Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 449 - Chương 449: Đột Biến

Chương 449: Đột biến Chương 449: Đột biến

Thủ hạ của Hồng Thập Nhất Nương chỉ có trên dưới một trăm người, nàng ta cố chấp yêu cầu bất kể già trẻ đều giữ lại, nếu tòng quân thiếu một người cũng không được, hoặc là mọi người cùng đi hoặc là cùng ở lại. Thẩm Lãnh coi trọng nàng ta tài cán vì thế giữ lại, chỉ là tạm thời chưa sắp xếp vào đội ngũ thủy sư chính thức, dù sao những hải tặc này tuy rằng võ nghệ cá nhân không tầm thường, nhưng tính kỷ luật và huấn luyện đều kém quá xa.

Thẩm Lãnh cho Đỗ Uy Danh tạm thời huấn luyện bọn họ, đội ngũ thủy sư cũng đang làm công tác chuẩn bị cuối cùng để đi bắc cương, từ Điệu quốc vận chuyển tới lượng lớn vật tư, nếu không vận quá đi, lương thực bảo quản tốt đến mấy cũng khó tránh khỏi sẽ nảy mầm hoặc là mốc meo.

Hoàng đế ở hành cung triệu kiến Thẩm Lãnh, đây cũng là lần gặp mặt cuối cùng ở đông cương trước khi Thẩm Lãnh đi.

"Chuyện của Mạnh Trường An, khanh cũng không cần lo lắng quá nhiều." Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh: "Trẫm đã điều Diêm Khai Tùng về, chắc hẳn khanh biết dụng ý của trẫm."

Tất nhiên Thẩm Lãnh biết.

Diêm Khai Tùng thủ Bạch Sơn Quan nhiều năm vất vả công lớn, chưa từng nói mệt, điều y về đông cương nghỉ ngơi một thời gian là thứ yếu, chủ yếu là bởi vì hoàng đế muốn châm chọc Bùi Đình Sơn, thế cục đông cương này nói diễn kịch cũng là diễn kịch, nói châm biếm cũng là châm biếm thật.

Hoàng đế chưa từng hoài nghi lòng trung thành của Bùi Đình Sơn, nhưng bất mãn với thái độ của Bùi Đình Sơn, đây là hai chuyện khác nhau.

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần hiểu."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Trẫm biết đầu óc khanh linh hoạt, tất nhiên có thể hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm, chỉ là còn có một lớp ý tứ mà trẫm chưa từng nói với người khác, hôm nay sau khi nói khanh tất nhiên cũng không thể nói với người khác... Diêm Khai Tùng, là thông văn hạp trẫm đặt ở đông cương."

Thẩm Lãnh trong lòng cả kinh.

Lúc trước Bùi Đình Sơn sắp xếp Diêm Khai Tùng đến Bạch Sơn Quan, thông văn hạp bệ hạ đặt ở bên cạnh lão ta liền mất đi ý nghĩa, cho nên nhân cơ hội lần này hoàng đế điều Diêm Khai Tùng về, còn đề bạt y, ngay cả Bùi Đình Sơn cũng cảm thấy Diêm Khai Tùng bị ủy khuất, sau này Diêm Khai Tùng ở bên cạnh Bùi Đình Sơn cũng sẽ càng vững chắc hơn một chút.

Đế vương tâm thuật.

Không nghi ngờ là không nghi ngờ, nhưng chuyện nên làm nhất định vẫn phải làm, đây chính là đế vương.

"Mạnh Trường An sớm muộn gì vẫn trở lại bắc cương, đối với trận chiến bắc cương, làm sao trẫm có thể thiếu một viên dũng tướng như vậy." Hoàng đế uống một ngụm trà: "Để hắn ở Bạch Sơn Quan như vậy là nhân tài không được trọng dụng rồi, ngoại trừ chuyện trẫm mới vừa nói ra, về phần một lớp dụng ý khác, khanh có thể nghĩ đến không?"

"Là vì Võ Tân Vũ." Thẩm Lãnh trả lời: "Bệ hạ muốn để cho tướng quân Võ Tân Vũ tiếp nhận chức vụ bắc cương đại tướng quân phải không? Tạm thời điều Mạnh Trường An dời khỏi bắc cương, là để an lòng Võ Tân Vũ, đợi trước khi trận chiến bắc cương bắt đầu sẽ điều Mạnh Trường An về. Mạnh Trường An đã rời khỏi bắc cương mấy năm, đương nhiên không có khả năng tiếp nhận chức vụ bắc cương đại tướng quân nữa, như vậy không hợp lý, cho nên như vậy thì Võ Tân Vũ sẽ có thể hiểu nỗi khổ tâm của bệ hạ, cũng có thể vững vàng lãnh binh ở bắc cương."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Trẫm không có nhìn lầm khanh, Thẩm Tiểu Tùng dạy dỗ cũng tốt."

