Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 448 - Chương 448: Ăn Canh Không?

Chương 448: Ăn canh không? Chương 448: Ăn canh không?

Thẩm Lãnh không biết nên mở miệng như thế nào, ngoại trừ Trà gia ra hắn cũng chưa từng có ý muốn níu kéo một cô nương nào.

Lần này hơi khác một chút, tầm nhìn, võ nghệ, sự hiểu biết về biển của Hồng Thập Nhất Nương, cùng với đấu pháp lãnh đạo hải tặc xuất quỷ nhập thần của nàng ta đều khiến Thẩm Lãnh cảm thấy giữ nàng ta lại mới là chính xác. Tuy rằng một nữ nhân ở trong quân có nhiều bất tiện, nhưng bỏ lỡ một nhân tài như vậy hắn cũng cảm thấy đáng tiếc.

Từ trong hành cung đi ra, Thẩm Lãnh tiến cử mưu sĩ Đậu Hoài Nam của mình cho hoàng đế, cũng coi như là lại hoàn thành một tâm sự.

Đậu Hoài Nam không thích hợp làm việc ở trong thủy sư, mặc dù ông ta đang cố gắng thích ứng, nhưng ở trong quân tài năng của ông ta thi triển ra cũng chỉ được một hai phần mười mà thôi, nếu có thể vào triều đình, tốt nhất là có thể vào Nội các, đối với Đậu Hoài Nam mà nói mới là sân khấu lớn nhất, chỉ là ông ta lý lịch quá nông, ngay cả có Thẩm Lãnh tiến cử thì hoàng đế cũng không thể lập tức triệu ông ta vào Nội các, cho dù là quần phụ bình thường nhất trong Nội các, lý lịch của ông ta cũng kém khá nhiều.

Nhưng Thẩm Lãnh làm cho hoàng đế nhớ cái tên Đậu Hoài Nam này, vậy là đủ.

Trong một trà lâu thành Triêu Dương, Thẩm Lãnh có chút lúng túng, đây là lần đầu tiên hắn mời nữ hài tử không phải là Trà gia uống trà.

"Tướng quân có chuyện muốn nói?"

Vẫn là Hồng Thập Nhất Nương phá vỡ sự trầm mặc, cũng phá vỡ sự lúng túng trước.

Thẩm Lãnh: "Ặc... có."

Hồng Thập Nhất Nương hơi hất cằm lên: "Nếu là để ý ta, tướng quân vẫn là miễn mở miệng."

Thẩm Lãnh phun ngụm trà trong miệng ra: "Để ý ngươi? Ngươi hiểu lầm rồi, ta không để ý, không để ý, ngươi đừng nghĩ lung tung, ta thật sự không để ý ngươi."

Hồng Thập Nhất Nương: "..."

Thẩm Lãnh cũng không cảm thấy trong lời nói của mình có gì không ổn, theo hắn thấy không để ý chính là không để ý thôi.

"Cáo từ!"

Hồng Thập Nhất Nương đứng dậy muốn đi.

Thẩm Lãnh: "Cũng không phải không để ý, là..."

Hồng Thập Nhất Nương hừ một tiếng: "Biết ngay những người làm quan các ngươi đều là tâm tư như vậy, thấy ta xinh đẹp liền có tâm tư xấu xa, trước đó ta hỏi ngươi có phải đã để ý ta không, ngươi lại còn không dám thừa nhận, lúc này lại nói khác, thú vị?"

Thẩm Lãnh: "Ngươi hiểu lầm rồi... Ngươi xinh đẹp chỗ nào chứ."

Hồng Thập Nhất Nương: "..."

Thẩm Lãnh: "Thôi vậy, vẫn là nói thẳng đi, ngươi xinh đẹp hay không xinh đẹp ta không chú ý, chỉ là ta cảm thấy với bản lĩnh này của ngươi nếu còn lăn lộn giang hồ thì hơi đáng tiếc. Nếu ngươi không chê chức vị ta dành cho ngươi ở trong Tuần Hải Thủy Sư, những hải tặc thủ hạ kia của ngươi cũng đều sạch sẽ, vậy thì ta sẽ thu nhận hết. Chư quân các lộ Đại Ninh đều có đội ngũ thám báo, nhưng thủy sư vẫn chưa có, ta chiêu ngươi làm giáo úy thám báo thủy sư, ngươi có chịu không?"

Hồng Thập Nhất Nương: "Chẳng lẽ không phải nươi cố ý giữ ta lại, sau này tiện mưu đồ bất chính?"

Thẩm Lãnh: "Sư phụ ta y thuật cao siêu, lần sau ta dẫn ngươi đi khám thử."

"Khám cái gì?"

