Trên biển gió êm sóng lặng, bầu trời phong khinh vân đạm.
Thật là một ngày tốt để giết người... Không, thật là một ngày tốt để cầu phúc, dường như khi bệ hạ Đại Ninh muốn làm gì, ngay cả trời cũng phải nể tình.
Bệ hạ một thân long bào sải bước đi qua cầu đá, cầu đá bốn trăm trượng, đi qua đoạn đường này, chính là cầu Đại Ninh mưa thuận gió hoà, cái gọi là cầu phúc không phải từ bệ hạ thành tâm cầu nguyện là có thể được, mà là bệ hạ có ý niệm, cho nên mỗi một bước đều là đang cầu phúc, cho nên mỗi một bước bệ hạ đều đi rất trang trọng.
Chiến thuyền của Đại Ninh qua lại tuần tra bốn phía đảo Vĩnh An, thoạt nhìn vẫn ngay ngắn trật tự, cho dù không có đám người Thẩm Lãnh Vương Căn Đống chỉ huy, thủy sư cũng sẽ không biến thành năm bè bảy mảng.
Bệ hạ sắp đi cầu nguyện, trên một hòn đảo nhỏ ở cách đảo Vĩnh An vài dặm, thế tử Tín Vương Lý Tiêu Nhiên cũng đang cầu nguyện.
Trước mặt y không có đài cao, không có tế đàn, chỉ có một nắm nhang.
"Tử tôn bất hiếu Lý Tiêu Nhiên khấu lạy liệt tổ liệt tông Lý gia, những việc làm hôm nay, thực sự là bất đắc dĩ, mong liệt tổ liệt tông khoan thứ tội đồng tông tương tàn. Lý Thừa Đường cực kì hiếu chiến tham công, nếu năm rộng tháng dài, Đại Ninh chắc chắn nước không còn là nước, dân chúng không sống nổi, con vì giang sơn xã tắc Đại Ninh, vì con cháu đời sau Đại Ninh, vì thiên thu vạn thế, không thể không mạo hiểm, mong tổ tiên phù hộ."
Sau khi dứt lời y đứng dậy, đi đến chỗ cao, giơ thiên lý nhãn lên nhìn sang phía đảo Vĩnh An, Lý Thừa Đường một thân long bào kia đã đi qua cầu đá bắt đầu lên đảo, đi đến giữa sườn núi đảo Vĩnh An đó là cầu treo, từ cầu treo đi vào đảo Kỳ Ninh, nơi đó chính là phần mộ của Lý Thừa Đường.
"Tiên sinh, chuyện hôm nay, người đời sau sẽ đánh giá ta như thế nào?" Lý Tiêu Nhiên hỏi.
"Thế nhân sẽ không đánh giá điện hạ, sẽ chỉ mắng hoàng hậu ác độc, mắng thái tử bất hiếu."
Tuần Trực là thật tâm thật ý như thế, quả thật là ông ta đang lên kế hoạch vì Lý Tiêu Nhiên, tiếp xúc với hoàng hậu lâu sẽ biết đó là một nữ nhân tâm địa như thế nào, vì thanh danh của thái tử, tất cả những người tham dự việc mưu nghịch bất luận thân phận cao thấp nặng nhẹ, đều sẽ bị hoàng hậu diệt trừ từng người một, tất nhiên ông ta hiểu kết cục như thế nào.
Tuần Trực lại trời sinh tính tự phụ, ngay cả không mưu nghịch thì thái tử lên ngôi cũng là danh chính ngôn thuận, có tính khiêu chiến gì đáng nói?
Năm đó đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng muốn đưa Lý Tiêu Nhiên lên làm hoàng đế nhưng không làm được, nếu như ông ta làm được thì tự nhiên sẽ chứng minh ông ta mạnh hơn Mộc Chiêu Đồng nhiều. Ông ta có học thức có khát vọng, sau này vào làm chủ Nội các, vạn vạn dặm giang sơn Đại Ninh này chính là bàn cờ của ông ta, tất cả mọi người trong Đại Ninh đều là quân cờ trong tay ông ta.
