Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 441 - Chương 441: Theo Dõi

Chương 441: Theo dõi Chương 441: Theo dõi

Thẩm Lãnh xin chỉ thị của bệ hạ một chút, sau khi trời tối mặc quân phục của cấm quân bình thường ra khỏi hành cung, đến chỗ không có người thay y phục trở lại đại doanh thủy sư. Doanh địa còn đang xây dựng, dù sao quy mô thủy sư cũng hơi quá lớn, trong lúc nhất thời muốn xây xong cũng không dễ dàng, chỉ là tận lực dựng một số thứ cần thiết, ví dụ như cầu tàu.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãnh dẫn theo mấy người Vương Khoát Hải và Đỗ Uy Danh, Trần Nhiễm, chọn lựa khoảng chừng một trăm thân binh tinh nhuệ, cải trang thành ngư phu địa phương, tìm mấy chiếc thuyền đánh cá ra biển. Một đám người cũng là to gan muốn chết, lại đi lòng vòng ở chỗ Hồng Thập Nhất Nương đưa đến.

"Bên Bồng Lai này quá nhiều đảo nhỏ." Vương Khoát Hải giơ tay lên che nắng nhìn nhìn bốn phía: "Ngoại trừ mấy hòn đảo như Tiên Các, Tiên Ngọc là khá lớn ra, kéo dài ra bốn phía ngoài có thể có mấy trăm đảo, nếu hải tặc phái người đứng ở chỗ đỉnh núi trên đảo nhìn xa, chiến thuyền của thủy sư chúng ta còn chưa đến gần bọn chúng đã bỏ chạy rồi. Nếu là thuyền nhỏ như thế này tìm, nếu tìm được chúng ta đoán chừng cũng lành ít dữ nhiều, đảo bên đó đều rất lớn, đừng nói giấu mấy ngàn người, giấu hơn mười vạn người cũng không có vấn đề."

"Đột nhiên ta hiểu tại sao mấy năm nay người Tang quốc lòng vòng ở hải vực gần đây."

Thẩm Lãnh nghĩ đến một chuyện.

"Đương nhiên Hải Phù Đồ cũng không hiểu nơi này, nếu hắn muốn đến chỗ này ẩn thân, đâm đầu vào, trời biết liệu có gặp phải đá ngầm, gặp phải mạch nước ngầm hay không. Lặng yên không một tiếng động đến sau đó ẩn nấp kín như vậy, hơn phân nửa là có hải tặc của Tang quốc tiếp ứng."

"Nhưng mà, tại sao người của Tang quốc lại cấu kết với Hải Phù Đồ?" Trần Nhiễm có chút nghĩ không thông: "Vốn là một người ở Đông Hải một người ở Lâm Hải, đâu có liên hệ gì."

"Nếu không phải người Tang quốc làm quen nơi này trước sau đó tiếp ứng Hải Phù Đồ." Thẩm Lãnh nhíu mày: "Đó chính là Đông Hải còn có người khác đang tiếp ứng cho hắn... Nhưng tạm thời ta không thể nghĩ được người khác có thể là ai."

Đông Hải không giống như Lâm Hải. Bên Lâm Hải hải vực rộng lớn hải tặc đông, hải tặc bên vịnh Đông Hải này phần lớn là người Bột Hải quốc, nhưng cũng không dám đến gần biển Đại Ninh, bọn họ tuy hung hãn nhưng cũng là loại người lúc tụ tập đông mới không sợ trời không sợ đất, nếu ít người, mấy chục mấy trăm người làm sao dám đến bừa.

Hải Phù Đồ chưa bao giờ đến bên này, nếu nói y không có tiếp ứng thì Thẩm Lãnh tuyệt đối không tin.

Lại nghĩ đến người Tang quốc tên là Thỉ Chí Di Hằng mà bệ hạ nói. Một mình y từ thành Trường An trốn ra ngoài, không dám đi đường lớn, không có chứng nhận thân phận, màn trời chiếu đất có thể đi đến thành Triêu Dương này tất nhiên sẽ chậm hơn rất nhiều. Trong thành Triêu Dương có một nhóm người Tang quốc đã ở hai tháng, hiển nhiên là cũng đã đang chuẩn bị trước khi ở thành Trường An xảy ra chuyện, nếu bên thành Trường An phủ Đình Úy không động thủ, có thể tất cả những người Tang quốc học tập ở Tứ Hải Các đều đã bỏ chạy rồi.

