Thẩm Lãnh vốn suất lĩnh thủy sư đã quay về phía nam, nhận được tin tức bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê chiến tử ở Xích Thủy, một khắc khi nhìn thấy quân báo, Thẩm Lãnh đứng ở sàn chiến thuyền trầm mặc rất lâu.
Trong quân Đại Ninh, người cao nhất là đại tướng quân.
Một đại tướng quân trấn thủ bắc cương Đại Ninh hai mươi năm, tung hoành sa trường, làm cho bắc cương Hắc Vũ nghe tin đã sợ mất mật, lại chết không minh bạch như vậy?
Trên quân báo chỉ viết đại tướng quân trung phục thân vong, không có nói rõ ràng từ đầu đến cuối, nghĩ chắc còn đang điều tra, còn chưa định luận, chỉ là cái chết của đại tướng quân nhất định phải mau chóng thông báo với triều đình, cho nên trên báo quân gấp này tổng cộng cũng không có bao nhiêu chữ.
"Đỗ Uy Danh, mang người của ngươi đi Bạch Sơn Quan." Thẩm Lãnh quay đầu lại: "Nếu Mạnh Trường An biết tin, tất sẽ về bắc cương, nhưng hắn trấn thủ Bạch Sơn Quan nếu tự ý rời khỏi vị trí chính là tội chết, đứng trước quốc pháp quân luật không dung tư tình, các ngươi đi ngăn hắn, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải ngăn hắn, nói với hắn là ta sẽ giúp hắn tìm ra hung thủ giết đại tướng quân, ta sẽ thay hắn báo thù, nói rõ ràng với hắn, bệ hạ hứa cho ta nghỉ phép nửa năm, ta không tính tự ý vị trí công tác, nhưng hắn thì không được."
Trần Nhiễm đứng ở bên cạnh Thẩm Lãnh: "Thân binh không rời chủ tướng, dù là tướng quân nghỉ phép về Trường An chúng ta cũng phải đi theo, cho nên tướng quân về bắc cương tất nhiên chúng ta cũng đi theo."
Thẩm Lãnh gật gật đầu xoay người gọi một tiếng: "Vương Căn Đống."
Vương Căn Đống vội vàng đi đến: "Tướng quân."
"Mang thủy sư đi Điệu quốc tiếp tục vận chuyển vật tư theo kế hoạch, không thể trì hoãn, huynh thay quyền đề đốc Tuần Hải Thủy Sư." Thẩm Lãnh nhìn đội thuyền phía sau: "Phân ba chiếc Phục Ba cho ta, Vương Khoát Hải, chọn một ngàn hai trăm người theo ta về bắc cương."
Vương Căn Đống muốn khuyên nhưng ông ta biết chuyện này làm sao có thể khuyên được?
Thẩm Lãnh mang theo một ngàn hai trăm chiến chia ra ngồi ba chiếc Phục Ba quay đầu trở về bắc cương, bảy ngày sau đã đến thành Hãn Hải, đường thuỷ không thông đến Hãn Hải, thuyền của hắn neo đậu ở cảng thuyền cách đó gần trăm dặm.
Lúc này Võ Tân Vũ ở Bạch Thành, điều động lượng lớn biên quân, ít nhất bảy tám vạn người đã tụ tập về Bạch Thành.
Nói cái gì mà Võ Tân Vũ thận trọng hơn, trầm ổn hơn, nói cái gì mà Võ Tân Vũ nhìn đại cục tốt hơn, biết nặng nhẹ hơn.
Người chết là Thiết Lưu Lê, là bắc cương đại tướng quân, là nghĩa phụ của gã!
Đâu còn có thận trọng trầm ổn gì, đâu còn có nặng nhẹ gì, đâu có thể chịu được mối thù huyết hải này!
Thẩm Lãnh có thể tưởng tượng ra được bộ dạng lúc này của Võ Tân Vũ, giống như những binh sĩ biên quân trong thành Hãn Hải này vào giờ này phút này, vốn đã là bắc địa bao trùm màu trắng tuyết, lúc này người người đều mặc áo trắng.
Thành Hãn Hải.
Thế tử Lý Tiêu Thiện đón Thẩm Lãnh vào, hai người sóng vai đi.
"Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
"Cụ thể vẫn chưa tra được quá rõ ràng, nhưng đã biết tình hình đại khái."
Mắt Lý Tiêu Thiện cũng là đỏ ngầu, hiển nhiên hai ngày nay đã khóc không ít.
