Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 451 - Chương 451: Ta Không Về Được

Chương 451: Ta không về được Chương 451: Ta không về được

Bắc cương không có xuân thu hạ, cũng không có màu sắc sặc sỡ.

Phần lớn thời gian bắc cương đều trắng xóa một vùng, thi thoảng có máu đỏ điểm xuyết.

Biên cương phía bắc Đại Ninh từ tây đến đông rất dài rất dài, nhưng khi mọi người nhắc đến bắc cương, tất cả mọi người đều nghĩ là nói đường tuyến từ Phong Nghiễn Đài đến thành Hãn Hải này, tựa như chỉ có đường tuyến này mới xứng với hai chữ bắc cương.

Hai mươi năm nay, Đại Ninh chưa từng bại trước Hắc Vũ, bởi vì hai mươi năm này có một người tên là Thiết Lưu Lê phóng ngựa giương đao.

Bản thân Thiết Lưu Lê thường xuyên nói, tướng sĩ biên quân tử chiến sa trường không phải nhục nhã, là quy túc.

Nếu đã là quy túc, vậy thì phải về nhà.

"Bộ lạc Quả Ca Nhi cách đây chừng bốn trăm dặm." Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn các thủ hạ một cái: "Một ngàn hai trăm kỵ binh từ Bạch Thành chạy bốn trăm dặm trên cánh đồng tuyết này mà không bị người Hắc Vũ phát hiện là không thể nào, cho nên ta muốn đưa các ngươi đi một con đường khác."

Hắn nhìn về phía Vương Khoát Hải và Trần Nhiễm: "Ta mang đội thám báo của Mạnh Trường An đi, các ngươi đi chỗ này."

Hắn nhận lấy một tấm bản đồ Trịnh Ác đưa cho hắn: "Hướng bắc ba trăm dặm Mạnh Trường An đều đã thăm dò, ngoài ba trăm dặm chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, tại sao đại tướng quân lại xung động suất quân chạy thẳng đến bộ lạc Quả Ca Nhi như thế, hiện tại đã không quan trọng, quan trọng là chúng ta nhất định phải còn sống đem di thể của đại tướng quân về."

Ngón tay của hắn chỉ chỉ vào một vị trí trên bản đồ: "Chỗ này, Mạnh Trường An từng mang đội thám báo đến, và còn đánh dấu ra một tuyến đường, vị trí này trước đây là một thôn, sau này đã bị Mạnh Trường An thiêu hủy, hai người các ngươi dẫn theo đội ngũ đi thẳng đến chỗ này, mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì để cầm cự năm ngày, trong vòng năm ngày không được để người Hắc Vũ phát hiện."

Vương Khoát Hải nhìn nhìn Trần Nhiễm, Trần Nhiễm cũng đang nhìn gã.

"Tướng quân, ngài không mang theo hai người chúng ta sao được."

"Ta không mang theo hai người các ngươi, là vì hai người các ngươi là hậu viện của ta." Ngón tay của Thẩm Lãnh lướt qua bản đồ: "Ta mang đội thám báo đi vào, nếu không ngoài dự liệu, tướng quân biên quân Hắc Vũ Liêu Sát Lang đã chuẩn bị xong đại quân đang chờ Võ tướng quân dẫn người nhào qua. Đối với người Hắc Vũ mà nói, nếu trận chiến này lại thắng nữa, không những xóa sạch xu hướng suy tàn nhiều năm qua, thậm chí còn có thể thừa dịp thắng mà xuôi nam, nếu chúng ta đánh bại, mấy vạn biên quân tinh nhuệ tổn thất gần như không còn, bắc cương tất nhiên thất thủ, cho nên ta phải về trước khi trận chiến phân ra thắng bại, chỉ có ta trở về, lòng Võ tướng quân mới có thể an định, nếu hắn không loạn, chúng ta không bại."

"Các ngươi chờ ở gần cái thôn bỏ hoang này, ta dẫn người từ đây chạy đến bộ lạc Quả Ca Nhi dự tính đi ba ngày, ngày kia Võ tướng quân sẽ dẫn đại quân xuất chinh, chúng ta đi trước hai ngày, ba ngày sau đại quân sẽ đến vùng Mãng Sơn cứu khoảng hơn bốn ngàn kỵ binh của chúng ta bị vây nhốt, đại bộ phận binh lực của Hắc Vũ cũng sẽ ở bên kia, đây chính là cơ hội của chúng ta."

