"Hành lễ!"
"Rõ!"
Hai bên phố dài, bạch giáp như rừng.
Linh cữu của đại tướng quân Thiết Lưu Lê từ Bạch Thành quay về thành Hãn Hải, Võ Tân Vũ vịn quan tài mà đi.
Người từ thành Trường An đến bắc cương truyền chỉ là An Phương Tri một trong các đại học sĩ Nội các, cũng là một trong ba thứ phụ Nội các. Sau khi đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng về nhà tĩnh dưỡng, hiện giờ người thay quyền hành thủ phụ là Nguyên Đông Chi, An Phương Tri địa vị chỉ dưới Nguyên Đông Chi.
Khi ông ta đến, bệ hạ vừa mới biết được tin tức đại tướng quân chiến tử, hỏi mọi người trong Nội các ai có thể đi bắc cương truyền chỉ, chủ trì lễ tang đại tướng quân Thiết Lưu Lê.
Bệ hạ tin chắc, các tướng sĩ ở bắc cương, nhất định sẽ đón đại tướng quân của ông ta trở về.
Mọi người đều muốn đi, nhưng Nguyên Đông Chi chức trách quan trọng, cho nên bệ hạ chọn phái An Phương Tri đi.
Trước linh cữu, thứ phụ An Phương Tri đứng cúi đầu, đứng chừng nửa canh giờ, ông ta đến để tuyên chỉ, nhưng lại làm lễ tế bái trước.
Mở thánh chỉ ra, An Phương Tri hít sâu một hơi.
"Ba mươi lăm năm qua, trẫm thường xuyên nhớ tới tướng sĩ cùng trẫm bắc tiến đánh Hắc Vũ. Trận chiến Hãn Hải, tướng quân cánh trái Bàng Trường Đức của trẫm người trúng hơn mười mũi tên mà chết, đội chính thân binh Mã Vụ của trẫm giết vào trong quân địch chém tên đầu sỏ của quân địch, thân trúng bảy đao mà chết, phó tướng Lý Nho của trẫm ngã ngựa trong vạn quân thi cốt không còn. Trận chiến ấy đánh người Hắc Vũ lui ba trăm dặm, bắc cương Đại Ninh an ổn mấy năm, trận chiến ấy, đại tướng quân ở bên cạnh trẫm."
"Ba mươi năm nay, trẫm luôn nhớ huynh đệ Viên Trường Minh của trẫm, lẻn vào Hắc Vũ mấy năm thăm dò quân tình, sớm biết được người Hắc Vũ muốn hưng binh xâm phạm, liều chết gửi tin tức ra ngoài, chắc hắn biết, gửi tin tức ra thì hắn chắc chắn phải chết, cuối cùng bị người Hắc Vũ ngũ xa phanh thây trên phố... Trận chiến ấy, trẫm cùng đại tướng quân giết địch mười một vạn, đại tướng quân thân trúng ba đao không lùi, trẫm hỏi đại tướng quân vì sao còn muốn tiến lên, đại tướng quân nói, huynh đệ thi cốt đã nát, muốn đón về ghép lại để an táng."
"Mười tám năm nay, trẫm không dám quên trận chiến Phong Nghiễn Đài. Trang Ung suất quân tử thủ, gần vạn tướng sĩ chiến đấu đến lúc chỉ còn lại ba trăm người. Trận chiến ấy, đại tướng quân suất quân chặt đứt đường lui của người Hắc Vũ, một đường giết địch hai mươi sáu vạn, máu nhuộm sông dài. Đại tướng quân nói, trên tay nhuốm máu các huynh đệ biên quân Đại Ninh, còn muốn còn sống trở về ư?"
Giọng của An Phương Tri rất trầm thấp, mấy lần nghẹn ngào.
"Hiện giờ, đại tướng quân đã đi rồi."
Đọc đến mấy chữ này, An Phương Tri lớn tiếng gào khóc, không thể nào đọc tiếp được nữa.
"Chắc đại tướng quân biết, trẫm đau lòng."
Rất lâu sau, An Phương Tri mới lại đứng thẳng khi được người hầu đỡ lên.