"Khám đầu óc." Thẩm Lãnh đứng dậy: "Nếu ngươi đồng ý gia nhập thủy sư, trong vòng ba ngày cho ta một tin tức, ba ngày sau ta đưa thủy sư xuất phát... Cho dù ngươi không suy nghĩ cho bản thân ngươi thì cũng suy nghĩ cho thủ hạ của ngươi, còn trở lại Lam Hải giết hải tặc? Người của ngươi chưa chắc bằng lòng."

Sau khi nói xong Thẩm Lãnh xoay người đi xuống trà lâu, tiểu nhị chào đón: "Gia, ngài xem ai trả tiền trà?"

Thẩm Lãnh: "Ai đi sau người đó trả."

Hồng Thập Nhất Nương vốn đang ngồi ở đó trầm tư suýt nữa thì ngã xuống đất.

Nàng ta vốn tưởng Thẩm Lãnh nói đùa, ai ngờ được Thẩm Lãnh thật sự không trả tiền.

Thẩm Lãnh ra khỏi trà lâu ngẩng đầu lên nhìn mây trắng lơ lửng trên bầu trời, tâm trạng đã tốt hơn một chút, nghĩ giờ này khắc này hẳn là tâm trạng của bệ hạ không tốt cho lắm, dù sao người mưu nghịch lại chính là cháu trai của ông ta. Nghĩ đến đây Thẩm Lãnh lại thờ dài một hơi, đi lên phía trước mấy bước bỗng nhiên nghĩ đến cũng không biết bên Bạch Sơn Quan như thế nào, vị anh hùng Đại Ninh nằm vùng ở Hắc Vũ quốc kia rốt cuộc là ai, lúc này có bình an.

Đi ngang qua một cửa tiệm trang sức do người nước ngoài mở ở thành Triêu Dương, Thẩm Lãnh nghĩ đã lâu chưa mua lễ vật cho Trà gia, lập tức đi vào, tiểu nhị là người Ninh, nhìn thấy có khách vào vội vàng nhiệt tình tiếp đãi.

"Gia, ngài muốn mua gì?"

"Trâm."

"Trâm ở bên này, trâm vàng, trâm bạc, trâm ngọc, cái gì cần có cũng có." Tiểu nhị hỏi: "Gia ngài muốn mua kiểu nào?"

Thẩm Lãnh: "Hoa lớn."

Cùng lúc đó, Bạch Sơn Quan.

Bạch Sơn ngăn cách Đại Ninh và Bột Hải quốc, chỉ có một cái khe núi có thể thông hành, Bạch Sơn Quan ngăn cách ở khe núi này, ở đối diện Bạch Sơn Quan khoảng hơn năm dặm còn có một tòa thành quan, có vẻ rất cũ kỹ, nhưng đó là biên quan của Bột Hải quốc, tên là Thánh Sơn Quan.

Người Bột Hải gọi Bạch Sơn là Thánh Sơn, bọn họ truyền tai nhau nói tổ tiên của đương kim Bột Hải vương chính là từ trong Thánh Sơn đi ra, mang theo thần huy giáng lâm, giải cứu vạn dân, sáng lập thiên hạ đệ nhất cường quốc Bột Hải quốc... Đương nhiên bọn họ cho rằng như vậy, ngoại trừ những triều thần hiểu chuyện có tầm nhìn ra, đại bộ phận bách tính Bột Hải quốc đều rất tin tưởng chuyện này.

Bột Hải vương còn tuyên bố Hắc Vũ quốc là đại quốc thứ hai trong thiên hạ, là nước phụ thuộc vào Bột Hải quốc, mà kẻ thù của Hắc Vũ, Đại Ninh là đại quốc thứ ba trong thiên hạ, nhưng cũng ngang hàng với đại quốc thứ hai, hai nước giao chiến với nhau có thắng bại, khi nào Hắc Vũ quốc chịu thiệt, bọn họ sẽ xuất binh đi hỗ trợ, dù sao cũng phải chiếu cố tiểu đệ có phải không.

Dù sao Bột Hải quốc lạnh lẽo khắc nghiệt, ngay cả người Hắc Vũ cũng lười đi chiếm.

Thời tiết quá lạnh, tốc độ hồi phục của vết thương trên chân Mạnh Trường An sẽ chậm hơn, cũng may trước đó đã hồi phục được kha khá rồi, thuốc trị thương của Sở tiên sinh cho gã thật sự linh nghiệm, ở Bạch Sơn Quan chỉ cần giữ ấm là không có vấn đề lớn.

Hàn Hoán Chi đã dẫn người đi tây bắc, Mạnh Trường An vốn cũng muốn đi, nhưng vẫn phải giao tiếp với Diêm Khai Tùng cho nên liền hoãn lại.

