Tuần Trực tự hỏi mình, nếu ông ta là Lý Tiêu Nhiên, dựa theo lối suy nghĩ của Lý Tiêu Nhiên, cách làm Lý Tiêu Nhiên, những thứ Lý Tiêu Nhiên nắm trong tay để lên kế hoạch, liệu có thể làm tốt hơn Lý Tiêu Nhiên được không?
Đáp án dĩ nhiên là không thể.
Trên cơ sở này, Lý Tiêu Nhiên đã làm đến cực hạn, đây là một ván bài lớn, đánh cược Lý Thừa Đường trên hòn đảo đơn độc kia bị giết, đánh cược sau khi Lý Thừa Đường chết y có năng lực khống chế đông cương, điên cuồng và hoang đường, nhưng ngoại trừ đánh cược ra y còn có thể có cách gì khác?
Chỉ có thể mạo hiểm.
Dốc hết toàn lực giải quyết hoàng đế trước rồi nói, về phần chuyện sau đó, phó mặc cho số phận.
Cho nên Tuần Trực cúi đầu: "Điện hạ đại tài, ta không so kịp."
"Tiên sinh khen lầm rồi, sau này còn phải mong tiên sinh giúp ta."
"Hiện giờ ta đã có thể giúp thế tử, ta dẫn người đi ở tạo hỗn loạn trong bách tính."
"Đa tạ tiên sinh!"
Lý Tiêu Nhiên sáng mắt lên, lúc này vốn đã đang loạn, nếu khiến bách tính loạn thêm nữa thì tất nhiên là rất tốt, hiện giờ bách tính tụ tập ở chung quanh đảo Vĩnh An có chừng mấy vạn người, một khi bách tính loạn, chen chúc nhau, cấm quân điều động càng không thuận lợi hơn.
Tuần Trực mang theo hai tên tử sĩ thủ đi xuống đảo nhỏ, một tên tử sĩ trong số đó thấp giọng hỏi Tuần Trực: "Tiên sinh, chúng ta tạo hỗn loạn như thế nào?"
Tuần Trực lắc đầu: "Tạo hỗn loạn cái gì? Nhân lúc bây giờ đang loạn, rời khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt."
"Tại sao?" Thủ hạ cả kinh.
"Lý Tiêu Nhiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Tuần Trực vừa đi vừa nói: "Hắn đã làm đến cực hạn những gì có thể làm được, nhưng tuyệt sẽ không thành công, nếu hắn không điên cuồng như thế, hôm nay ta có an bài khác, giết hoàng đế, ổn quân tâm, chưa chắc là không thể... Nhưng hắn quá tự phụ, nghĩ là dựa vào tám ngàn hải tặc với mấy ngàn người Tang kia là có thể thành đại sự, thậm chí để làm hoàng đế mà còn hứa hẹn với man di, hứa hẹn với hải tặc, đây là phong phạm khí thế mà hoàng đế bệ hạ Đại Ninh nên có ư? Hắn chỉ là một kẻ điên, ta vốn nên nhìn rõ ràng, từ nhỏ bị chặn ở ngoài cổng thành Trường An hắn đã điên rồi."
Tử sĩ hiểu.
Đúng vậy, hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh, sao có thể thỏa hiệp với hải tặc? Sao có thể thỏa hiệp man di với nơi chật hẹp nhỏ bé Tang quốc kia?
"Hôm nay hắn có thể hứa với người Tang, ngày mai sẽ có thể hứa với người Hắc Vũ, nếu hắn leo lên đế vị, Đại Ninh mới nước không phải là nước, ta vốn muốn giúp hắn mưu đế vị, không phải mưu diệt quốc, nghĩ hắn vốn là một người bất tài, bất tài thì cũng thôi đi, vừa hay ta có thể phát huy tài trí năng lực trị lý quốc gia của mình, phụng một chủ bất tài mới là mục tiêu của ta, nhưng mà hắn là một kẻ điên, sau này chiến sự bắc cương hễ mà không cẩn thận là hắn có thể làm ra chuyện cắt đất bồi thường." Tuần Trực lắc đầu: "Hà tất đồng mưu nữa?"
Hai tên tử sĩ bảo vệ Tuần Trực tăng tốc rời đi, mà lúc này, Lý Tiêu Nhiên ở trên đảo nhỏ mặt cũng đã bắt đầu vặn vẹo vì kích động.
