Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 442 - Chương 442: Quân Cờ

Chương 442: Quân cờ Chương 442: Quân cờ

Mấy người Tang quốc kia dường như không hề phòng bị, hẳn là bọn họ vẫn không biết chuyện ở thành Trường An cho nên vẫn tiêu dao khoái hoạt ở trong thành Triêu Dương này, nếu biết Anh Điều Liễu Ngạn đã bị bắt giữ, sợ là đã sớm hoảng loạn, bọn họ không biết chuyện, đối với người theo dõi bọn họ mà nói liền nhẹ nhàng hơn một chút.

Thẩm Lãnh ở trà lâu cùng Cổ Lạc theo dõi một lúc lâu cũng chưa thấy động tĩnh gì, bệ hạ ở bên kia vẫn đang chờ hắn về, đành phải cáo từ Cổ Lạc, liều mình trở lại hành cung tiếp tục đóng vai người bị thương.

Đến trước khi trời tối, bỗng nhiên có người đưa tin tức đến nói Cổ Lạc đã ra khỏi thành, ra ngoài theo dõi mấy người Tang.

Thẩm Lãnh nghĩ chắc chắn là đa phát hiện cái gì đó, với thân thủ của Cổ Lạc còn có thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam ở đó, hắn cũng không có gì để lo lắng, lại ngẫm nghĩ, vẫn sai người ra ngoài đến thủy sư, điều Vương Khoát Hải dẫn mấy đội mười người đi theo Cổ Lạc.

Nhưng người phái ra ngoài mới đi không bao lâu đã có nội thị vội vã đi vào.

"Thiên bạn Cổ Lạc phủ Đình Úy trọng thương."

Nghe được câu này Thẩm Lãnh đứng phắt lên: "Người ở đâu?"

"Đang đưa về."

Thẩm Lãnh đâu còn có tâm tư tiếp tục giả vờ bị thương nữa, vừa muốn lao ra ngoài thì bệ hạ từ phía đối diện đi đến.

"Quay lại." Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Vẫn chưa đến lúc khanh nên đi ra ngoài."

"Nhưng mà Cổ Lạc..."

"Trẫm đã phái người đi đón rồi." Hoàng đế bảo Thẩm Lãnh đi vào theo, quay đầu lại căn dặn một câu: "Đi nói với bên ngoài một tiếng, cứ nói tướng quân Thẩm Lãnh thương thế chuyển biến xấu, vốn dĩ trên kiếm của thích khách có độc, vết thương lở loét, người đã khó bề hành động."

Đại Phóng Chu vội vàng đi ra ngoài, tin tức này rất nhanh chónh sẽ bị phát tán khắp toàn thành.

Thẩm Lãnh không hiểu.

"Vết thương của Cổ Lạc khanh có lo lắng cũng vô dụng, cho dù khanh ra ngoài khanh còn có thể tốt hơn thái y của viện Thái Y? Trẫm để khanh ở lại đây không chỉ là lo lắng cho sự an toàn của khanh, cũng bởi vì không lâu sau sẽ sắp xếp cho khanh làm chuyện quan trọng hơn."

Thẩm Lãnh lòng nóng như lửa đốt, khổ nỗi bệ hạ không cho phép, hắn cũng không có cách nào đi ra ngoài xem thử Cổ Lạc bị thương như thế nào.

Không bao lâu, một đình úy của phủ Đình Úy bước nhanh vào, quỳ rạp xuống đất: "Bệ hạ vạn tuế."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Chuyện là thế nào?"

Đình úy trả lời: "Thiên bạn đại nhân phát hiện người Tang muốn ra khỏi thành hơn nữa tốc độ rất nhanh, thần thái kích động, không kịp triệu tập nhân thủ đã đi theo ra ngoài trước, đúng lúc Vệ Lam đại nhân đã về hành cung, nhưng mấy thị vệ do Vệ Lam đại nhân để lại cũng theo thiên bạn ra khỏi thành, lúc chúng thần đuổi theo ra thành... Trong bãi đồng hoang cách cổng thành hơn hai dặm, Cổ Lạc đại nhân đã trúng đao ngã xuống đất, sáu thị vệ đại nội bị giết, ngoài bọn họ ra còn có thi thể của mấy người Tang."

Thẩm Lãnh hỏi: "Thương thế như thế nào?"

"Vết đao ở chỗ yếu hại, nhưng tính ra trước khi thiên bạn đại nhân trúng đao chắc hẳn đã né tránh một chút, đao hơi lệch đi, bây giờ vẫn không biết thương thế rốt cuộc như thế nào, mấy vị thị vệ khác đều là bị một đao mất mạng, lưỡi đao đều ở trên cổ. Người động thủ hẳn là rất tự tin, hoặc là đã bị phát hiện, cho nên không ra tay nữa, nếu không thiên bạn đại nhân có thể cũng..."

