Tháng 7 đối với bách tính mà nói có chút đặc biệt, nhà nhà chuẩn bị giấy vàng, bởi vì trong tháng 7 có lễ Trung Nguyên, là ngày tế tổ tặng tiền giấy, cũng không biết là bệ hạ cố ý hay là vô tình, ông ta lựa chọn cầu phúc cho bách tính Đại Ninh ở Vĩnh Xương Đài trên đảo Tiên Các vào ngày này.
Vĩnh Xương Đài xây dựng vào thời Sở, đạo quán lầu các trên đảo Tiên Các cũng xây dựng vào thời Sở, chẳng qua là lúc đầu Sở hoàng ở thành Tử Ngự, cách đây vạn dặm xa xôi, Sở mấy trăm năm, chỉ có hai vị hoàng đế từng đến Bồng Lai, vốn nên là có ba vị, một vị khác đi đến nửa đường thấy chán, dứt khoát trực tiếp quay đầu trở về.
Đảo Tiên Các, là tên do Sở hoàng đặt.
Hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường cảm thấy không ổn, vì thế hạ chỉ đổi đảo Tiên Các thành đảo Kỳ Ninh, đổi đảo Tiên Ngọc thành đảo Vĩnh An.
Hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh nói thiên hạ vô tiên, vậy thì tất nhiên vô tiên, Tiểu Trương chân nhân Đạo tông trên núi Long Hổ cũng phải gật đầu đồng ý, như vậy trong Tiên Các đương nhiên cũng cũng không có thần tiên, tổ sư Đạo gia được thờ phụng trước đó bất đắc dĩ lui khỏi hàng tiên. Bệ hạ nói người phù hộ Đại Ninh không phải là tiên nhân, mà là biên quân của Đại Ninh.
Đến trước hoàng đế, Tiểu Trương chân nhân lên đảo Kỳ Ninh trước, tất cả bố trí ở đây đều vẫn phải dựa theo quy củ Đạo gia, khi nào bệ hạ lên núi, khi nào cầu phúc, đều phải được Tiểu Trương chân nhân tính đúng canh giờ.
Trên mặt Tiểu Trương chân nhân đeo một thứ kỳ lạ, giống như hai cái đít chai úp trên mắt vậy, có thêm vài phần đáng yêu, bước đi cũng có vài phần xuân phong đắc ý.
Nhìn rõ ràng rồi, tất nhiên là đắc ý.
Có lẽ bởi vì hai mảnh thủy tinh dày kia thật sự hơi nặng, thi thoảng gã còn phải lấy tay đẩy lên trên, cho nên liền có thêm vài phần khí chất học giả, có vẻ lão thành hơn, dáng vẻ thanh tú có vẻ lão thành như vậy, thật ra càng thú vị hơn.
Tiên Các Quán cũng bị đổi tên thành Kỳ Ninh Quán, vì thế Đại Ninh chỉ có hai đạo quán có chữ Ninh trong tên. Đối với quốc gia chèn ép thần quyền đến mức không có bao nhiêu tôn nghiêm như Đại Ninh mà nói, Đạo tông đã được tính là vinh hạnh đặc biệt. Ngẫm lại mấy năm trước khi Thiền tông mới vào trung nguyên cũng coi như được mến mộ muốn làm lớn làm mạnh, sau đó mới phát hiện người Ninh thật đáng sợ, không phải là bọn họ không có tín ngưỡng, mà là tín ngưỡng quốc gia này.
Đừng nói thu tiền nhang đèn, sau này người vào chùa miếu chỉ cần đăng ký là tặng dầu gạo, hạ giá suốt một thời gian cũng không hiệu quả thực tế, đặc biệt là còn mất mặt.
Trong Kỳ Ninh Quán có mười mấy đạo nhân, già trẻ lớn bé, nhìn đều có vài phần sợ hãi, dù sao bọn họ cũng không phải thường xuyên tiếp đãi đế vương quan lại, người sắp đến chính là hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh, lỡ như hầu hạ không tốt thì phải làm sao?
Tiểu Trương chân nhân đến đây, đối với bọn họ mà nói cũng là một kiểu cứu viện, tất cả dựa theo lời Tiểu Trương chân nhân căn dặn mà làm, nếu sai thì tất nhiên cũng là Tiểu Trương chân nhân sai.
