Thẩm Lãnh từng bị thương rất nhiều lần, số vết thương ở nửa người trên của hắn nhiều vô số kể, nhưng vết thương lần này thật sự không tính là vết thương gì, kiếm của Vệ Lam đâm nhẹ liền rút ra, khống chế lực đạo chuẩn xác đến mức khiến người ta không thể không kính nể, thật sự bị thương thì không nói, đối với Thẩm Lãnh mà nói giả vờ bị thương thật sự là một chuyện không thoải mái.
Hắn không thích nằm bẹp trên giường, nhưng bệ hạ bảo hắn nằm bẹp trên giường.
Nằm trên giường nhìn bầu trời xanh thẳm ở bên ngoài, trong đầu hắn nghĩ đến một kiếm kia của Vệ Lam.
Chuẩn xác.
Nếu kiếm của một người rất nhanh, được gọi là đáng sợ, nhanh và còn chuẩn xác, vậy thì không chỉ là đáng sợ, hai chữ chuẩn xác không phải là chỉ kiếm đâm vào một cái bia cố định bất động đi, chuẩn xác như vậy ý nghĩa cũng không lớn lắm, trong thực chiến, không có mấy người sẽ đứng yên không nhúc nhích chờ ngươi đâm, dù là người bình thường cũng biết né tránh.
Kiếm của Vệ Lam chuẩn xác, là vì đầu óc của gã cực kỳ tốt, gã có thể đoán được phương hướng né tránh hoặc là khoảng cách di động của đối thủ trong thời gian ngắn nhất, thanh kiếm kia sẽ chờ ở đó trước một giây.
Cho nên Thẩm Lãnh tin tưởng, phương thức luyện kiếm của gã chắc hẳn là tương tự với Trà gia.
Ủa?
Không tự chủ được lại nghĩ đến Trà gia, đây đương nhiên không phải là cố ý nhớ Trà gia, chỉ là thuận tiện.
Thẩm Lãnh chớp mắt liền quên trước đó mình đang nghĩ gì, nếu đã nhớ đến Trà gia thì chính là rất nhớ rất nhớ... Lúc Trà gia luyện kiếm sẽ treo một cái vòng tròn chỉ lớn hơn bề rộng của kiếm một chút xíu trên sợi dây, sau đó để cho dây thừng đong đưa, trong tình huống như vậy đâm ngàn nhát trúng ngàn nhát, có thể dùng hai chữ "đáng sợ" đơn giản để hình dung sao?
Trà gia không chỉ là đâm vòng tròn, cũng chém lá rụng.
Lá rụng tất nhiên không có quỹ tích cố định gì đáng nói, hàng năm lá thu vàng, Trà gia sẽ mang kiếm của nàng đứng dưới gốc cây chờ lá rụng, một lá rụng xuống chém một lá, lần dài nhất, nàng đứng dưới gốc cây khoảng hai nén nhang, không có một cái lá cây hoàn chỉnh rụng xuống đất, cho đến khi Thẩm Lãnh đạp một cước lên thân cây.
Thế là trên cái cây kia có thêm một cái gối, Thẩm Lãnh nhìn thấy liền đi vòng qua.
Có một lần Thẩm Lãnh ngứa miệng nói Trà gia hễ thấy một cái cây liền buộc một cái gối, là đang chiếm địa bàn sao?
Mới đầu Trà gia chưa kịp phản ứng, khi nàng nhìn thấy hắc ngao đi tiểu dưới gốc cây, thế là trên đầu Thẩm Lãnh bị Trà gia buộc một cái gối, Thẩm Lãnh vẫn cảm thấy rất may mắn, không phải là Trà gia ép hắc ngao đi tiểu lên người hắn.
Cây cối trong viện đều có buộc gối, cho nên cây đều là của Trà gia, nhưng đó cũng không phải chuyện quan trọng, điều quan trọng là Thẩm Lãnh là của nàng.
Hành cung rất lớn, từ chỗ cao hơn mười mét kéo dài thẳng đến đỉnh núi cao trăm mét, độ dốc lại nhỏ, cho nên khu kiến trúc chừng gần ngàn mét, bởi vì dựa theo thế núi mà xây nên bố cục có vẻ lộn xộn nhưng nhìn có hứng thú, phong cảnh của hành cung còn đẹp hơn ngự hoa viên trong cung Vị Ương ở thành Trường An không ít, nhưng Thẩm Lãnh không thích.
Quá an nhàn.
Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (1), cùng đạo lý, từ chăm chỉ chuyển sang lười biếng thì dễ dàng, từ lười biếng mà chuyển sang chăm chỉ thì khó khăn.
An nhàn lâu sẽ trở nên sa đọa.