Ông ta hít sâu mấy lần mới ổn định cảm xúc của mình, trầm giọng nói: "Ta và đại tướng quân cũng không quen thân, lần đầu gặp đại tướng quân là hai mươi năm trước, khi đó bệ hạ vừa mới đến Trường An không lâu, hỏi ai có thể làm tướng bắc cương? Đại tướng quân nói với bệ hạ, chỉ có thể là Thiết Lưu Lê, chỉ có Thiết Lưu Lê thần mới được. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy đại tướng quân ngài trương dương, không quá ổn trọng, nhưng bệ hạ lại nói, đúng vậy, đất bắc cương, làm sao có thể rời xa Thiết Lưu Lê khanh được?"
"Đại tướng quân à." An Phương Tri quỳ rạp xuống đất, lại thất thanh gào khóc: "Đất bắc cương, làm sao có thể rời xa Thiết Lưu Lê ngài được?"
Võ Tân Vũ vịn quan tài đứng, nước mắt giàn giụa.
Cùng lúc đó, cách thành Hãn Hải bảy trăm dặm, thành Nam Viện Trường Minh của người Hắc Vũ.
Hắc Vũ Nam Viện đại tướng quân Tô Cái đứng ở cửa sổ nhìn tuyết rơi bên ngoài, trong tay bưng một chén rượu, nhưng rất lâu không nhúc nhích, ông ta chỉ đứng ở đó nhìn, dường như đang nhìn phong cảnh, dường như đang nhìn phương xa, nhưng trong ánh mắt đã có vài phần trống rỗng.
"Các ngươi không nên làm như vậy." Giọng của Tô Cái hơi khàn khàn: "Ta với hắn là địch ba mươi lăm năm. Ba mươi lăm năm qua, hắn không có lúc nào là không muốn giết ta, ta không có lúc nào là không muốn giết hắn, nhưng trước đó vài ngày ngươi phái người đưa tin nói Thiết Lưu Lê đã chết, ta lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại còn có chút bi thương."
Ông ta quay đầu lại liếc nhìn Liêu Sát Lang đang quỳ gối ở đó.
"Cứ quỳ đi, bởi vì ngươi vẫn không biết tôn trọng kẻ thù của mình."
Tô Cái hắt rượu trong chén ra ngoài cửa sổ, giống như là hắt đi một đoạn quá khứ.
"Ta từng nói với các ngươi, hắn chết rồi cũng đừng làm nhục thi thể của hắn, chuẩn bị điều kiện bảo quản tốt nhất, đưa đến đô thành sau khi bệ hạ xem qua, cũng là phải làm hậu táng. Thiết Lưu Lê chết, đối với Hắc Vũ ta mà nói là chuyện tốt mà cũng không tính hoàn toàn là chuyện tốt, nhưng nếu ngươi làm nhục thi thể của hắn, cho rằng như vậy là việc một người thắng nên làm, thật sự nghĩ như vậy thì chúng ta đã thua rồi... Tại sao bệ hạ muốn nhìn thử Thiết Lưu Lê? Là vì bệ hạ là muốn tận mắt xác định hắn đã chết, chỉ là xác định hắn đã chết, chứ không phải một tâm thái đắc ý. Liêu Sát Lang, ngươi tâm cảnh quá kém."
Tô Cái thở ra một hơi thật dài: "Ta nghe nói, Quả Bố Nhĩ Thiếp dùng chiếu quấn thi thể hắn tuỳ tiện tìm một chỗ chôn vùi, còn xa cách doanh địa bộ tộc hắn ta, là hắn ta đang sợ, cho dù Thiết Lưu Lê đã chết thì hắn ta cũng đang sợ. Ta còn nghe nói, ta hạ lệnh chuyển thi thể Thiết Lưu Lê vào đô thành, lúc Triết Biệt phái người đào mộ lên, cuốc sắt còn hủy thi thể của Thiết Lưu Lê, trên người dính một lớp vụn đất, dùng một chiếc xe ngựa cũ nát chở về."
Liêu Sát Lang quỳ gối ở đó, một chữ cũng không dám nói.
Y đến, vốn là muốn thỉnh chiến, thân đệ đệ Triết Biệt của y đã bị giết.
"Ta phải phụng chỉ trở về đô thành gặp mặt bệ hạ, vốn định mang ngươi đi cùng, lần này thì thôi vậy, ngươi ở lại biên cương kiểm điểm, khi nào hiểu ngươi nên tôn trọng kẻ thù như Thiết Lưu Lê giống như tôn kính sư trưởng của mình, ngươi mới tính thật sự chín chắn, ta cũng mới có thể an tâm giao thêm nhiều quân quyền cho ngươi."