Y mặc kệ sau này, y chỉ cần hiện tại, giết hoàng đế, chỉ có giết hoàng đế.
Lý Thừa Đường chính là khúc mắc của y, là ác mộng của y, là nỗi ám ảnh cả đời y không dứt ra được, chỉ có Lý Thừa Đường chết thì y mới có thể an tâm, mới có thể kiên định, bắt nguồn từ nỗi khuất nhục hai mươi năm trước làm cho y bao nhiêu đêm không thể yên giấc, nhắm mắt lại, trong đầu đều là tiếng cười nhạo của người khác đối với y.
Từng cảnh từng cảnh hồi nhỏ đều hiện ra, phụ thân y chỉ vào y mắng chửi, vung gậy gỗ đánh vào lưng y, lúc không có người y ngồi xổm dưới gốc cây gào khóc, y nói chuyện với kiến kể ra nỗi ủy khuất của mình, y dùng dao gọt ra hai người gỗ, một là Lý Thừa Đường, một là Mộc Chiêu Đồng, sau đó dùng dao chém, dùng kim đâm, dùng lửa đốt, hy vọng một ngày nào đó mình ngủ dậy bỗng nhiên nhận được tin tức... Lý Thừa Đường đã chết!
Y ngồi ở bờ sông hết lần này đến lần khác muốn nhảy xuống, đứng ở trên vách núi cũng như thế, thậm chí y khao khát bị phụ thân đánh chết tươi cho xong.
"Ta sẽ là thiên cổ nhất đế, ta sẽ là thiên cổ nhất đế!" Lý Tiêu Nhiên đứng ở chỗ cao trên hòn đảo nhỏ ngửa mặt lên trời hô to: "Ta mới là chân mệnh thiên tử!"
Y liều mạng vung tay, giống như là trong tay có một thanh đao, có thể từng đao từng đao băm thây hoàng đế Lý Thừa Đường trên đảo Kỳ Ninh phía xa thành vạn đoạn, nụ cười gằn dữ tợn trên khóe miệng y, dường như thật sự nhìn thấy tay mình cầm một thanh Khai Thiên trường đao, một đao chém đảo Kỳ Ninh thành hai nửa.
Vĩnh Xương Đài, đảo Kỳ Ninh.
Thị vệ đại nội quây thành một vòng bảo vệ hoàng đế ở giữa.
"Bệ hạ, nơi này quá mức bắt mắt, có thể tạm lánh vào trong rừng." Thống lĩnh thị vệ Vệ Lam khuyên một câu.
"Không cần."
Hoàng đế đứng ở đó, nhìn tử sĩ chung quanh điên cuồng xông lên, nhưng trong ánh mắt chỉ có khinh miệt.
"Trẫm đứng ở đây, là cho bọn chúng hy vọng."
Có mấy trăm tử sĩ nấp ở trong Vĩnh Xương Đài và Kỳ Ninh Quán, giống như hoàn toàn không biết cái chết là gì, chỉ là từng đám từng đám một xông lên, sau đó từng kẻ từng kẻ một ngã xuống, lẽ nào hộ vệ bên cạnh bệ hạ còn có thể là giá áo túi cơm?
Tướng quân cấm quân Hạ Hầu Chi dẫn người từ bên trái giết sang bên phải, từ bên phải lại giết trở lại, trên trường sóc kia vết máu loang lổ, chiến trận do ba mươi sáu giáo úy và gã tạo thành giống như cối xay thịt, những kẻ gọi là tử sĩ tinh hãn Lâm Việt kia ở trước mặt bọn họ căn bản không chịu nổi một kích.
"Thần đã nói, chỗ nào đó không ổn, chỗ nào đó không thoải mái." Tiểu Trương chân nhân đứng ở bên cạnh bệ hạ đẩy đẩy cặp kính dày cộp lên: "Trên nóc nhà giấu người, ngầm mang sát khí, cho nên mới không thoải mái."
Hoàng đế thở dài: "Xem ra lúc này cuối cùng chân nhân cũng nhìn ra cái gì đó rồi."
Tiểu Trương chân nhân đỏ mặt lên: "Bệ hạ thứ tội."
Gã hỏi hoàng đế: "Bệ hạ, chúng ta làm sao đi xuống? Cầu treo đã bị hủy..."
Hoàng đế chỉ chỉ phương hướng hải tặc tới: "Bọn chúng lên đảo từ chỗ nào, chúng ta sẽ đi xuống từ chỗ đó."
