"Ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ."
Quả Bố Nhĩ Thiếp quỳ gối ở đó kêu khóc, người đã sắp sụp đổ rồi.
Phía sau cổ y bị thiết trảo của Thẩm Lãnh chụp vào máu đầm đìa, nhuộm ướt cả bộ y phục hoa mỹ kia, nhưng thứ gây áp lực cho y không phải cơn đau đớn trên vết thương, mà là hắc tuyến đao đè nặng trên cổ kia, hơi lạnh toát trên lưỡi đao, là địa ngục đang kêu gọi.
Gió tuyết vô tình, đao Ninh càng vô tình hơn.
"Ta không hỏi ngươi tại sao." Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Quả Bố Nhĩ Thiếp: "Ta đang hỏi ngươi, di thể đại tướng quân ở đâu?"
"Nếu không có gì khác, ta thật sự muốn kết minh với đại tướng quân. Lúc trước ta đã đắc tội với Tang Bố Lữ, bây giờ hắn là hãn hoàng Hắc Vũ, cuộc sống của ta sau này tất nhiên sẽ không tốt, hơn mười vạn dân du mục bộ lạc Quả Ca Nhi đều trông mong ta cùng đại tướng quân thỏa thuận thành công chuyện trở về Đại Ninh, làm sao ta có thể muốn hại ông ấy, nhưng ta cũng không ngờ được tin tức lại bị rò rỉ ra ngoài, nếu ta không hạ thủ, cả bộ tộc đều có thể bị người Quỷ Nguyệt giết hại."
"Ta đã nói rồi, ta không hỏi ngươi tại sao." Đao của Thẩm Lãnh đè thấp xuống một chút: "Di thể của đại tướng quân ở đâu?"
Thế nhưng Quả Bố Nhĩ Thiếp lại tựa như sợ đến vỡ mật, hoặc là thần chí đã không rõ, vẫn ở đó lẩm bẩm một mình, Thẩm Lãnh khẽ thở dài một tiếng, đao rạch xuống một cái... Hắc tuyến đao của hắn nặng hơn hai mươi cân, lại sắc bén, cộng thêm lực tay của hắn, thoạt nhìn chỉ là tuỳ tiện rạch xuống một cái, nhưng cánh tay phải của Quả Bố Nhĩ Thiếp lại bị chém đứt lìa khỏi bờ vai.
"Ta không muốn nói lần thứ ba." Đao của Thẩm Lãnh gí sát cổ Quả Bố Nhĩ Thiếp: "Trả lời ta."
"Bị tướng quân Triết Biệt mang đi rồi." Quả Bố Nhĩ Thiếp thảm thiết trả lời: "Xin ngươi, xin ngươi tha cho ta, ta còn có thê nhi, còn có mấy chục vạn bộ tộc cần ta, chỉ cần ngươi không giết ta, ta cam đoan bây giờ sẽ dẫn người trở về Đại Ninh ngay."
"Đại Ninh không cần ngươi, cũng không cần người của ngươi."
Thẩm Lãnh: "Triết Biệt là ai, đã đi đâu?"
"Triết Biệt, khụ khụ..."
Sắc mặt Quả Bố Nhĩ Thiếp tái nhợt giống như tờ giấy, điều khiến y suy sụp nhất ngược lại cũng không phải vết thương mà là sợ hãi, đau đớn có thể đánh sụp thân thể của một người, sợ hãi đánh sụp tâm của một người.
"Tướng quân Triết Biệt là đệ đệ của tướng quân biên quân nam cương Hắc Vũ quốc Liêu Sát Lang, chính là hắn đã giết đại tướng quân. Hắn vốn cũng đi Mãng Sơn chuẩn bị chiến đấu, nhưng ngay hôm qua Hắc Vũ quốc Nam Viện đại tướng quân Tô Cái phái người đến truyền lệnh, bảo Triết Biệt mang thi thể của đại tướng quân Thiết Lưu Lê đi đô thành kính hiến cho hãn hoàng bệ hạ. Đại tướng quân Tô Cái nói đây là lần thu hoạch lớn nhất từ khi đối chiến với người Ninh đến nay, tất nhiên phải đưa đến đô thành để dâng cho hãn hoàng bệ hạ vừa mới đăng cơ làm lễ mừng."
"Hôm qua Triết Biệt đi?" Thẩm Lãnh lại hỏi một câu.
"Không phải, là sáng sớm hôm nay từ bên Mãng Sơn chạy về đến doanh địa bộ tộc ta, vốn dĩ ta đã chôn thi thể của đại tướng quân rồi, Triết Biệt hạ lệnh đào thi thể lên, để lên xe đi về đô thành."
"Trong tay ngươi có bản đồ không?"
"Không có, người Quỷ Nguyệt chưa bao giờ cho chúng ta có bản đồ."