Lúc thái y đẩy cửa bước vào Thẩm Lãnh đang chắp tay sau mông nhảy cóc ở trong phòng, không biết đã nhảy bao nhiêu vòng, mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy thái y vào Thẩm Lãnh lập tức đứng dậy, tuỳ tiện lau mồ hôi trên trán: "Tiên sinh lại đến thay thuốc cho ta?"
Thái y vội vàng nói: "Bệ hạ nói, một ngày một lần không thể thiếu, Thẩm tướng quân à... cái này, tốt xấu gì ngài cũng phải nằm trên giường chứ, ngài vận động mạnh như vậy, rất không tốt cho việc phục hồi vết thương."
Thẩm Lãnh thở dài: "Nếu ta còn không nhảy một chút, lần sau ông đến vết thương đã khép lại rồi."
Thái y cũng muốn che mặt.
Dù gì cũng đã thay thuốc, Thẩm Lãnh lại nằm trên giường một lần nữa, trong đầu liền không phải không nghĩ đến thế cục của đông cương... Bùi Đình Sơn ương ngạnh bảo thủ là điều đã biết từ lâu, khi chưa gặp thì không biết lão ta ương ngạnh bảo thủ như thế nào, sau khi đến đông cương mới hiểu được tại sao nhiều người gọi Bùi Đình Sơn là Bùi điên như vậy, đâu phải vì chuyện trước đây lão ta mang theo chín ngàn Đao Binh đến Trường An, mà là bởi vì phần lớn thời gian lão ta đều là kẻ điên.
Một người điên, làm ra chuyện gì cũng không có ai tò mò, ví dụ như lúc trước lão ta hạ lệnh quan địa phương của sáu quận đông cương gần thành Triêu Dương, hàng năm lấy ra một phần tương đương với thuế má nộp lên quốc khố giao cho Đao Binh, phần phải giao cho quốc khố đương nhiên không thể thiếu, vì thế hàng năm bách tính của sáu quận này không thể không giao thêm một phần. Đây tất nhiên không phải đạo trị dân của Đại Ninh, đương nhiên quan phủ địa phương cũng không dám tuỳ tiện đưa cho, vì thế bẩm báo Bùi Đình Sơn với bệ hạ, chuyện kiêng kị như thế này mà lão ta cũng dám làm, chuyện quá phận hơn nữa cũng chưa chắc là không làm ra được.
Nhưng Thẩm Lãnh tin tưởng chắc chắn câu nói đó của bệ hạ... Tứ cương đại tướng quân, không có một người nào sẽ tạo phản.
Nếu đã như vậy thì bệ hạ đang làm gì?
Bệ hạ bảo hắn vào hành cung, lại để cho Đao Binh triệt thoái hai dặm, chẳng lẽ không phải là phòng bị Bùi Đình Sơn?
Đúng lúc này bên ngoài có người đẩy cửa vào, người không gõ cửa đã vào kiểu này tất nhiên chỉ có thể là bệ hạ. Thẩm Lãnh vội vàng xuống giường cúi người thi lễ, hoàng đế tùy ý khoát tay, tìm một chỗ ngồi xuống nhìn có vẻ như hơi mệt nhọc: "Nước đâu?"
Thẩm Lãnh vội vàng chạy đi pha trà.
"Trẫm thật sự là hoang phế đã quá lâu rồi, hôm nay ít việc một chút, đánh một bài quyền, lại muốn chạy vài vòng giống như khanh, kết quả là mệt đứt hơi." Hoàng đế lau mồ hôi trên trán: "Hồi nhỏ khanh đã có thể chạy như vậy sao?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Vâng, hồi nhỏ thần đã thường xuyên chạy."
Hoàng đế vốn định tìm hiểu thêm một ít chuyện hồi nhỏ của Thẩm Lãnh, người nói vô tâm, đột nhiên sực nhớ từ 7 – 8 tuổi Thẩm Lãnh đã bắt đầu làm khuân vác, qua mười tuổi đã bắt đầu vác bao tải chạy đến bến thuyền, không chạy thì hắn không thể sinh tồn.
Lòng hoàng đế khẽ siết lại, chuyển đề tài: "Chạy toát một thân mồ hôi cũng có chỗ tốt, vai cổ của trẫm đau nhức, đánh một bài quyền, chạy vài vòng có vẻ đỡ hơn nhiều..."
Ông ta nói câu này nhưng trong đầu không tự chủ được liền xuất hiện hình ảnh, một tiểu nam hài chân đất, quần áo tả tơi, vác một cái bao tải còn lớn hơn cả hắn khó nhọc chạy đến bến thuyền, mỗi một bước chạy đi đều có mồ hôi rơi xuống. Ánh mắt hoàng đế hơi dại đi, dường như thật sự nhìn thấy rõ ràng lòng bàn chân nhoe nhoét máu lúc tiểu nam hài kia chạy.