Thị vệ đại nội, ai ai cũng đều là cao thủ, người xuất đao giết liền sáu người còn có thể đánh Cổ Lạc trọng thương, có thể thấy võ nghệ ra sao.

"Mấy người Tang đó đều đã chết?"

"Đều chết hết, có mấy người chắc hẳn là do thiên bạn đại nhân giết, còn có mấy người vết đao giống với thị vệ, hẳn là một người Tang trong số đó làm."

"Người Tang giết người Tang?" Hoàng đế khẽ nhíu mày: "Nếu như là Thỉ Chí Di Hằng, người này thật sự không thể khinh thường, rất tàn nhẫn, ngay cả người của mình cũng giết, người có mặt ở hiện trường đều chết hết thì còn ai có thể biết hành tung của hắn. Hắn từ thành Trường An chạy trốn thẳng đến tận đây, người không có tiền, cũng không có thân phận, sợ là dọc đường giết người trở về."

Ông ta nhìn về phía nội thị: "Vệ Lam đâu?"

"Vệ Lam đại nhân trước đó theo thường lệ về hành cung sắp đặt lại phòng vệ, đổi khẩu lệnh mới, sau khi hoàn thành đã trở về rồi, lúc này sợ cũng ở ngoài thành lục soát."

"Phái một người đi thông báo với Bùi Đình Sơn." Hoàng đế trầm tư một lát rồi nói: "Bảo ông ta điều khiển Đao Binh, ở trong ngoài thành điều tra."

"Vâng." Đại Phóng Chu vội vàng quay đầu lại căn dặn người đi, lại xoay người lại: "Bệ hạ, tuy tặc nhân kia không dám tới gần hành cung, bệ hạ vẫn đừng dễ dàng ra khỏi cung thì tốt hơn."

"Hắn không phải đến giết trẫm, hắn muốn đi về." Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Trẫm biết trong lòng khanh có lửa giận muốn ra ngoài lôi Thỉ Chí Di Hằng ra, nhưng hắn chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi. Trẫm sẽ phái người tận tâm trị liệu vết thương của Cổ Lạc, trẫm cũng sẽ không bỏ qua Thỉ Chí Di Hằng, trẫm bảo khanh ở lại trong hành cung, là vì tương lai chuyện cần làm quả thật quan trọng hơn người này, khanh phải nhẫn nhịn một chút."

Giờ Thẩm Lãnh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Đến ngày hôm sau, đột nhiên lại có tin tức truyền đến, có thích khách vào trong đại doanh thủy sư, đánh phó đề đốc Tuần Hải Thủy Sư Vương Căn Đống trọng thương, còn đánh Đỗ Uy Danh và Vương Khoát Hải vừa mới thăng lên tướng quân ngũ phẩm trọng thương. Lần này, tất cả những người năng chinh thiện chiến trong thủy sư đều bị thương, hết người này đến người khác được đưa vào hành cung để thái y chẩn trị.

Trong lúc nhất thời, cả trong ngoài thành Triêu Dương nhân tâm hoảng sợ, thích khách kia được hình dung là lên trời xuống đất không gì không làm được, mà âm mưu luận giả lại chĩa mũi nhọn về phía đại tướng quân Bùi Đình Sơn.

Người bên cạnh bệ hạ có thể phái đi, ngoại trừ tám ngàn cấm quân, tướng quân Hạ Hầu Chi ra, chỉ còn có đám người đề đốc Tuần Hải Thủy Sư Thẩm Lãnh, ngoài những người này ra, binh lực đông cương, tất nhiên đều ở trong tay Bùi Đình Sơn.

Thẩm Lãnh trọng thương, người dưới trướng hắn lại lần lượt bị trọng thương, hiện giờ người có thể điều binh khiển tướng bảo vệ bệ hạ chỉ còn lại có một mình Hạ Hầu Chi.

Có người thậm chí còn quả quyết, những chuyện này nếu không phải Bùi Đình Sơn sắp xếp người làm, hắn ta sẽ ăn quả cân.

Trong hành cung, Thẩm Lãnh liếc nhìn Vương Căn Đống: "Sao các ngươi cũng đều bị trọng thương?"

Vương Căn Đống thở dài: "Phụng chỉ trọng thương, không dám không bị thương."

Mấy người đều quấn băng vải trên người, nhưng mà cũng không phải thật sự bị thương. Những chuyện này đều là do bệ hạ sắp xếp, ngoại trừ Cổ Lạc thật sự bị trọng thương ra thì tất cả những người khác đều là giả.