"Bệ hạ đưa ý chỉ cho đại tướng quân, bảo đại tướng quân thay đổi sách lược đối với bắc cương Hắc Vũ, đổi thành phân hoá lôi kéo những bộ tộc nhỏ bị người Hắc Vũ chèn ép. Thời gian này, đại tướng quân vẫn luôn phái người liên lạc với bộ tộc Quả Ca Nhi một bộ lạc phân nhánh của tộc Tát Khắc. Có một nửa kỵ binh trong biên quân Hắc Vũ đến từ tộc Tát Khắc, mà bộ tộc Quả Ca Nhi được xem là bộ tộc khá lớn trong các bộ tộc Tát Khắc, điều chính yếu nhất là năm đó ai cân Quả Bố Nhĩ Thiếp của bộ tộc Quả Ca Nhi còn là từ thảo nguyên Đại Ninh chúng ta trốn đến Hắc Vũ."
Lý Tiêu Thiện vừa đi vừa nói: "Đại tướng quân phái người liên lạc với Quả Bố Nhĩ Thiếp, vốn đã có tiến triển rất lớn lôi kéo được cả bộ tộc Quả Ca Nhi. Lúc trước đại tướng quân hai lần âm thầm gặp Quả Bố Nhĩ Thiếp, hai người đã thương nghị, đến thời cơ thích hợp, Quả Bố Nhĩ Thiếp sẽ suất lĩnh bộ tộc phối hợp với đại tướng quân công phá Luật Thành, đại tướng quân đồng ý để cho Quả Bố Nhĩ Thiếp làm chủ Luật Thành, trấn thủ phương bắc cho Đại Ninh, hơn nữa còn cho phép dân du mục bộ tộc Quả Ca Nhi trở về thảo nguyên."
Thẩm Lãnh dừng bước chân lại: "Quả Bố Nhĩ Thiếp lật lọng?"
Lý Tiêu Thiện nói: "Chuyện không biết làm sao lại bị bên người Hắc Vũ biết, tướng quân biên quân Hắc Vũ Liêu Sát Lang muốn giết Quả Bố Nhĩ Thiếp, sau khi đại tướng quân nhận được thư cầu cứu của Quả Bố Nhĩ Thiếp, tự mình dẫn mấy ngàn thiết kỵ chạy tới bộ tộc Quả Ca Nhi, vừa mới giết lùi Liêu Sát Lang đích biên quân Hắc Vũ, kết quả là không biết giữa đường trở về đã xảy ra chuyện gì, Quả Bố Nhĩ Thiếp ám sát đại tướng quân, sau đó chạy trốn."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Lý Tiêu Thiện: "Tướng quân Võ Tân Vũ muốn đi báo thù?"
"Phải." Lý Tiêu Thiện nói: "Bộ tộc Quả Ca Nhi cách Bạch Thành khoảng chừng bốn trăm dặm, Võ tướng quân muốn giết qua đó."
"Sợ là có cạm bẫy." Thẩm Lãnh quay trở lại lên ngựa: "Ta sẽ không ở thành Hãn Hải lâu, ta đi Bạch Thành."
Hơn một ngàn tinh kỵ theo Thẩm Lãnh vào thành từ bên này lại xông ra ngoài từ bên kia, mấy ngày sau đã chạy đến Bạch Thành.
Lúc nhìn thấy Võ Tân Vũ, lòng Thẩm Lãnh giống như bị dao cắt một nhát, vốn là một nam nhân khí chất ung dung có vài phần khí chất nho tướng, lúc chia tay vẫn là phong thái trác tuyệt như vậy, lúc này gặp lại đã giống như đổi thành một người khác, cũng không biết đã mấy ngày không rửa mặt, cả người nhìn đều u ám như vậy, tơ máu giăng trong mắt làm cho người đau lòng từng đợt.
"Thi cốt đại tướng quân ở đâu?"
Câu đầu tiên Thẩm Lãnh hỏi.
"Nghe đồn ở bộ tộc Quả Ca Nhi, đã bị Quả Bố Nhĩ Thiếp cướp đi mang về rồi."
"Phải cướp về."
Đây là câu nói thứ hai của Thẩm Lãnh.
Sắc mặt Võ Tân Vũ hiển nhiên dịu xuống một chút, nếu Thẩm Lãnh khuyên gã đừng hành động thiếu suy nghĩ thì sợ lúc này Võ Tân Vũ đã nổ tung rồi, gã đã nghe quá nhiều rồi, vô số người đã khuyên gã, nhưng không tác dụng.