Tiểu Trương chân nhân đến Kỳ Ninh Quán việc đầu tiên chính là triệu tập tất cả đạo nhân lại, ở chính điện đạo quán giảng một bài. Tuy rằng gã nhỏ tuổi nhưng địa vị cao, học thức cũng cao, mới đầu có lẽ còn có người không phục, nhưng điển cố Đạo gia gã nói lưu loát rành mạch, sau gần nửa canh giờ đã không còn người nào không phục.
Lúc chiều Tiểu Trương chân nhân trở lại hành cung gặp bệ hạ, câu đầu tiên bệ hạ hỏi gã là: "Khanh cảm thấy như thế nào?"
"Không thoải mái." Tiểu Trương chân nhân trả lời: "Không nhìn ra cái gì, nhưng chỉ là không thoải mái."
"Đạo nhân về đạo quán, tựa như trở về nhà, khanh lại cảm thấy không thoải mái, đó chính là có vấn đề rồi."
Hoàng đế: "Mắt nhìn rõ rồi, tại sao khanh lại không nhìn rõ, chỉ là cảm thấy không thoải mái lắm?"
"Thần muốn đến Kỳ Ninh Quán ở một đêm." Tiểu Trương chân nhân cúi người: "Ngày mai trước khi bệ hạ đến Kỳ Ninh Quán, thần lại trở về."
"Đi đi." Hoàng đế trầm mặc một lát: "Khanh từ núi Long Hổ đến, một đệ tử môn hạ cũng không mang theo, mấy đạo nhân trong cung Vị Ương đi theo lần này, khanh mang đi hết là được, cũng không thể thua khí thế, để cho đạo nhân trong Kỳ Ninh Quán cảm thấy khanh không phô trương."
Tiểu Trương chân nhân thầm nghĩ bệ hạ còn là một người chú ý phô trương? Ngẫm nghĩ, đây không phải nói thừa sao, đương nhiên bệ hạ phải là người chú ý phô trương.
"Khanh cũng không cần trở lại cùng trẫm đi Kỳ Ninh Quán, cứ ở trong Kỳ Ninh Quán chờ là được." Hoàng đế nói: "Vệ Lam, sắp xếp một số thị vệ theo chân nhân đêm nay vào ở trong đạo quán."
Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam lập tức gật đầu: "Thần sẽ đi chọn lựa nhân thủ ngay."
"Thỉ Chí Di Hằng chắc có manh mối?"
"Thần thất trách, tra đến hiện tại vẫn không thu hoạch được gì, người đó giảo hoạt đa đoan lòng dạ độc ác ngay cả mình đồng bạn đều giết chính là để che giấu hành tích, thần luôn phái người theo dõi đội thuyền của người Tang ở ngoài thành, cũng không có người nào tới gần."
"Đi làm việc cầu phúc ngày mai trước đã." Hoàng đế liếc mắt nhìn Vệ Lam một cái: "Việc lớn việc nhỏ, chỉ ở trong ngày mai."
Vệ Lam sắc mặt nghiêm nghị: "Thần biết."
Bất kể là ai, nếu muốn gây bất lợi cho bệ hạ, cơ hội duy nhất chính là khi bệ hạ cầu phúc trên đảo Kỳ Ninh vào ngày mai. Đảo Kỳ Ninh bao quanh bốn phía là nước và còn nhiều đá ngầm, ngư dân địa phương quen thuộc đều nói không có chỗ nào dễ lên bờ, không giống đảo Vĩnh An có địa thế tương đối bằng phẳng còn có bãi cát có thể lên bờ, phương thức an toàn nhất là từ đảo Vĩnh An đi cầu treo qua, cầu treo lại hẹp, độ rộng chỉ có thể vừa cho hai người sóng vai đi, nhưng lại không thể có quá nhiều người đồng thời đi qua, nếu không sẽ có nguy hiểm sụp đổ.
Nơi này giống như một nhà giam, một khi bị vây khốn, muốn ra được cũng không dễ dàng.
Tiểu Trương chân nhân mang theo mấy đạo nhân trong cung Vị Ương thành Trường An rời khỏi hành cung, lại trở lại Kỳ Ninh Quán một lần nữa, đạo nhân trong quán vừa mới thở phào một hơi lại căng thẳng thần kinh, đành phải hết sức cẩn thận ứng phó với vị tiểu đạo nhân tuổi nhỏ nhưng chức to này.