Diêm Khai Tùng được vinh dự đứng đầu đông cương bát đao tướng, là một bộ hạ được Bùi Đình Sơn tín nhiệm nhất cũng đắc ý nhất. Nghe đồn Diêm Khai Tùng tập võ rất muộn, lúc mười sáu tuổi mới bắt đầu, hắn là cô nhi, có một lần Bùi Đình Sơn xuất chinh trở về, nhìn thấy trong đống tuyết có một đứa trẻ choai choai đi như bay, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi, còn là tay không bắt thỏ, Bùi Đình Sơn cảm thấy là người tài có thể đào tạo, vì thế đã thu nhận.

Vậy nhưng lúc đó ngoại trừ Bùi Đình Sơn ra cũng không có mấy người xem trọng y, y tập võ hơi quá muộn, mười sáu tuổi, rất nhiều động tác đều đã không thi triển ra được, xương cốt đã cứng, hơn nữa đến độ tuổi này đã không có cách nào hoàn toàn bình tâm được.

Không một ai ngờ được, sau bốn năm tập võ Diêm Khai Tùng đã khiến người ta nhìn với cặp mắt khác, hai mươi tuổi theo Bùi Đình Sơn xuất chinh, một thanh khai sơn đao giết xuyên trận địa địch, lui tới ba lần.

Từ đó về sau càng không thể vãn hồi, nhiều lần lập kỳ công, được Bùi Đình Sơn nhận làm nghĩa tử.

Y cũng là nghĩa tử đầu tiên của Bùi Đình Sơn.

Mạnh Trường An vốn tưởng rằng sẽ rất khó tiếp xúc, dù sao cũng chen người ta xuống khỏi vị trí quan trọng như vậy, trong lòng gã mặc dù không có ý áy náy nhưng cũng cảm thấy có chút không tiện mở miệng, nhưng mà thật không ngờ là ngày gã đến thì Diêm Khai Tùng đã đặt hết đồ đạc ở trên bàn, căn dặn thủ hạ một câu sau này lấy quân lệnh của Mạnh tướng quân làm chuẩn không thể làm trái, nếu để ta biết ai không tôn tướng lệnh, không tuân thủ quân luật, ta từ thành Triêu Dương cũng phải đến đây chém đầu kẻ đó.

Sau khi nói xong câu đó, y chỉ dẫn theo vài ba thân tín tùy tùng rời đi.

Tiêu sái đến bất ngờ.

Ngược lại Mạnh Trường An cũng hơi ngại.

Thành Triêu Dương.

Thẩm Lãnh mua được cái trâm lớn hoa đúng ý nên rất vui thích, sau khi ra khỏi cửa thở phào một hơi chuẩn bị trở về thủy sư, liếc mắt liền nhìn thấy Hồng Thập Nhất Nương dẫn theo đám hải tặc kia tìm một tửu lâu rồi đi vào, trong lòng hắn tò mò, vì thế cũng lặng lẽ vào tửu lâu, ngồi xuống chỗ xa hơn một chút.

Hồng Thập Nhất Nương gọi một bàn rượu và thức ăn thịnh soạn, xách một bình rượu mở ra bộp một tiếng: "Hôm nay là lần cuối cùng ta uống rượu, mọi người hãy cùng ta uống nhiều một chút. Ta đã nói sau khi giết Hải Phù Đồ sẽ cai rượu, tuy rằng ta không phải nam tử hán đại trượng phu nhưng cũng nói lời giữ lời."

Rót cho mỗi người một bát rượu, sau đó quay đầu lại căn dặn tiểu nhị: "Món ăn ta bảo ngươi nấu riêng đó làm nhanh một chút."

Tiểu nhị vẻ mặt tò mò, sau đó gật đầu, khuôn mặt kia thoạt nhìn cũng méo mó. Thẩm Lãnh nghĩ là món ăn gì khiến cho gã ta phản ứng mạnh như thế? Lát nữa lén đi xem thử, nếu như ngon, trở về làm cho Trà gia ăn.

Hồng Thập Nhất Nương bưng một bát rượu lên: "Bát rượu này, ta kính mọi người mấy năm nay không xa không rời, các ngươi gọi ta một tiếng đại đương gia, ta lại để các ngươi sống khổ sở mấy năm nay, ta xin lỗi các ngươi."

Sau khi nói xong liền ngửa cổ uống cạn.

Sau đó lại rót đầy một bát: "Bát rượu này, ta kính mọi người mấy năm nay giữ vững bản tâm. Ta biết phiêu bạt ở trên biển vất vả cỡ nào, mặc dù mọi người khó khăn đến thế nào cũng chưa từng nghĩ làm chuyện thương thiên hại lí, ta kính mọi người trung nghĩa!"