"Rốt cuộc là bệ hạ muốn làm gì?"

"Bệ hạ không nói, ai có thể đoán được?"

Mấy người đều có chút buồn bực, chỉ là buồn bực cũng không có cách nào.

Theo người ở bên ngoài thấy, người của viện Thái Y ra ra vào vào bận túi bụi, máu loãng hắt ra ngoài từng chậu từng chậu một, mọi người tuỳ tiện suy nghĩ cũng có thể nghĩ được thương thế của mấy vị kia nặng cỡ nào, hơn nữa thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam vẫn luôn dẫn người tuần tra ở bên ngoài, nghe nói còn có một thiên bạn vị phủ Đình Úy hấp hối, bầu không khí ở thành Triêu Dương quỷ dị đến mức làm cho người ta có chút không chịu nổi.

Liên tục có người dâng tấu, mời bệ hạ về thành Trường An.

Bệ hạ nói, trẫm còn chưa đi đảo Tiên Các cầu phúc cho bách tính Đại Ninh, nếu trẫm không đi, còn nghĩ là trẫm sợ, trẫm làm thiên tử nói là làm ngay, trẫm nói đi đảo Tiên Các thì đi đảo Tiên Các, ngày kia sẽ đi!

Trà lâu.

Lần này Lý Tiêu Nhiên không mời người đến, chỉ cùng Tuần Trực hai người ngồi đối diện nhau.

"Bên phía Bùi Đình Sơn có buông lỏng." Tuần Trực nhìn về phía Lý Tiêu Nhiên: "Hôm qua ta lại gặp Tiêu Miên Hồ một lần, hắn nói gần đây Bùi Đình Sơn ngày ngày nổi giận, đánh mấy hạ nhân, còn ném một món đồ ngọc bệ hạ ban cho lão ta, người của chúng ta sắp xếp ở trong phủ Bùi Đình Sơn cũng đã báo cáo với ta, quả thật là như thế. Tiêu Miên Hồ còn nói Bùi Đình Sơn đã sắp không gánh vác nổi rồi, hôm qua còn nhắc với hắn tình hình bên phía hoàng hậu..."

Tuần Trực cười cười: "Chúng ta vốn cũng không muốn để Bùi Đình Sơn động thủ, chỉ là khi chúng ta động thủ Bùi Đình Sơn có thể ngồi yên không quan tâm là đủ."

"Đảo Tiên Các đã bố trí xong rồi?" Lý Tiêu Nhiên hỏi một câu.

"Bố trí xong rồi." Tuần Trực cười nói: "Cấm quân của bệ hạ không dám rời khỏi hành cung, thế mà Bùi Đình Sơn lại để cho Tiêu Miên Hồ dẫn người bố phòng tuần tra ở đảo Tiên Các, ngài nghĩ đây là Bùi Đình Sơn có thái độ gì? Chúng ta còn cần Bùi Đình Sơn người này, thế tử điện hạ còn nhớ tại sao trước đây không vào Trường An được không?"

Sắc mặt Lý Tiêu Nhiên tái đi: "Tại sao tiên sinh lại nhắc đến chuyện này?"

"Bởi vì thời điểm điện hạ hãnh diện sắp đến rồi. Năm đó là Bùi Đình Sơn mang theo chín ngàn Đao Binh chắn ngang ở ngoài thành Trường An ngăn cản điện hạ, như vậy thì lần này sẽ để cho Bùi Đình Sơn tự mình dẫn Đao Binh hộ tống điện hạ vào thành Trường An. Người của Thiền tông thường ra rả nói về nhân quả luân hồi, hóa ra cũng thật sự có nhân quả luân hồi. Bệ hạ chết, Bùi Đình Sơn khó thoát khỏi liên quan, cho dù lão ta chỉ là bỏ mặc không quan tâm thì cũng khó thoát tội trạng này, biện pháp duy nhất chính là liên thủ với điện hạ, lão ta suất lĩnh Đao Binh bảo vệ điện hạ vào Trường An, hộ giá có công, tất nhiên cũng sẽ không người nào truy cứu chuyện bệ hạ gặp thích khách, bởi vì điện hạ không truy cứu, vậy thì ai còn có thể truy cứu? Tất nhiên Bùi Đình Sơn biết rõ đạo lý này, với lão ta mà nói cũng không nhiều lựa chọn, hiện giờ bệ hạ muốn động đến lão ta, hiện tại bất động, sau khi về Trường An tất động, chẳng lẽ Bùi Đình Sơn còn muốn ngồi chờ chết?"