Quả Bố Nhĩ Thiếp quỳ gối ở đó không ngừng dập đầu, dường như ngay cả cơn đau cụt tay cũng đã quên: "Ta thật sự không phải có ý muốn giết đại tướng quân, xưa nay ta luôn kính trọng đại tướng quân, nếu không phải bị ép bất đắc dĩ ta thật sự sẽ không làm hại ông ta..."
Thẩm Lãnh hỏi một câu cuối cùng: "Đại tướng quân võ nghệ vô song, dựa vào ngươi, dựa vào thực lực của tên Triết Biệt gì đó, làm sao có thể giết được ông ấy?"
"Ta... bỏ chút thuốc trong trà bơ của đại tướng quân."
Lúc Quả Bố Nhĩ Thiếp trả lời câu này, nói nhỏ đến mức giống như tiếng ruồi muỗi bay qua vậy.
"Ta phải đem di thể của đại tướng quân về chôn cất, mượn thứ như ngươi làm tế phẩm."
Thẩm Lãnh lập tức túm lấy tóc Quả Bố Nhĩ Thiếp, hắc tuyến đao cò cưa mấy cái trên cổ y, khoảnh khắc đầu người bị túm xuống, máu phun ra như thác nước.
Ta không muốn nghe lý do của ngươi, đó là lý do của ngươi, thứ ta muốn chỉ là đầu của ngươi.
Thẩm Lãnh buộc đầu của Quả Bố Nhĩ Thiếp vào đai lưng của mình, xoay người ra khỏi lều, lúc này doanh địa của bộ lạc Quả Ca Nhi đã hoàn toàn đại loạn. Nguyên nhân khiến cho một bộ tộc lớn như vậy ngay cả phản kháng cũng không có đã sụp đổ không phải là hơn một trăm thám báo Đại Ninh này dũng mãnh cỡ nào, mà là nỗi sợ hãi từ trước đó đã lan tràn trong khắp bộ lạc Quả Ca Nhi, Đại Ninh đích bắc cương đại tướng quân khi bọn họ bộ tộc bị giết, bắt đầu từ một khắc đó nỗi sợ hãi khiến cho thần kinh của bọn họ từng giờ từng phút đều căng cứng, gần như là mỗi người đều đang tự nói với mình rằng cuộc trả thù của Đại Ninh sẽ không thể nào đến, nhưng chính bọn họ làm sao có thể tin.
Cả bộ tộc đều ở trong tâm trạng như vậy, cho nên khi hơn một trăm thám báo Đại Ninh xông vào, chính là đè sập cọng rơm phòng tuyến tâm lý cuối cùng của bọn họ.
Bọn họ tưởng là Đại Ninh giết đến thiên quân vạn mã, giây phút ngọn lửa bùng lên cũng không có mấy người dám đi dập lửa, nghe thấy tiếng tù và, nghe thấy tiếng kêu la, lựa chọn đầu tiên của bọn họ chính là trốn.
Người khiến bọn họ sợ hãi thật ra vẫn là Thiết Lưu Lê.
Trong biển lửa, Thẩm Lãnh treo đầu của Quả Bố Nhĩ Thiếp bên hông tìm một con chiến mã leo lên, lao ra khỏi doanh địa bộ tộc sau đố hội hợp với hơn một trăm thám báo kia, hắn chỉ chỉ về hướng tây bắc: "Đuổi hướng bên kia, bọn chúng muốn vận chuyển di thể của đại tướng quân đến đô thành Hắc Vũ quốc. Trịnh Ác, ngươi phái hai người trở về báo cho tướng quân Võ Tân Vũ biết, bảo hắn không nên nóng lòng, chúng ta đi đón đại tướng quân trở về."
Không một ai đưa ra phản đối.
Cho dù bọn họ chỉ có một trăm lẻ một người.
Cho dù chỉ còn lại có chín mươi chín người đuổi theo.
Biển lửa chiếu sáng trời đêm, mà bọn họ thì lao vào trong bóng tối xa xa.
Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Thẩm Lãnh gần như đã hỏi rõ, đại tướng quân vốn dĩ đã bí mật gặp mặt Quả Bố Nhĩ Thiếp vài lần quả thật hơi sơ sẩy, phòng bị giảm xuống một tí xíu như vậy, mà đây cũng không phải bởi vì ông ta buông lỏng sự đề phòng đối với Quả Bố Nhĩ Thiếp, là vì cái tên Diệp Vân Tán này.
Thân tín của Quả Bố Nhĩ Thiếp đã bán đứng y, nói tin tức cho tướng quân biên quân Hắc Vũ quốc Liêu Sát Lang biết, vừa hay lúc đó Triết Biệt đuổi giết Diệp Vân thất bại vừa mới quay lại, đang cùng Liêu Sát Lang nói về chuyện này, nghe nói đại tướng quân Thiết Lưu Lê đang liên lạc với Quả Bố Nhĩ Thiếp, Triết Biệt lập tức hiến kế.