Sau đó lại uống cạn.

Nàng ta rót đầy bát rượu thứ ba: "Bát rượu này, ta kính mọi người đều là người lẻ loi hiu quạnh giống như ta, phụ mẫu của chúng ta đều chết trong tay Hải Phù Đồ, hôm nay Hải Phù Đồ vừa chết, cho dù không phải là Hải Phù Đồ kia, nhưng cũng coi như đã báo được thù lớn, kính mọi người!"

Bát rượu thứ ba cũng cạn.

Nàng ta muốn rót bát thứ tư, lão hải tặc kia che mặt: "Đại đương gia, người muốn một mình uống hết rượu thì cứ việc nói thẳng."

Hồng Thập Nhất Nương phì một tiếng: "Hôm nay rượu có đủ."

Lão hải tặc thở dài: "Là sợ người uống nhiều sẽ hại sức khỏe, bây giờ ân oán đã xong, người cố gồng mình giờ đột nhiên nới lỏng, còn uống như vậy nữa, không có chuyện mới là lạ. Chúng ta đều xem người như huynh đệ, chúng ta cũng trân trọng tình nghĩa này, không cần nói nhiều gì, sau này đại đương gia đi đâu ta vẫn đi theo đến đó."

Mắt Hồng Thập Nhất Nương hơi đỏ lên: "Nếu... tòng quân thì sao?"

Lão hải tặc ngẩn ra: "Đại đương gia người vừa nói gì?"

"Đề đốc Tuần Hải Thủy Sư tướng quân Thẩm Lãnh đã tìm ta, nói hy vọng ta mang theo các ngươi gia nhập thủy sư của hắn."

"Phải làm binh sao?"

"Có phải làm binh sẽ phải chịu quản chế hay không..."

Hồng Thập Nhất Nương cảm thấy buồn bã: "Các ngươi yên tâm, cho dù là vào thủy sư có ta bảo kê các ngươi, cũng sẽ không khiến các ngươi bị ức hiếp."

Lão hải tặc: "Không phải, đương gia hiểu lầm rồi, chúng ta rất vui, nếu chúng ta bị quản chế à, sau này người sẽ không thể tùy tiện ức hiếp chúng ta nữa."

"Đúng vậy đúng vậy, có người quản đương gia rồi, thật hạnh phúc quá."

Hồng Thập Nhất Nương: "..."

Thẩm Lãnh ngồi ở xa xa cũng không nhịn được nữa, phụt cười một tiếng.

Hồng Thập Nhất Nương quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh cũng ngại giả vờ tiếp, đi tới chào hỏi: "Đói bụng rồi, vốn định tìm đại một chỗ ăn mấy miếng, ai ngờ trùng hợp như vậy, mọi người đều ở đây à..."

Hồng Thập Nhất Nương: "Ha ha."

Thẩm Lãnh lúng túng.

Đám hải đạo lần đầu tiên gặp quan lớn như vậy, dù sao cũng là quan to tòng tam phẩm, thật không phải tùy tiện là có thể gặp được, ai nấy đều có chút mất tự nhiên, Thẩm Lãnh nói chuyện với bọn họ một lát sau mọi người mới thả lỏng hơn.

Đúng lúc này tiểu nhị nhíu mày bưng một cái thố đi lên, sau khi đặt xuống liền xoay người đi, giống như chạy trối chết.

Thẩm Lãnh tò mò, thầm nghĩ đây tám phần chính là món ăn đặc biệt gì đó, nhìn kỹ một chút, chẳng qua là trứng gà luộc mà thôi.

"Cái này là trị bệnh cũ của ta." Lão hải tặc vẻ mặt ngượng nghịu: "Ta quanh năm phiêu đãng ở trên biển cho nên mắc bệnh ho dai dẳng, đã lâu cũng chưa chữa khỏi, nhờ người hỏi thăm một chút, nói là trứng gà luộc nước tiểu đồng tử có thể chữa được, đương gia vẫn luôn nhớ chuyện này, mỗi lần lên bờ đều sẽ tìm người luộc cho ta ăn."

Ông ta nhón một quả trứng gà đưa cho Thẩm Lãnh: "Tướng quân ngài cũng ăn một quả?"

Thẩm Lãnh xấu hổ: "Không không không, ta không... Ta không thích ăn trứng gà."

Lão hải tặc cũng cảm thấy hơi lúng túng: "Không ăn à, vậy hay là húp ngụm canh?"

Thẩm Lãnh: "..."

Bình Luận (0)
Comment