Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 452 - Chương 452: Công!

Chương 452: Công! Chương 452: Công!

Thẩm Lãnh cũng không quen thuộc cánh đồng tuyết này nhưng cứ đâm đầu vào như vậy, cho nên phiền toái nên gặp phải cũng sẽ không chủ động tránh né hắn vì hắn dũng cảm, hắn không sợ những phiền toái này. Giá lạnh là hung thủ giết chết người, nhưng ở trên cánh đồng tuyết mờ mịt này không chỉ là có giá lạnh, giá lạnh còn có đồng lõa, ví dụ như gió, tuyết, cùng với lạc phương hướng.

Nếu không có bản đồ lúc trước Mạnh Trường An dẫn theo thám báo liều mạng vẽ ra, Thẩm Lãnh bọn họ có thể ngay cả mình cũng không biết sẽ đi đến chỗ nào.

Không hiểu người của Hắc Vũ bắc cương sẽ luôn cảm thấy, ba trăm dặm, có cái gì?

Từ thành Trường An đến Yên Sơn hạp cũng xa như vậy, ai còn chưa đi qua là như thế nào.

Chỉ có đến nơi này thì mới hiểu ba trăm dặm này đại biểu cho cái gì, đây là nơi dễ làm cho người ta bị lạc nhất, hung hiểm không chỉ đến từ thời tiết, còn đến từ binh doanh không biết ở chỗ nào, là cạm bẫy chết chóc khắp nơi.

Người Hắc Vũ bố trí trọng binh ở nam cương của bọn họ, rất nhiều binh doanh cũng không phải ở trong thành mà là trong núi tuyết, ở trong rừng cây, thậm chí là ở trong tuyết.

Đến gần vùng Mãng Sơn kia tuyết đóng dày còn cao bằng căn nhà, người Hắc Vũ ở đó đào một lớp tuyết, bên dưới chống khung gỗ, nhìn từ xa cũng nhìn không ra cả gì.

Ý nghĩa của việc Mạnh Trường An mang người đi vẽ bản đồ nằm ở chỗ, binh doanh có thể sẽ dời đi vì Mạnh Trường An nhưng địa hình sẽ không thay đổi, tướng quân lãnh binh nhiều năm ở bắc cương có thể dễ dàng đoán được chỗ nào thích hợp giấu binh từ địa hình, tương lai đại quân bắc tiến sẽ tránh được rất nhiều nguy hiểm.

Rừng bạch dương.

Cuối cùng Thẩm Lãnh bọn họ cũng đã tới bìa rừng, thật ra sau khi tiến vào khu rừng bạch dương này không bao xa thì trên cơ bản bản đồ đã mất đi ý nghĩa, đi thêm về hướng bắc là rất nhiều bộ lạc nhỏ, tuy khổ hàn nhưng sau khi đi qua ba trăm dặm này sẽ gặp từng bãi từng bãi đồng cỏ nhỏ, có một số loại cỏ chịu lạnh, miễn cưỡng có thể nuôi sống dê bò của một số bộ tộc nhỏ, trong núi trong rừng nhiều thú hoang, còn có thể săn bắn bổ sung thức ăn.

Bộ lạc Quả Ca Nhi ở ngay gần đây, có thể xếp vào ba phân nhánh bộ lạc đứng đầu của tộc Tát Khắc. Bộ lạc Quả Ca Nhi có hơn mười vạn nhân khẩu, vùng đồng cỏ lớn nhất ở đây bị bọn họ chiếm cứ, mà phân nhánh Mãng Sơn ở phía sau đồng cỏ lại nuôi sống lượng lớn thú hoang cho bọn họ săn bắn, trong phạm vi khoảng vài trăm dặm, đều xem như phạm vi khống chế của bộ lạc Quả Ca Nhi.

Nhưng nhiều năm nay, bộ lạc Quả Ca Nhi không có bao nhiêu nam đinh lưu lại, rất nhiều tráng niên hán tử đều bị trưng binh vào biên quân.

"Trịnh Ác ngươi mang năm người theo ta đi qua, những người khác ở lại đây."

