đốc Tuần Hải Thủy Sư Thẩm Lãnh, đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng đến hành cung nghị sự, trong lúc nhất thời không khí đều trở nên căng thẳng, sau khi Đại Phóng Chu dẫn người rời đi, mọi người lập tức liền nhao nhao nghị luận.
Hoàng đế ngồi ở sau bàn sách, cầm trong tay một tờ giấy da bò, trên bàn có một cái hộp gỗ đã bị mở ra, nước sơn thoạt nhìn có vẻ còn mới, lúc mọi người vào phòng nhìn thấy bệ hạ sắc mặt ngưng trọng, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện trước.
"Bùi công." Hoàng đế đưa giấy da bò trong tay cho Bùi Đình Sơn: "Khanh xem đi."
Bùi Đình Sơn trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra niềm vui này, chỉ là cố ý áp chế xuống.
Bệ hạ có chuyện gì quan trọng, vẫn là muốn nói cho lão ta biết đầu tiên chứ không phải đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng, cũng không phải người trẻ tuổi tên Thẩm Lãnh mà lão ta nhìn ngang nhìn dọc đều không vừa mắt kia, 5 – 6 vị quan to trong phòng, bệ hạ vẫn quan tâm đến lão ta nhất.
Bùi Đình Sơn hai tay nhận lấy giấy da bò xem, sắc mặt cũng biến đổi theo: "Tiếp theo có chút phiền phức rồi."
Lão ta đưa giấy da bò cho Mộc Chiêu Đồng, Mộc Chiêu Đồng xem xong mặc dù có chút không muốn nhưng vẫn đưa cho Thẩm Lãnh.
"Hắc Vũ xảy ra chút chuyện."
Hoàng đế ngữ khí có chút trầm thấp, hiển nhiên tâm trạng rất không tốt.
"Trẫm mưu bắc cương, tất nhiên không phải bắt đầu lên kế hoạch từ hai năm nay. Nhiều năm trước trẫm nghe nói hãn hoàng Hắc Vũ Khoát Khả Địch Hoàn Liệt là một người bảo thủ tính cách thô bạo, cực kì hiếu chiến, muốn lập công lớn, cho nên trẫm đã sắp xếp người đi Hắc Vũ, dùng hai năm mới trở thành người gần bên cạnh Hoàn Liệt, lại dùng thêm 4 – 5 năm mới nhận được sự tín nhiệm, có hắn ở bên cạnh Hoàn Liệt, có thể làm cho người vốn đã hiếu chiến này càng thêm điên cuồng, chỉ có hắn điên cuồng thì mới có thể có ý định động thủ đối với Đại Ninh trước. Trẫm cho Hoàn Liệt biết trong vòng năm năm trẫm tất động binh với Hắc Vũ, buộc hắn động thủ trước, trẫm cũng biết quốc khố Hắc Vũ trống rỗng, bọn họ động thủ trước, sau khi tiêu hao vài ba năm thì trẫm huy sư bắc phạt, tất có thể một trận chiến là xong." Hoàng đế thở dài một tiếng: "Nhưng Hoàn Liệt đã bị giết rồi."
Trên mật tín gửi đến nói, hoàng đế Hắc Vũ quốc Hoàn Liệt lại là bị hoàng hậu và mấy cung nữ dìm chết lúc đang tắm...
Cái chết sơ sài như vậy, chết đột ngột như vậy, dẫn đến sự bố trí của bệ hạ đối với bên Hắc Vũ lập tức rối loạn.
"Theo lý mà nói, hãn hoàng Hắc Vũ chết bất đắc kỳ tử, đối với Đại Ninh mà nói là chuyện tốt, nhưng người tiếp nhận vị trí hãn hoàng là Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ, người này à..." Hoàng đế nhíu mày: "Mạnh hơn Hoàn Liệt gấp trăm lần."
Bùi Đình Sơn cúi đầu nói: "Hoàn Liệt không đáng để lo, thần cũng nghe đồn hắn là một người thô bạo, bạc tình phụ nghĩa, trên dưới Hắc Vũ có lời oán thán đối với hắn, chỉ là không ngờ rằng lại bị hoàng hậu và mấy cung nữ của Hắc Vũ quốc dìm chết. Tang Bố Lữ người này tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận, hắn là người không chủ chiến, không phải hắn sợ chiến, mà là hắn biết Hắc Vũ đã loạn trong giặc ngoài, người này trở thành hãn hoàng mới, sợ là Hắc Vũ sẽ thay đổi sách lược đối với Đại Ninh."
