Thẩm Lãnh vào ở trong hành cung, nước chảy thành sông, ai cũng sẽ không đưa ra phản đối, đương nhiên phản đối cũng vô dụng, dù sao hắn vừa mới bị thương, về phần vết thương nặng cỡ nào thì ngoại trừ người của bệ hạ ra cũng không ai biết, nhưng mọi người suy đoán nếu hoàng đế hạ lệnh cho Thẩm Lãnh chuyển vào hành cung, sợ là vết thương thật sự không nhẹ. Tổng quản nội thị Đại Phóng Chu lúc nói chuyện với người khác dường như có câu nói lỡ miệng, đại khái ý là bệ hạ bảo Thẩm tướng quân vào ở trong hành cung là để thuận tiện cho thái y chẩn trị.
Trong lúc nhất thời, từ phán đoán Thẩm Lãnh thương cỡ nào nặng dần dần kéo dài ra đến tại sao trên đỉnh núi lại có thích khách, rốt cuộc là thích khách kia muốn giết ai.
Con người là chủng vật rất phức tạp, phức tạp ở chỗ suy nghĩ, mà một khi bắt đầu suy nghĩ thì sẽ trở nên càng phức tạp hơn.
Có người nói thích khách kia vốn là nhằm vào bệ hạ, nếu không thì tại sao là đỉnh núi hành cung?
Còn có người nói sở dĩ thích khách ra tay với Thẩm Lãnh, là vì Thẩm Lãnh phát hiện chỗ ẩn thân của thích khách, đánh nhau làm Thẩm Lãnh trọng thương.
Cũng có người ta nói, tướng quân Thẩm Lãnh võ nghệ phi phàm, cao thủ có thể nhiều lần chém giết xung phong lui tới ở trên chiến trường như vào chỗ không người như vậy mà lại bị trọng thương, có thể thấy được võ nghệ của thích khách mạnh hơn, mà ở đông cương, người có võ nghệ như vậy có thể xuất từ nơi nào?
Lại có người nói, thích khách chạy thoát như vậy ai dám đảm bảo là không có nội ứng? Tám ngàn cấm quân phong núi, nếu không phải thích khách kia vô cùng quen thuộc địa hình hành cung, làm sao có thể đả thương người khác sau đó toàn thân trở ra? Hành cung ở ngay ngoài thành Triêu Dương hơn mười dặm, hành cung này phần lớn thời gian đều bỏ không, ngày thường phụ trách giữ gìn bảo vệ an toàn ở đây chính là Đao Binh.
Trong lúc nhất thời, gió đông cương nổi lên cuồn cuộn.
Hướng chỉ thẳng vào đại tướng quân Bùi Đình Sơn.
Đông cương không có khách giang hồ nổi tiếng gì, cho dù là có, không oán không thù tại sao phải ám sát tướng quân Thẩm Lãnh, thậm chí là bệ hạ? Hơn nữa, năm đó đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn ra lệnh một tiếng, ngoại trừ tiêu cục hồ sơ ở quan phủ lập ra, ngay cả môn phái giang hồ cũng không được tàng trữ binh khí, cách đây mấy năm đông cương cử hành đại hội võ lâm, khi những cao thủ trên lôi đài dùng mộc đao mộc kiếm tỷ thí rất... đáng yêu.
Cho nên, thích khách gần như chỉ có thể là đến từ quân đội, cao thủ trong quân đội, chỉ có thể là đến từ Đao Binh.
Tuy bệ hạ không nói nhưng hạ lệnh Đao Binh lùi vòng vây ra ngoài hai dặm, người sáng suốt cho dù là nhắm hai mắt cũng có thể cảm giác được hàm nghĩa ở trong đó không ổn, chẳng lẽ đại tướng quân thật sự dám động thủ với bệ hạ?
Ai dám đảm bảo chứ?
Trước khi bệ hạ đến đã có tin đồn lan truyền ở đông cương, nói người con trai thừa tự của đại tướng quân Bùi Đình Sơn – Bùi Khiếu là bị Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh giết, không có bao nhiêu người tin lời này, nếu nói Mạnh Trường An thì thôi đi, dù sao cũng đều ở bắc cương, một người của thủy sư như Thẩm Lãnh làm sao có thể chạy đến bắc cương giết người.