"Hả?" Tiểu Trương chân nhân sắc mặt trắng nhợt: "Nghênh diện giết qua sao?"
Gã cúi đầu nhìn nhìn hai bàn tay trắng nõn của mình: "Vậy thì giết qua, thần không biết giết người, nhưng vẫn có thể cản mũi tên cho bệ hạ."
Hoàng đế cười ha ha: "Không tệ, không tệ! Trẫm chọn khanh làm quốc sư, khanh nguyện cản mũi tên cho trẫm, trẫm rất vui."
Lúc này, chiến thuyền của hải tặc và người Tang quốc đã đột phá phong tỏa của thủy sư Đại Ninh, dù sao cũng đến đột ngột, số lượng chiến thuyền thủy sư Đại Ninh tuần tra chung quanh lại không nhiều, trong lúc va chạm đâu còn có thể phòng thủ vững chắc, những tên hải tặc kia kẻ nào cũng đều giống như uống thuốc, người cần giết chính là hoàng đế đó, sao lại không hưng phấn.
Thuyền của bọn chúng dừng lại ở một bên đảo Kỳ Ninh, cách đảo nhỏ còn khoảng hơn mười mét thuyền lớn không thể đi qua, không đợi thuyền dừng hẳn, những tên hải tặc và người Tang này đã từ trên thuyền nhảy xuống, miệng ngậm đao bơi về phía đảo, đứng từ xa xa nhìn thật giống như thả sủi cảo vào nồi vậy.
"Bệ hạ, hay là tạm lánh một chút đi." Vệ Lam lại khuyên một câu.
"Có gì đáng lo lắng sao?" Hoàng đế quay lại liếc nhìn, bên cạnh có tảng đá sụp xuống, ngồi lên tảng đá: "Chân nhân, lại đây làm một bàn cờ."
Tiểu Trương chân nhân ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Cái này thì thần thật sự biết."
Hải tặc và người Tang hô hoán gào thét từ một bên đảo Kỳ Ninh bò lên, Hạ Hầu Chi giơ tay lau máu trên mặt, ngoảnh nhìn bệ hạ: "Bệ hạ, đợi đến khi nào?"
"Đợi đến khi tất cả đều lên." Hoàng đế ngữ khí bình thản trả lời một câu.
Hơn một vạn hải tặc và người Tang, tất cả đều đi lên?
"Bày trận!" Hạ Hầu Chi hét to một tiếng.
Toàn bộ binh lính cấm quân tản ra ngoài đánh chết tất cả tử sĩ đều rút lui trở lại, vây quanh hoàng đế bày một phương trận vòng tròn. Binh lính cấm quân có mấy trăm người, cộng thêm trên một trăm thị vệ đại nội, bên cạnh hoàng đế không đến năm trăm hộ vệ, mà cường đạo giết đến có hơn vạn người.
Bàn cờ ngang dọc mười chín đường, tiểu chân nhân dùng đá vẽ ngay trên mặt đất.
Hoàng đế tiện tay bóp mấy miếng gỗ vụn: "Ta lấy mảnh gỗ làm quân trắng."
Ông ta nhìn về phía Bùi Đình Sơn vẫn đứng ở bên cạnh mình: "Đại tướng quân, khanh lấy đá vụn làm quân đen, chơi một ván?"
Bùi Đình Sơn cười: "Vậy thần sẽ cùng bệ hạ chơi một ván."
Lão ta nhìn ra xa xa, hòn đảo nhỏ bốc khói đen kia: "Đao Binh của thần, lúc này hẳn là đã vây hòn đảo này."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Mấy ngày nay ủy khuất khanh rồi."
Bùi Đình Sơn cười: "Đâu có gì ủy khuất, thần vui vẻ trong lòng."
Hoàng đế không nghi ngờ, thần hạ không thay đổi.
Thật tốt đẹp.
Trước đây rất lâu rất lâu bệ hạ đã từng nói, ông ta chưa bao giờ tin bất cứ một người nào trong tứ cương đại tướng quân sẽ phản, cho dù là Bùi Đình Sơn.
Tu tu!
Tiếng tù và vang lên.