Thẩm Lãnh thu bản đồ lại: "Mỗi người mang theo lương khô nhiều nhất cho năm ngày, dùng bảy ngày, mang quá nhiều thì chúng ta chạy không qua được ngựa của người Hắc Vũ. Đối với mọi người mà nói tất cả đều là xa lạ, đây không phải hải chiến mà chúng ta quen thuộc, nhưng chúng ta chưa từng sợ hãi."

Hắn gõ hung giáp: "Năm ngày đầu chúng ta không có liên lạc, ngày thứ năm ta sẽ dẫn đội thám báo từ vị trí của các ngươi trở lại, lại mất hai ngày hội hợp với đại đội nhân mã của Võ tướng quân, nếu vào ngày thứ năm các ngươi không có đợi được ta, thì quay về."

Thẩm Lãnh nhấc hai cánh tay lên vỗ vỗ Vương Khoát Hải và Trần Nhiễm: "Không cần chờ ta."

Đội ngũ hơn một trăm người từ cửa nam Bạch Thành xông ra ngoài, bọn họ không đi cửa bắc là vì ở chỗ không nhìn thấy bên ngoài cửa bắc, cũng không biết có bao nhiêu thám báo của người Hắc Vũ đang ẩn nấp, từng giờ từng phút nhìn chằm chằm vào cổng thành Bạch Thành.

Sau khi ra khỏi cửa nam đường thẳng về hướng tây, theo lý mà nói hướng đông bắc sẽ gần hơn nhưng Thẩm Lãnh lựa chọn đi vòng thêm nữa vòng.

Đêm cùng ngày, hắn và đội thám báo đã đi được 60 – 70 dặm hướng tây bắc, đội ngũ nghỉ ngơi hai canh giờ ở trong rừng bạch dương, sau đó lại lên ngựa chạy đi lần nữa. Từ nơi này chuyển ngược lại hướng đông bắc, tránh được một tòa quân doanh của người Hắc Vũ, nhưng con đường này thật sự khó đi, phần lớn đều là đi trong rừng cây, rất dễ bị lạc phương hướng, cho nên Thẩm Lãnh lại càng kính phục Mạnh Trường An hơn, trong hoàn cảnh như vậy vẫn có thể vẽ ra bản đồ còn có thể đánh dấu đường đi tường tận, khó cỡ nào?

Thành Trường An.

Hoàng đế đã hai ngày không thể ăn uống, đương nhiên ông ta biết mình không thể dễ dàng quỵ ngã, đương nhiên cũng biết còn có rất nhiều chuyện chờ ông ta xử lý, ông ta càng biết rõ mình dừng lại một ngày thì triều đình vốn trật tự ngăn nắp của đế quốc khổng lồ này sẽ xuất hiện dao động, ông ta buộc bản thân phải ăn nhưng căn bản là khó có thể nuốt trôi.

"Bệ hạ."

Lão viện trưởng nhìn khuôn mặt tái nhợt của hoàng đế mà cũng đau lòng.

"Thần biết khuyên cũng không có ý nghĩa gì, mối quan hệ của bệ hạ và đại tướng quân không chỉ là quân thần mà còn là bằng hữu, là huynh đệ, ba mươi năm trước bệ hạ đã cùng đại tướng quân kề vai chiến đấu, nhiều lần vào sinh ra tử, lời nói thế nào cũng không thể khiến bệ hạ không bi thương, nhưng mà bệ hạ, cho dù là húp ngụm canh cũng được, còn tinh thần, mới có thể báo thù cho đại tướng quân."

Hoàng đế gật gật đầu: "Lời tiên sinh nói trẫm đều hiểu, trẫm rất lý trí."

Hoàng đế đứng dậy đi về phía bàn sách, tấu chương trên bàn vẫn chưa xem hết: "Hai ngày nay trẫm lòng bất định, rất nhiều chuyện không kịp thời xử trí, nghe nói bên Nội các đã rối loạn... Nếu Mộc Chiêu Đồng ở đây còn đỡ, năng lực của Nguyên Đông Chi vẫn còn khiếm khuyết một chút, trẫm vốn cảm thấy hắn làm thứ phụ nhiều năm như vậy cũng sẽ có bảy phần khả năng của Mộc Chiêu Đồng, bây giờ xem ra ba phần cũng không đủ. Thẩm Lãnh tiến cử cho trẫm một người tên là Đậu Hoài Nam, hôm nay gọi vào đi, trước hết để cho hắn vào Nội các làm bang bút ngũ phẩm, xem thử khả năng như thế nào."

