Thẩm Lãnh bị thương không phải lần đầu tiên, cũng sẽ không là lần cuối cùng, cũng may thuốc trị thương hắn mang theo trên người đều là Thẩm tiên sinh tự tay bào chế. Qua nhiều năm như vậy từ đầu đến cuối đều chưa từng dừng lại, chưa từng đứt đoạn, Thẩm tiên sinh vẫn luôn chế dược, mà mỗi lần Thẩm Lãnh trở về đều sẽ gói mang đi. Nhớ lại hồi nhỏ, để hù dọa phu xe kia, cũng để hù dọa hắn và Trà gia mà Thẩm tiên sinh cố ý cắt ngón tay, sau đó lại nối lại, thuốc trị thương đó thần hiệu cỡ nào?
Nghĩ đến khi đó lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn, đứng tấn trên xe ngựa đang đi bị phu xe nói là vật trang trí.
Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi cong lên, chậm rãi thở mạnh một hơi thật dài.
Đại tướng quân đi rồi, nhưng bắc cương vẫn là bắc cương, Đại Ninh vẫn là Đại Ninh.
Thẩm tiên sinh nói, thù không để qua đêm là chân trượng phu, thù nhỏ đã báo, tướng quân Hắc Vũ Triết Biệt giết chết đại tướng quân Thiết Lưu Lê và Quả Bố Nhĩ Thiếp hạ thuốc đại tướng quân đều đã bị hắn chặt đầu, cho nên mấy ngày qua bên ngoài quân dịch trạm người muốn gặp hắn nối liền không dứt, tuy nhiên đều bị khéo léo khuyên trở về, không phải Thẩm Lãnh kiêu căng, mà là nhắc đến lại toàn là bi thương, Thẩm Lãnh không muốn.
Thù lớn là quốc thù, quốc thù đợi sau này.
Bắc cương vẫn lạnh như trước đây, cũng may lạnh tốt hơn nóng một chút, nếu là kiểu thời tiết ở nam cương, sau khi bị thương càng phải cẩn thận hơn, oi bức khiến vết thương cực dễ nhiễm trùng, thuốc trị thương tốt đến mấy cũng sẽ trở nên phiền phức.
"Trần không nắp."
Thẩm Lãnh gọi một tiếng, Trần Nhiễm lập tức từ ngoài cửa chạy vào: "Làm sao thế?"
Thẩm Lãnh: "Trong phòng tuy ấm áp nhưng bị rất bức bối, đỡ ta ra ngoài ngồi một lát."
Trần Nhiễm lắc đầu: "Lạnh như vậy ngươi ra ngoài làm gì?"
"Phơi nắng."
Thẩm Lãnh mà bướng bỉnh thì Trần Nhiễm cũng không có cách nào, đành phải đi qua đỡ hắn ra ngoài, lại phái người tìm cái ghế nằm đặt ở trong viện. Sau khi Thẩm Lãnh ngồi xuống gã lại ôm một cái chăn bông dày cộp đắp lên cho Thẩm Lãnh, như là mẹ đẻ của Thẩm Lãnh vậy.
Bắc cương lạnh, nhưng mặt trời dễ chịu.
"Sau khi trở về sẽ nghỉ phép nửa năm rồi." Thẩm Lãnh hỏi Trần Nhiễm: "Đã nghĩ có gì muốn làm chưa?"
"Đâu còn có nửa năm, lúc này trở về Trường An, nhiều nhất còn có ba tháng để nghỉ, cái thây này của ngươi phải nằm hơn hai tháng... Nhưng mà cũng tốt, trên đường trở về tranh thủ một chút, chúng ta có thể ăn tết ở trong thành Trường An."
"Ngươi vẫn chưa nói muốn đi làm gì?"
"Ta nói muốn đi thanh lâu, ngươi cho không?"
"Ta có từng không cho sao?"
"Ha ha..."
Thẩm Lãnh thở dài: "Sau khi trải qua việc này bỗng nhiên suy nghĩ rất nhiều, quả thật ta đã trói buộc các ngươi hơi quá nghiêm, những người tòng quân như chúng ta, ai biết ngày nào sẽ nhắm mắt rồi không bao giờ mở ra được nữa, ngươi muốn đi thì đi đi, tiêu xài quân mà lương các ngươi đổi mạng lấy được cũng không phải việc trái luật pháp."
Trần Nhiễm cười hì hì: "Ngươi nhìn ngươi kìa, trong ngày nghiêm túc này ngươi lại nhắc đến chuyện không đứng đắn như vậy làm gì."
