Biển ở đông cương dường như không xanh bằng nam cương.
Đây là cảm khái duy nhất của Thẩm Lãnh khi ngồi trên đỉnh núi nhìn mặt biển. Hắn đã ngồi ở đây gần nửa canh giờ rồi, bệ hạ nói hắn chờ ở trên đỉnh núi, mà giờ này khắc này bệ hạ đang cùng trọng thần triều đình thương nghị biến số của trận chiến bắc cương.
Trong lúc chờ Thẩm Lãnh đã đánh một bài quyền, nhảy lên nhảy xuống chỗ bậc thềm hơn ngàn lần, sau khi mồ hôi đầm đìa mới ngồi xuống nghỉ ngơi, ngẩn người nhìn mặt biển phía đông.
Không có suy nghĩ đến trận chiến bắc cương, không có suy nghĩ đến vị anh hùng ẩn thân ở Hắc Vũ kia là ai, cũng không có suy nghĩ đến đại hải tặc Hải Phù Đồ mà ở nam cương hắn chưa thể bắt được giờ này khắc này đã trốn đi chỗ nào, càng không suy nghĩ đến mối quan hệ của Bùi Đình Sơn và bệ hạ.
Chỉ là đơn thuần nhớ Trà gia.
Cũng không biết Trà gia ở thành Trường An như thế nào, tính toán ra, lại đã khoảng hơn một năm không gặp.
Bệ hạ từng hứa, đông hành sẽ dẫn theo Trà gia và Thẩm tiên sinh, nhưng bởi vì bệ hạ cũng không yên tâm về người và chuyện trong thành Trường An, cho nên mời Thẩm tiên sinh và Trà gia ở lại Trường An, không phải vì chuyện gì khác, chỉ vì bảo vệ lão viện trưởng.
Thái tử tính cách cũng không trương dương, tất nhiên sẽ không đi cố ý chọc giận tam triều nguyên lão như lão viện trưởng, nếu tương lai gã muốn ngồi vững trên ngai vàng hoàng đế Đại Ninh, tất nhiên hiểu người như lão viện trưởng luôn phải thân thiện mới đúng.
Nhưng việc thái tử không muốn, chưa chắc hoàng hậu đã không muốn.
Tiền đề là, bệ hạ sẽ xảy ra chuyện ở đông cương, chỉ cần bệ hạ gặp bất trắc ở đông cương, lão viện trưởng tọa trấn Nội các tất nhiên sẽ tra đến cùng, tất nhiên hoàng hậu không muốn nhìn thấy cảnh này.
Thẩm tiên sinh tuy bị thương nặng không thể động võ nữa, nhưng đừng quên kiếm của Trà gia.
Đạm Đài đại tướng quân uy vũ vô song, dù sao cũng không thể trông chừng lão viện trưởng từng giờ từng khắc. Khi Thẩm Lãnh ngồi trên đỉnh núi ở đông cương tảng nhớ Trà gia, Trà gia đi theo bên cạnh lão viện trưởng vào cung Vị Ương, bên ngoài Nội các, có thêm một tiểu thư đồng mang kiếm.
Đây là cung Vị Ương, tất nhiên không thể để lộ kiếm ra, cho nên Phá Giáp của nàng ở trong ô.
Khi lão viện trưởng ở trong phòng Nội các uống trà trò chuyện, nàng liền đứng ở trong viện nhìn bầu trời phía đông, xem, đám mây kia, giống khuôn mặt của Lãnh Tử ngốc hay không?
Thẩm Lãnh không biết tại sao bệ hạ muốn gặp hắn, cũng không biết bệ hạ sẽ cùng Bùi Đình Sơn bọn họ thương nghị ra kết quả gì, với chức quan địa vị của hắn hiện tại tất nhiên có tư cách tham dự nghị sự, nhưng bệ hạ không cho hắn đi, điều này có chút ý vị sâu xa.
Trong thư phòng hành cung của bệ hạ, các đại nhân kia thấy tướng quân Thẩm Lãnh không đến, nghĩ chớ không phải là chung quy bệ hạ vẫn phải nể mặt Bùi đại tướng quân vài phần? Ai cũng biết Bùi đại tướng quân không thích Thẩm Lãnh, vì thế ngay cả nghị sự bệ hạ cũng không triệu Thẩm Lãnh?