"Thần biết người này, cũng có tài danh."

"Tiên sinh cũng vào Nội các nhiều chút, chỉ cần khanh ở đó là Nguyên Đông Chi sẽ có chỗ dựa, hắn đã làm trợ thủ cho Mộc Chiêu Đồng quá lâu, lâu đến mức không biết tự chủ quyết định."

Hoàng đế mở một bản tấu chương ra, nhìn chữ bên trên hơi mờ, cố nén cảm giác buồn nôn trào lên trên ngực mà tiếp tục xem, không ăn gì nhưng cứ muốn nôn.

"Bệ hạ." Đại Phóng Chu từ bên ngoài bước nhanh vào, trong tay bưng một cái hộp gỗ: "Thông văn hạp."

Hoàng đế giơ tay ra nhận lấy, mở hộp lấy ra một tờ giấy, nhìn nhìn, sắc mặt lại thay đổi lần nữa.

"Xằng bậy!"

Ông ta đứng phắt lên, có lẽ là đứng dậy quá mạnh, người lại hơi lắc lư.

"Bệ hạ bớt giận."

Đại Phóng Chu vội vàng giơ tay ra đỡ.

"Trẫm không sao." Hoàng đế đâu còn có tâm tư tiếp tục xem tấu chương nữa: "Thẩm Lãnh mà lại tự ý rời khỏi thủy sư mang theo một ngàn hai trăm người quay lại bắc cương, hắn muốn làm gì?!"

Lão viện trưởng giật mình: "Cái này là Thẩm Lãnh phái người đưa đến?"

Hoàng đế ừ một tiếng: "Chuyện của bắc cương, một đề đốc Tuần Hải Thủy Sư như hắn trở về thì có thể làm gì? Hắn quen môi trường của bắc cương sao? Biết cánh đồng tuyết lạnh cỡ nào không?! Năm đó lần đầu tiên trẫm dẫn binh xuất chinh, nhìn một vùng trắng xoá đó liền ngây người, đi lâu một chút là mắt cũng sẽ không nhìn rõ, chớ nói chi là phân biệt phương hướng, rõ ràng trống trải nhưng có thể nhốt chết người."

Lão viện trưởng cúi đầu nói: "Bệ hạ nên tin tưởng Thẩm Lãnh, hắn đã từng đi bắc cương."

"Từng đến Phong Nghiễn Đài thì tính gì là từng đi bắc cương!" Hoàng đế đi qua đi lại: "Hành động theo cảm tính như vậy, đâu có thể làm việc lớn."

"Bệ hạ biết đấy, hắn có thể." Lão viện trưởng nói: "Thần càng cảm thấy Thẩm Lãnh trở lại sẽ tốt hơn, không cần suy nghĩ cẩn thận cũng có thể biết bây giờ Võ Tân Vũ có trạng thái gì."

Hoàng đế ngẩn ra, đau đầu dữ dội.

"Đúng thế... Võ Tân Vũ sẽ loạn." Hoàng đế nói: "Trẫm đã hạ chỉ cho hắn tạm thay quyền bắc cương đại tướng quân, trên người hắn trọng trách đột nhiên nặng nề, hy vọng hắn có thể bình tĩnh một chút... Trẫm cũng đã điều hai vệ chiến binh phương bắc đi bắc cương tiếp viện, điều động sương binh các quận huyện, hy vọng còn kịp."

Lão viện trưởng trầm mặc một lát sau đó nói: "Tướng quân thủy sư Đường Bảo Bảo đang ở thành Trường An, bệ hạ triệu hắn về vốn là muốn an bài đi tây cương, người vẫn chưa đi, chi bằng?"

Hoàng đế sực tỉnh: "Cũng được. Đại Phóng Chu, đi gọi Đường Bảo Bảo và Hạ Hầu Chi vào."

Hai ngày sau.

Đường Bảo Bảo và Hạ Hầu Chi mang theo một vạn cấm quân đi bắc cương.

Mười bảy ngày trước, Thẩm Lãnh mang theo đội thám báo trăm người tiến vào cánh đồng tuyết mênh mông.

Mà mười ngày sau khi Thẩm Lãnh xuất phát, Mạnh Trường An ở Bạch Sơn Quan mới nhận được tin tức.