Tô Cái đi ra ngoài, hộ vệ khoác thêm áo khoác cho ông ta, lúc đi đến cửa Tô Cái dừng bước chân lại.
"Bệ hạ nói, ý chỉ trong vòng ba năm nam cương không thể lại có thêm chiến sự mới hạ xuống, ngươi và Triết Biệt đã bày ra chuyện này, cho dù giết Thiết Lưu Lê thì thế nào? Ngươi nên biết hiện tại Ninh đế Lý Thừa Đường đang thiếu một lý do để cổ vũ sĩ khí, Thiết Lưu Lê vừa chết, oán hận tích lũy suốt mấy năm này của người Ninh sẽ không tan mà ngược lại sẽ càng sâu hơn. Oán hận hóa sát khí, đến lúc đó người Ninh sẽ hung ác cỡ nào vài năm sau ngươi sẽ rõ... Vốn dĩ nếu dăm năm năm không có chiến sự, Hắc Vũ trên dưới một lòng, khi đó quốc khố tràn đầy, mà chúng ta binh tinh lương đủ, người Ninh trong vòng một tháng nếu không đại thắng tất nhiên nổi giận, chúng ta nắm lấy cơ hội thì sẽ có thế phản công, mà ngươi, lại cho người Ninh một lý do vĩnh viễn sẽ không nản chí."
Sau khi nói xong câu này Tô Cái ra khỏi phòng, chỉ để lại Liêu Sát Lang một mình quỳ gối ở đó, trên mặt vẫn có một chút không phục.
Thành Hãn Hải.
Thẩm Lãnh tham gia lễ tang đại tướng quân xong trở về chỗ ở tạm thời của hắn, Trần Nhiễm và Vương Khoát Hải hai người canh giữ ở ngoài cửa. Bọn họ không thể hội hợp với Thẩm Lãnh trong lòng cảm thấy sợ, nếu tướng quân đuổi ra ngoài gặp phải đại đội nhân mã của người Hắc Vũ, cho dù tướng quân dũng mãnh phi thường chỉ sợ cũng khó có thể trở về.
Cũng may, tướng quân đã trở về.
Thẩm Lãnh nằm trên giường ngẩn người nhìn nóc nhà, trong đầu đều là khuôn mặt của đại tướng quân Thiết Lưu Lê. Lúc hắn đuổi đến, một thân thương tích, một thân bùn đất của đại tướng quân, mặc dù là hắn cõng đại tướng quân trở lại, hắn cũng không muốn tin đại tướng quân trấn thủ một phương, thậm chí có thể xưng là cột trụ Đại Ninh lại chết như vậy.
Nếu Đại Ninh là một cái đình, tứ phương đại tướng quân chính là bốn cây cột của cái đình này.
Trong lễ tang đại học sĩ Nội các An Phương Tri tuyên chỉ, bắt đầu từ hôm nay, Võ Tân Vũ chính là đại tướng quân bắc cương Đại Ninh, là cột trụ mới.
Ngoài cửa có người ta nói chuyện, Thẩm Lãnh nghe được đó là giọng của An Phương Tri.
Cửa mở kêu két một tiếng, lão nhân cất bước đi vào cửa phòng, nhìn thấy Thẩm Lãnh đang ngồi dậy, vội vàng bước nhanh hơn đi qua đỡ Thẩm Lãnh: "Thẩm tướng quân đừng cử động, vết thương trên người ngươi quá nặng."
Ông ta ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh nói: "Trước khi ta đến bệ hạ đặc biệt dặn dò, nếu như gặp Thẩm tướng quân thì bảo ta cần phải khuyên ngươi cùng trở về Trường An. Hiện giờ chuyện của đại tướng quân cũng coi như đã xong, thù không nhất định phải đi báo ngay lúc này. Ta cũng đã khuyên Võ tướng quân, đợi sau này chỉnh đốn quân bị, sau khi trù tính ổn thỏa rồi đánh trận chiến này."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Ta biết, ta theo các lão cùng trở về Trường An."
Lúc này trong lòng An Phương Tri mới kiên định một chút, tuy rằng bề ngoài quần thần Đại Ninh có tranh giành giữa văn võ, nhưng mà người một nhà chính là người một nhà, ông ta có thể hiểu được tâm trạng của Võ Tân Vũ, cũng có thể hiểu được tâm trạng của Thẩm Lãnh.
"Như thế là tốt nhất." An Phương Tri trầm mặc một lúc rồi nói: "Ý của bệ hạ là, mang tro cốt của đại tướng quân về Trường An vẫn tốt hơn, vào Phụng Anh Đường."