Hoàng đế gật gật đầu: "Người này, là họa lớn."
Ông ta suy nghĩ một lát: "Nghe đồn bên cạnh hãn hoàng Hắc Vũ có ba đại kiếm sư, gần như một tấc cũng không rời hắn, sao lại bị dìm chết đơn giản như vậy?"
Chuyện này ai có thể biết tại sao.
Lúc này Thẩm Lãnh mới hiểu được, hoàng đế mưu Hắc Vũ, đâu chỉ là Đại Ninh chuẩn bị binh mã, thậm chí đã phái người sang bên Hắc Vũ phân hoá quan hệ giữa hoàng đế Hắc Vũ và triều thần, chỉ là không ngờ lại xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy.
"Người của trẫm đã không thể không rút về, Tang Bố Lữ muốn giết hắn, trước khi đi hắn vội vàng phái người gửi mật tín cho trẫm, lúc này cũng chưa biết người đang nơi nào, sợ là cũng lành ít dữ nhiều." Hoàng đế nói: "Người trẫm phái đi đã chuẩn bị nhiều năm ở Hắc Vũ, vốn dựa theo kế hoạch đã định ra từ trước, hắn thúc đẩy Hoàn Liệt đầu xuân sang năm động binh với Đại Ninh, bắc cương thì trẫm đã an bài đối sách, để tiêu hao binh lực tài lực vật lực của người Hắc Vũ, thậm chí trẫm đã căn dặn Thiết Lưu Lê, có thể từ bỏ thành Hãn Hải, Bạch Thành mới chiếm được, dụ địch xâm nhập, cầm chân quân đội Hắc Vũ ba năm. Ba năm... trẫm từ bỏ 2 – 3 tòa biên thành, kéo đổ quốc lực của người Hắc Vũ."
Hiển nhiên tâm trạng hoàng đế không tốt tới mức cực hạn, ngữ khí càng lúc càng trầm thấp hơn.
"Kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Dựa theo trù tính của bệ hạ, người do bệ hạ sắp xếp ở bên cạnh hãn hoàng Hắc Vũ Hoàn Liệt đã thành công, thúc đẩy Hoàn Liệt đầu xuân sang năm liền động binh với bắc cương, hiện giờ Tang Bố Lữ trở thành hãn hoàng Hắc Vũ mới, tất cả kế hoạch đều phải phủ định. Tang Bố Lữ và Hoàn Liệt hoàn toàn khác nhau, người này tuy rằng không lớn tuổi nhưng suy nghĩ hơn người mà còn biết ẩn nhẫn, nếu bắt đầu từ giờ Hắc Vũ không còn tiến công bắc cương Đại Ninh nữa, vài ba năm sau, Hắc Vũ khôi phục lại quốc lực, bệ hạ bắc phạt sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
"Vốn có người của trẫm ở bên Hoàn Liệt, người Hắc Vũ mới có thể hàng năm hàng tháng tiến công bắc cương, quốc lực từ đầu đến cuối đều đang bị tiêu hao." Hoàng đế khẽ lắc đầu: "Việc này tạm thời không bàn nữa, việc bắc phạt tạm thời để sang một bên, trước tiên phải đón người của trẫm về."
"Người đó là ai?" Bùi Đình Sơn hỏi một câu.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Bùi Đình Sơn một cái: "Trẫm vẫn không thể nói cho khanh biết."
Bùi Đình Sơn không nói, nhưng mặt lộ vẻ không vui.
"Hàn Hoán Chi đã đến chưa?"
"Đã sắp đến rồi."
"Bảo hắn sau khi đến lập tức tới gặp trẫm." Hoàng đế khoát tay: "Thẩm Lãnh ở lại, các khanh đều trở về đi."
Bùi Đình Sơn liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, mắt mang hàn quang, lão ta cũng không nói gì, xoay người rời khỏi thư phòng hành cung. Mộc Chiêu Đồng từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào cũng rời đi theo, sắc mặt thoạt nhìn cũng không có gì thay đổi.