Đại tướng quân mang bốn ngàn thiết kỵ tiến vào Hắc Vũ dựa theo bản đồ Mạnh Trường An vẽ, để không khiến người Hắc Vũ chú ý, đại tướng quân để bốn ngàn kỵ binh lại cánh rừng bạch dương mà Thẩm Lãnh bọn họ mới rời đi trước đó, Thiết Lưu Lê mang hơn một trăm thân binh hẹn gặp Quả Bố Nhĩ Thiếp ở ngay ngoài rừng bạch dương đó, để cuộc gặp mặt ổn thỏa, đại tướng quân không vào doanh địa bộ lạc Quả Ca Nhi.
Quả Bố Nhĩ Thiếp chỉ đem mấy gã tùy tùng đến, song phương giao đàm ở ngoài doanh địa, Quả Bố Nhĩ Thiếp giả ý chấp nhận chuyện hợp minh cùng đại tướng quân, sau đó mời đại tướng quân uống rượu, lại giả ý phái người trở về đón Diệp Vân Tán ra. Tất nhiên đại tướng quân sẽ không uống rượu vào lúc này, để biểu thị thành ý hợp minh, đã uống một chén trà bơ Quả Bố Nhĩ Thiếp kính cho ông ta.
Kết quả là phục binh bốn phía nổi lên, đại tướng quân suất quân muốn giết ra trùng vây nhưng dược tính phát tác, ngay tại thời điểm một đao chém Triết Biệt thì bụng quặn đau, lực độ trên cánh tay yếu đi, lại bị Triết Biệt đâm một đao trúng ngực.
Triết Biệt một tay cướp đại tướng quân từ trên lưng ngựa đi, thiết kỵ chiến đấu hăng hái muốn giành đại tướng quân lại, khổ nỗi quả bất địch chúng, chỉ có thể vừa chiến vừa lui, cuối cùng thối lui đến vùng Mãng Sơn lại bị vây nhốt lần nữa.
Mãng Sơn.
Võ Tân Vũ đã suốt hai ngày hai đêm không ngủ, cả người nhìn có vẻ là kiểu trạng thái làm cho người ta lo lắng. Gã biết rõ mình đã mệt mỏi đến cực hạn rồi nhưng lại cho người ta một cảm giác phấn chấn khó hiểu. Gã không ngủ được, cũng không nuốt trôi gì, người gồng lên căng cứng.
"Người của chúng ta bị bao vây đã rất lâu rồi." Gã nhìn chằm chằm vào sa bàn vừa mới chế tác xong: "Bọn họ ở đây."
Tay gã chỉ vào một vị trí trên sa bàn, chỗ đó ba mặt núi bao quanh như một miệng hồ lô, kỵ binh do đại tướng quân mang đi bị dồn ép vào trong này, cũng là hành động bất đắc dĩ, chỉ có trong kiểu địa hình này còn miễn cưỡng có thể kiên thủ, nhưng sợ là lương khô bọn họ mang theo đã sớm ăn hết rồi, có lẽ lúc này, khát thì vốc một nắm tuyết mà ăn, đói bụng cũng như vậy.
Bốc tuyết ăn rễ cỏ, đó là miếng ăn đỡ đói.
"Công thêm một lần nữa."
Ngón tay của Võ Tân Vũ rời khỏi sa bàn sau đó bắt đầu đi lại trong phòng, đi tới đi lui, có vẻ rất nôn nóng.
"Nhất định phải công thêm một lần."
Thủ hạ muốn khuyên gã nghỉ ngơi, chỉ là gã không chịu.
"Dương An, ngươi dẫn theo đội một vạn nhân mã, tiến công từ cánh trái. Đỗ Thành, ngươi dẫn đội một vạn nhân mã tiến công từ cánh phải, ta dẫn theo hai vạn người công trung lộ." Sau khi nói xong gã quay lại liếc nhìn: "Mũ sắt của ta đâu?!"
"Tướng quân, ở ngay bên cạnh ngài."
Võ Tân Vũ lại nhìn nhìn, lúc này mới chú ý đến mũ sắt ở ngay vị trí bên tay gã, gã đội mũ sắt xong sải bước lớn đi ra ngoài, đi đến chỗ cửa quân trướng bỗng nhiên hơi lảo đảo, giơ tay vịn cửa mới không ngã xuống đất.
"Tướng quân!"
Một đám người vội vàng đi qua.
"Ta không sao."
Võ Tân Vũ giơ tay lên vỗ mạnh 4 – 5 phát lên mặt mình, khuôn mặt kia lập tức đã bị vỗ đến đỏ bừng, trong tiếng bộp bộp bộp bộp, mắt mọi người đều ươn ướt, mấy người ngăn Võ Tân Vũ nói gì cũng không chịu để gã ra ngoài.