Vệ Lam phân công đến mười hai thị vệ đại nội, bố phòng ở ngay trong ngoài viện của Tiểu Trương chân nhân, cho dù là đạo nhân trong Kỳ Ninh Quán cũng không thể tuỳ tiện tới gần chứ nói chi là ra vào. Nhưng mà Tiểu Trương chân nhân cũng không bớt lo bao nhiêu, hơn nửa đêm còn đi lại trong quán, tựa như cảm thấy bích hoạ tinh mỹ, cũng cảm thấy tượng gỗ chạm trổ không tệ, nhìn rất cẩn thận.
Nhưng mà vẫn không nhìn ra nguyên cớ.
Ngày hôm sau trời vừa sáng đại đội cấm quân đã đến đảo Vĩnh An trước một bước, trong trong ngoài ngoài trái trái phải phải tất cả đều là binh lính cấm quân áo giáp sáng loáng, tất cả đường đi gần như đều bị phong kín, nhưng mà bệ hạ lại yêu dân, cho nên không cho phép cấm quân ngăn cản bách tính đến gần, hai bên đường đều là ngư dân địa phương chờ xa giá bệ hạ đến, nhìn ai nấy cũng đều kích động đến tột đỉnh.
Người bình thường cả đời này có mấy ai có thể gặp hoàng đế? Tuyệt đại bộ phận người Ninh đều suy nghĩ giống bệ hạ, cho rằng trên đời vô phật vô tiên, thật sự nếu nói ra thì bệ hạ chính là phật, là tiên, là thần trong lòng bọn họ.
Trong xe ngựa, sắc mặt đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng có chút khó coi, đại học sĩ phu nhân thò tay ra nắm tay lão ta: "Lão gia đang sợ gì?"
"Sợ chứng kiến." Mộc Chiêu Đồng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt phu nhân: "Bà biết, hôm nay tất nhiên sẽ kiến chứng kiến cái gì, hôm qua người canh giữ đảo vẫn là Đao Binh, mới sáng sớm đã đột nhiên thay cấm quân..."
Đại học sĩ phu nhân trầm mặc một lát: "Nếu thật sự sẽ chứng kiến cái gì cũng là điều tất nhiên của lịch sử, Đại Ninh cho tới hiện nay, lịch sử cho tới hiện nay, lão gia cho tới hiện nay, không phải trùng hợp, không phải ngẫu nhiên, mà là tất nhiên, lão gia cũng không cần lo lắng quá mức."
"Không phải ta lo lắng, là sợ." Mộc Chiêu Đồng thở ra một hơi thật dài: "Năm đó ta muốn ngăn cản bệ hạ vào kinh, đó là ngăn cản, cho nên trong lòng không sợ hãi mấy, hôm nay sợ rằng chuyện phải chứng kiến sẽ không phải ngăn cản cái gì, mà là..."
Lão ta lại cúi đầu lần nữa, một lát sau nhắm mắt lại: "Phu nhân nói đúng, đây không phải ngẫu nhiên, thuận theo tự nhiên."
Bên cạnh ngự liễn của bệ hạ, tướng quân cấm quân Hạ Hầu Chi cầm trường sóc trong tay cưỡi ngựa đi theo, giáo của gã là đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật đích thân dạy. Trước đây rất lâu đại tướng quân đã từng nói Hạ Hầu Chi chỉ học đến năm phần giáo công của ông ta, giáo là thứ khí phách nhất trong các binh khí, đương nhiên chỉ có thể công, đại tướng quân nói Hạ Hầu Chi chỉ học được năm phần cũng không phải là nghĩa xấu, mà là khen ngợi, nửa câu sau của ông ta là... năm phần khác, ở trên ta.
Ở một bên ngoài khác ngự liễn, thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam thoạt nhìn vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là hôm nay lại mang theo ba thanh kiếm, hai bên hông mỗi bên đeo một thanh, phía sau lưng còn đeo một thanh, bộ dạng nhìn có vẻ hơi lạ.
Sáng sớm, chiến thuyền thủy sư đã phân phái ra một nhóm tiến vào hải vực, tuần du ở phụ cận đảo Tiên Các, nhưng mà tất cả mấy vị chủ sự của thủy sư đều bị trọng thương, điều này càng làm cho người ta lo lắng.
Sáng hôm nay sau khi thức dậy bệ hạ bỗng nhiên hạ một ý chỉ, đông cương Đao Binh rời ra ngoài đảo Vĩnh An trong phạm vi mười dặm, không có ý chỉ, không được đến gần.
Các triều thần vừa hoảng hốt vừa lo lắng, cũng vừa sợ hãi, bệ hạ đây là thật sự trở mặt với đại tướng quân Bùi Đình Sơn rồi. Bệ hạ cầu phúc ở đông cương, không cho phép đông cương Đao Binh đến gần, thể diện của đại tướng quân Bùi Đình Sơn bị bệ hạ xé tan nát rồi.