"Là người Tang quốc đã sớm tiếp xúc với Hải Phù Đồ từ lâu?" Thẩm Lãnh càng nhíu chặt lông mày hơn: "Nếu không phải trùng hợp, giải thích hợp lý duy nhất chính là người Tang học tập ở thư viện Tứ Hải Các đã đang chuẩn bị bỏ chạy, những tên hải tặc Tang quốc kia chính là người chuẩn bị tiếp ứng, kết quả là phủ Đình Úy ở thành Trường An ra tay bắt hết mọi người, chỉ chạy thoát một tên... Mà Tang quốc nội loạn, kẻ được gọi là hoàng tử ở Tứ Hải Các chẳng qua cũng chỉ là con trai của một chư hầu, tất cả lớn nhỏ có trên trăm người, thậm chí mấy trăm chư hầu, ai cũng muốn thống nhất Tang quốc, hắn mang những thứ học được từ Đại Ninh về, nếu như..."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Vương Khoát Hải bọn họ: "Nếu như rất lâu trước đó cũng bắt đầu tiếp xúc với Hải Phù Đồ, nhân cơ hội lần này đưa Hải Phù Đồ và hoàng tử Tang quốc kia cùng về, có được một nhóm quân đội hải tặc mạnh như vậy, bọn họ sẽ rất có ưu thế trên chiến trường."

Tạm thời Thẩm Lãnh chỉ có thể nghĩ được nhiều như vậy, dường như cũng khá hợp lý.

"Chúng ta không tìm được Hải Phù Đồ." Thẩm Lãnh khoát tay: "Về thôi, xem thử bên phía Cổ Lạc và Vệ Lam có tin tức gì hay không, nếu theo dõi nhóm người Tang trong thành Triêu Dương kia, chỉ cần Thỉ Chí Di Hằng đến Triêu Dương nhất định sẽ nghĩ cách tiếp xúc với bọn họ, đến lúc đó lại tìm Hải Phù Đồ và những tên hải tặc Tang quốc kia sẽ không khó."

Quần đảo Bồng Lai có tất cả mấy trăm hòn đảo lớn nhỏ, đảo lớn nhất nhưng không phải nổi tiếng nhất là Tiên Các, sở dĩ nơi đó nổi tiếng như vậy, xét đến cùng chỉ là vì cách bờ biển tương đối gần. Đảo lớn có cảnh sắc tốt nhất và cũng có tiên khí hơn tên là đảo Vọng Hương, cái tên bình thường không có gì lạ, ở trên biển những đảo được đặt cho cái tên này không tìm ra mười thì cũng có thể tìm ra 6 – 7 đảo.

Đảo Vọng Hương bị hơn mười hòn đảo nhỏ vây chung quanh, vùng hải vực đó cực kỳ phức tạp, mạch nước ngầm chảy siết, người chưa quen nơi này mà điều khiển thuyền căn bản là không đến gần được, bảy tám phần mười sẽ bị mạch nước ngầm cuốn vào, một hai phần mười hoặc là va phải đá ngầm, hoặc là chìm nghỉm.

Hải Phù Đồ ở ngay trên đảo Vọng Hương, người tiếp ứng cho y quả thật cũng là người Tang.

Mấy năm nay ở vùng vịnh Đông Hải có tất cả mười mấy nhóm hải tặc người Tang hoạt động, nhưng trên thực tế đều là người do Anh Điều Xuyên Khang tự xưng là Triêu Lộ Vương, phụ thân của Anh Điều Liễu Ngạn phái tới, chính là để tiếp ứng cho con trai ông ta trở về. Chỉ là ông ta nghĩ như thế nào cũng sẽ không ngờ được, bởi vì thê tử của Mộc Chiêu Đồng cũng chính là thân tỷ tỷ của ông ta, phủ Đình Úy đã bắt người ở thành Trường An.

"Rất nhiều năm trước."

Người Tang đứng bên cạnh Hải Phù Đồ tên là Thỉ Địa Lãng, là nghĩa tử của Anh Điều Xuyên Khang, cùng Anh Điều Liễu Ngạn lớn lên từ nhỏ.

"Tỷ tỷ của Triêu Lộ Vương là Tú Cật đại nhân rời khỏi gia viên vào lúc khó khăn nhất, muốn tìm kiếm nơi sinh tồn thích hợp ở hải ngoại. Khi đó, chúng ta bị kẻ thù vây công, nơi chúng ta khống chế từ ngàn dặm thu nhỏ lại đến chỉ có trăm dặm, tất cả mọi người đều bàng hoàng, ai cũng không biết được sáng sớm ngày mai khi mở mắt ra đao của kẻ thù có xuất hiện trước mặt hay không."