Thẩm Lãnh sửa sang lại áo bào trắng trên người một chút, chiến mã cũng để lại bên rìa rừng bạch dương, sau đó dẫn theo mấy người Trịnh Ác cúi thấp người lao vào cánh đồng tuyết. Vùng này cao thấp không bằng phẳng đã che chắn một chút cho bọn họ, men theo khe rãnh di động về phía trước, đại khái đi hơn nửa canh giờ lập tức nhìn thấy xa xa xuất hiện từng cái chóp lều, Thẩm Lãnh bọn họ nép vào sườn dốc cao dùng thiên lý nhãn hướng sang bên kia quan sát.

"Quy mô không nhỏ." Trịnh Ác tính toán khoảng cách một chút: "Lúc trước chúng ta thăm dò không ra ngoài rừng bạch dương, từ chỗ cuối bản đồ đến đây đã đi chừng gần bốn trăm dặm rồi."

Gã ta chỉ chỉ những cái lều kia: "Nếu chúng ta vận khí tốt, chỗ đó chính là doanh địa của bộ lạc Quả Ca Nhi."

"Làm thế nào?" Gã ta hỏi.

"Chờ trời tối."

Thẩm Lãnh nằm trên sườn dốc phủ tuyết, nhắm mắt lại lấy thịt khô ra nhét một miếng vào miệng, loại lương khô này vừa khô vừa cứng, nhưng có thể bổ sung thể lực hơn so với ngô xào. Biên quân bắc cương từng cười gọi thứ này là ăn đến chết, nếu ngươi không có ý định nhai khá lâu đã nuốt xuống, cứ nuốt như vậy mãi có thể đưa ngươi đến ngày xuống lỗ sớm hơn.

"Hai người trở về, đưa đội ngũ đến đây, cẩn thận một chút."

Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng, Trịnh Ác lập tức sắp xếp hai thám báo trở về.

Thật ra trên đường đi Trịnh Ác đều đang làm phép so sánh, so sánh giữa Thẩm tướng quân và Mạnh tướng quân. Từ rất lâu rất lâu trước đây gã ta đã nghe qua cái tên Thẩm Lãnh này. Lúc trước khi gã ta đi theo Mạnh Trường An, chỉ có lúc nhắc đến cái tên này thì Mạnh Trường An mới mỉm cười, mới nói thêm đôi câu, theo Mạnh Trường An thấy, có lẽ trên đời này chỉ có một mình Thẩm Lãnh mới đủ tư cách sánh vai với gã.

Trịnh Ác nhớ Mạnh tướng quân từng nói, nếu Thẩm Lãnh ở bắc cương, có thể sẽ làm được tốt hơn gã.

Sau khi so sánh gã ta phát hiện hai người có một vài chỗ nào đó giống nhau đến thần kỳ, đó chính là bình tĩnh. Sự bình tĩnh và tự tin của tướng quân có thể cho các binh sĩ sự cổ vũ cực lớn, nhưng Mạnh tướng quân hơi quá lạnh, Thẩm Lãnh tuy trong tên có một chữ lãnh, nhưng dễ làm quen với các binh sĩ hơn, nhưng trước khi lâm chiến, Thẩm Lãnh cũng sẽ trở nên rất ít nói.

"Nếu Mạnh tướng quân ở đây, trận chiến này đánh như thế nào?"

"Đánh?"

Trịnh Ác nhanh nhạy nắm bắt được một chữ này.

"Chẳng lẽ muốn đánh?" Gã ta không nhịn được hỏi một câu.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phía đối diện chính là doanh địa bộ lạc Quả Ca Nhi, đó là một bộ tộc lớn có mấy chục vạn nhân khẩu, cho dù tuyệt đại bộ phận nam nhân trẻ khỏe đều bị điều vào trong biên quân Hắc Vũ, nhưng nếu nói là trong bộ tộc như thế này không có ngàn tám trăm kỵ binh tinh nhuệ lưu thủ thì ai tin?

Bọn họ chỉ có một trăm người, không, một trăm lẻ một người.

"Ừ."

Thẩm Lãnh chỉ ừ một tiếng, miệng còn đang nhai nuốt thịt bò khô, hắn nhắm mắt lại, khẽ cau mày, dường như đang trầm tư.

"Mạnh tướng quân có lẽ sẽ không đánh. Trước đây khi chúng ta thăm dò địa hình gặp phải bộ lạc như vậy đều là rời đi sau khi để lại dấu hiệu, tận lực không làm cho bọn họ chú ý. Mỗi lần xuất hành chúng ta nhiều nhất chỉ có trên dưới một trăm người, phần lớn thời gian Mạnh tướng quân chỉ đem mấy chục người xuất phát, cho nên tướng quân ngài hỏi ta đánh như thế nào... Ti chức không biết."