"Mong sau ngày hôm nay, Đại Ninh Vĩnh Xương."
Lý Tiêu Nhiên thầm nói một câu, sau đó nhấc tay lên.
Ở phía sau y có mấy tên tử sĩ áo đen chỉ chờ ra lệnh một tiếng.
"Lý Thừa Đường sai là sai ở quá tự tin, ông ta tưởng là đang nắm hoàng quyền Đại Ninh, cũng tưởng là mình tính toán không sót lọt, trước giờ ông ta cũng không coi bất cứ người nào là đối thủ, gương mặt vĩnh viễn cao cao tại thượng như vậy. Mấy năm trước ta biết ông ta muốn đông hành đã bắt đầu lên kế hoạch, mà lên điểm bắt đầu kế hoạch ở Bình Việt đạo chứ không phải là đông cương, ai có thể nhìn thấu chút gì? Ngay cả là lúc mấy người Hàn Hoán Chi, Thẩm Lãnh bọn họ ở Bình Việt đạo điều tra, trong lòng ta hoàn toàn không có gợn sóng, bởi vì ta biết bọn họ sẽ chẳng biết tra được cái gì cả, nhiều nhất chỉ có thể tra được đến quốc sư mất nước của Lâm Việt quốc kia."
Lý Tiêu Nhiên thở ra một hơi thật dài: "Ta mưu ở Bình Việt, mưu ở nam cương, duy chỉ có không mưu ở Bùi Đình Sơn. Tiên sinh, sợ là ngươi cũng cho rằng ta đến đông cương là muốn nhìn sắc mặt Bùi Đình Sơn làm việc? Không, ta đến đông cương, chỉ là đang ngồi chờ hạ một bước cờ cuối cùng."
Y nhìn về phía bầu trời: "Thế nhân đều nói ta bất cần đời, nói ta yếu đuối, còn nói ta xui xẻo. Năm đó nếu ta vào được thành Trường An sẽ là ngôi cửu ngũ, nhưng cánh cổng kia đã chặn ta lại, ta liền chỉ là nhàn tản thế tử cũng chính là một trò cười, ngay cả phụ thân ta cũng mắng ta si tâm vọng tưởng, thậm chí tình thân dần dần lạnh nhạt. Cho đến bây giờ, sợ là ông ấy đã không nghĩ ta là con trai của ông ta, cũng không sao cả, ông ấy vẫn là phụ thân ta, ta trèo lên đế vị, ông ấy là thái thượng hoàng."
Y quay đầu lại nhìn về phía Tuần Trực: "Không phải tiên sinh hỏi ta lên kế hoạch chỗ nào sao? Hôm nay ta sẽ nói rõ hết với tiên sinh, lên kế hoạch đều ở đó."
Y buông cánh tay kia xuống.
Tử sĩ ở phía sau lập tức châm lửa, khói đen nhanh chóng bốc lên.
Giờ này khắc này, bệ hạ vừa mới đi lên Vĩnh Xương Đài.
Lý Tiêu Nhiên giơ thiên lý nhãn nhìn về chỗ cao nhất trên đảo Kỳ Ninh, thì thào nói: "Ngươi hãy tận chút lòng thành cuối cùng vì Đại Ninh đi, ngươi cầu phúc cho Đại Ninh, trẫm... niệm tình ngươi một ít ưu đãi, nhưng nỗi nhục nhã năm đó làm sao trẫm có thể quên, sẽ không cho ngươi toàn thây."
Đảo Kỳ Ninh là một hòn đảo đơn độc, chỉ có một cây cầu treo nối liền với đảo Vĩnh An, cầu treo chật hẹp, chỉ có thể vừa hai người sóng vai đi qua, cho nên nếu bệ hạ bị bao vây ở trên đảo Kỳ Ninh, cứu binh muốn xông đến cũng không dễ dàng.
Huống hồ, cầu treo đã không còn nữa.
Lúc bệ hạ qua cầu treo nếu có người một đao chém đứt, tất nhiên bệ hạ sẽ ngã tan xương nát thịt, nhưng mà hai bên cầu treo đều có cấm quân và thị vệ đại nội thủ hộ, ai có thể đến gần?