Không dám nghĩ thêm nữa.
"Nhất định là hồi nhỏ khanh không có quá nhiều thời gian để chơi." Hoàng đế vẫy tay: "Đại Phóng Chu, đi lấy một hộp trân châu đến đây, chọn loại tròn."
Đại Phóng Chu đứng canh ở cửa vội vàng chạy đi, thầm nghĩ bệ hạ lại muốn trọng thưởng Thẩm tướng quân rồi, Thẩm tướng quân thật sự là phúc khí tốt vận khí tốt, cũng không biết tại sao bệ hạ lại thuận mắt hắn như vậy, nhưng càng là như vậy Đại Phóng Chu lại càng hiểu, mình nên duy trì khoảng cách vừa đủ với Thẩm tướng quân. Di huấn của thái tổ bây giờ vẫn còn đang dán trên tường Đông Noãn Các điện Bảo Cực cung Vị Ương, nếu thái giám hậu cung đi lại quá thân cận với triều thần, vậy là phải chém đầu.
Càng là người bệ hạ coi trọng, nội thị lại càng phải cố ý kéo dãn khoảng cách.Đại Phóng Chu biết hoàn toàn vạch rõ quan hệ như vậy cũng không tốt, như gần như xa, thường thường làm cho Thẩm tướng quân nhớ mình, mà bệ hạ cũng sẽ không cảm thấy mình và Thẩm tướng quân đi lại thân cận, vậy mới tốt nhất.
Thẩm Lãnh cũng đang nghĩ, mình là vô công bất thụ lộc, không làm gì cả, bệ hạ lại muốn thưởng trân châu rồi, còn là một hộp trân châu, còn phải chọn loại vừa lớn vừa tròn. Trong đầu Thẩm Lãnh cũng xuất hiện một hình ảnh, hắn dùng một hộp trân châu mà bệ hạ ban thưởng đính lên áo cho Trà gia, trân châu xuyên từng hạt từng hạt, đi đường cũng phản quang, phản quang lấp la lấp lánh, chiếu ra bốn phương tám hướng, tư thế đó nhất định là cực kỳ xinh đẹp, buổi tối cầm đèn chiếu vào, khẳng định còn đẹp hơn.
Thẩm mỹ này...
Sau đó Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ cũng không thể như vậy, nếu không thì Trà gia ra ngoài đi dạo, người khác còn tưởng nàng là bạng tinh (2)...
Không bao lâu sau, Đại Phóng Chu bưng một cái hộp gỗ chạy vào, trong hộp gỗ đựng toàn là trân châu, lớn có nhỏ có, viên lớn có thể có lớn gần bằng một quả trứng gà, viên nhỏ cũng lớn bằng ngón tay, hoàng đế nhận lấy hộp gỗ nhìn nhìn, cảm thấy số lượng cũng ổn.
"Tạ bệ hạ."
Thẩm Lãnh đã cúi lạy.
Hoàng đế ngẩn ra: "Khanh... Có phải tưởng là trẫm muốn thưởng chỗ trân châu này cho khanh không?"
Thẩm Lãnh cũng ngẩn ra: "Không... Không phải?"
Hoàng đế hừ một tiếng: "Đương nhiên không phải, lúc nãy trẫm khanh sợ là hồi nhỏ không có thời gian chơi trò chơi gì phải không, vậy khanh đã chơi bắn bi chưa?"
Thẩm Lãnh cúi đầu không để hoàng đế nhìn thấy khóe miệng mình đang giật giật: "Bắn bi không phải là bi đất sao?"
"Trẫm cũng không có bi đất." Hoàng đế rải trân châu xuống đất lách cách: "Trẫm chỉ có trân châu, dùng tạm đi... Nào, cùng trẫm bắn bi, nếu như khanh đều thắng, trẫm sẽ thưởng hết cho khanh."
Thẩm Lãnh sáng mắt, vén cả cổ tay áo lên: "Nào nào nào!"
Sau đó cảm thấy có chút thất thố, lại càng cúi đầu thấp xuống, hơi xấu hổ.
Hoàng đế cũng vén cổ tay áo lên ngồi xổm trên nền đất: "Khanh đi đào cái lỗ trước đi."
Thẩm Lãnh: "Đây là hành cung mà bệ hạ."
"Hành cung chẳng lẽ không phải của trẫm? Bảo khanh đào thì khanh đào."
Thẩm Lãnh nhìn nhìn nền gạch xanh cứng rắn này, trong tay lại không mang binh khí thì làm sao mà đào, vì thế vẻ mặt khó xử nhìn về phía hoàng đế: "Bệ hạ, hay là hai chúng ta ra bên ngoài chơi đi, bên ngoài nền đất mới dễ đào lỗ."
Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn một cái: "Trẫm và khanh ra ngoài chơi bắn bi trước mắt bao nhiêu người?"
Thẩm Lãnh càng cúi đầu thấp hơn.
Tuy hoàng đế cảm thấy làm như vậy hình như rất kích thích, nhưng chắc chắn sẽ không làm như vậy, nếu thật sự ra ngoài, cái tên Lại Thành của Ngự sử đài kia có thể chặn cửa thư phòng hành cung mắng từ sáng đến tối, cái khác thì không nói, chơi bắn bi bị đô ngự sử mắng... nếu trên sử sách viết thêm chuyện này, ông ta sẽ là một hôn quân.
"Dùng cái này."
Hoàng đế tùy tay tháo một bội sức trên đai lưng xuống ném qua, đó là một thanh chủy thủ được khảm thất bảo, rất nhỏ, chỉ có dài bằng một gang tay nhưng thật sự là vô giá.
Lúc Thẩm Lãnh rút chủy thủ ra đâm xuống gạch xanh, đâm một nhát, tim Đại Phóng Chu cũng đau theo một nhát, mà hoàng đế vẫn ngồi xổm ở đó vô tư vui vẻ, giống như vật chí bảo kia không phải của ông ta vậy.
Động tác tiếp theo của Thẩm Lãnh làm cho Đại Phóng Chu lại càng trợn trừng mắt, thiếu chút nữa hét lên... Thẩm Lãnh đào lỗ xong, không ngờ lại nhét chủy thủ vào ngực mình.
Thật thuận tay mà.
Hoàng đế giơ tay ra: "Lấy ra."
Thẩm Lãnh đỏ mặt: "Thần quen rồi."
"Trẫm biết, trước đây Thẩm Tiểu Tùng cứ lấy đồ của trẫm như vậy, đã lấy đi không ít."
Thẩm Lãnh đưa chủy thủ cho Đại Phóng Chu, Đại Phóng Chu vừa muốn trả lại cho hoàng đế, hoàng đế nói: "Coi như là tặng vật, nếu hắn bắn bi thắng trẫm, trẫm sẽ thưởng chủy thủ thất bảo này cho hắn, nếu như thua, trẫm sẽ trừ hắn mười năm bổng lộc."
Thẩm Lãnh tái mặt: "Thần có thể không chơi không?"
Hoàng đế vung tay lên: "Đừng nói nhảm."
Bên ngoài đại điện hành cung, Mộc Chiêu Đồng và Bùi Đình Sơn dắt tay nhau đến, muốn thăm dò thương thế của Thẩm Lãnh, hai người đều có mục đích, tuy rằng không quá giống nhau.
Nội thị nói bệ hạ đang cùng tướng quân Thẩm Lãnh thương nghị chuyện quan trọng, hai người cũng không tiện trực tiếp đi quấy rầy, chờ ở ngay bên ngoài đại điện, thỉnh thoảng nghe thấy trong đại điện có tiếng cười sang sảng của bệ hạ truyền đến, hai người liếc nhìn nhau, thầm nghĩ quân thần hai người kia đây là hàn huyên những gì.
Trong đại điện Thẩm Lãnh vẻ mặt uể oải đứng thẳng người, trân châu chia cho hắn đều bị thua sạch rồi.
Có thể còn phải mất thêm mười năm bổng lộc.
Hoàng đế nhìn hai tay trống trơn của Thẩm Lãnh, cười không kềm chế được.
"Thưởng chủy thủ cho hắn đi."
Hoàng đế quay sang Đại Phóng Chu dặn một câu, Đại Phóng Chu vội vàng đi qua hai tay bưng chủy thủ thất bảo đưa cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhận lấy nhưng vẫn không hài lòng, cảm thấy thứ này đâu có thực tế bằng mười năm bổng lộc.
Hoàng đế cười trở lại trong thư phòng ngồi xuống: "Trân châu cũng thuộc về khanh."
Lúc này Thẩm Lãnh mới cảm thấy không thiệt.
"Bệ hạ, sao có thể chơi bắn bi chuẩn như vậy?"
"Khanh biết chủy thủ đó làm sao có được không?"
"Cũng không thể là bệ hạ bắn bi thắng mà có được."
Thẩm Lãnh nói một câu mà không suy nghĩ gì, chỉ lo ngồi xổm trên mặt đất nhặt trân châu.
Hoàng đế cười cười không nói.
Thanh chủy thủ thất bảo đó, là hồi nhỏ ông ta chơi bắn bi với lão hoàng đế thắng được.
(1) đây là câu nói của Tư Mã Quang đã trở thành câu danh ngôn được người đời truyền tụng. Câu này ý nói: Từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.
(2) Bạng: con trai.