Thẩm Lãnh không nói gì nữa, chỉ cảm thấy người ủy khuất là Mạnh Trường An.

"Khiếm khuyết của Mạnh Trường An thật ra không phải khả năng nhìn đại cục gì, khả năng nhìn đại cục của hắn không thua kém Võ Tân Vũ, đương nhiên cũng không phải là lý lịch gì, trẫm dùng người trước giờ đều không nhìn những điều này, chỉ cần người đó phát huy hết tài năng... Thẩm Lãnh, trẫm biết khanh cảm thấy Mạnh Trường An bị ủy khuất, nếu trẫm nói với khanh, sau này trẫm định để cho hắn làm đông cương đại tướng quân, khanh còn cảm thấy ủy khuất không?"

Hoàng đế vốn không nên nói những lời này, đối với ai cũng không nên nói, nhưng lại nói với Thẩm Lãnh một cách tự nhiên đến như thế.

Thẩm Lãnh ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt vui vẻ.

"Trẫm không thể để hắn ở bên cạnh Bùi Đình Sơn vài năm được, nếu như ở thành Triêu Dương cùng Bùi Đình Sơn ngày ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp thì sẽ xuất hiện vấn đề gì đó. Bùi Đình Sơn tính tình bá đạo, Mạnh Trường An lại cao ngạo, không xảy ra chuyện mới là lạ, nhưng nếu tương lai trẫm định để cho hắn đến đông cương, vậy thì dù sao cũng phải làm quen trước, hắn quen thuộc nơi này, cũng để cho người ở nơi này quen thuộc hắn, cho nên Bạch Sơn Quan là lựa chọn tốt nhất. Ở Bạch Sơn Quan đi tây bắc có thể vào bắc cương luôn, cho dù là Bùi Đình Sơn tạo áp lực cho hắn, hắn cũng không khó xử nhiều."

"Ở đông cương vài năm, lại đến bắc cương theo trẫm xuất chinh, với năng lực công lao tích lũy của hắn tất nhiên không cần lo lắng, sau khi trận chiến bắc cương kết thúc, tính ra Bùi Đình Sơn cũng sắp bảy mươi tuổi rồi..." Hoàng đế liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đã yên tâm chưa?"

Thẩm Lãnh cười hì hì, giống như một đứa trẻ.

Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ tại sao mình lại giống như dỗ trẻ con vậy, còn lo lắng đến cảm xúc của tiểu tử này.

"Thần tạ bệ hạ."

"So với trẫm phong thưởng khanh, khanh còn vui hơn nữa."

Thẩm Lãnh vâng một tiếng: "Thẩm tiên sinh nói, ân cứu mạng lớn nhất, là thứ nhất, Mạnh Trường An và thần tình như tay chân, là thứ hai."

Hoàng đế cảm thấy vui mừng, nghĩ đây có lẽ là vận khí của Thẩm Lãnh, những năm tháng cơ cực ấy cũng không phải đều là khổ sở, nếu là lớn lên ở trong hoàng cung, tuy rằng cẩm y ngọc thực không có gió táp mưa sa, nhưng bản thân hoàng đế không có quá nhiều thời gian để chỉ dạy hắn, chỉ mong những hạ nhân khúm núm kia bầu bạn, Trân phi tất cả đều tốt nhưng tất nhiên sẽ cưng chiều, làm sao có thể bồi dưỡng được tính cách cứng cỏi dũng nghị như Thẩm Lãnh hiện tại.

Năm đó mình chính là bởi vì thuở nhỏ cách xa cung đình mới không giống những người khác.

"Khanh về đi." Hoàng đế đứng dậy trở lại bên bàn sách tiếp tục phê duyệt tấu chương: "Mấy năm nay tạm thời sẽ không có đại chiến gì khiến khanh liên lụy vào nữa, có Trang Ung ở bên nam cương trẫm cũng vững dạ, các vệ chiến binh diệt Cầu Lập cũng chỉ là vấn đề thời gian. Khanh làm quen đường thuỷ, làm quen lưu trình, trận chiến Hắc Vũ mấy năm sau, trẫm có thể giao lưng cho khanh rồi."