Thẩm Lãnh phì cười một tiếng: "Ngày nào mà không phải là ngày nghiêm túc."
Thẩm Lãnh nói: "Nhưng cũng phải nhớ đấy."
"Cái gì?"
"Đừng mang Vương Khoát Hải đi cùng."
"Ngươi muốn nói là To Con quá thật thà, đừng làm hư hắn?"
"Không phải, là nghĩ cho ngươi, không có so sánh sẽ không có tổn hại."
Trần Nhiễm mất một lúc mới hiểu ra là ý gì, trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Cũng chỉ là To Con thiên phú dị bẩm... Lần trước lúc chúng ta xuất chinh, giữa đường đi tiểu ở bãi đất hoang, mấy người chúng ta thi ai tiểu xa hơn, To Con mặt dày kia cũng muốn chạy qua thi, trực tiếp đạp chúng ta đi luôn, mẹ nó chứ đó là làm càn, pháo đài cao như vậy, đương nhiên là bắn xa."
Thẩm Lãnh cười đến nỗi vết thương bị đau: "Nhưng nghiêm túc mà nói, lần này về Trường An ngươi cũng nên tìm một nữ nhân rồi."
Trần Nhiễm lắc đầu: "Ta không vội."
"Cha ngươi vội."
"Ông vội thì ông ấy tìm, tìm một mẹ kế cho ta."
"Cút..."
Thẩm Lãnh cười mắng một câu, Trần Nhiễm vẫn tự nói một mình: "Ta đoán chừng cha ta cũng là lòng có thừa mà sức không đủ, cho dù muốn tìm mẹ kế cho ta, lưng cũng không được rồi..."
Thẩm Lãnh cười nói: "Chờ ngươi trở về, cẩn thận đả cẩu côn pháp của cha ngươi."
Trần Nhiễm rụt cổ lại: "Đúng rồi, ngươi đã uống rượu với các huynh đệ bắc cương chưa? Hôm qua có mấy huynh đệ kéo ta đi uống rượu, đoán chừng là vì ngươi đem di thể của đại tướng quân về cũng đã giúp bọn họ báo thù, muốn cảm ơn, nhưng ngươi lại đang bị thương, đành phải kéo ta đi, huynh đệ bắc cương uống rượu thật sự là dữ dội đấy."
"Dữ dội cỡ nào?"
"Có một gã tên bảy chữ, nói ta không nhớ được thì phạt một chén, ta cũng không nhớ được đã uống bao nhiêu chén cũng không nhớ bảy chữ đó."
Thẩm Lãnh cười lắc đầu: "Tửu lượng của ngươi quá kém."
Trần Nhiễm hừ một tiếng: "Ngươi đi cũng giống nhau, các huynh đệ bắc cương thay phiên mời rượu, nói là ta không nhớ được tên của các huynh đệ thì phạt một chén rượu, trước đó còn đỡ, cuối cùng gã bảy chữ kia đứng lên ta liền ngây người."
Đang nói thì Vương Khoát Hải từ bên ngoài vào, lướt nhìn ra bên ngoài: "Hôm nay trên đường dường như náo nhiệt hơn một chút."
Thẩm Lãnh nghe nói câu này liền khẽ nhíu mày, chỉ là theo bản năng suy nghĩ một chút.
Những năm gần đây, người đồng hành với hắn ngoại trừ có Thẩm tiên sinh, có Trà gia, có đám huynh đệ Trần Nhiễm bọn họ, còn có bao nhiêu tốp thích khách không đếm hết được. Thẩm Lãnh cũng cảm thấy có lúc mình sẽ bị thần kinh mất, đi đến chỗ nào cũng phải quan sát cẩn thận trước đã. Lúc này nghe Vương Khoát Hải nói hôm nay bên ngoài trên đường náo nhiệt hơn trước một chút, trong lòng lại động đậy.
Trần Nhiễm tâm tư linh hoạt hơn Vương Khoát Hải, nghe xong câu này liền đứng lên: "Ta đi xem thử."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Cẩn thận chút."
Vương Khoát Hải hỏi: "Sao thế?"
Thẩm Lãnh nói: "Chắc là không có gì."
Tiểu nhị của tửu lâu đối diện quân dịch trạm tìm đến Tu Di Ngạn đang uống rượu, vẻ mặt tươi cười nói: "Vị gia này, hôm nay trong nhà đông chủ tửu lâu chúng ta có chút chuyện, cho nên đóng cửa sớm một chút, lão bản nói bữa rượu này xem như ông ấy mời ngài, coi như là tạ lỗi."