Thật ra ngay cả nói Mạnh Trường An giết Bùi Khiếu cũng không có mấy người tin, chỉ là sau này sau khi bệ hạ đến, điều Diêm Khai Tùng đứng đầu bát đao tướng thủ hạ của Bùi Đình Sơn từ Bạch Sơn Quan về, điều Mạnh Trường An vốn ở bắc cương đến, chuyện này thì có chút ý vị sâu xa.
Ngay sau đó thì xảy ra chuyện ám sát, và còn là lúc Hàn Hoán Chi vừa mới rời khỏi thành Triêu Dương.
Người bình tĩnh xâu chuỗi những chuyện này lại với nhau, phát hiện không ngờ lại rất chặt chẽ, vì thế chuyện Mạnh Trường An giết Bùi Khiếu càng ngày càng có nhiều người tin, hành động khác thường của đại tướng quân dường như cũng có thể được giải thích rõ ràng, ví dụ như đeo đao ở cạnh vua, ví dụ như một chưởng vỗ vào ngự liễn của bệ hạ.
Trà lâu, vẫn là gian nhã phòng kia.
Lý Tiêu Nhiên cất bước đi lên phát hiện lầu hai lại trống không, hoàn toàn đối lập với cảnh chật kín người khi lần trước đến. Gần đây tin đồn râm ran, càng ngày càng bất lợi đối với đại tướng quân Bùi Đình Sơn, bắt đầu từ hôm kia đại tướng quân hạ lệnh cho Đao Binh giới nghiêm trong thành Triêu Dương, ngày hôm qua trong một trà lâu khác khi mấy người nghị luận chuyện này đã bị Đao Binh bắt, bây giờ còn chưa biết sống chết.
Nói cho sướng miệng cũng thì thôi, dính dáng đến sống chết, tạm thời ngậm miệng lại vẫn tốt hơn.
Trong trà lâu vắng vẻ, tất nhiên sắc mặt lão bản cũng sẽ không tốt, từ hôm qua đến hôm nay chỉ có một gian nhã phòng này được đặt, sau khi khách lên lầu lão bản đích thân lên theo vẻ mặt tươi cười, gọi hai trà sư xinh đẹp nhất trong trà lâu đến hầu hạ, khổ nỗi công tử kia tuy lúc nhìn thấy trà sư mắt sáng lên nhưng vẫn xua tay bảo người rời đi.
Lý Tiêu Nhiên ngồi xuống chờ, y không vội, càng ngày càng không vội, bởi vì y phát hiện bầu không khí ở đông cương này trở nên càng ngày càng thú vị, có lẽ nhìn xa hơn nữa thì căn bản không cần y trù tính cái gì, Bùi Đình Sơn dám thật sự một đao chém tên Lý Thừa Đường lúc trước đã cướp đi ngôi vị hoàng đế của y.
Như vậy rất tốt.
Tuần Trực cùng Tiêu Miên Hồ một trong bát đao tướng thủ hạ của Bùi Đình Sơn trên đường, sau khi vào cửa, Lý Tiêu Nhiên liếc mắt là nhìn ra sắc mặt Tiêu Miên Hồ khó coi muốn chết.
"Tướng quân làm sao vậy?" Lý Tiêu Nhiên vội vàng đứng dậy hỏi một câu: "Nhìn khí sắc không tốt lắm."
Tiêu Miên Hồ mắng một câu: "Con mẹ nó chứ, cũng không biết là tên tôn tử rùa đen khốn kiếp nào đi đả thương tên họ Thẩm kia, lại còn là ở đỉnh núi hành cung của bệ hạ, có dũng khí này, mẹ nó tại sao không đi trực tiếp cho người đó một đao cho xong!"
Chung quy hắn ta cũng không dám nói thẳng ra là cho bệ hạ một đao cho xong.
"Hiện tại tất cả mọi người đều đang lén lút nghị luận thích khách là người của đông cương Đao Binh chúng ta, đây không phải vô nghĩa sao?" Tay Tiêu Miên Hồ vỗ lên bàn bộp một tiếng: "Nếu đại tướng quân muốn làm, chẳng lẽ còn cần mời một thích khách đến? Thực sự có tâm tư đó, điều đến một trăm cái máy bắn nỏ, bắn vào hành cung một canh giờ, ngay cả hành cung cũng có thể tan nát, tám ngàn cấm quân có thể chặn đường, có thể chặn được cung nỏ?"