"Người của trẫm ở bên Hắc Vũ chắc hẳn là cực kỳ hung hiểm, trẫm cho Hàn Hoán Chi dẫn người đi đón." Hoàng đế rời khỏi chỗ ngồi, đi qua đi lại trong phòng: "Sau khi Mạnh Trường An đến, trẫm cũng không giữ hắn lại nữa, để hắn tức khắc đi Bạch Sơn Quan nhậm chức, thủy sư của khanh sẵn sàng đợi mệnh, nếu người của trẫm đến Bạch Sơn Quan, thủy sư khanh phái thuyền đi đường biển trực tiếp đưa người về cho trẫm, không được để lỡ."
Tuy Thẩm Lãnh không biết người đó là ai, nhưng có thể nhìn ra từ vẻ mặt và trong giọng nói của bệ hạ, bệ hạ cực kỳ quan tâm đến người đó.
Ngẫm thôi cũng biết người đó không dễ dàng cỡ nào, lẻn vào Hắc Vũ, thậm chí trở thành cận thần bên cạnh hãn hoàng Hắc Vũ quốc, ở một quốc gia vô cùng thù hận người Ninh như Hắc Vũ mà có thể làm được đến bước này, đó phải trí tuệ lớn bậc nào, cũng phải có dũng khí bậc nào?
"Thần tuân chỉ."
"Trẫm vốn sắp xếp hắn đi Bạch Sơn Quan trở về, chỉ là không ngờ đột ngột như vậy. Nếu không có chuyện này, bên phía Bạch Sơn Quan, trẫm nghĩ để Mạnh Trường An đi từ từ chỉnh lý, vốn dĩ còn có vài ba năm để đợi, với năng lực của hắn trẫm tin tưởng hắn có thể thủ tốt Bạch Sơn Quan, cũng có thể khiến những người cũ của Diêm Khai Tùng phục tùng, nhưng bây giờ xảy ra chuyện này, người dưới trướng hắn chưa chắc đủ dùng, khanh chọn một người đắc lực trong số bộ hạ của khanh làm trợ thủ cho hắn, rồi phân phái mấy trăm chiến binh tinh nhuệ cho hắn làm thân binh."
"Thần tuân chỉ." Thẩm Lãnh trầm tư một lát: "Dương Thất Bảo có thể đi."
"Ừm." Hoàng đế nghĩ nghĩ: "Thăng Dương Thất Bảo làm tướng quân ngũ phẩm."
Thẩm Lãnh lập tức cúi đầu: "Tạ bệ hạ."
Cùng lúc đó, vùng đất băng tuyết bao trùm phía đông nam Hắc Vũ, đi trăm dặm cũng chưa chắc gặp được một người sống, ở đây thôn xóm thưa thớt, phần lớn những người chịu sống ở nơi băng giá này đều là số ít bộ tộc tránh né sự trấn áp của người Quỷ Nguyệt, bọn họ thà cầu sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt như thế này cũng không chịu giao tiếp với người Hắc Vũ.
Mấy chục con chiến mã phóng qua, vó ngựa cuốn theo tuyết đọng bay lên giữa không trung, trên người những kỵ sĩ này khoác chăn lông thật dày, khăn quàng cổ vải bông che khuất miệng mũi, chỉ lộ ra cặp mắt.
Hơi nóng thở ra ngoài rất nhanh đã đóng thành băng vụn ngay trên khăn quàng cổ, trên lông mi mỗi người cũng đều như vậy, thi thoảng bọn họ quay đầu lại nhìn, trên cánh đồng tuyết mờ mịt này có vẻ hơi chật vật.
Chạy một mạch mấy canh giờ, người ngựa đều mệt, người dẫn đầu chỉ vào rừng bạch dương phía xa xa, đội ngũ lao về hướng đó.
Mấy chục người lao vào trong rừng bạch dương, người dẫn đầu từ trên lưng ngựa xuống dưới hoạt động tứ chi một chút, sau đó khoát tay căn dặn một tiếng, kỵ sĩ thủ hạ bắt đầu xúc tuyết đào hố, nhìn thời tiết, bão tuyết rất nhanh sẽ đến, nếu không thể làm tốt phòng bị, bọn họ đều bị chết cóng ở đây.
