Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 455 - Chương 455: Cơ Hội Đến Rồi

Chương 455: Cơ hội đến rồi Chương 455: Cơ hội đến rồi

Cái gọi là chiến tranh, nào có thập toàn thập mỹ.

Nước có thắng bại, nhà có buồn vui.

Trong thành Hãn Hải có vẻ như tạm thời bình tĩnh trở lại, nhưng mà ai có thể bình tĩnh lại được, chỉ là quân nhân thì kiên cường hơn một chút thôi.

Mà ở bên phía người Hắc Vũ, từ thành Nam Viện Trường Minh trở về biên cương Luật Thành, Liêu Sát Lang vẫn không phục cũng không cam tâm. Theo y thấy, Thiết Lưu Lê đương nhiên không quan trọng bằng Triết Biệt, người chết là thân đệ đệ của y, còn là bị người khác giết chết ở trong Hắc Vũ, nhưng chư tướng bắc cương Ninh quốc đều theo Võ Tân Vũ khổ chiến với y, còn có ai có thể gan dạ sáng suốt quyết đoán đánh thẳng vào bộ lạc Quả Ca Nhi như vậy? Mấu chốt là không những quyết đoán, còn có thực lực.

Mối thù giết đệ, luôn phải báo.

Cho nên Liêu Sát Lang quyết định mạo hiểm lần nữa, nếu bị Nam Viện đại tướng quân Tô Cái biết thì sợ là lại quở trách một trận nữa, nhưng mà Liêu Sát Lang đã chẳng quan tâm những điều này, y phải cho cha mẹ một công đạo. Qua nhiều năm như vậy y làm tướng lãnh binh chém giết nam cương Hắc Vũ ở, là vì quốc gia cho y vinh quang, y sẽ cho quốc gia một công đạo, hiện giờ, y phải cho gia đình một công đạo.

Trước nay luôn là nước, bây giờ đến lượt nhà.

Luật Thành là một trong ba biên thành lớn ở nam cương Hắc Vũ, nhưng cách đây không lâu một trong ba tòa thành là Bạch Thành đã bị người Ninh đoạt mất, đối với Hắc Vũ mà nói đây là nỗi nhục nhã vô cùng.

Hai nước giằng co mấy trăm năm qua, đã từng có nỗi nhục lớn như vậy?

Bất kể là năm đó Ninh đế Lý Thừa Đường suất quân đột nhập Hắc Vũ ba trăm dặm, hay là Hắc Vũ đại tướng quân Tô Cái suất quân giết vào trong Ninh quốc, đều chưa từng đoạt được một thành một đất, chỉ là giết vào mà thôi. Nếu dễ đánh hạ được như vậy, Tô Cái và Thiết Lưu Lê cùng ở biên cương lãnh binh mấy chục năm làm gì phải đợi đến tận bây giờ? Cho nên Tô Cái mới cảm thấy tiếc nuối, Thiết Lưu Lê trước khi chết cuối cùng vẫn thắng ông ta một bậc.

Thiết Lưu Lê chiếm được Bạch Thành, là tòa thành lớn đầu tiên Ninh quốc chiếm được của Hắc Vũ trong mấy trăm năm qua, có được Bạch Thành, chẳng khác nào quân Ninh khảm vào quốc nội Hắc Vũ một tòa thành lũy tiền tuyến, chiếm thế chủ động tuyệt đối.

Vốn ba thành nối liền thành một đường, biên cương sẽ chắc chắn không thể phá vỡ, hiện tại Bạch Thành giống như chủy thủ của người Ninh đâm vào vậy, từng giờ từng phút đều khiến Hắc Vũ cảm thấy đau, khiến cho biên quân Hắc Vũ cảm thấy nhục nhã.