Hắn ta liếc mắt nhìn Hải Phù Đồ một cái: "Lúc ấy Tú Cật đại nhân gánh vác trách nhiệm rất lớn ra đi, là hi vọng cuối cùng của chúng ta, nếu chúng ta thật sự không phòng thủ được nữa, Tú Cật đại nhân còn có thể đưa chúng ta đến một nơi an toàn, chỉ là sau này chúng ta vận khí rất tốt... Kẻ thù của kẻ thù của chúng ta nhân cơ hội phát động tiến công, liên thủ với chúng ta, hoàn toàn đánh bại kẻ thù, đoạt lại thổ địa vốn có. Theo lý mà nói, Tú Cật đại nhân nên trở về, nhưng bà ấy lại không trở về."

Thỉ Địa Lãng thở ra một hơi thật dài: "Bà ấy đã yêu một nam nhân ở Ninh quốc các ngươi."

Hải Phù Đồ lắc đầu: "Ta không phải người Ninh."

Thỉ Địa Lãng nhún vai: "Không sao cả, không khác lắm... Sau khi đến Ninh quốc Tú Cật đại nhân hoàn toàn bị nơi đó mê hoặc, bà ấy viết thư phái người gửi về cho Triêu Lộ Vương, nói bà ấy đã tìm được thiên quốc, một quốc gia vô cùng tốt đẹp, vô cùng cường đại, cũng vô cùng rộng lớn, bà ấy nói bà ấy không muốn trở về."

Hải Phù Đồ: "Ta không có hứng thú."

Thỉ Địa Lãng lại giống như không nghe thấy, vẫn tự nói: "Ngươi đoán, trong thư hồi âm Triêu Lộ Vương gửi cho Tú Cật đại nhân câu đầu tiên là gì?"

Hải Phù Đồ không lên tiếng.

"Vương hỏi Tú Cật đại nhân, Ninh, có thể chinh phục không?" Hắn ta cười cười: "Nếu quả thật như Tú Cật đại nhân miêu tả, Ninh là một nơi tuyệt vời không gì sánh kịp, vậy thì sao không chinh phục? Nếu có thể có được đất Ninh, Tang quốc có là gì? Tú Cật đại nhân hồi âm lại, nói vĩnh viễn không thể chinh phục... Vì thế Triêu Lộ Vương liền đổi suy nghĩ, tại sao Ninh cường đại như vậy? Nếu đã cường đại thì tất nhiên có chỗ chúng ta có thể học tập, học được sự cường đại của người Ninh, chúng ta sẽ có thể nhất thống Tang quốc."

"Hiện giờ, cách mục tiêu này đã rất gần rồi, Liễu Ngạn điện hạ sắp về nước rồi."

Hắn ta dường như rất hưng phấn: "Có được sự ủng hộ của ngươi, Liễu Ngạn điện hạ lại mang những thứ tiên tiến của người Ninh trở về, chúng ta chỉ cần ba đến năm năm là có thể hoàn thành nghiệp lớn! Sau khi thống nhất Tang quốc, chúng ta lại đến chinh phạt vùng đất của người Ninh này."

"Ha."

Hải Phù Đồ nặn đi ra một chữ từ trong cổ họng, tràn ngập vẻ khinh thường và trào phúng.

Thỉ Địa Lãng sắc mặt lạnh lùng: "Ngươi cảm thấy không thực tế? Ta cảm thấy sao giống như ngươi đang châm chọc ta?"

Hải Phù Đồ: "Ta cảm thấy ta nên đi ngủ rồi."

Sau khi nói xong y xoay người bỏ đi, một chút thể diện cũng không cho.

Thỉ Địa Lãng nhìn bóng lưng Hải Phù Đồ, lạnh lùng hừ một tiếng, lầm bầm nói: "Nếu không phải sau này cần những tên hải tặc ti tiện các ngươi liều mạng vì chúng ta, sao ta lại khách khí với ngươi, đợi sau này đem ép khô sức mạnh của ngươi rồi, ngươi sẽ biết vô lễ với ta là chuyện đáng sợ cỡ nào."

Tám ngàn hải tặc, đối với bọn họ mà nói quả thật là nguồn trợ lực quá lớn quá lớn, trên thực tế, trong tay Triêu Lộ Vương kia có tổng cộng cũng không quá ba vạn nhân mã, trong mấy trăm chư hầu được coi như là người tương đối mạnh.

Những kẻ tiểu nhân gọi là chư hầu kia, có đến mấy trăm người, chiếm cứ một thành một vùng là dám xưng vương.