Chiến thuyền của thủy sư Đại Ninh từ sông lớn rời bến tiến vào hải vực, từng chiếc từng chiếc Vạn Quân, Phục Ba, nhìn bao la hùng vĩ như thế. Các binh sĩ trên chiến thuyền đã nín nhịn hết sức, chỉ còn chờ những kẻ kia chui vào chum, lúc này đại bộ phận hải tặc và người Tang đã xuống thuyền lên núi, người của thủy sư vây qua, ai có thể đi được?
Ở một bên khác, mấy vạn Đao Binh từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, ai cũng không ngờ, trong số bách tính vây xem bên cầu đá lại có hơn một nửa đều là Đao Binh, đám người tản ra, bên trong là từng chiếc từng chiếc khoái thuyền Con Rết trước đó được đám người che khuất, đều là trong đêm hôm trước chuyển từ thủy sư đến đây.
Đao Binh khiêng khoái thuyền Con Rết xuống nước, mười lăm cặp mái chèo khua lên, thuyền hướng về phía đảo Kỳ Ninh giống như bay trên mặt nước.
Còn có mấy ngàn Đao Binh đã vây kín hòn đảo nhỏ Lý Tiêu Nhiên đang đứng, một con chim sẻ cũng không bay ra được.
Trên đảo Kỳ Ninh, hoàng đế liếc nhìn Bùi Đình Sơn hạ cờ: "Bùi công tâm sự không yên?"
Bùi Đình Sơn cúi đầu: "Thần lo lắng."
"Trẫm còn không lo."
Bùi Đình Sơn nói: "Dù sao ở đây cũng chỉ có không đến năm trăm người."
"Đao của Bùi công đã già rồi?" Hoàng đế cười hỏi.
Bùi Đình Sơn khẽ hất cằm lên: "Đao của thần chưa già."
"Vậy thì trẫm sợ cái gì."
Hải tặc tràn lên, kẻ nào kẻ nấy vặn vẹo giống như ác ma.
"Nỏ!"
Hạ Hầu Chi ra lệnh một tiếng, liên nỏ do Đại Ninh Võ Công Phường tinh chế lập tức bắn tên nỏ ra ngoài, mấy tên hải tặc vừa mới thò đầu ra lập tức đã bị bắn ngã trên mặt đất, thi thể từ sườn dốc lăn xuống.
Hải Phù Đồ chọn một chỗ đứng lại, nhìn nhìn lên trên: "Cung tiễn thủ đi lên, xem xem mấy trăm người bọn chúng có thể cản hết mũi tên cho hoàng đế hay không."
Thỉ Địa Lãng từ bên cạnh y xông lên: "Ngươi bắn tên của ngươi, ta đi lấy đầu của Ninh đế!"
Hắn ta quay đầu lại liếc nhìn nhưng chưa phát hiện thấy Thỉ Chí Di Hằng, trong lòng nghĩ tên kia đi đâu rồi?
Trên bầu trời một mảng lông trắng rơi xuống, mũi tên lông vũ của hải tặc bay đến che trời phủ đất.
Bùi Đình Sơn đột nhiên đứng lên chắn trước người hoàng đế, nhưng hoàng đế lại thò tay ra kéo lão ta một cái: "Cờ vẫn chưa chơi xong."
Bịch một tiếng!
Một tấm cự thuẫn chắn trước người hoàng đế.
Một tiếng vang này cũng làm tiểu chân nhân giật mình, người cầm thuẫn là từ bên cạnh gã xông qua, người đó cao cao to to mặc một bộ đạo bào, là đạo nhân trong cung Vị Ương mà gã mang đến, bởi vì thị lực không tốt, trước đó gã cũng không xác nhận rõ những đạo nhân kia trông như thế nào. Thuẫn của người đó có thể ghép lại với nhau, trước đó đã giấu trong đạo bào của mấy người, người cầm thuẫn như một ngọn hùng sơn, một người một thuẫn che chắn bệ hạ và đại tướng quân kín mít không kẽ hở.
"Một tráng sĩ tốt!" Mắt Bùi Đình Sơn sáng lên: "Dũng sĩ từ đâu đến?"
"Vương Khoát Hải dưới trướng Thẩm tướng quân Đề đốc Tuần Hải Thủy Sư!"
Bùi Đình Sơn vừa nghe đến tên của Thẩm Lãnh liền hừ một tiếng.
Hoàng đế cũng không ngẩng đầu: "Thẩm Lãnh đâu?"
"Vừa mới đi rồi." Vương Khoát Hải gãi gãi đầu: "Không biết đã đi đâu."