Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 439 - Chương 439: Khanh Dạy Hắn Nhiều Một Chút

Chương 439: Khanh dạy hắn nhiều một chút Chương 439: Khanh dạy hắn nhiều một chút

Thẩm Lãnh thua mười năm bổng lộc, đương nhiên hoàng đế chưa chắc giữ lời, chỉ là thứ nên cho hắn và thứ không nên cho hắn, đều cho hết. Lãnh Tử ngốc ôm một hộp trân châu cười không khép được miệng, lấy được đồ từ hoàng đế, nhưng hắn lại nghĩ cho Trà gia, cho Thẩm tiên sinh, cho Mạnh Trường An như thế nào.

Mạnh Trường An quá nghèo, hộp trân châu này chia cho gã một nửa đi.

Cũng không được, ban đầu còn nghĩ một hộp trân châu này đều làm trang sức cho Trà gia hết, sao loáng một cái đã muốn chia cho Mạnh Trường An một nửa rồi? Không được không được, nhiều nhất không thể vượt quá ba phần, vì thế tên này lại tìm Đại Phóng Chu nói muốn mượn một cái hộp, Đại Phóng Chu tìm một cái đến, hắn chia trân châu làm hai phần, phần nhiều cho Trà gia, phần ít cho Mạnh Trường An, về phần Thẩm tiên sinh, thanh chủy thủ này nhìn có vẻ rất đẹp, cho Thẩm tiên sinh đeo ở thắt lưng nhất định rất khí phái.

Nhưng mà hắn đâu có biết, nếu Thẩm tiên sinh nhìn thấy thanh chủy thủ thất bảo này tuyệt đối không dám lấy, người khác không biết lai lịch thanh chủy thủ này của bệ hạ, tất nhiên Thẩm tiên sinh biết, dù sao cũng ở phủ Lưu Vương lâu như vậy, nhất định biết sự trân ái của bệ hạ đối với thanh chủy thủ này.

Những năm đó, bệ hạ bị lão hoàng đế tước đoạt tất cả binh quyền đưa đến nơi xa xôi làm một nhàn tản vương gia, trong lòng bệ hạ làm sao có thể không có oán niệm, nhưng mà chính bởi vì có thanh chủy thủ này, bệ hạ thường xuyên lấy ra ngắm, nghĩ lúc mình nhỏ lão hoàng đế ưu đãi ông ta rất nhiều, tất nhiên oán khí kia cũng liền tiêu tan không ít.

Hiện giờ thanh chủy thủ này đến tay Thẩm Lãnh, nếu Thẩm tiên sinh biết, nhất định sẽ suy nghĩ càng nhiều hơn nữa.

Giờ này khắc này và năm ấy tháng ấy rất giống nhau?

Luận năng lực, cho dù Thẩm Lãnh chưa từng nhận được sự giáo dục chính thống của hoàng tộc, không có cẩm y ngọc thực, không có vô số người hầu, nhưng so với thái tử chẳng lẽ lại kém xa?

Khi đó tuy bệ hạ không phải người được lão hoàng đế lựa chọn nhưng cũng sáng sớm đã đưa đến thư viện học tập, mười sáu tuổi đã rời khỏi thành Trường An đi lãnh binh, chẳng lẽ năng lực lại kém hơn Lý Thừa Viễn đã được lựa chọn từ sớm?

Đều là vì an ủi.

Lúc trước lão hoàng đế cho bệ hạ chủy thủ thất bảo này, từng khiến Lý Thừa Viễn cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng bệ hạ làm sao có thể biết lão hoàng đế cầm tay Lý Thừa Viễn nói chủy thủ cho đệ đệ của con, trẫm cho con giang sơn.

Hiện tại thì sao, giang sơn là của thái tử.

Sự kiên trì lớn nhất của tiểu tử ngốc Thẩm Lãnh này chính là từ đầu đến cuối không nghi ngờ thân nhân của hắn. Thẩm tiên sinh nói sau này sẽ nói cho ngươi biết, hắn liền ngoan ngoãn chờ đến sau này. Thẩm Lãnh tin tưởng sớm muộn gì tiên sinh cũng sẽ nói rõ ràng với hắn những chuyện mà hắn không rõ, nếu đã tin tưởng, thì cứ chờ như vậy đi.