Luật Thành còn lớn hơn Bạch Thành một chút, dù sao cũng là chủ thành biên cương, Hắc Vũ bố trí phòng ngự nam cương nhiều năm như vậy, Luật Thành đã sớm trở thành một tòa thành lớn bất kể là nhân khẩu hay là quy mô thành thị, cho dù là thương nghiệp cũng đã cực kỳ phát đạt.

Biên cương hung tàn đến mức nào đi chăng nữa nhưng chỉ cần có người thì sẽ có giao dịch, cho nên bất kể là Luật Thành bên Hắc Vũ hay là thành Hãn Hải bên Đại Ninh, thật ra thương nghiệp cũng đều được xem là phát đạt.

"Đã tra được chưa?"

Liêu Sát Lang hỏi người trẻ tuổi đứng ở trước mặt y, đó là một nam nhân trẻ tuổi có tướng mạo điển hình của người Hắc Vũ, thân hình cao lớn, cường tráng, một mái tóc xù, cùng với cặp mắt xanh đặc trưng của người Hắc Vũ.

Hắn ta tên là Đoạt Khố, chưa tính là quân nhân Hắc Vũ chính quy, nhưng là kiểu người không tách rời khỏi quân đội được, tương đương với người của phủ Đình Úy của Đại Ninh, ở bên Hắc Vũ này gọi là nhất phẩm đường.

"Tra được rồi." Đoạt Khố nói: "Phụng mệnh tướng quân, vận dụng nhất phẩm đường mật điệp ẩn nấp ở thành Hãn Hải, điều tra ra được người giết tướng quân Triết Biệt quả thực không phải chư tướng bắc cương Ninh quốc, mà là tướng quân thủy sư Ninh quốc Thẩm Lãnh, người này phụng mệnh suất lĩnh thủy sư vận chuyển vật tư tiếp cho bắc cương, vừa hay đuổi kịp trận chiến này."

"Hửm?" Ánh mắt Liêu Sát Lang đanh lại.

"Một tướng lĩnh trẻ tuổi mang theo hơn trăm người đã dám xâm nhập mấy trăm dặm Hắc Vũ ta, lại còn được Ninh đế sắp xếp đi chèo thuyền? Nhân tài như vậy nếu để ở bắc cương, đó chính là một Mạnh Trường An khác, thật không biết sao Ninh quốc lại nhiều cường giả trẻ tuổi làm người ta đau đầu như vậy, may mà Ninh đế tự biết lãng phí như thế nào."

Liêu Sát Lang nghĩ kẻ tên là Thẩm Lãnh kia dám tiến quân thần tốc đến bộ lạc Quả Ca Nhi, mang theo khoảng một trăm người đã phát động tiến công với bộ tộc lớn hơn mười vạn nhân khẩu, lại còn dám đuổi theo Triết Biệt trăm dặm, cướp lại thi thể của Thiết Lưu Lê trong tay Triết Biệt và cả trăm biên quân tinh nhuệ, nhưng lại là người phụ trách hậu cần.

"Giết hắn." Liêu Sát Lang căn dặn một tiếng.

Đoạt Khố biến sắc: "Tướng quân hãy nghĩ lại, người của nhất phẩm đường chúng ta có thể lẻn vào Luật Thành đều là người tinh nhuệ nhất, không phải là vì ân oán cá nhân của tướng quân. Mấy năm sau quân Ninh tất sẽ lên bắc, những mật điệp này ẩn nấp ở Luật Thành chính là để chuẩn bị cho đại chiến sau này, nếu bởi vì giết một Thẩm Lãnh mà toàn bộ bị bại lộ, đối với chúng ta mà nói thật sự là mất nhiều hơn được."

"Ngươi không hạ lệnh?" Trường đao của Liêu Sát Lang ra khỏi vỏ, đao đặt trên cổ Đoạt Khố: "Ta không phải đang thương lượng với ngươi, mà là đang mệnh lệnh cho ngươi, nếu ngươi không hạ lệnh, người chủ sự của nhất phẩm đường ở nam cương từ hôm nay trở đi sẽ là trợ thủ của ngươi."