Tướng quân Đao Binh Tiêu Miên Hồ vốn phụ trách bố phòng ở trên đảo Vĩnh An, đảo Kỳ Ninh trực tiếp bị điều đi, cấm quét sạch những nơi có dấu người ở hai đảo một lượt giống như quét rác, xác định không có vấn đề gì mới phân công lại đội ngũ hộ vệ.
Một buổi sáng sớm, bệ hạ đã đánh Bùi Đình Sơn choáng váng.
Tất cả mọi người đều đang lo lắng Bùi Đình Sơn sẽ trở mặt tại chỗ, nhưng Bùi Đình Sơn lại mặt lạnh một đường đi theo ngự liễn của bệ hạ lên đảo, ai cũng nhìn ra khuôn mặt kia khó coi cỡ nào, nhưng lão ta lại kiềm chế được, nếu phẩy tay áo bỏ đi, sợ là hôm nay thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó, nhưng mà có vài người lại càng lo lắng hơn, Bùi đại tướng quân kiềm chế, chưa chắc đã không có mưu đồ.
Đao Binh lùi về phía sau mười dặm, trên hai hòn đảo chỉ có cấm quân.
Ngự liễn của bệ hạ dừng lại ở bên bờ, từ bên bờ đến đảo Vĩnh An có một cây cầu đá, cầu đá dài gần bốn trăm trượng, cũng khá rộng rãi, hai bên cầu đá là binh lính cấm quân gần như người kề sát người, phong như rừng, trụ như núi.
Bệ hạ từ trên ngự liễn bước xuống, bên cạnh một trái một phải là Vệ Lam và Hạ Hầu Chi, phía trước là ba mươi sáu giáo úy cấm quân thủ hạ thân tín của Hạ Hầu Chi tay cầm trường sóc, những người này đều là Hạ Hầu Chi tự tay dạy dỗ, ba mươi sáu ngọn giáo, có thể khai sơn, cũng có thể phá hải.
Phía sau thì là một đội thị vệ đại nội, tay không rời chuôi đao.
Bùi Đình Sơn mặt lạnh đi ở phía sau bệ hạ, sóng vai với lão ta thì là đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng, hai người liếc nhau một cái, sau đó lại phân tách tầm nhìn.
Bên ngoài Kỳ Ninh Quán, Tiểu Trương chân nhân ngồi trên bậc cửa vẻ mặt ưu sầu, mấy đạo nhân đi theo cũng không dám quấy rầy gã.
"Một đêm không ngủ, bệ hạ bảo ta nhìn rõ ràng, ta vẫn không nhìn rõ, trong trong ngoài ngoài Kỳ Ninh Quán không có bất kỳ khác thường gì, những đạo nhân kia cũng đều là người không biết võ nghệ, cho nên ở đây bình an vô sự?" Gã hỏi.
Gã còn không nhìn ra, đạo nhân thủ hạ đâu thể nhìn ra được.
Một đạo nhân có chút lo lắng nói: "Chân nhân không nhìn ra, nếu vô sự còn đỡ, nếu cóchuyện, chân nhân sẽ xui xẻo."
Ngụ ý là, bọn họ cũng sẽ xui xẻo theo.
Tiểu Trương chân nhân đang buồn bực, nghe xong lời này lại càng buồn bực: "Y phục mặc không đủ chỉnh tề!"
Tất cả mấy đạo nhân đều ngây người, thầm nghĩ cơn tức này chuyển lên người chúng ta rồi à?
"Theo ta đi tiếp giá." Tiểu Trương chân nhân đứng dậy, ngẫm nghĩ: "Thôi đi, cứ chờ ở cửa quán."
Gã lẩm bẩm một câu rất nhỏ: "Mấy năm trước bệ hạ đã định sẽ đến đông cương, những người đó có vài năm chuẩn bị, làm sao một chốc lát là có thể nhìn ra được, hôm nay nếu bệ hạ thực sự có tai nạn gì, chỉ sợ nhất mạch núi Long Hổ cũng sẽ đứt. Trước khi ta đến, sư phụ lại nói khí tượng núi Long Hổ và quốc vận Đại Ninh tương liên, chẳng lẽ sư phụ lại tính sai nữa?"
Trong cổ tay áo, ngón tay của gã không ngừng di động, tính đi tính lại, cũng không tính ra cát hung họa phúc.