Nhưng nếu bão tuyết đến, cũng có thể che giấu vết vó ngựa bọn họ để lại trên đường đi, mọi chuyện đều chưa chắc chắn, thời tiết xấu chưa chắc đều là mang đến chuyện xấu.
Hầm tuyết rất lớn, nếu chiến mã chết cóng, bọn họ muốn trốn về thì ngay cả một tia hy vọng cũng không còn.
"Lột một ít vỏ cây xuống dưới cho ngựa ăn."
Người dẫn đầu kéo khăn quàng cổ dày bịch quấn trên mặt xuống, cúi đầu vốc một nắm tuyết ném lên, sau khi nhìn hướng gió thì sai người điều chỉnh phương hướng của hố tuyết một chút.
"Sống qua ba ngày này, chúng ta sẽ có một đường sinh cơ."
Y ngồi xuống há miệng thở dốc, hơi nóng trắng phau rất nhanh đã khiến trên mặt y kết một lớp băng vụn.
"Đại nhân." Thủ hạ của y đưa qua một bình rượu: "Làm ấm người."
Người nọ ừ một tiếng, dùng cái găng tay dày lau băng vụn trên mặt, khuôn mặt rõ nét hơn một chút, chính là Dương Sĩ Đức, người Ninh giả bên cạnh hãn hoàng Hắc Vũ quốc kia... Y đâu phải là người Ninh giả gì, y là người Ninh thật, người Lâm giả.
Nếu không phải Hoàn Liệt xảy ra chuyện, y cũng không đến mức chạy trối chết như thế.
"Có chút đáng tiếc." Sắc mặt Dương Sĩ Đức có chút khó coi: "Trù tính sáu bảy năm, thế mà lại bị mấy cung nữ đảo loạn đại sự."
Nhưng lại có thể nghĩ đến, ba đại kiếm sư bên cạnh hãn hoàng Hắc Vũ kia lại liên tiếp gặp chuyện không may, từng người một bị giết.
Y đã dùng hai năm mới tiếp cận được hãn hoàng Hắc Vũ Hoàn Liệt, mà sự thông minh của y ở chỗ, y nói mình là người Ninh, còn là huyết thống hậu tộc, nhưng chỉ cần là người sáng suốt cẩn thận quan sát, thân phận này của y rất dễ dàng bị vạch trần, nhưng đây vốn là y cố ý làm ra, nếu y khiến cho người Hắc Vũ tin tưởng một người Ninh có thể khăng khăng một mực đi theo hãn hoàng, quá khó khăn.
Nhưng nếu khiến cho người Hắc Vũ tin tưởng một quý tộc lưu vong của Lâm Việt quốc khăng khăng một mực đi theo hãn hoàng Hắc Vũ, vậy thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, thế nên trên dưới triều đình Hắc Vũ quốc đều biết y là một người Lâm, là muốn lợi dụng Hắc Vũ quốc báo thù cho Lâm Việt, cho nên ai còn nghi ngờ y là một người Ninh chân chính.
Rồi ai có thể ngờ được, đường đường hãn hoàng Hắc Vũ mà lại ngủ khi đang ngâm trong bồn tắm, sau đó bị hoàng hậu và mấy cung nữ tay trói gà không chặt dìm chết tươi. Tang Bố Lữ lên ngôi, việc đầu tiên chính là tuyên bố ngưng chiến toàn diện, không chỉ là đối với Đại Ninh, chiến tranh đối với các quốc gia chung quanh đều ngừng, sau đó chính là muốn giết y...
Tang Bố Lữ cũng không biết y là người Ninh thật sự, nhưng Tang Bố Lữ biết mấy năm nay Hoàn Liệt cực kì hiếu chiến, nhất định có liên quan đến y.
"Đại nhân." Thủ hạ kéo y ra khỏi suy nghĩ: "Tại sao chúng ta phải đi Bạch Sơn Quan? Đó chính là địa bàn của người Bột Hải."
"So với đi bắc cương sẽ an toàn hơn một chút, một cái là cửu tử nhất sinh, một cái là thập tử vô sinh. Ta đã hẹn trước với bệ hạ, nếu trở về, sẽ đi Bạch Sơn Quan." Dương Sĩ Đức ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen sì: "Cho dù nhất định phải chết, trước khi chết, ta cũng phải trở lại bên cạnh bệ hạ."