Nhưng bệ hạ đã đi qua, thủ hộ hai bên cầu treo liền trở nên yếu mỏng hơn một chút, trên nóc nhà của Kỳ Ninh Quán đột nhiên ngói bay tán loạn, nóc nhà kia là đã bị người khác cải tạo, bên trong có không gian để người có thể ẩn nấp. Mấy năm trước Kỳ Ninh Quán phải trùng tu bởi vì xuống cấp, đây tất nhiên không phải chuyện gì đáng chú ý, mà việc trùng tu, là Lý Tiêu Nhiên đích thân lên kế hoạch.
Tử sĩ lật mái ngói lên, bắn mũi tên có đốt lửa ra rơi trên cầu treo, không bao lâu sau cầu treo liền bốc cháy.
Cầu treo cháy, bệ hạ không còn đường lui nữa.
Vĩnh Xương Đài là chỗ cao nhất trên đảo Kỳ Ninh, đài cao mười sáu mét, là một đài tròn, chia làm năm bậc, tầng dưới cùng đường kính khoảng gần trăm mét, tầng đáy này có hốc tối mở ra, tử sĩ từ bên trong lao ra.
Bệ hạ đứng ở chỗ cao Vĩnh Xương Đài, chỗ đó bày biện một cái bàn thờ.
Chỗ bệ hạ đứng bỗng nhiên rung lên, ngay sau đó một thanh kiếm từ vị trí bàn chân bệ hạ đâm ra, giống như rắn độc phun nọc, nhanh và còn hiểm hóc.
Nhưng chính vào giây phút này, bên cạnh bệ hạ thò ra một chân, đó là chân của Vệ Lam, chân đá vào trường kiếm, keng một tiếng, trường kiếm gãy, Vệ Lam che chở bệ hạ lui về sau mấy bước.
Trên đài cao gạch đá sụp đổ, thế mà tầng thứ ba lại sụp xuống, nếu không kịp lùi thì có thể bị vùi người bên trong.
Vệ Lam một tay đỡ bệ hạ trượt xuống đài cao, tử sĩ áo đen lần lượt lao ra khỏi chỗ bị sụp.
Trên một hòn đảo nhỏ khác, Tuần Trực giơ thiên lý nhãn nhìn, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi: "Điện hạ, nếu chỉ mấy trăm tử này sĩ, sợ vẫn giết không được bệ hạ, bên cạnh ông ta có Vệ Lam võ nghệ phi phàm, Hạ Hầu Chi lực địch vạn người, chỉ hai người đó bảo vệ cũng chưa chắc có thể có người đến gần."
"Đó chẳng qua là khởi đầu."
Lý Tiêu Nhiên cười cười, vẻ mặt ung dung tự tin.
"Lúc nãy ta đã nói, ta mưu đông cương, mưu Bình Việt đạo trước, những này tử sĩ đều là do những trung thần của Dương Ngọc ở Bình Việt đạo tìm giúp ta, cũng là bọn họ giúp ta huấn luyện, nỗi hận của bọn họ đối với Lý Thừa Đường không thể hóa giải, lợi dụng tốt nhất. Hàn Hoán Chi tra đi tra lại chẳng qua cũng chỉ tra được chút vụn vặt mà thôi, sát chiêu thật sự Hàn Hoán Chi liền nhìn cũng không nhìn thấu, nhưng mà ta cũng biết, chỉ dựa vào những tử sĩ võ nghệ không tầm thường này mà muốn giết Lý Thừa Đường vẫn hơi khó khăn một chút, cho nên ta mới mưu nam cương."
Đúng lúc này, bên phía đảo Vọng Hương xuất hiện ngàn buồm.
"Đó là đội ngũ của người nào?!"
Tuần Trực sắc mặt đại biến.