"Ngươi không thể đi." Hàn Hoán Chi liếc nhìn Mạnh Trường An một cái: "Thẩm Lãnh phái người đến chính là lo lắng ngươi sẽ lập tức rời khỏi chỗ này chạy về bắc cương, ta không muốn khuyên ngươi mấy câu như lấy đại cục làm trọng gì, chỉ là muốn hỏi ngươi, ngươi có biết rõ chủ tướng của một nơi quan trọng như Bạch Sơn Quan tự ý rời khỏi vị trí công tác là tội danh gì không?"

Mạnh Trường An trả lời: "Giết không tha."

"Ngươi muốn chết không?"

"Không muốn, nhưng ta phải về."

"Ngươi không thể tin Thẩm Lãnh sao?"

"Tin, nhưng ta phải về."

"Ngươi ở lại đi." Nam nhân trung niên đứng ở bên cạnh Hàn Hoán Chi sửa sang lại y phục của mình một chút, hít sâu một hơi: "Việc này sợ rằng phần lớn là do ta mà nên, đại tướng quân mà lại liều lĩnh xông vào bốn trăm dặm, chỉ có thể là vì một chuyện."

Ông ta cúi đầu: "Bởi vì ta."

Ông ta là Diệp Vân tán.

Ngay trước khi ông ta được Hàn Hoán Chi đón về, đội ngũ của ông ta cuối cùng vẫn bị người Hắc Vũ đuổi kịp, hơn ngàn kỵ binh tinh nhuệ của Hắc Vũ tướng bao vây bọn họ, bị nhốt trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, mà dưới trướng ông ta chỉ có mấy chục người.

Ông ta phá vây mà ra, trên người trúng bốn mũi tên, mấy chục thủ hạ chỉ có ba người còn ở bên cạnh, đại bộ phận đều bị giết, cũng có người bị bắt sống. Ông ta không muốn tin thủ hạ của mình sau khi bị bắt sẽ bán đứng ông ta, nhưng lại không thể không suy nghĩ.

Nếu như ông ta đoán không sai, người của ông ta đã tiết lộ thân phận của ông ta, để cho người Hắc Vũ biết ông ta là một trong những người hoàng đế Đại Ninh tín nhiệm nhất.

Nếu như, Thiết Lưu Lê đột nhiên nhận được tin tức nói mình đã bị nhốt, làm sao ông ta có thể không đi cứu?

"Quả Bố Nhĩ Thiếp không biết ta, nhưng nếu hắn có thể nói ra rõ ràng ta là ai, đại tướng quân nhất định sẽ tin." Diệp Vân tán nhìn nhìn bội đao của Mạnh Trường An: "Ta mang đao của ngươi đi, ngươi trông coi Bạch Sơn Quan cho tốt."

Mạnh Trường An đứng ở đó, sắc mặt tái nhợt.

"Ta cùng đi với ngươi, bệ hạ nói ta đón ngươi về nhà, ta phải hoàn thành lời dặn của bệ hạ."

Hàn Hoán Chi nói xong câu đó rồi đi ra bên ngoài, căn dặn Đỗ Uy Danh đang đợi vài câu, bảo gã bất kể như thế nào cũng không được để Mạnh Trường An ra khỏi thành.

"Sáu thương tướng ở đâu?!"

Mạnh Trường An bỗng nhiên hét lớn một tiếng.

Sáu thương tướng mặc áo trắng giáp trắng luôn ở ngoài cửa, đứng nghiêm chắp tay: "Có thuộc hạ."

"Các ngươi đi theo về."

Mạnh Trường An vẫn đứng ở đó như một tảng đá nguội lạnh, nhưng hai hàng nước mắt trên mặt lại rõ ràng đến như vậy.

"Ta không về được, các ngươi đón đại tướng quân rồi, thay ta dập đầu thêm hai cái."

Sau khi nói xong gã bước ra khỏi phòng, đi đến chỗ cửa viện, đột nhiên đấm mạnh một cú lên cạnh cửa, một quyền này đánh bay mấy miếng gạch xanh, đánh ra một lỗ hổng trên tường cửa chắc chắn như vậy, trên tay máu chảy ròng, gã đứng ở cửa một lúc lâu, bước đi về phía xa.

Trên tường thành, Mạnh Trường An hướng về phía tây bắc quỳ xuống, trán chạm mặt đất, lớn tiếng gào khóc.

Năm ấy khi gã rời khỏi trấn Ngư Lân, chưa từng khóc lần nào.

Bình Luận (0)
Comment