Đoạt Khố sắc mặt trắng bệch: "Tướng quân, đừng vì nhỏ mà mất lớn."

"Nhỏ?"

Liêu Sát Lang ngẩng đầu nhìn về lên cao, dường như tầm mắt có thể xuyên qua nóc nhà nhìn thấy bầu trời.

"Đối với ngươi mà nói đây là một chuyện nhỏ, với ta mà nói đó là thân nhân của ta... Đoạt Khố, ta biết nhìn từ góc độ của ngươi, suy nghĩ của ngươi tất nhiên là đúng, nhưng mà nhìn từ góc độ của ta, ta thà liều mạng không làm tướng quân, cũng phải báo thù cho Triết Biệt. Ta không phải một người không hề có nhân tình, cho nên mới kề đao lên cổ ngươi, sau này đại tướng quân hỏi tới, ngươi cũng dễ giải thích một chút."

Đoạt Khố thở dài một tiếng: "Ti chức, sẽ hạ lệnh ngay."

"Chúng ta có bao nhiêu người ở thành Hãn Hải?"

"Trước sau mười năm, mới lần lượt sắp xếp vào ba mươi mấy người." Đoạt Khố nói: "Vốn ban đầu mục đích sắp xếp người vào thành Hãn Hải là để tìm cơ hội giết chết Thiết Lưu Lê, nhưng phủ đại tướng quân của Thiết Lưu Lê mặc dù ở thành Hãn Hải, nhưng ông ta lại di chuyển không ngừng, hơn nữa võ nghệ quả thật quá mạnh, người của chúng ta mãi vẫn không tìm được cơ hội, cho nên sau này đã thay đổi suy nghĩ, những người này ẩn núp đi, thu thập tình báo về biên quan người Ninh."

"Hữu dụng sao?" Liêu Sát Lang hừ một tiếng: "Chuyện biên quan, có lần nào bọn họ cho thấy tác dụng."

"Giống như bên chúng ta." Đoạt Khố giải thích: "Trước trận chiến phong bế biên quan, đừng nói là người, chim cũng không bay ra được, có tin tức cũng khó có thể gửi đi. Qua nhiều năm như vậy tất nhiên người Ninh cũng sẽ sắp xếp một vài người ở trong Luật Thành, nhưng tính ra trong ba mươi năm chỉ có một người tên là Viên Trường Minh bại lộ, những người khác cũng thâm tàng bất lộ như nhau, cũng tầm thường vô vi như nhau."

"Vậy thì đừng để cho bọn chúng tiếp tục tầm thường vô vi, giết chết một Thẩm Lãnh, tương đương với giết chết một Thiết Lưu Lê tương lai của Ninh quốc." Liêu Sát Lang nói: "Ngươi nên hiểu, người đó trong tương lai thành tựu tất nhiên sẽ không nhỏ, Ninh quốc có tướng quân trẻ tuổi như vậy, đối với Hắc Vũ ta mà nói chính là uy hiếp cực lớn, giết hắn đi trước khi hắn trở thành đại tướng quân, quan trọng giống như giết một Thiết Lưu Lê vậy, thậm chí còn quan trọng hơn cả giết Thiết Lưu Lê, đừng quên Thiết Lưu Lê đã già mà hắn thì còn trẻ như vậy. Có thể giết hắn, đối với thủ hạ của ngươi mà nói cũng là thể hiện hết khả năng, huống hồ, giết hắn dễ dàng hơn giết người như Thiết Lưu Lê và Võ Tân Vũ rất nhiều, Thẩm Lãnh đã bị trọng thương, hắn cũng không ở trong phủ đại tướng quân bắc cương, cho nên sẽ luôn có cơ hội."

"Ta đi sắp xếp ngay." Đoạt Khố giơ tay lên đẩy trường đao trên vai mình ra: "Tướng quân vẫn nên suy nghĩ làm sao giải thích với đại tướng quân Tô Cái đi."