Sau chừng nửa canh giờ, trên dưới một trăm thám báo đã đến nơi này hội hợp.

Thẩm Lãnh ngồi xuống, cảm giác trong bụng đã có chút hơi ấm, tháo bầu rượu xuống nốc một ngụm rồi nói: "Chia làm mười đội."

"Mười đội?"

Các thám báo đều ngây người.

"Ta vốn định chia làm hai mươi đội, nhưng lo các ngươi không ứng phó được tình huống đột phát." Thẩm Lãnh quay đầu lại chỉ về doanh địa kia: "Sau khi trời tối, các ngươi chia làm mười đội xông vào từ các hướng khác nhau, đừng lo sẽ bị phát hiện, bị phát hiện mới tốt. Lúc xuất phát ta bảo các ngươi mỗi người đều mang theo bột hỏa dược và một ít dầu hỏa, giữ lại một chút dùng chống lạnh trên đường về, phần còn lại đều dùng để phóng hỏa, đừng chỉ lo giết người, đừng ham chiến, xông vào chỉ việc phóng hỏa."

Hắn nhìn về phía căn lều lớn nhất kia: "Thông thường mà nói, căn lều lớn nhất chính là chỗ ở của ai cân phải không."

"Thông thường mà nói, đúng là vậy."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Ăn lương khô, bổ sung thể lực."

Hắn tính toán thời gian một chút, không đến nửa canh giờ nữa là trời sẽ hoàn toàn tối đen, mà trước khi trời tối phần lớn mọi người trong bộ tộc đều đang ăn cơm, đối với dân du mục nghèo khổ mà nói, dầu thắp đều là xa xỉ phẩm, có thể tiết kiệm chút nào thì tiết kiệm.

"Tranh thủ một chút." Thẩm Lãnh lại uống một ngụm rượu, sau đó phun lên hắc tuyến đao của hắn: "Sau một nén nhang nữa sẽ giết vào."

"Nhưng khi đó trời vẫn chưa tối."

"Không đợi trời tối."

Thẩm Lãnh lại nhắm mắt lại, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở của mình.

"Tướng quân, ngài dẫn đội nào?"

"Đội nào cũng không dẫn, sau khi các ngươi phóng hỏa liền rút ra ngoài, vẫn tập hợp ở vị trí này."

Sau một nén nhang sắc trời từ từ tối đi, khói bếp bên trong lều phía xa xa đã trở nên thưa thớt.

"Giết!"

Thẩm Lãnh xoay người lên ngựa, không hề kiêng dè một chút nào, dưới trời chiều, một người một con ngựa một đao, lao về phía khu lều trại liên miên bất tận.

"Giết!"

Trên dưới một trăm thám báo hét lên một tiếng, tách ra mười đội, lao đi theo hướng khác nhau.

Một nam nhân tộc Tát Khắc đã uống rượu lảo đa lảo đảo từ trong lều đi ra, nhìn thấy xa xa có người cưỡi ngựa chạy như bay về phía này, phương hướng của người đến vừa hay là hướng mặt trời lặn cho nên nhìn không rõ lắm, chỉ là một bóng đen.

Mãi cho đến gần, hắn ta mới nhìn rõ ràng hoành đao chế thức Đại Ninh sáng như tuyết kia.

Phập!

Chiến mã bay vút qua, hắc tuyến đao lướt qua cổ người Tát Khắc, chiến mã đã chạy xa mấy mét đầu người mới rơi xuống.

Rất nhanh, lục tục có chỗ xuất hiện khói đen, sau đó là ngọn lửa, người Tát Khắc nói gì cũng không ngờ được sẽ nhìn thấy người Ninh ở gia viên của bọn họ, chiến tranh rõ ràng nên ở biên cảnh cách đây vài trăm dặm mới đúng.

Nam nhân tộc Tát Khắc thích uống rượu, đại bộ phận mọi người đều sẽ uống vài chén sau một ngày mệt nhọc, cho nên Thẩm Lãnh lựa chọn công kích vào lúc này.

Đúng vậy, công kích.

Một đội trăm người, phát động công kích vào doanh địa của một bộ tộc lớn như vậy.

Trời tối rồi.

Chung quanh đều là lửa, ai cũng không biết có bao nhiêu người Ninh đến.