Tuần Trực vội vàng nói: "Tướng quân xin bớt giận, lời này không thể nói lung tung được."
Tiêu Miên Hồ tựa như sực tỉnh, thay đổi sắc mặt: "Con mẹ nó ta đây cũng là bị tức giận, thật không biết là thích khách ở đâu đến, hiện tại tất cả mọi người đều nghi ngờ đại tướng quân, đại tướng quân có oan không chứ."
"Bớt giận bớt giận." Lý Tiêu Nhiên đích thân rót một chén trà cho Tiêu Miên Hồ: "Không phải là bệ hạ vẫn chưa nói gì sao?"
"Nếu bệ hạ thật sự nói gì, vậy thì ta còn có thể ngồi ở đây uống trà cùng thế tử ngài?" Tiêu Miên Hồ thở dài: "Tất nhiên bệ hạ không thể tùy ý tỏ thái độ, chuyện bên đông cương này không có đại tướng quân làm sao được? Ta đoán, cho dù bệ hạ cũng nghĩ thích khách kia là người do đại tướng quân sắp xếp, ông ta cũng sẽ không trực tiếp nói ra, thật sự vạch mặt, ai có thể bảo đảm kết quả cuối cùng là gì?"
Tuần Trực nhìn về phía Tiêu Miên Hồ, trầm mặc một lát sau đó bỗng nhiên đứng lên chắp tay: "Xin lỗi tướng quân."
"Tại sao?" Tiêu Miên Hồ ngẩn ra: "Ngươi đây là ý gì?"
Tuần Trực khom người cúi đầu: "Thật ra ta không tên là Tống An Lai, ta tên là Tuần Trực."
Tiêu Miên Hồ hiển nhiên biến đổi sắc mặt: "Tuần tiên sinh nổi tiếng thiên hạ?!"
Tuần Trực trịnh trọng nói: "Ta cùng thế tử đến đông cương, cũng không phải là thật sự du sơn ngoạn thủy, mà là có người nhờ ta đến đưa cho đại tướng quân một phong thư..."
Tiêu Miên Hồ: "Thư ở đâu? Thư của ai?"
"Khẩu tín." Tuần Trực nói: "Chắc tướng quân cũng biết, phàm là đại sự, sao có thể có thư tín lui tới... Đã nói đến nước này thì ta sẽ nói rõ luôn, trong thành Trường An, có người không hy vọng bệ hạ trở về."
Tiêu Miên Hồ đứng bật dậy, tay bất giác cầm chuôi đao, nhưng lại phát hiện không mang đao đến.
"Tuần Trực, ngươi thật to gan!" Hắn ta giơ tay lên chỉ vào mũi Tuần Trực tức giận mắng: "Ngươi đây là muốn mưu nghịch!"
"Lời ta nói, dường như còn nhẹ hơn lời tướng quân nói lúc nãy nhiều, những lời vừa rồi của tướng quân nếu lan truyền ra ngoài, sợ là tội còn lớn hơn ta một chút, cũng không phải liên lụy một mình tướng quân, một trăm cái máy bắn tên à..." Tuần Trực ngồi xuống, rót đầy trà cho Tiêu Miên Hồ: "Tướng quân, ta hỏi ngươi một chuyện."
Lý Tiêu Nhiên nhân cơ hội đi qua kéo Tiêu Miên Hồ: "Tướng quân ngồi xuống uống trà, nghe Tuần tiên sinh nói hết trước đã."
"Ngươi muốn hỏi gì?"
"Tướng quân, nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì, ai sẽ lên ngôi?"
"Tất nhiên là thái tử điện hạ."
"Thái tử điện hạ hiện giờ ở đâu?"
"Đương nhiên là Trường An!"
"Tướng quân hiểu chưa?"
Sắc mặt Tiêu Miên Hồ đột nhiên tái đi.
"Tuần tiên sinh, lời này của ngươi sẽ phải tru cửu tộc."