Thẩm Lãnh đứng dậy cúi đầu: "Thần, tạ bệ hạ tín nhiệm."

"Sau khi từ bắc cương trở về, khanh để Vương Căn Đống lãnh binh xuôi nam, trẫm cho khanh nghỉ phép nửa năm."

Hoàng đế không ngẩng đầu lên nhưng vẻ cưng chiều bên khóe miệng kia làm sao có thể kém hơn Trân phi.

"Vương Căn Đống về Điệu quốc, Cầu Lập vận chuyển lương thực rồi trở lại, nhanh nhất cũng phải nửa năm, khanh tính ngày, đợi Vương Căn Đống dẫn thủy sư trở về thì khanh đến Giang Nam đạo hội hợp là được... Mới tân hôn không bao lâu trẫm đã để ngươi đi phía nam, nói ra cũng có lỗi với Trà Nhi, nghỉ ngơi nửa năm ở Trường An ở bên nó nhiều chút... Tranh thủ mau chóng sinh cho trẫm một..."

Câu sinh cho trẫm đứa cháu trai này gần như thốt ra khỏi miệng.

Bản thân hoàng đế ngẩn ra.

"Sinh một tiểu tử mập mạp, nếu như trẫm thấy thích, sẽ tìm người dạy nó."

Thẩm Lãnh ngây ngô cười hì hì.

Chỉ biết vui vẻ, đâu có để ý vừa rồi trong ngữ khí của hoàng đế để lộ ra một chút tình thân.

Bắc cương.

Đại tướng quân Thiết Lưu Lê vẻ mặt lo lắng, nhìn về phía Võ Tân Vũ: "Ai có thể ngờ được trước khi lâm chiến lại xảy ra chuyện như vậy, Tang Bố Lữ lên ngôi, lập tức liền điều chỉnh thái độ đối với chúng ta, người Hắc Vũ đã gần như hơn một tháng không đến quấy rối, cho dù là chúng ta qua khiêu khích thì bọn họ cũng đóng cửa không ra."

Võ Tân Vũ thở dài, tất nhiên trong lòng cũng lo lắng.

Sách lược của bệ hạ đối với bắc cương không có vấn đề, nhìn xa trông rộng, kết quả là bên Hắc Vũ xảy ra vấn đề khiến ai cũng không thể khống chế được. Hãn hoàng Hắc Vũ đổi ngôi, Tang Bố Lữ kỳ tài vượt xa huynh trưởng của y, nếu từ nay về sau Hắc Vũ một lòng chuẩn bị chiến tranh, mấy năm sau hai nước giao thủ, thắng bại thật sự không thể nào xác định.

"Bệ hạ phái người đưa ý chỉ đến." Thiết Lưu Lê nói: "Phải thay đổi sách lược đối với Hắc Vũ rồi, từ hôm nay, ngươi nhiều sắp xếp người lẻn vào Hắc Vũ, không tiếc tiền, xem thử có thể mua chuộc thêm thủ lĩnh của bộ tộc nhỏ hay không. Bệ hạ nói công Hắc Vũ, công ở tâm, nếu không có gì bất ngờ Tang Bố Lữ cũng sẽ cải thiện mối quan hệ với những bộ tộc nhỏ này, nhưng người Hắc Vũ trời sinh tính cao ngạo, trong thời gian ngắn cũng không thay đổi được gì."

Võ Tân Vũ nói: "Thuộc hạ đã đang bắt tay vào làm rồi, sắp xếp người đi gặp thủ lĩnh các bộ tộc vốn thân cận với đời hãn hoàng Hắc Vũ trước, những người này khác với những thủ lĩnh bộ tộc bị chèn ép nhiều năm kia, bọn họ cho là hãn hoàng đổi người sẽ có lợi, cho nên ngược lại cũng không dễ mua chuộc, còn những người vốn thân cận thì lo lắng bị tân hãn hoàng chèn ép, sẽ càng dễ xuống tay hơn."

Thiết Lưu Lê ừ một tiếng: "Nghe nói Tang Bố Lữ còn có một tỷ tỷ, tính cách cương ngạnh, lúc trẻ cũng đã từng lãnh binh, cũng có chút uy danh trong quân Hắc Vũ, quan hệ của ả và Tang Bố Lữ cũng không quá tốt, có thể thử xem có lợi dụng được gì hay không."