Thẩm Lãnh từ trên chiến mã nhảy xuống, vỗ vỗ mông chiến mã, sau đó cúi thấp người đi xuyên qua bóng tối của lều trại. Hắn không trực tiếp lao về phía căn lều lớn nhất kia mà là ngồi xổm trong bóng tối cách hơn mười mét nhìn chằm chằm sang bên kia.

Có vài người từ trong lều lao ra ngoài, cầm đầu là lão nhân thoạt nhìn có 50 – 60 tuổi, ánh đuốc chiếu rọi, nhìn y phục của ông ta là biết không phải dân du mục bình thường.

"Chuyện là thế nào?!"

Lão nhân kia dùng tiếng Tát Khắc vội vàng hỏi một câu, có người chạy đến khom người bẩm báo gì đó với ông ta. Thẩm Lãnh không thể xác định kẻ đó có phải chính là Quả Bố Nhĩ Thiếp hay không, nhưng xác định ông ta nhất định là một nhân vật lớn.

Vậy là đủ rồi.

Lão nhân y phục hoa mỹ kia dẫn theo mười mấy người đi đến chỗ cháy, tiếng tù và thê lương vang lên khắp bốn phía.

So với tiếng tù và thì tiếng la hét càng thê lương hơn, của nam nhân, của nữ nhân, của lão nhân, của trẻ con... Ở bắc cương trước giờ thứ hung hiểm nhất không phải tuyết cũng không phải giá lạnh, đối với người Hắc Vũ mà nói, hung hiểm nhất là đao của người Ninh.

Đao của Thẩm Lãnh, hàn quang lạnh thấu xương.

Phập một tiếng, một hán tử tộc Tát Khắc chỉ thấy ánh đao lóe lên một cái, đầu của hắn ta đã rời khỏi cổ bay lên giữa không trung. Trong huyết vụ, Thẩm Lãnh từ trong bóng tối giết ra, một đao chém lên cổ một người Tát Khắc, thế là cái đầu người này đi tìm cái đầu người vừa rồi hội hợp.

Hắn không nói gì, thậm chí không phát ra tiếng động, chỉ trầm mặc giết người, thanh hắc tuyến đao kia còn đáng sợ hơn cả lưỡi hái của tử thần, đao quét ra sẽ mang đi sinh mệnh, người Tát Khắc bị tập kích bắt đầu kêu la, nhưng mà bốn phía đều là tiếng la hét, tiếng của bọn họ giống như giọt nước mưa rơi vào biển rộng vậy.

"Ai biết nói tiếng trung nguyên?!"

Sau khi giết liền năm người cuối cùng Thẩm Lãnh cũng hét lên một tiếng, trong đó có một người rõ ràng đã ngây người ra.

7 – 8 giây sau, mười mấy người Tát Khắc chỉ còn lại có hai người, một là lão già kia, một là nam nhân tộc Tát Khắc vẻ mặt hơi thay đổi vừa rồi, tốc độ một giây giết một người đáng sợ cỡ nào?

"Ngươi biết nói?"

Đao của Thẩm Lãnh đặt trên cổ nam nhân tộc Tát Khắc kia, lão già xoay người định đi, vỏ dao săn nhỏ trên tay trái Thẩm Lãnh bắn thiết trảo ra chụp lên cổ lão già, kéo về phía sau, thiết trảo cắm vào huyết nhục, lão già đau đớn kêu rên một tiếng nhưng cũng không dám lao đi nữa.

"Biết..."

"Lão là ai?"

"Quả Bố Nhĩ Thiếp."

"Hắn có thể nghe hiểu tiếng của người Ninh không?"

"Có thể... A, không thể."

Hán tử tộc Tát Khắc kia mới kịp phản ứng lại, đao của Thẩm Lãnh đã lướt qua, đao cắt đứt động mạch, máu phun ra như thác nước.

Thẩm Lãnh đi qua một cước đạp ngã Quả Bố Nhĩ Thiếp, kẻ kia nằm trên mặt đất hét lên, chật vật không chịu nổi.

"Chỉ dựa vào ngươi cũng có thể giết được đại tướng quân?"

Thẩm Lãnh hừ một tiếng, giơ tay xách đai lưng của Quả Bố Nhĩ Thiếp lên tiến vào trong lều cách đó không xa.

Bình Luận (0)
Comment