Đoán là đoán, ai còn dám hỏi.
Thẩm Lãnh ngồi trên núi đá, chờ mãi không được vì thế đứng dậy muốn đi luyện công lần nữa, đúng lúc này nhìn thấy bên cạnh có bụi cỏ cách đó không xa khẽ lay động, Thẩm Lãnh nhíu mày lại, một thanh kiếm như rắn độc từ trong bụi cỏ đi ra, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Đây là một thanh kiếm nhanh nhất mà Thẩm Lãnh gặp ngoài Sở tiên sinh và Trà gia ra, nhanh đến mức khiến Thẩm Lãnh cũng không có cơ hội phản ứng, rõ ràng đã phát hiện chỗ đó có chút không ổn, rõ ràng đã nhìn thấy kiếm từ trong bụi cỏ đi ra, nhưng lại không trốn thoát.
Bởi vì thanh kiếm kia không phải đâm Thẩm Lãnh, mà là đâm vào chỗ Thẩm Lãnh né tránh, dường như y rất hiểu thói quen của Thẩm Lãnh, đoán đúng Thẩm Lãnh sẽ tránh né sang hướng nào, cũng tính đúng bước chân Thẩm Lãnh di động sẽ lớn cỡ nào, thanh kiếm kia đã đang chờ ở đó rồi.
Phập một tiếng, kiếm đâm vào vai trái Thẩm Lãnh, nếu lệch thêm một chút, một kiếm này sẽ đâm trúng tim Thẩm Lãnh.
Cơn đau trên vai khiến cho mặt Thẩm Lãnh hơi biến sắc, kiếm của người này giống như có trí tuệ, luôn đến vị trí mà Thẩm Lãnh muốn đến trước hắn.
Người xuất kiếm che khăn đen trên mặt, trên người mặc y phục dạ hành, trước đó nấp trong bóng tối phía sau bụi cỏ tảng đá, lặng yên không một tiếng động.
Với võ nghệ và sự cảnh giác đối với nguy hiểm từ kinh nghiệm chém giết trên chiến trường của Thẩm Lãnh hiện tại, hắn ở trên núi lâu như vậy nhưng cũng không phát giác được thích khách tồn tại. Mà tên thích khách này cũng kiên nhẫn đến cực hạn, dường như y nhìn thấu cho dù là lúc Thẩm Lãnh ngồi ở đó nghỉ ngơi đưa lưng về phía y thì cũng vẫn duy trì cảnh giác, dù cho trên trên dưới dưới núi đá này đều là cấm quân thì Thẩm Lãnh cũng vẫn không hề lơi lỏng, cho nên từ đầu đến cuối y vẫn đợi.
Mà ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, y nhìn thấy vai Thẩm Lãnh hơi thõng xuống.
Thẩm Lãnh có tâm sự, hắn đang suy nghĩ tại sao bệ hạ bảo hắn chờ ở đây, chỉ là thoáng phân tâm, kiếm đã đến.
Thẩm Lãnh lùi nhanh về phía sau, mũi kiếm rút ra khỏi vai hắn, lập tức kéo theo vài giọt máu.
Người kia một kiếm không thể giết Thẩm Lãnh, thế mà lại không cướp công nữa, lập tức xoay người chạy đi, y không chạy về hướng thềm đá, nơi đó có lượng lớn cấm quân đang bảo vệ, y chạy về phía vách đá nhảy xuống. Thẩm Lãnh lao đến bên vách đá, mới nhìn xuống, bất ngờ kiếm lại đâm ra một lần nữa, nhanh hơn đột ngột hơn so với kiếm thứ nhất, ai sẽ ngờ được, thích khách nhảy xuống vách đá mà lại không rơi xuống?
Chắc hẳn thích khách rất hiểu biết địa hình nơi này, chỗ vách đá nhảy xuống có một gốc cây nhỏ mọc ra ngoài, không lớn, chỉ to bằng cánh tay, nhưng đủ để treo được cơ thể y, trong khoảnh nhảy đi xuống y một tay túm lấy cây nhỏ, tựa như y đoán chắc Thẩm Lãnh sẽ đuổi đến đây xem, giây phút Thẩm Lãnh cúi đầu thì kiếm đã đến trước mặt Thẩm Lãnh.