Bệ hạ tốt với hắn như vậy, hắn cũng nghĩ hơn phân nửa đều là vì Thẩm tiên sinh, vì Trang Ung, vì rất nhiều rất nhiều người đều nói tốt cho mình trước mặt bệ hạ.

Thẩm Lãnh rất nhỏ mọn đổ chỗ trân châu đã phân chia xong xuống giường, cẩn thận đếm từng viên từng viên, vừa đếm vừa cười ngây ngô, giống như nhi tử ngốc nhà địa chủ vừa mới nhận được rất nhiều đồ ăn vặt vậy.

Bệ hạ không phải lão hoàng đế, sẽ không nói ra câu chủy thủ cho con giang sơn cho thái tử với Thẩm Lãnh.

Nhưng cũng chỉ là không nói.

Sau khi ở trong cung nhẫn nhịn mấy ngày cuối cùng Thẩm Lãnh cũng được cho phép có thể ra ngoài đi lại một chút, nhưng cũng phải giả vờ cho giống một chút, cánh tay treo lên, còn chống một cái gậy, lúc ra ngoài bên cạnh có thêm mấy thị vệ đại nội, thế nên triều thần thấy hắn đều liếc mắt nhìn, nghĩ hóa ra Thẩm tướng quân thật sự bị thương không nhẹ.

Ngồi trong lương đình trên đỉnh núi nhìn biển rộng, Thẩm Lãnh cảm thấy mấy ngày an nhàn này còn kém xa những ngày tháng sảng khoái chém giết với người Cầu Lập khi ở nam cương, nín nhịn như vậy sắp thành bệnh rồi.

Đúng lúc này đô ngự sử Lại Thành từ dưới chân núi lững thững đi bộ đến, dường như cũng đang đi dạo. Chức vụ này của ông ta nói quan trọng thì quan trọng, nói không quan trọng cũng không quan trọng, nói bận thì bận, nói không bận cũng không bận, tóm lại thời gian dường như cũng nhiều hơn những quan viên khác một chút, chủ yếu cũng bởi vì ông ta khá lười, thông thường lúc cần sâm tấu ai thì ông ta đều sai người khác viết tấu chương, duy chỉ có lúc mắng bệ hạ mới nhấc cánh tay kéo tay áo đích thân ra trận, nhưng cực hăng say.

Lại Thành không ý kiến đối với Thẩm Lãnh, cũng không phải, ý kiến lớn nhất là nét chữ của Thẩm Lãnh.

Khi Thẩm Lãnh nhìn thấy Lại Thành thật ra cũng hơi sợ, hắn không sợ kẻ thù mạnh cỡ nào, không sợ thích khách âm hiểm cỡ nào, không sợ giang hồ hiểm ác cỡ nào, không sợ chiến trường tàn khốc cỡ nào, duy nhất chỉ sợ cái miệng của Lại Thành, có thể nói người ta sống cũng có thể nói người ta chết, còn có thể khiến bệ hạ tức giận muốn đập đầu vào tường.

Biết sao được, người là bệ hạ tự chọn, muốn đập đầu vào tường cũng phải chịu đựng.

"Thẩm tướng quân, đang ngắm mặt trời mọc sao?"

Lại Thành mỉm cười đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đã đứng vững chờ Lại Thành đi đếm, sau khi đến gần lại hành lễ rất nghiêm túc, đô ngự sử là chính tam phẩm, hắn là tòng tam phẩm, hành lễ cũng là nên làm.

Vừa nghe đến ba chữ mặt trời mọc, Thẩm Lãnh liền không tự chủ được nghĩ đến lúc trước khi ở trên sông Nam Bình Trần Nhiễm đã ngâm thơ... Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa (1), thật đẹp, thế nhưng từ miệng gã ra lại trở nên xấu xa như vậy, lúc ấy câu này cứ quanh quẩn bên miệng Trần Nhiễm.

Mấu chốt là lúc tên kia đọc câu thơ này ngắt câu rất điên người, ai từng thấy cách đọc ba chữ trước phân tách với phần sau chưa?

Nhật xuất giang, hoa hồng, thắng hỏa.

"Mặt trời mọc một lúc rồi, chỉ là nhàn rỗi nhàm chán, ngồi ở đây ngắm phong cảnh."

"Ồ, mặt trời mọc một lúc rồi."