"Hải tặc, Hải Phù Đồ." Lý Tiêu Nhiên nói: "Mấy năm trước ta đã bắt đầu phái người tiếp xúc với Hải Phù Đồ, chính là mưu độc đảo này hôm nay. Dưới trướng Hải Phù Đồ có tám ngàn binh thiện chiến, nhưng chẳng lẽ bản thân hắn lại không hiểu, cho dù hắn thế lớn hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là hải tặc, nếu không có quý nhân giúp hắn, hắn vĩnh viễn cũng không trở mình được, đại hảo nam nhi dưới trướng còn có tinh binh chiến thuyền, ai không muốn một bộ giáp tướng quân? Ta đồng ý với hắn, nếu hôm nay giết Lý Thừa Đường, hắn sẽ là tướng quân."
Đó là sức hấp dẫn lớn lao.
"Lý Thừa Đường cũng là người thông minh, ông ta sợ mình bị người vây quanh trên biển, cho nên mới điều thủy sư của Thẩm Lãnh đến đông cương, tất cả mọi người đều tưởng là Lý Thừa Đường là muốn cho Bùi Đình Sơn hiểu đạo lý đừng động đến Thẩm Lãnh, đó thật sự quá nông cạn. Lý Thừa Đường quả thật tâm tư kín đáo, ông ta điều thủy sư đến trước, tất nhiên là có thể ngăn chặn Hải Phù Đồ, nhưng mà Thẩm Lãnh đã bị thương, mấy người lãnh binh của thủy sư đều bị thương, cho dù thủy sư thiện chiến cũng sẽ giống như ruồi không đầu không chặn được hải tặc đến gần đảo Kỳ Ninh, cho dù Thẩm Lãnh ở đây thì thế nào?" Lý Tiêu Nhiên cười nói: "Hắn ở đây cũng không ngăn được Hải Phù Đồ, bởi vì ta không chỉ có Hải Phù Đồ."
Ngàn buồm xuất hiện hết, tất nhiên không chỉ là tám ngàn hải tặc của Hải Phù Đồ.
Còn có người Tang quốc nữa.
Lý Tiêu Nhiên nói: "Thế tử người Tang ở trong thành Trường An kia là người có thể lợi dụng được, chẳng lẽ nào ta còn có thể quên hắn? Phụ thân hắn Triêu Lộ Vương chẳng qua chỉ khống chế một góc cảnh nội Tang quốc mà thôi, mưu đồ thống nhất Tang quốc, có lẽ tiên sinh tò mò vì sao ta biết rõ Mộc Chiêu Đồng đã là không còn ý chí chiến đấu mà vẫn muốn liên lạc với lão ta, là vì năm đó khi ta điều tra lão ta, bất ngờ điều tra ra phu nhân của lão ta lại là người Tang, tiên sinh không thấy thú vị?"
Tuần Trực nhìn khuôn mặt đầy tự tin và cũng bắt đầu đắc ý kia của Lý Tiêu Nhiên, sợ hãi từng hồi.
Đây thật sự là thế tử bị người ta cười nhạo hai mươi năm đó? Hai mươi năm nay, bao nhiêu người mắng y không làm việc đàng hoàng, bao nhiêu người mắng y là chuột chạy qua đường, bao nhiêu người trà dư tửu hậu nhớ ra sẽ châm chọc vài câu?
Lý Tiêu Nhiên mấy năm nay, là mưu thiên.
Kinh thiên đại cục.
"Sau này ta phái người theo dõi người tên là Anh Điều Liễu Ngạn trong Tứ Hải Các kia, phát hiện hắn thường xuyên âm thầm liên lạc với đại học sĩ phu nhân. Đại học sĩ ở trong Nội các mười ngày nửa tháng không về nhà, tất nhiên không biết, nhưng ta lại biết, vì thế đã tiếp xúc một chút, cũng tra rõ mười mươi gia thế của Anh Điều Liễu Ngạn. Phụ thân hắn Triêu Lộ Vương muốn làm hoàng đế Tang quốc, vậy thì ta liền cho hắn một lời hứa hẹn, giúp ta giết Lý Thừa Đường, ta phong Hải Phù Đồ làm đại tướng quân thủy sư, rồi phân cho hắn hai vạn chiến binh, đến Tang quốc hiệp trợ Triêu Lộ Vương." Y nhìn về phía Tuần Trực khóe miệng hơi cong lên: "Bây giờ tiên sinh biết tại sao Hải Phù Đồ lại liên thủ với ta chưa?"