Có người nói, tướng quân đừng kích động, nếu ngài dẫn quân tiến công bộ lạc Quả Ca Nhi, người Hắc Vũ lại đặt mai phục thì tất nhiên tổn thất thảm trọng, cho dù người Hắc Vũ không có mai phục, tướng quân điều động phần đông binh lực như thế tấn công Hắc Vũ, triều đình cũng sẽ không tha cho ngài, đại tướng quân đã chết, tướng quân tất nhiên sẽ tiếp nhận chức đại tướng quân, thời điểm quan trọng như vậy tướng quân đừng tự hủy tiền đồ của mình.
Lúc ấy Võ Tân Vũ chỉ trả lời một câu: "Đại tướng quân đối đãi với ta như con, ta coi đại tướng quân như cha."
Hiện giờ thi thể của đại tướng quân còn đang ở trong tay kẻ thù, bảo gã nhịn?
"Nếu đại quân mấy vạn trực tiếp tiến công qua, sợ là kẻ thù sớm có phòng bị, lại lo lắng sẽ làm nhục di thể đại tướng quân."
Đây là câu nói thứ ba của Thẩm Lãnh.
Mặt Võ Tân Vũ biến sắc: "Thẩm tướng quân nghĩ nên như thế nào?"
"Tướng quân suất quân nên đánh thế nào thì đánh như thế."
Võ Tân Vũ không hiểu ý của Thẩm Lãnh: "Nói rõ ràng chút."
Thẩm Lãnh nói: "Bất kể như thế nào, di thể của đại tướng quân cũng không thể ở bên chỗ người Hắc Vũ từ đầu đến cuối. Đại tướng quân phòng thủ bắc cương hai mươi năm, là tín ngưỡng của biên quân bắc cương, không chỉ Võ tướng quân huynh coi đại tướng quân là phụ thân, sợ là tất cả huynh đệ bắc cương cũng có tình cảm giống nhau, tướng quân đã tụ tập bảy tám vạn biên quân, nghĩ chắc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến, cho nên cứ tiếp tục tiến quân dựa theo sự chuẩn bị của tướng quân."
Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Võ Tân Vũ: "Xin tướng quân cho ta quyền dẫn binh tham chiến ở bắc cương, ta dẫn người của ta, từ bên cánh ra ngoài."
Võ Tân Vũ lập tức chợt hiểu ra, mấy năm nay người Hắc Vũ và Đại Ninh giằng co ở bắc cương này, ai không hiểu ai? Cho nên tất nhiên Liêu Sát Lang biết giờ này khắc này Võ Tân Vũ có thể tụ tập được bảy tám vạn biên quân đã là cực hạn, nhưng y tuyệt đối không biết còn có một đội chiến binh thủy sư hơn ngàn người đã đến, ý của Thẩm Lãnh là, để hắn làm một đội kỵ binh.
"Người của ngươi không thích ứng với thời tiết bắc cương, cũng không thích ứng với chiến sự bắc cương."
"Ta sẽ thích ứng." Thẩm Lãnh hỏi: "Tướng quân định khi nào tiến quân hướng bắc?"
"Ngày kia."
"Vậy thì ngày kia, ta có thời gian hai ngày để thích ứng." Thẩm Lãnh chắp tay: "Thám báo bộ hạ cũ của tướng quân Mạnh Trường An còn không?"
"Còn."
"Xin tướng quân điều đến cho ta trăm người."
"Được."
Cuộc nói chuyện của hai người cực ngắn gọn, không có một câu thừa thãi nào.
Mà giờ phút này, ở chỗ cách đại doanh biên quân Bạch Thành không đến hai dặm, trên một tòa thạch tháp ở trong thành, Tu Di Ngạn khoác một chiếc áo khoác bông màu trắng trên người, ngồi xổm trên tầng thạch tháp cao nhất, giơ thiên lý nhãn nhìn sang phía đại doanh.
Hơn một năm nay, Thẩm Lãnh ở nam cương thì y ở nam cương, Thẩm Lãnh ở đông cương thì y ở đông cương, Thẩm Lãnh ở bắc cương, y cũng ở bắc cương. Vốn Thẩm Lãnh quay về y cũng quay về theo, hiện giờ lại cùng đến Bạch Thành, y giống như một cái bóng mà ngay cả bản thân Thẩm Lãnh cũng không biết đến, ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãnh từng giây từng phút, không ngừng tìm kiếm cơ hội thích hợp.
Sau khi đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng từ đông cương trở lại thành Trường An thì chưa từng khỏi nhà, đại học sĩ phu nhân bị phủ Đình Úy mời đến một lần, tuy rằng sau đó không có người đến nữa nhưng bệ hạ đã tuyên bố trên triều đình rằng đại học sĩ thân thể không khoẻ, phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, ai cũng biết khoảng thời gian này dài bao lâu, sợ là sau này đại học sĩ sẽ không còn vào cửa Nội các được nữa.