Võ Tân Vũ gật đầu, trầm mặc một lát sau đó nhìn về phía Thiết Lưu Lê: "Đại tướng quân, việc này thuộc hạ cũng đã sắp xếp đi làm, hôm nay thuộc hạ muốn nói là chuyện Mạnh Trường An."

"Hửm?" Thiết Lưu Lê nhìn về phía Võ Tân Vũ: "Ngươi muốn nói gì?"

"Không công bằng với Mạnh Trường An." Võ Tân Vũ hít sâu một hơi: "Thuộc hạ biết tâm ý của bệ hạ, cũng biết tâm ý của đại tướng quân, nhưng mà..."

Thiết Lưu Lê khoát tay: "Các ngươi đều là nghĩa tử của ta, tất nhiên ta sẽ không thiên vị người nào, bệ hạ điều Mạnh Trường An đi Bạch Sơn Quan là có thâm ý khác."

Thiết Lưu Lê nói: "Ngươi cứ việc dốc toàn lực chuẩn bị cho trận chiến với Hắc Vũ trong mấy năm tới, không cần quản, cũng không cần suy nghĩ những chuyện khác."

Ông ta đứng lên: "Chắc ngươi rất rõ, trận chiến này đánh xong rồi, mấy trăm năm sau quốc vận Đại Ninh sẽ mạnh cỡ nào, về chuyện phân hoá các bộ tộc Hắc Vũ, ta cũng đang liên lạc với một vài người trong số đó, chúng ta đều tận tâm một chút, chớ phụ lòng bệ hạ."

Sau khi nói xong ông ta đứng dậy rời đi, Võ Tân Vũ tiễn ra ngoài đại doanh, gió lạnh thấu xương, nhưng trong lòng lại đầy lo lắng.

Khoảng thời gian tiếp theo hết sức bình thường, đến tháng mười thủy sư đưa tới rất nhiều vật tư, đối với bắc cương mà nói những thứ này rất quan trọng, mà lúc này bệ hạ cũng đã từ đông cương trở về thành Trường An. Đông cương đại tướng quân vẫn là đông cương đại tướng quân đó, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được, sau khi bệ hạ rời khỏi đông cương, Bùi Đình Sơn người này dường như đã thay đổi một chút, điều chính yếu nhất là, nhìn người có vẻ càng già nua hơn.

Cuối tháng mười thành Trường An đã rất lạnh, hoàng đế lại từ Tứ Mao Trai dọn về Đông Noãn Các.

Đại Phóng Chu thật cẩn thận bỏ thêm chút than vào lò sưởi trong phòng, không để cho một chút bụi than nào bay lên. Mùa này khí hậu khô hanh, có lúc bệ hạ sẽ bị ho, việc mà tổng quản nội thị là y có thể làm chính là để cơ thể bệ hạ đừng xảy ra chuyện gì.

Bỏ thêm than, y nhẹ nhàng đi qua một bên đứng, không dám gây tiếng động quá lớn, sợ quấy rầy bệ hạ suy nghĩ.

Hoàng đế để tấu chương trong tay xuống, nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tính thời gian chắc thủy sư cũng sắp từ bắc cương về rồi. Hôm qua vừa mới nhận được tin tốt Trang Ung gửi về, hắn đã mang binh bao vây quốc đô Cầu Lập, nếu không có gì bất ngờ, tháng sau sẽ có tin tức tốt hơn nữa gửi về, diệt Cầu Lập, nam cương thái bình vững chắc, trẫm cũng vững dạ một chút."

Đại Phóng Chu cười nói: "Trang đại tướng quân thật sự là tài giỏi."

"Người do trẫm dạy ra."

Hoàng đế cười đắc ý, nghĩ không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu tử ngốc kia có thể ăn tết ở thành Trường An.

Đúng lúc này thống lĩnh thị vệ Vệ Lam từ bên ngoài bước nhanh vào, cúi đầu: "Bệ hạ, bắc cương đưa tới quân tình khẩn cấp."

Hoàng đế ngẩn ra, người Hắc Vũ đã thay đổi thái độ, bắc cương đã một thời gian không có chiến sự rồi, tại sao lại có quân tình khẩn cấp?

"Chuyện gì?"

Ông ta vươn tay nhận lấy quân báo, chỉ nhìn lướt qua liền đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Một lát sau, hoàng đế ho khan dữ dội, lại còn ho ra vài ngụm máu.

Bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê, trung phục thân vong.

Bình Luận (0)
Comment