Tu Di Ngạn ừ một tiếng, thu hồi lại tầm mắt từ bên quân dịch trạm đối diện, nghiêng đầu liếc mắt nhìn tiểu nhị một cái: "Ngươi không phải người Ninh đúng không."
"Không phải, chúng ta đều là từ Hỏa Hạc quốc đến."
"Chẳng trách, ta nghe nói Hỏa Hạc quốc và Đại Ninh thân thiện, người Ninh đi Hỏa Hạc quốc các ngươi đều sẽ được tiếp đãi khẩn khoản, có chuyện này?"
"Có." Tiểu nhị vội vàng gật đầu: "Gia ngài xem, có cần ta tiễn ngài ra ngoài hay không?"
Tu Di Ngạn lắc đầu: "Ngươi xác định có chuyện này?"
Tiểu nhị cũng ngây người ra, theo bản năng sờ xuống hông.
Lầu hai tửu lâu, Tra Cửu Lượng triệu tập hết thủ hạ lại, hai mươi mấy người ở trong phòng riêng lầu hai, y đứng ở cửa sổ nhìn thoáng qua bên quân dịch trạm sau đó đóng cửa sổ lại, sau khi ngồi xuống hạ giọng nói: "Qua nhiều năm như vậy chúng ta vẫn đang đợi mệnh lệnh, lâu ngày sẽ khó tránh khỏi trở nên an nhàn, nhưng ta biết, từng giờ từng phút mọi người đều không quên chức trách của mình, mấy người các ngươi đã bán thịt ở thành Hãn Hải ba năm, hắn bán rượu ở thành Hãn Hải năm năm, người kia ta cũng nhớ, ngươi làm khuân vác ở thành Hãn Hải bảy năm... Nếu nói đến an nhàn, thật ra ta an nhàn nhất, tửu lâu này đã mở chín năm."
Y có chút luyến tiếc: "Cuộc sống an nhàn sắp đi rồi, trong quân dịch trạm có một tướng quân người Ninh bị thương tên là Thẩm Lãnh, bên trên hạ lệnh tất sát."
Tất cả mọi người đều nghiêm nghị.
"Đêm nay động thủ." Tra Cửu Lượng nói: "Sau khi xong chuyện tất cả mọi người đều tìm nơi tự ẩn nấp, có cơ hội rời khỏi thành Hãn Hải thì mau chóng đi. Ta khuyên một câu không nên khuyên, ai có thể đi cũng đừng đi về phương bắc, sống chết của những người như chúng ta theo bọn họ thấy thật ra không quan trọng, trở về, sợ là còn phải bị thẩm vấn, bị tra tấn, liều mạng sống sót cuối cùng cũng chỉ là chứng minh sự trong sạch của mình."
Y cười khổ.
Mọi người im lặng.
Qua một lúc lâu sau Tra Cửu Lượng nói: "Hai người bán hàng rong mới đến ở ngoài cửa kia cũng là người của chúng ta, bọn họ đều đang theo dõi nhất cử nhất động của quân dịch trạm đối diện, sau khi trời tối chia làm ba đội, một đội từ chính diện xông vào thu hút lực chú ý của quân Ninh, đội thứ hai từ phía sau lẻn vào giết người, đội thứ ba chi viện."
Tra Cửu Lượng căn dặn xong rồi đứng lên: "Thành bại chính là sinh tử, nếu chúng ta còn có thể sống được rời đi thì sợ là cả đời cũng không thể gặp lại nữa, mọi người đều tự trân trọng."
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, rất nhẹ cũng rất có tiết tấu cảm.
Tra Cửu Lượng biến sắc mặt.
Két một tiếng, cửa phòng bị người khác từ bên ngoài đẩy ra, tiểu nhị đứng ở cửa, Tra Cửu Lượng mới thầm thở phào nhẹ nhõm: "Người đó đi rồi?"
"Chưa."
Người nói không phải là tiểu nhị, mà là người đứng phía sau tiểu nhị.
Cơ thể tiểu nhị mềm nhũn ngã xuống, trên lưng có một lỗ máu, bên trên còn cắm một thanh chủy thủ, chủy thủ là của hắn ta.