Lại Thành chỉ là thuận miệng nói, Thẩm Lãnh đột nhiên cảm thấy cái người nên hào hoa phong nhã này cũng trở nên xấu xa.

"Lại đại nhân lên núi cũng là để xem mặt trời mọc?"

"Không phải, thăm ngươi." Lại Thành ngồi xuống, sau đó liền thở dài: "Bệ hạ nói ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, bảo ta nhân thời gian Thẩm tướng quân dưỡng thương thì phụ đạo thêm cho Thẩm tướng quân, tướng quân trên chiến trường chém giết anh dũng vô song, nhưng về học thức dường như hơi kém một chút."

Ông ta nói rất thẳng thừng, bởi vì ông ta vốn cũng không định giữ thể diện cho Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh: "Vậy thì nghe lời bệ hạ, Lại đại nhân định bắt đầu dạy ta từ chỗ nào?"

Lại Thành ngẫm nghĩ: "Không luyện chữ, cái gì cũng được."

Hai người ngồi ở đó nói đủ thứ chuyện, nhìn có vẻ như rất vô vị, nhưng sau hai nén nhang cách nhìn của Lại Thành đối với Thẩm Lãnh đã thay đổi rất nhiều. Ông ta vốn tưởng rằng Thẩm Lãnh dũng có thừa mà học thức không đủ, phần lớn tướng quân lãnh binh tác chiến cũng đều không thích đọc sách, đương nhiên cũng không thiếu nho tướng, không thể quơ đũa cả nắm, nhưng mà bất luận ông ta nói cái gì với Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đều có thể đối đáp được, hơn nữa còn rất có kiến giải.

Dù cho là nói một chút về thi từ ca phú Thẩm Lãnh cũng vẫn có thể nói trôi chảy rõ ràng, đây đâu giống như một mãng phu không học vấn không nghề nghiệp, rõ ràng là một mãng phu uyên bác mà.

"Thẩm tướng quân." Lại Thành có một chuyện khó hiểu: "Ngươi đã đọc rất nhiều sách phải không."

"Cũng tạm."

"Ngươi nhìn chữ trên sách, có phải là ngay ngắn nhìn rất đẹp không?"

"Phải."

"Vậy tại sao chữ của ngươi giống như là..." Lại Thành ngẫm nghĩ: "Ngươi xem, quả vừa thon vừa thẳng là dưa leo, quả cong một vòng cũng là dưa leo, tuy đều là dưa leo, nhưng quả nào đẹp hơn?"

Thẩm Lãnh: "Quả cong một vòng nhìn đẹp."

Lại Thành đứng dậy: "Cáo từ."

Thẩm Lãnh vội vàng kéo lại: "Cũng đã đến đây rồi, nói chuyện thêm một lát nữa."

Mấy ngày nay hắn ở trong hành cung đã nín nhịn sắp thành bệnh rồi, khó khăn lắm gặp được một người trò chuyện, còn nói chuyện rất vui vẻ, sao lại chịu để cho Lại Thành đi nhanh như vậy được. Lại Thành thấy hắn thật sự chân thành, đành phải ngồi xuống: "Được, chúng ta không nói chuyện chữ viết nữa... Chúng ta tán gẫu."

Lại Thành tuỳ tiện chọn mấy câu chuyện thời Sở để nói, đều là mấy chuyện lớn phát sinh ở triều đình Sở, nhưng dù là như vậy, bách tính bình thường tất nhiên sẽ không biết, chỉ có người đọc sách nhiều mới có thể biết rõ, nhưng Thẩm Lãnh đều đã nghe Thẩm tiên sinh giảng qua, đối đáp trôi chảy và còn đâu ra đó, sắc mặt Lại Thành càng lúc càng hòa thiện hơn. Thẩm Lãnh bất chợt phát hiện, hóa ra lúc trước liều mình học những thứ hắn không muốn học này từ Thẩm tiên sinh cuối cùng cũng có giá trị sử dụng, có thể tán gẫu cùng con mọt sách như Lại Thành, huống hồ không chỉ là những thứ Thẩm tiên sinh dạy hắn, khoảng thời gian này, Đậu Hoài Nam cũng dạy hắn không ít.

Thật tốt.