Người Thẩm Lãnh lùi mạnh về phía sau, lúc này thích khách mới phát hiện trong tay Thẩm Lãnh nắm chặt một thứ giống như vỏ dao.
Trong vỏ dao có một sợi tơ mỏng nối với cột lương đình cách đó không xa, Thẩm Lãnh mượn sức kéo của vỏ dao tăng tốc lui về phía sau. Lực độ thu hồi thiết trảo của vỏ dao rất lớn, Thẩm Lãnh mượn lực lui về sau, đồng thời đầu đột nhiên ngửa ra sau, kiếm kia dừng lại ngay trước mặt hắn, cách da gần như một sợi tóc, thậm chí Thẩm Lãnh đã cảm nhận được sự lạnh băng trên kiếm kia.
Thích khách ra đòn thứ hai vẫn không thể giết Thẩm Lãnh, trong ánh mắt y hiện lên một tia ý vị khiến Thẩm Lãnh nhìn không hiểu, lại xoay người nhảy xuống vách đá.
Mà giờ phút này, cấm quân canh giữ ở bốn phía đã lao đến.
Thích khách nhảy xuống, trong tay ném ra một sợi dây thừng, một đầu dây thừng dường như buộc thứ gì đó, quấn quanh cây nhỏ kia một vòng sau đó ghìm chặt, y rơi tự do hơn mười mét, sợi dây thừng chỉ to bằng ngón tay út nhưng lại cực kỳ chắc chắn, sau khi đến đầu cuối thích khách bị kéo bật lên trên một chút, thuận thế buông tay lộn ngược ra sau chui xuống nước biển dưới vách núi.
Y tính toán cực chuẩn, bên dưới vách núi này là bờ cát, chỉ có một chỗ rộng không quá ba mét có nước biển, mà vị trí y rơi xuống không lệch một chút nào, sau khi rơi xuống nước liền bơi đi cực nhanh giống như một con cá, rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Ai có thể ngờ được, nước biển ở chỗ đó cũng rất sâu, Thẩm Lãnh phỏng đoán hiển nhiên là người này đã cẩn thận thăm dò địa hình nơi này, mà sau khi bệ hạ tới đông cương vào ở trong hành cung y không thể nào có đầy đủ thời gian làm chuyện này, cho nên khả năng duy nhất chính là trước khi bệ hạ vào ở trong hành cung y đã nắm rõ địa hình nơi này. Điều đáng sợ hơn là nếu người y ám sát không phải Thẩm Lãnh mà là bệ hạ, có thể ở đòn thứ nhất bệ hạ đã bị giết rồi.
Tin tức truyền vào thư phòng hành cung, nghe nói Thẩm Lãnh bị thương, bệ hạ long nhan đại nộ.
Thống lĩnh thị vệ Vệ Lam bị bệ hạ phái người gọi đến quát mắng một trận, bệ hạ giao trách nhiệm cho gã mang người đi bắt thích khách, và còn hạ lệnh ngoại trừ cấm quân ra, tất cả binh mã đông cương mở rộng vòng vây ra ngoài hai dặm bố phòng, kiểm tra nghiêm ngặt.
"Thấy rõ không?" Hoàng đế hỏi Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Rất nhanh, còn che khăn đen, không nhìn thấy mặt."
Hoàng đế căn dặn tất cả những người khác đều rời khỏi thư phòng, ông ta đi tới đi lui: "Nhanh đến mức khanh không đỡ được?"
"Đỡ được, là thần đã sơ suất."
"Tại sao sơ suất?"
"Bởi vì thần nghĩ trên đỉnh núi chắc chắn sẽ không có chuyện."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Trên đời đâu có chuyện gì là định số, nơi mà khanh cho là an toàn mới là nơi sẽ bị người khác lợi dụng."
Thẩm Lãnh cảm thấy thái độ của hoàng đế có chút không đúng, cũng cảm thấy thích khách kia có chút không đúng.
"Bệ hạ." Thẩm Lãnh trầm mặc một lát rồi hỏi: "Bệ hạ biết thần sẽ bị người khác đả thương?"
"Biết." Hoàng đế ngồi xuống, lấy ra một lọ thuốc trị thương: "Là người do trẫm sắp xếp."