Tu Di Ngạn chậm rãi đi vào trong phòng, nhìn lướt qua những người thoạt nhìn như thiên nam địa bắc hẳn là không có quan hệ gì, cảm thấy có chút buồn cười cũng có chút tức giận, cũng cảm thấy những người này hơi ấu trĩ, so sánh kỹ thuật giết người, so sánh những thứ ngoài kỹ thuật giết người, như ẩn nấp, như che giấu, như bố cục, bọn họ đều kém Tu Di Ngạn quá xa.
"Ta đến báo danh." Tu Di Ngạn thản nhiên nói: "Người các ngươi muốn giết là Thẩm Lãnh ở trong quân dịch trạm đối diện phải không? Ta đã muốn giết hắn lâu rồi, tính ra đã một năm rưỡi, hình như là lâu hơn nữa... Ta quen thuộc hắn hơn các ngươi, càng biết nhược điểm của hắn hơn, cũng bức thiết muốn giết hắn hơn các ngươi, cho nên..."
Y dừng lại một chút: "Không đến lượt các ngươi giết hắn?"
Tu Di Ngạn liếc nhìn thanh đao đã rút ra của Tra Cửu Lượng, khẽ thở dài: "Hắn chết như thế nào, cũng không đến lượt những thứ đến từ Hắc Vũ các ngươi, người Ninh giết hắn là chuyện của người Ninh, các ngươi không được."
Nửa canh giờ sau.
Trần Nhiễm phát hiện tửu lâu phía đối diện có chút không đúng, trước đó lại đột nhiên đóng cửa, vì thế quay về hỏi Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh bảo gã mang vài người qua xem thử tình hình, Trần Nhiễm triệu tập thân binh đến bên đường đối diện, đẩy cửa vào.
Trần Nhiễm rất nhanh chóng đã trở lại, trong tay cầm một tờ giấy.
Thẩm Lãnh nhận lấy tờ giấy nhìn nhìn, trên giấy chỉ có mười mấy chữ.
Lễ vật tặng cho ngươi, chuẩn bị sẵn đầu của ngươi làm hồi lễ cho ta.
"Đối diện chết gần ba mươi người, tất cả đều là một đao mất mạng, điều lạ là đánh nhau rõ ràng rất kịch liệt nhưng không có tiếng động phát ra ngoài."
"Những người đó nếu là mật điệp của Hắc Vũ, nào dám phát ra tiếng động."
Thẩm Lãnh lại nhìn nhìn tờ giấy kia, tiện tay ném vào lò lửa.
"Chữ cũng thật xấu."
Trần Nhiễm ngây ra: "Không thể xấu hơn chữ của ngươi chứ?"
Thẩm Lãnh: "..."
Ngoài thành Hãn Hải, Tu Di Ngạn bên hông đeo mấy bầu rượu, trong tay còn xách hai bầu, trên sợi dây buộc 7 – 8 bầu rượu vắt chéo trên vai, cho nên nhìn có vẻ rất kỳ lạ. Y đã giết người nhiều như vậy, còn mang đi rất nhiều rượu trong tửu lâu, ngoài cái này ra còn mang đi tất cả số bạc trong tửu lâu, là vì y đã đuổi giết Thẩm Lãnh khắp trời nam đất bắc lâu như vậy, bạc trên người đã tiêu hết từ lâu rồi, cho nên bạc đương nhiên phải lấy đi.
Mà rượu, là để trừ lạnh, y cực kỳ ghét thời tiết bắc cương.
Mở một bầu rượu ra uống một ngụm.
"Phì phì, mẹ nó thật khó uống."
Đi vài bước, uống một ngụm.
"Phì phì, mẹ nó thật khó uống."
Đi vài bước, uống một ngụm.
"Phì phì, mẹ nó sao có thể khó uống như vậy?"
Đi được hai dặm, có chút lơ mơ.
Rượu của Tây Vực này, chẳng những khó uống mà còn nặng độ.
Một con cô lang theo đuôi Tu Di Ngạn đã nửa dặm đường, Tu Di Ngạn cảm thấy phiền chán, lảo đảo trở về, một lát sau ngồi trên người con cô lang đó, cạy miệng cô lang ra rót rượu vào trong: "Ngươi đánh giá xem, có phải khó uống không?"
Nửa ngày sau.
Trong sơn cốc bốc lên một làn khói đen.
Tu Di Ngạn ngồi ở đó uống một ngụm rượu.
"Phì phì, mẹ nó thật khó uống."
Ăn một miếng thịt sói nướng chín.
"Phì phì, mẹ nó thật khó ăn..."