Hải Phù Đồ trở về, thủ hạ thân tín Đoàn Bưu hạ giọng nói: "Thám tử của chúng ta nói, Thập Nhất Nương cũng đã đến."

Hải Phù Đồ dừng bước chân lại.

"Có phải nên áp dụng chút thủ đoạn hay không, nếu không thì đại sự có thể sẽ bị cô ta làm loạn."

"Để mặc nàng ấy." Hải Phù Đồ tiếp tục bước đi: "Vài ba trăm người già yếu đó của nàng ấy, có thể làm được gì."

Đoàn Bưu mấp máy môi nhưng lại không dám tiếp tục khuyên gì nữa. Ai mà không biết Hải Phù Đồ có tâm tư gì với Thập Nhất Nương, đã nhiều năm như vậy, duy nhất chỉ một nữ nhân khiến Hải Phù Đồ động lòng chính là nàng ta, nhưng nàng ta thì sao? Lại từng giờ từng phút đều nghĩ làm sao tiêu diệt Hải Phù Đồ.

Cái gọi là nghiệt duyên, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.

Thành Triêu Dương.

Cổ Lạc đã thay một bộ thường phục dựa người cửa sổ vào trà lâu, nhìn chằm chằm vào thanh lâu phía đối diện, mấy người Tang đi vào đã hơn một canh giờ vẫn chưa đi ra. Những người này trước khi đến đã uống nhiều rượu rồi, kẻ nào kẻ nấy đi đường đều ngả nghiêng lảo đảo, bất kể là y phục hay là kiểu tóc hay là khí chất dung tục của người Tang đều khiến Cổ Lạc nhìn không thuận mắt, nếu không phải còn có chuyện gấp, Cổ Lạc thật muốn đánh mấy tên kia một trận.

Thẩm Lãnh đi lên trà lâu, Cổ Lạc nghe thấy tiếng bước chân lập tức quay đầu, thấy là Thẩm Lãnh đến liền khom người cúi đầu: "Tướng quân."

Thẩm Lãnh đỡ gã lên: "Đừng cứ khách khí như vậy."

Hắn nhìn sang hướng đối diện: "Vẫn chưa có thu hoạch gì?"

"Vẫn chưa có." Cổ Lạc nói: "Trên người kẻ tên là Thỉ Chí Di Hằng kia không có chứng chứng thân phận, muốn vào thành Triêu Dương cũng khó, cho nên thuộc hạ còn an bài người tuần tra ở ngoài thành, một khi phát hiện người khả nghi lập tức thông báo. Nhưng thuộc hạ nghi ngờ Thỉ Chí Di Hằng căn bản là sẽ không vào thành, với hắn mà nói như vậy là quá nguy hiểm, cho nên thuộc hạ lại sắp xếp người thăm dò ra thuyền của đám người Tang trong thành này đậu ở chỗ nào, theo dõi chặt chẽ, người không theo dõi được, thuyền thì có thể theo dõi."

Thẩm Lãnh cười nói: "Cho ngươi đến phủ Đình Úy quả nhiên là đúng, đầu óc của ngươi thích hợp làm việc ở phủ Đình Úy."

Cổ Lạc lắc đầu: "Thuộc hạ vẫn cảm thấy đi theo tướng quân ở thủy sư chém giết địch mới sảng khoái."

Thẩm Lãnh: "Sau này đừng nói hai chữ thuộc hạ này nữa, Hàn đại nhân nghe được thì không tốt."

"Thuộc hạ nhớ."

Thẩm Lãnh cười lắc đầu: "Theo dõi chặt là được, đừng rút dây động rừng, bên thành Trường An bắt giữ người Tang không có ầm ĩ, nếu Thỉ Chí Di Hằng vẫn chưa tiếp xúc với người Tang ở trong thành, bọn họ cũng chưa chắc biết Anh Điều Liễu Ngạn đã bị bắt."

Cổ Lạc gật đầu: "Tướng quân yên tâm đi, Vệ Lam đại nhân cũng phái người theo dõi rồi."

Hắn nhìn về phía góc đối diện, trong trà lâu ở bên cạnh thanh lâu kia, Vệ Lam đứng ở cửa sổ, từ xa xa hướng tới Thẩm Lãnh nâng chén.

Thẩm Lãnh khẽ gật đầu hỏi thăm.

Người Tang không tính là gì, Thẩm Lãnh không để vào mắt.

Người hắn quan tâm là Hải Phù Đồ.

Bình Luận (0)
Comment