Thẩm Lãnh ngẩng phắt đầu lên, sau đó lại gật đầu thật mạnh.
Đại Ninh có Phụng Anh Đường, xếp dưới Thái Miếu. Trong Phụng Anh Đường hiện giờ tổng cộng có bài vị của bảy vị đại tướng quân, từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, mấy trăm năm, chỉ có bảy vị, mà bảy vị này đều là khai quốc công huân, đây đã là vinh quang lớn nhất bệ hạ có thể cho đại tướng quân Thiết Lưu Lê. Nhưng tất cả mọi người đều biết rất rõ, vinh quang lớn đến mấy cũng không đổi lại được một đại tướng quân còn sống.
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Lãnh vẫn còn kém, trắng đến mức gần như không có huyết sắc, trong lúc nhất thời An Phương Tri lại không tìm được từ ngữ để nói thêm gì nữa, ông ta học phú ngũ xa, nhưng lúc này lại ngay cả một từ thích hợp cũng không ra. Thẩm Lãnh không phải tướng của bắc cương mà còn như thế, không cần nghĩ cũng biết tâm trạng của các tướng sĩ bắc cương lúc này như thế nào.
"Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe." An Phương Tri đứng dậy: "Ta lại đi gặp Võ tướng quân một chút."
Ông ta thở dài khẽ lắc đầu, xoay người rời đi.
Trên tường thành Hãn Hải, Võ Tân Vũ đứng ở đầu tường hứng gió, một bộ trường sam thuần trắng lay động theo gió.
Gã đã là đại tướng quân rồi, nhưng gã cũng không vui vẻ, nếu có thể lấy tiền đồ của mình, tất cả mọi thứ của mình để đổi về một mạng cho đại tướng quân thì gã cũng bằng lòng. Trong thảng thốt, dường như lại nhìn thấy đại tướng quân đứng ở bên cạnh gã, hào sảng cười như trước đây: "Tiểu tử, con mặc thiết giáp đại tướng quân vẫn kém hơn ta một chút, không đủ tinh thần... Mặc dù vẫn còn nhiều điều không hài lòng về con, cảm thấy con vẫn chưa đủ tốt, rất chưa đủ tốt, cũng không có cách nào, nên đến lúc giao bắc cương cho con thì giao cho con thôi."
Trên tường thành có một con chiến mã đi qua, hướng tới đại tướng quân kêu hai tiếng, tay của đại tướng quân rời khỏi vai Võ Tân Vũ: "Bắc cương Đại Ninh, chưa bao giờ nuôi tướng quân an nhàn, mà sự an nhàn của bách tính Đại Ninh lại là chúng ta nuôi. Con nhớ ta từng nói với con, thời Sở, xây dựng tường thành mấy ngàn dặm để đề phòng họa Hắc Vũ, nhưng họa Hắc Vũ không phải tường thành là ngăn chặn được, vẫn phải dựa vào binh giáp."
"Ninh hơn Sở ở chỗ là bởi vì chúng ta, dựa vào tường thành không ngăn chặn được, chúng ta ngăn chặn được, tường thành không thể nào nghiền ép đến bên Hắc Vũ, chúng ta có thể, làm cho chiến sự vĩnh viễn ở bên ngoài Đại Ninh, đây mới là chức trách của chúng ta, cũng là niềm kiêu hãnh của chúng ta, sau này bất kể làm gì, phải xứng với chữ Ninh trên chiến kỳ kia."
Võ Tân Vũ khàn giọng hô một tiếng nghĩa phụ đừng đi!
Thiết Lưu Lê đi về phía chiến mã thoáng ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Võ Tân Vũ cười nói: "Con từ khi chưa đến hai mươi tuổi đã bắt đầu đi theo ta, hiện giờ đã mười mấy năm, thời gian ta ở bên con còn dài hơn so với con trai ruột của ta, hiện giờ nó làm quan ở võ phủ, sau này nếu con gặp nó thì thay ta chăm sóc nhiều một chút... Sau này rảnh rỗi, lại đi thăm nghĩa mẫu của con."
Đại tướng quân xoay người lên ngựa, chiến mã giống như hóa thành khí đen từ từ tiêu tán.
Thiết Lưu Lê giơ tay lên, quyền phải gõ lên giáp ngực.
"Ta mệt rồi, bây giờ đến lượt con rồi."