Bệ hạ vẫn chưa động đến đại học sĩ phu nhân, chỉ là cho đại học sĩ chút thể diện cuối cùng thôi.
Tu Di Ngạn biết, khi đại học sĩ rời khỏi Nội các trở về gia đình, sợ là tuổi thọ của lão ta cũng sắp hết rồi.
Một lão nhân quen bận rộn cả ngày, lão nhân quen cuộc sống làm trung tâm triều quyền, một khi về nhà trở nên thanh nhàn, trong lòng còn không kiên định, không bình tĩnh, còn có thể sống được bao lâu?
"Bất kể như thế nào, bà cũng có công nuôi dưỡng với ta." Tu Di Ngạn thì thào: "Trước khi hai người chết, ta giúp các người hoàn thành tâm nguyện."
Y hà hơi, thấp giọng mắng một câu thời tiết bắc cương chết tiệt này.
Thẩm Lãnh trở lại đội ngũ của mình, gọi Trần Nhiễm và Vương Khoát Hải đến.
"Cái chết của đại tướng quân bây giờ vẫn chưa điều tra rõ, trong mấy ngàn thiết kỵ Quả Bố Nhĩ Thiếp đâu có năng lực giết được đại tướng quân, hiện tại mấy ngàn thiết kỵ này bị vây nhốt ở vùng Mãng Sơn, chỉ sợ đã sắp đứt nguồn tiếp tế lương thảo, người Hắc Vũ tuyệt sẽ không dễ dàng nhả miếng này ra, cắn mấy ngàn thiết kỵ thì nhất định là cắn đến chết. Ngày kia sau khi tướng quân Võ Tân Vũ tập kết đại quân xong sẽ đi cứu viện mấy ngàn thiết kỵ này, nhưng chúng ta không đồng hành cùng đại quân."
Thẩm Lãnh hỏi giáo úy Trịnh Ác cùng trở về với hắn: "Có quen địa hình vùng đó không?"
"Không quen, lúc ấy chúng ta không có đi xa như vậy." Trịnh Ác cũng là vẻ mặt nghi hoặc: "Đại tướng quân suất quân đi thẳng vào hơn bốn trăm dặm, theo lý mà nói chuyện này là không thể, chúng ta tiến vào quốc nội Hắc Vũ mấy chục dặm đã nguy hiểm trùng trùng, đại tướng quân suất lĩnh mấy ngàn thiết kỵ xông vào xa như vậy, người Hắc Vũ lại không chặn lại giữa đường ư?"
Thẩm Lãnh hỏi: "Ý của ngươi là, đại tướng quân đã khinh địch?"
Trịnh Ác lắc đầu: "Đại tướng quân ở bắc cương nhiều năm như vậy, chưa bao giờ khinh địch liều lĩnh, không ai hiểu rõ người Hắc Vũ hơn đại tướng quân."
"Rốt cuộc Quả Bố Nhĩ Thiếp đã dùng lý do gì để lừa đại tướng quân đi?" Thẩm Lãnh nhíu mày lầm bầm một câu.
Trịnh Ác nói: "Ti chức cũng tò mò những điều này, dù nói gì chúng ta cũng sẽ không tin đại tướng quân có thể dễ dàng mắc mưu, trừ phi là bộ lạc Quả Ca Nhi có lý do gì khiến đại tướng quân không đi không được, chỉ là hiện tại không một ai nói rõ được, đại tướng quân đi rất gấp, chỉ dẫn theo mấy ngàn nhân mã bên cạnh, sau đó phái người thông báo cho Võ tướng quân lập tức triệu tập nhân mã, nhưng mà chưa kịp."
Thẩm Lãnh vẫn chưa quen tình hình, tất nhiên cũng khó có thể nghĩ được cách giải thích hợp lý gì.
"Nhưng có một điểm có thể xác định." Thẩm Lãnh nhìn về phía phương bắc: "Đại tướng quân vẫn ở bộ lạc Quả Ca Nhi, chờ chúng ta đón ông ấy về nhà."
"Biết tại sao ta muốn bảo Võ tướng quân gọi các ngươi đến không? Các ngươi là bộ hạ cũ của Mạnh Trường An, hắn là nghĩa tử của đại tướng quân, hắn không về được, ta dẫn theo các ngươi, thay hắn đón đại tướng quân trở về."
"Rõ!"