"Ta biết tướng quân trong sáng, cho nên ta mới nói thật, nếu tướng quân muốn đi tố giác ta thì bây giờ có thể đi đi... Nhưng chắc hẳn tướng quân cũng hiểu bệ hạ là người như thế nào? Từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay hai mươi năm, người được tiên đế trọng dụng lúc trước chỉ còn lại có một mình Mộc Chiêu Đồng, cũng đã bị mất quyền lực, đừng nói khống chế triều quyền, phân lượng ở trong Nội các cũng không lớn như lúc trước, vua triều nào thần triều nấy, tất nhiên đương kim bệ hạ sẽ không dùng người của tiên đế mãi, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ lòng đa nghi của bệ hạ rất nặng." Ông ta nhìn vào mắt Tiêu Miên Hồ: "Làm phiền tướng quân về hỏi đại tướng quân nói một tiếng, nếu bệ hạ bắt đầu sinh lòng nghi ngờ ông ấy, ông ấy còn có thể an ổn ngồi ở đông cương?"
Tay Tiêu Miên Hồ dường như cũng đang khẽ run, theo bản năng bưng chén trà lên uống một ngụm nhưng lại bỏng miệng, phun ra mấy miếng sau đó có vẻ càng khó chịu hơn.
"Tướng quân chính là cánh tay của đại tướng quân, nếu đại tướng quân xảy ra chuyện, tướng quân tiền đồ hủy hết, chớ nói tướng quân, bát đao tướng còn có một người có thể chống đỡ được? Chỉ cần đại tướng quân không còn nữa, người ở bên đông cương này sẽ bị thay đổi từ trên xuống dưới, chỉ cần qua 2 – 3 năm nhìn lại, những người bị thay đi ai biết còn sống hay không, rồi có mấy người sẽ để ý?"
Tiêu Miên Hồ: "Ngươi đừng nói nữa."
Nhưng Tuần Trực vẫn tiếp tục nói: "Nhưng thái tử thì khác, thái tử đang là lúc dùng người, huống hồ thái tử lên ngôi danh chính ngôn thuận, thái tử đã đồng ý... Nếu bệ hạ không thể quay về thành Trường An, đại tướng quân vẫn là đại tướng quân, tước có thể vào quận vương... Đại Ninh khai quốc đến nay chưa từng vương khác họ, đại tướng quân chính là người đầu tiên từ khi khai quốc, đông cương vẫn là đông cương của đại tướng quân, tướng quân các ngươi cũng vẫn là cánh tay của đại tướng quân."
Tiêu Miên Hồ lại đứng lên lần nữa: "Ta không biết ngươi đang nói vớ vẩn cái gì, ta cũng không nghe thấy gì cả, hôm nay ta càng không đến trà lâu này, ta cũng không biết Tuần Trực ngươi và thế tử điện hạ đã đến đông cương."
Hắn ta đứng dậy đi ra ngoài: "Trước đó đã dọn đồ của các ngươi, ta sẽ phái người đưa các ngươi về, nếu tự các ngươi muốn chết, chớ kéo ta vào, cũng chớ kéo đại tướng quân vào."
Sau khi nói xong hắn ta trực tiếp đi xuống lầu.
Lý Tiêu Nhiên nhìn về phía Tuần Trực: "Tiên sinh, bây giờ phải làm sao?"
"Đánh cược một lần."
Tuần Trực nhìn ra ngoài cửa sổ, không bao lâu bóng dáng Tiêu Miên Hồ đã xuất hiện trên đường cái, kéo thấp vành mũ sau đó bước nhanh rời đi.
"Đánh cược gì?" Lý Tiêu Nhiên hỏi.
"Chúng ta ngồi ở đây nửa canh giờ, nửa canh giờ nếu không có binh giáp đến bắt ta và ngài, chuyện của chúng ta đã sắp thành rồi." Tuần Trực bưng chén lên: "Thế tử, uống trà."
Lý Tiêu Nhiên bưng chén lên, nhấp một ngụm rồi hỏi: "Tại sao lúc nãy tiên sinh trực tiếp khai báo thái tử ra?"
"Nếu bệ hạ thật sự xảy ra chuyện, mà chuyện này lại bộc phát ra là thái tử sắp xếp người làm, thái tử làm sao còn danh chính ngôn thuận lên ngôi?" Tuần Trực cười: "Thế tử, chuyện ta làm có thể cho ngài, đều đã làm rồi."
Lý Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút mê mang, đương nhiên y biết Tuần Trực là người của hoàng hậu, người của là thái tử, là Tuần Trực đang lợi dụng y, nhưng bây giờ lại nhìn không hiểu... Chẳng lẽ Tuần Trực thật là muốn giúp y?