"Thái tử thì sao?" Lý Tiêu Nhiên bỗng nhiên nhìn về phía Tuần Trực: "Tiên sinh là ân sư của thái tử, cũng là thượng khách của hoàng hậu nương nương, ta vẫn luôn cảm thấy, tiên sinh là đang lên kế hoạch cho thái tử, chứ không phải ta."

"Thái tử?" Tuần Trực lắc đầu: "Ta nhớ ta từng nói chuyện với điện hạ, lúc trước điện hạ hỏi ta tại sao không nhập sĩ, ta nói nhập sĩ lớn nhất chẳng qua cũng như Mộc Chiêu Đồng, ta không thèm, khát vọng trong lòng ta tất nhiên cũng sẽ không tuỳ tiện nói lung tung, hoàng hậu lòng dạ đàn bà tầm nhìn thấp và còn ác độc như vậy, thế tử có nghĩ, ta an bài tất cả chuyện này cho hoàng hậu, nếu bệ hạ thật sự xảy ra chuyện, việc đầu tiên hoàng hậu sẽ làm là giết ta không?"

Lý Tiêu Nhiên gật đầu: "Phải."

Tuần Trực cười: "Nếu ta đã biết rất rõ hoàng hậu là ai, tại sao còn muốn cúc cung tận tụy vì bà ta... Thái tử nhu nhược, mẫu thân hắn nói cái gì thì chính là cái đó, mặc dù hắn kính trọng ta nhưng không bảo vệ được ta, vậy thì ta chỉ đành phải có lỗi với thái tử... Bệ hạ mà chết, bên đông cương này lập tức chiêu cáo thiên hạ, là hoàng hậu cùng thái tử hợp mưu hành thích vua soán vị, thái tử ở thành Trường An cũng ngồi không vững, cấm quân sao lại nghe hắn tùy ý điều khiển? Điện hạ ngài có tin không, trước đây đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật không mở cổng, lần này, nếu thế tử cùng Bùi Đình Sơn về Trường An, Đạm Đài Viên Thuật nhất định mở cổng. Mối quan hệ của Đạm Đài Viên Thuật và bệ hạ quá tốt, làm sao ông ta sẽ dễ dàng chấp nhận một người hành thích vua giết cha ngồi trên ngôi vị hoàng đế."

"Hai người khiến thế tử ôm hận trước đây, một là Bùi Đình Sơn, một là Đạm Đài Viên Thuật, sau này đều sẽ trở thành trợ lực cho thế tử đăng cơ, mặc kệ bọn họ có nguyện ý hay không, đều không thoát được. Lúc đó Bùi Đình Sơn mang Đao Binh ngăn cản điện hạ, sau này để lão ta đích thân hộ tống. Lúc đó Đạm Đài Viên Thuật đóng cổng không ra, sau này để ông ta đích thân mở cổng nghênh đón, thế đạo luân hồi, chuyện sảng khoái nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi." Tuần Trực cười nói: "Ta cũng biết, động thủ trên đảo Tiên Các, thế tử tất sớm có sắp xếp, bởi vì điện hạ và ta đều biết, tất nhiên không phải mấy trăm tử sĩ kia là có thể tùy tiện giết chết bệ hạ, nhưng ta không hỏi, thế tử cũng không cần nói, nếu sau này thế tử đăng cơ, ta nguyện nhập sĩ làm quan."

Ông ta đứng lên chắp tay, Lý Tiêu Nhiên thay đổi sắc mặt: "Đa tạ tiên sinh."

Y không nghi ngờ những lời này của Tuần Trực, bởi vì y biết hoàng hậu tất nhiên sẽ giết Tuần Trực, đây là lần đầu tiên hai người nói thẳng vấn đề, ngược lại trong lòng cũng là nhẹ nhàng không ít.

Mộc Chiêu Đồng đã già, sau này Tuần Trực làm đại học sĩ Nội các, Đại Ninh lo gì không mạnh?

"Tiên sinh nói đúng, quả thật ta còn có vài sắp xếp khác, trách thì trách bản thân bệ hạ mấy năm trước đã nói muốn đến đông cương, có vài năm để chuẩn bị, chỉ là tạm thời không tiện nói, đợi sau khi chuyện thành công rồi nói cho tiên sinh biết. Tiên sinh đại tài, nếu sau này ta vào làm chủ Trường An, tiên sinh sẽ là thủ phụ Nội các, tính toán của tiên sinh, ta cực kỳ khâm phục... Bùi Đình Sơn cũng vậy, Đạm Đài Viên Thuật cũng vậy, rõ ràng không làm gì cả, nhưng cuối cùng lại trở thành quân cờ trong tay tiên sinh, tuyệt diệu, tuyệt diệu!"

Bình Luận (0)
Comment