Y vẫn không quen xưng trẫm, khi thì ta khi thì trẫm, có vẻ chẳng ra gì cả.
"Tất nhiên Hải Phù Đồ không tin ta, ta hứa cho hắn làm đại tướng quân, đương nhiên hắn nghi ngờ xong việc ta sẽ giết hắn, nhưng ta đồng ý với hắn không lên bờ không vào Trường An, chỉ ở trong đội ngũ của mình chờ ta, ta cho hắn thêm hai vạn binh, hắn thật sự sẽ dẫn theo đội ngũ này đi giúp Triêu Lộ Vương? Có mấy vạn tinh binh đó, chẳng lẽ hắn lại không muốn mình ở Tang quốc làm hoàng đế?" Lý Tiêu Nhiên chỉ chỉ vào ngực mình: "Ở đây có dã tâm, ai cũng có, chỉ cần là một nam nhân thì đều sẽ có, ta có thể lợi dụng những người này, cũng là bởi vì ta biết dã tâm của bọn họ là gì."
Tuần Trực nghe mà mặt biến sắc từng hồi, lúc trước từ đầu đến cuối ông ta luôn cảm thấy Lý Tiêu Nhiên là kẻ sa đọa không học vấn không nghề nghiệp, cả thiên hạ đều coi y là một trò cười, vậy nhưng y lại mưu nhiều đại sự như vậy, Tuần Trực không khỏi tự hỏi mình, nếu mình là Lý Tiêu Nhiên thì có thể làm tốt hơn không?
"Cho đến hôm nay." Lý Tiêu Nhiên lớn tiếng nói: "Mấy năm qua, rất nhiều người chết vì, mối thù của bọn họ sẽ cùng báo luôn trong hôm nay, ân của bọn họ, đợi sau này ta đăng cơ cũng sẽ trả, thiên thời địa lợi nhân hoà đều trong tay ta, Lý Thừa Đường ông ta dựa vào cái gì mà không chết!"
Câu nói cuối cùng này bất chợt nâng cao giọng, dường như chấn động đến mức mây trên trời cũng tản đi vài phần.
Đó là nỗi bất cam hai mươi năm, nỗi khuất nhục hai mươi năm, cơn phẫn nộ hai mươi năm, lòng thù hận hai mươi năm.
Ông ta dựa vào cái gì mà không chết!
Trên hải vực, chiến thuyền của người Tang và chiến thuyền của Hải Phù Đồ đón gió phá sóng mà đến, tính ra binh lực có ít nhất một vạn bốn ngàn đến một vạn năm ngàn người, thủy sư Đại Ninh đã bắt đầu chạy sang bên này chặn lại, nhưng dù sao cũng không phải toàn bộ thủy sư đều ở đây, người Tang cũng vậy, Hải Phù Đồ cũng vậy, bọn họ đều không lo lắng. Chiến thuyền không linh hoạt như con người, bọn họ chỉ cần có một phần ba số chiến thuyền lao qua đổ bộ lên bờ là được, vị trí nào ở trên đảo Kỳ Ninh có thể cập bờ, Lý Tiêu Nhiên đã phái người kiểm tra rõ ràng.
Thỉ Địa Lãng nhìn về phía Hải Phù Đồ đứng đón gió trên một chiếc thuyền lớn khác, khóe miệng vẽ ra một nụ cười lạnh. Hắn ta lại nhìn về phía một người Tang ở bên cạnh: "Chúng ta tình như tay chân, trận chiến hôm nay, giết Ninh đế, tên của chúng ta chẳng những sẽ lan truyền ngàn năm ở Tang quốc, ở Ninh địa cũng thế, nhưng nói ra thì ta không phục, điện hạ coi trọng ngươi, Triêu Lộ Vương cũng coi trọng ngươi, Thỉ Chí Di Hằng, hôm nay hãy thi thử, là ai chém được Ninh đế."
Thỉ Chí Di Hằng chau mày, nhìn hòn đảo phía xa, nắm chặt trường đao.