Bất tri bất giác, thế mà hai người lại trò chuyện chừng nửa canh giờ, cho đến khi phải ăn cơm trưa Lại Thành mới lưu luyến rời đi, càng ngày càng cảm thấy quý mến Thẩm Lãnh. Trở lại hành cung, còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị bệ hạ phái người gọi đi, Lại Thành cũng cảm thấy có chút tò mò, tại sao bệ hạ quan tâm đến Thẩm Lãnh này như thế?

"Thế nào?" Hoàng đế hỏi.

Lại Thành nhìn trái nhìn phải cũng không có người khác, dứt khoát buông lỏng một chút: "Học thức có, và còn học thức tạp mà không tệ, chuyện thần hỏi, hắn đều có thể đối đáp trôi chảy và còn rất có suy nghĩ kiến giải, xem như người đọc sách nhiều hiếm có trong lớp người trẻ tuổi, đặc biệt còn là người lãnh binh."

Hoàng đế: "Khanh vẫn khinh thường người lãnh binh."

Lại Thành: "Người lãnh binh có khi nào coi trọng người đọc sách?"

Hoàng đế: "Trẫm vừa là một người lãnh binh vừa là một người đọc sách."

Lại Thành bỗng nhiên sực nhớ một chuyện, mấp máy môi, không dám nói, đâu dám dễ dàng nói ra lời như vậy... Thẩm Lãnh gần như cũng vậy?

Hoàng đế cũng là nhẫn nhịn, Lại Thành là triều thần đi lại rất gần với thái tử, là ông ta gợi ý như thế, bởi vì tương lai ông ta muốn để cho Lại Thành làm thủ phụ đại học sĩ Nội các. Lại Thành vốn là người chuẩn bị cho thái tử, cho nên tự nhiên phải sớm tiếp xúc với thái tử, nhưng ông ta thật sự suýt chút nữa đã hỏi ra, so với thái tử thì Thẩm Lãnh như thế nào?

Một người không dám nói, một người không dám hỏi.

Vì thế bầu không khí bỗng dưng trở nên lúng túng.

"Sau này nếu khanh nhàn rỗi thì đi tìm hắn trò chuyện nhiều chút, hắn còn phải ở trong hành cung dưỡng thương một thời gian, nhìn ra được khanh và hắn coi như cũng hợp ý."

Hoàng đế thở ra một hơi mới khiến cho bản thân mình không quá lúng túng, Lại Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Chỉ cần bệ hạ không bảo thần dạy hắn luyện chữ, cái gì cũng được."

Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu: "Giới hạn thấp nhất của khanh là gì?"

Lại Thành ngẩn ra: "Bệ hạ đây là ý gì?"

Hoàng đế cười nói: "Trẫm cho khanh ưu đãi gì thì khanh bằng lòng dạy hắn luyện chữ?"

"Xin bệ hạ bãi miễn chức đô ngự sử này của thần."

"Haiz..." Hoàng đế thở dài: "Nói sớm rồi, trẫm thấy hẳn là ba năm sau hãy nói."

"Bệ hạ, là muốn cho thần giảng bài cho Thẩm tướng quân?"

"Trẫm chỉ bảo các khanh trò chuyện." Hoàng đế liếc mắt nhìn Lại Thành một cái: "Khanh bằng lòng nói chuyện gì, chẳng lẽ trẫm còn cho khanh một bộ giáo trình?"

Không đợi Lại Thành lên tiếng, hoàng đế bỗng nhiên gật gật đầu: "Cũng không phải là không được."

Ông ta cầm mấy cuốn sách ở trên bàn sách lên đưa cho Lại Thành: "Dạy theo cái này."

Lại Thành thầm nghĩ mắc lừa rồi.

Thẩm Lãnh vẫn ở trên đỉnh núi ngắm biển, chỉ có lúc này mới bình tĩnh, không suy nghĩ đến nhiều chuyện, chỉ là nhớ tiên sinh, nhớ Trà gia, sau đó hắn liền chú ý tới phía xa xa trên biển có mấy chiếc thuyền dường như hơi kì lạ, giống như đã từng quen biết.

Tất nhiên thuyền thì hình dáng đều không khác nhau là mấy, nhưng phương thức di chuyển của mấy chiếc thuyền kia hiển nhiên không phải thuyền đánh cá bình thường, đó là trận hình chiến đấu.

(1) Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa: Mặt trời lấp lánh trên sông đỏ hơn lửa. (Câu thơ trong bài Ức Giang Nam của Bạch Cư Dị)

Bình Luận (0)
Comment