"Không cần." Liêu Sát Lang cười khổ một tiếng: "Chẳng qua là bỏ một bộ giáp tướng quân thôi."

Thành Hãn Hải.

Quả thật Thẩm Lãnh không ở trong phủ đại tướng quân, mà là ở quân dịch trạm, nhưng cũng không phải là không hề phòng bị như Liêu Sát Lang dự đoán, một ngàn hai trăm chiến binh thủy sư trú đóng ở ngoài quân dịch trạm không xa, Trần Nhiễm và Vương Khoát Hải thay phiên dẫn người hộ vệ, trong ngoài quân dịch trạm, mỗi ngày đều không dưới một trăm chiến binh tinh hãn tuần tra bảo vệ.

Nhưng bất luận là Vương Khoát Hải hay là Trần Nhiễm, thật ra đều không suy nghĩ liệu người Hắc Vũ có sắp xếp thích khách tập kích Thẩm Lãnh hay không, bởi vì đây là thành Hãn Hải, thành Hãn Hải của Đại Ninh, thành Hãn Hải của đại tướng quân Thiết Lưu Lê.

Đường cái bên ngoài quân dịch trạm chính là trục đường chính hướng đông tây của thành Hãn Hải, trên con đường này cửa tiệm san sát, người buôn bán đến từ ngũ hồ tứ hải, gần như giống với thành Triêu Dương ở đông cương, chỉ là Hãn Hải quy mô không bằng thành Triêu Dương, không phồn hoa bằng Triêu Dương. Cửa tiệm hai bên đường buôn bán đủ loại, không chỉ là người Ninh, còn có người của rất nhiều nước khác kinh thương ở đây, người Tây Vực và người ở ngoài Đông Hải đều có.

Cũng không phải tất cả mọi người đều đến để kiếm tiền, có một số người trời sinh khác với người thường, bọn họ đi khắp thiên hạ để xem chỗ phi phàm của thế giới này, bọn họ chấp nhận mạo hiểm. Thế nhân đều biết chỗ hung hiểm nhất trong thiên hạ không đâu qua được chỗ biên cảnh Ninh quốc và Hắc Vũ quốc, ngày ngày có sống chết, cho nên có người mộ danh mà đến, chỉ là muốn xem thử, muốn cảm nhận một chút, tình cảnh hàn khí bức người như thế nào.

Bởi vì thương thế của Thẩm Lãnh quả thật hơi nặng một chút cho nên An Phương Tri quyết định ở lại thành Hãn Hải nửa tháng, một là chờ Thẩm Lãnh thương thế đỡ hơn một chút, có thể chịu được thuyền xe mệt nhọc, hai là để an ủi Võ Tân Vũ, cũng để an ủi quân tâm bắc cương. Ông ta là đại học sĩ Nội các, một trong các thứ phụ, đại diện bệ hạ đến đây, ông ta ở đây là đại biểu cho sự quan tâm của bệ hạ đối với biên quân bắc cương.

Bắt đầu từ hôm nay bên ngoài quân dịch trạm có thêm hai người bán hàng rong, ở bên đường bán một ít đồ ngọc, mấy thứ này đều sản xuất từ Tây Vực, chất lượng quả thật không tệ, giá cả cũng không tính là khoa trương, kỹ thuật chạm trổ lại khác với bên Đại Ninh này, cho nên cũng có chút cảm giác mới mẻ.

Đối diện quân dịch trạm có một tửu lâu, lão bản cũng là người Tây Vực, mở tửu lâu ở thành Hãn Hải đã chín năm, lão bản tên là Tra Bất Sát, y lấy cho mình cái tên danh nhân là Tra Cửu Lượng. Tửu lâu có quy mô không nhỏ, đã lớn hơn gấp hai so với mặt bằng mà y thuê lúc mới đến, từ một tiệm nhỏ kinh doanh thành một tửu lâu, đương nhiên thiên phú buôn bán của y rất tốt.