"Tránh ra hết cho ta!" Võ Tân Vũ gào thét: "Bộ hạ của đại tướng quân còn bị nhốt ở trong núi, nếu đại tướng quân trở về biết ta vẫn không cứu huynh đệ của chúng ta ra, đại tướng quân sẽ trách ta! Đại tướng quân cũng sẽ trách các ngươi!"
Mắt gã đỏ ngầu: "Tránh ra!"
"Tướng quân, ngài nghỉ ngơi một lát đi, ngài nghỉ ngơi một lát, các huynh đệ cùng ngài đi đón kỵ binh bị nhốt ra ngoài."
"Tướng quân, ngài như vậy không được đâu."
Võ Tân Vũ lắc đầu: "Đâu có thời gian nghỉ ngơi gì, ta nghỉ ngơi, các huynh đệ bị nhốt phải làm sao? Chậm trễ một giây, bọn họ sẽ có thể chết thêm một người, thậm chí là nhiều hơn nữa. Ta không thể nghỉ ngơi, Thẩm Lãnh đã đi đón đại tướng quân rồi, ta phải để đại tướng quân an tâm, ta không thể... Khụ khụ khụ..."
Gã ho khan dữ dội, khó khăn lắm mới ngồi thẳng người lên, giơ tay đẩy người cản trước mặt ra, bước ra khỏi quân trướng.
Lại một ngày sau, Võ Tân Vũ được người khác dìu trở lại quân trướng.
Lúc chém giết nhận được tin tức, Thẩm Lãnh dẫn thám báo tiếp tục đuổi theo về hướng bắc, đó là khu vực gần trung tâm Hắc Vũ, mà bên cạnh Thẩm Lãnh chỉ có chín mươi mấy người.
Đó là hành trình một đi không trở lại.
"Liêu Sát Lang đã sắp bị đánh bại trung lộ, chúng ta cố gắng chịu chịu, chẳng phải bọn họ cũng vậy?" Võ Tân Vũ lau vết máu trên khóe miệng, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào sa bàn: "Giết thêm một lần nữa, nhất định có thể phá vỡ phong tỏa của người Hắc Vũ."
Tất cả mọi người trong quân trướng đều quỳ một gối xuống: "Tướng quân!"
"Xin tướng quân nghỉ ngơi!"
"Tướng quân bảo trọng!"
Võ Tân Vũ hít sâu một hơi, lảo đảo đi tới cửa, ngồi xổm xuống dùng tuyết lạnh băng chà xát mạnh lên mặt, vịn cửa đứng lên: "Ta không sao... Người Hắc Vũ nghĩ là chúng ta đã cạn kiệt sức lực, bọn chúng cũng vậy, giờ này khắc này chỉ xem ai còn có thể tiếp tục cầm cự."
Gã đi trở về lều lớn, hai tay đang cầm mũ sắt chậm rãi đội vào: "Theo ta xuất chinh."
Xoay người, cầm giáo lớn lại ra khỏi quân trướng lần nữa.
Sáu ngày sau.
Máu nhuộm sơn cốc.
Sáu ngày này Võ Tân Vũ chỉ ngủ 3 – 4 lần, cả người đã tàn tạ.
Nhưng sáu ngày sau, bọn họ đánh thủng phòng ngự của Liêu Sát Lang, đón kỵ binh bị vây trong sơn cốc ra ngoài. Dựa vào tuyết, vỏ cây, rễ cỏ, thú hoang lẻ tẻ để chống đói, những dũng sĩ này cũng kiên trì được, cho dù là như vậy cũng không một người nào giết ngựa.
Bọn họ nói, ngựa là đại tướng quân cho bọn họ.
Hoàng hôn.
Võ Tân Vũ vịn thân cây trên sườn núi nhìn về phía tây bắc, ho khan vài tiếng, khó nhọc giơ tay lên lau vết máu trên khóe miệng đi.
Lại là một ngày sắp hết, ánh sáng cuối ngày cùng màu đỏ trong sơn cốc nối liền thành một mảng.
Đúng lúc này, Võ Tân Vũ đột nhiên đứng thẳng người, hướng tây bắc, dưới ánh nắng đỏ sậm cuối ngày, một đội kỵ sĩ mấy chục người đạp tuyết đi đến.
Dẫn đầu chính là tướng quân thiếu niên kia, dùng dây thừng buộc chặt thi thể của đại tướng quân ở sau lưng mình, bên hông còn treo hai cái đầu người, một cái là của Quả Bố Nhĩ Thiếp, một cái là của Triết Biệt.
Áo giáp dính máu.
Mình đầy thương tích.