Mặc dù Thẩm Lãnh có nghi ngờ, nhưng lúc này nghe thấy bệ hạ thừa nhận dễ dàng như vậy vẫn không khỏi sửng sốt một chút. Một kiếm thích khách đâm trúng hắn là đã thu lực rồi, mũi kiếm chỉ đâm vào liền lập tức rút về, mà kiếm thứ hai sau khi thích khách nhảy núi, hiển nhiên cũng không có đâm vào chỗ yếu hại của Thẩm Lãnh, dừng lại rất nhanh cũng rất ổn, thậm chí Thẩm Lãnh xác định một kiếm đó nếu vẫn có thể đâm trúng mình, thích khách vẫn sẽ thu lực.
Vết thương rất nông, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng vết thương này sẽ có ảnh hưởng gì, nhưng có chảy máu, thoạt nhìn cũng có chút chật vật, có chút thê thảm.
"Vẫn có người muốn giết khanh."
Hoàng đế đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh, bỗng nhiên rút ra một thanh chủy thủ, nhưng Thẩm Lãnh đứng ở đó không động động.
Bệ hạ dùng chủy thủ cắt áo ở chỗ vết thương của Thẩm Lãnh sau đó tiện tay ném chủy thủ lên bàn sách, mở lọ thuốc trị thương ra đắp lên cho Thẩm Lãnh, sau đó lại cắt băng vải băng bó vết thương cho Thẩm Lãnh: "Có phải khanh đang oán hận trẫm không?"
"Thần không dám, chỉ là thần không hiểu."
"Trẫm không có lý do để mang theo khanh bên cạnh từng giờ từng khắc, khanh cũng không phải là Đại Phóng Chu... Cho dù khanh muốn làm Đại Phóng Chu thì trẫm cũng không đồng ý, nhưng trẫm còn có rất nhiều rất nhiều việc phải làm, làm việc là sẽ không để ý đến khanh được. Hiện giờ mỗi một người đều biết là khanh bị người ta đâm bị thương khi đang đợi trẫm, trẫm hạ chỉ cho khanh cũng vào trong hành cung này ở cùng trẫm, cũng sẽ không có ai nghị luận gì nữa. Khanh cũng biết, tuy trẫm là hoàng đế của Đại Ninh, nhưng cũng không thể tùy tiện cho khanh ở trong hành cung, huống hồ, có nhiều người luôn miệng khen khanh như vậy, trẫm cũng muốn xem thử võ nghệ của khanh có thật sự lợi hại như vậy hay không."
Hoàng đế quấn băng vải xong, trở lại phía sau bàn sách ngồi xuống: "Cũng mượn chuyện này, trẫm cho đông cương Đao Binh rút lui về sau hai dặm, càng mượn chuyện này, để cho thị vệ đại nội lật tung trên núi dưới núi, trong ngoài hành cung một lần."
Thẩm Lãnh chỉ tò mò một chuyện.
"Bệ hạ, người đó là ai?"
"Vệ Lam." Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Bây giờ biết, khanh cũng không phải là 10 rồi chứ."
Thẩm Lãnh mặt đỏ, thầm nghĩ sao ngay cả thói quen này của mình mà bệ hạ cũng biết. Hắn đối chiến với người khác, luôn thích dùng cấp bậc phân chia thực lực của đối thủ, từ 1 đến 10, hắn kiên định cho rằng mình là 10.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Chỉ có thể nói, Vệ Lam cũng là 10."
Hoàng đế trợn mắt lườm hắn: "Cho dù khanh nói đúng, nhưng chẳng lẽ khanh có thể phản bác nếu người ám sát khanh có thực lực tương đương với khanh, cũng có cơ hội giết khanh?"
Ông ta vốn muốn dụ người muốn giết Thẩm Lãnh ra ngoài, nhưng việc đó cần dùng Thẩm Lãnh làm mồi nhử.
Ông ta không nỡ.
Cho nên ông ta quyết định để cho Thẩm Lãnh cũng vào hành cung ở cho xong.
Hoàng đế rất muốn biết trong tay vị phu nhân đại học sĩ kia nắm giữ mấy người có thể dùng, so với sức mạnh của hoàng đế thì tất nhiên mấy người kia không đáng nhắc đến, nhưng mấy người kia ẩn nấp, chính là uy hiếp, nếu như lấy sự an toàn của Thẩm Lãnh làm cái giá phải trả, căn bản là hoàng đế sẽ không suy nghĩ.