Y nói y đến từ Hỏa Hạc quốc, là một trong các cường quốc Tây Vực, Hỏa Hạc bất kể là cương vực hay là thực lực quân sự, vẫn hơn Thổ Phiên.

Điều chính yếu nhất là người Hỏa Hạc từ rất sớm đã bắt đầu tiếp xúc với trung nguyên, thời Sở quan hệ hai nước trở nên mật thiết, thương nghiệp lui tới thường xuyên, sau khi Ninh lập quốc, quốc gia Tây Vực đầu tiên gửi lễ mừng chính là Hỏa Hạc, hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao thuận lợi. Bởi vì tiếp xúc với văn hóa trung nguyên sớm hơn nên ảnh hưởng đối với Hỏa Hạc rất lớn, cho nên điều này cũng đã tạo thành một hiện tượng lịch sử tất nhiên... Hỏa Hạc khinh thường các quốc gia Tây Vực khác, cho rằng bọn họ đều là mọi rợ, tất nhiên Thổ Phiên cũng là mọi rợ.

Cũng giống Mông quốc như phù dung sớm nở tối tàn năm đó, thiết kỵ lập nghiệp quét ngang đại lục, nhưng cũng lấy văn hóa trung nguyên chính thống làm chính.

Nghe đồn ở Hỏa Hạc, rất lâu trước đây mọi người đã bắt đầu chán ghét Hồ phục của bọn họ, mà đổi sang mặc trường sam trung nguyên, trong đó có rất nhiều người học tập văn hóa trung nguyên, cũng có thơ lưu truyền hậu thế, cho nên nếu có người đi Hỏa Hạc nhìn thấy người để râu quai nón, thân hình cường tráng nhưng mặc nho bào ống tay rộng thùng thình, tay cầm quạt xếp luôn miệng chi hồ giả dã thì không cần phải cảm thấy kỳ lạ.

Nghe nói ở đô thành Hỏa Hạc là thành Vân Hải, văn hóa trung nguyên còn thịnh hành hơn nữa, hai người uống say chửi nhau, trong đó một người nếu lớn tiếng chửi một câu con mẹ nó, về khí thế đều có thể áp chế đối phương một bậc.

Trước đây rất lâu Tra Cửu Lượng đã biết cách dùng ba chữ "con mẹ nó" này.

"Con mẹ nó!"

Y mắng một câu, là tức giận, chứ không phải là nói đùa.

"Đây không phải là muốn hại chết chúng ta?"

Đứng ở lầu hai tửu lâu, cửa sổ đang mở, có thể nhìn thấy quân dịch trạm phía đối diện.

Người giết tướng quân Triết Biệt chính là Thẩm Lãnh, chính là y điều tra ra được tin tức rồi nghĩ cách đưa ra ngoài thông qua thương đội, không có giấy, chỉ là lời nhắn, cho nên tất nhiên biên quân cũng sẽ không dễ dàng điều tra ra được chuyện gì.

"Phải làm sao?" Thủ hạ của y hỏi.

"Còn có thể làm sao?" Tra Cửu Lượng thở dài một hơi: "Phụng mệnh mà làm, là chức trách của chúng ta."

Mà ở ngay trong đại đường lầu một của tửu lâu này, Tu Di Ngạn ngồi ở đó nhấp một ngụm rượu, cảm thấy loại rượu màu hổ phách của Tây Vực này thật sự là cực kỳ khó uống, ngọt không ngọt, cay không cay, mùi vị cổ quái, đâu có ngon như Nhất Bôi Phong Hầu. Tầm mắt của y nhẹ nhàng lướt qua quân dịch trạm phía đối diện, nghĩ xem ra cơ hội đã đến rồi, hiện giờ Thẩm Lãnh đang trọng thương.

Bình Luận (0)
Comment