Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 457 - Chương 457: Tìm Đáp Án

Chương 457: Tìm đáp án Chương 457: Tìm đáp án

Thịt sói thật sự không ngon, hơi quá khô, trên người Tu Di Ngạn cũng không mang dầu muối tương dấm cho nên thịt cứ nướng lên như vậy lại càng khó ăn, nhưng mà y vừa chửi rượu khó uống thịt khó ăn, vừa vui thích.

Bỗng dưng.

Sau đó có thể là bản thân y cũng phát hiện không ổn, vì thế ngồi khoanh chân trong sơn cốc ngẩn người nhìn chỗ thịt sói ăn còn thừa, nghĩ mình làm sao vậy? Tại sao lại hưng phấn, tại sao lại vui thích.

Sau đó y đã nhận được đáp án mà bản thân y không muốn thừa nhận, tuy rằng y có thể tìm một trăm lý do để phủ định đáp án này, nhưng mà y lại không thể lừa dối mình, xét đến cùng, y cảm thấy vui vẻ là bởi vì đã giết người muốn giết Thẩm Lãnh, hắn cảm thấy điều này không nên.

Cho nên Tu Di Ngạn nghĩ lại một hồi lâu, vốn phải nghĩ lại thái độ nghề nghiệp một sát thủ của mình, nhưng sau đó không biết sao lại nghĩ thành bản thân đến nửa cuộc đời trước vô vi tầm thường của mình.

Đại học sĩ phu nhân nhận nuôi huấn luyện là có ơn với y, cũng biết y năng lực mạnh cho nên có chút coi trọng, đây cũng là ơn, cho nên y đã thề giết Thẩm Lãnh xem như là trả ơn, mà bây giờ lại đắc chí vì bảo vệ Thẩm Lãnh, thậm chí còn nảy sinh một cảm đắc ý mà trước nay chưa từng có, bình thường không?

Con mẹ nó đương nhiên là không bình thường.

Lão tử là một sát thủ.

Sau đó y nói với chính mình, chắc hẳn là bởi vì giết người Hắc Vũ cho nên mới vui, người Ninh vui vẻ vì giết người Hắc Vũ không phải chuyện thường tình sao?

Cái lý do giống như phân chó vậy, ngay cả chính y cũng không ngửi được.

Lúc trước rời khỏi Trường An mục tiêu của y chính là giết Thẩm Lãnh, nhưng y là sát thủ chủ chốt, cho nên trong kế hoạch của đại học sĩ phu nhân vạch ra, y là người ẩn thân. Lúc trước thủ hạ của y đóng giả thành hắn chạy tới xưởng thuyền An Dương, y vốn tưởng rằng kế hoạch đó chu đáo chặt chẽ không cần mình ra tay, khổ nỗi bọn thủ hạ thất bại, cuối cùng bị Thẩm Lãnh phản sát ở Bình Việt đạo, người ẩn thân là y liền không thể không ra ngoài, mà sở dĩ y ẩn thân cũng không phải vì Thẩm Lãnh, mà là vì Hoa Tử Khí.

Đến ngay cả đại học sĩ phu nhân cũng cảm thấy Hoa Tử Khí không vừa mắt, cho dù bà ta là một người Tang, tính cách như Hoa Tử Khí cuối cùng khiến bà ta bại lộ, cho nên kế hoạch của bà ta là Hoa Tử Khí đi giết Thẩm Lãnh, mà Tu Di Ngạn thì lại là nhân vật giết người diệt khẩu.

Cảm giác thất bại.

Hoa Tử Khí cũng không phải là bị y giết.

Tu Di Ngạn suy nghĩ đã lâu, cuối cùng không thể không nhìn thẳng vào một vấn đề... Y đã đi theo Thẩm Lãnh quá lâu, lâu đến mức phát hiện ra mình lại không thể hạ thủ, thời gian nhìn Thẩm Lãnh càng dài y lại càng phát hiện Thẩm Lãnh không nên chết, nếu một tướng quân như vậy chết chính là tổn thất của Đại Ninh, hơn nữa hình như Thẩm Lãnh không có lý do phải chết, ngoại trừ lý do hắn đã giết con trai của đại học sĩ ra.

"Quả nhiên."

Tu Di Ngạn thở ra một hơi thật dài, y lấy ra một quyển sách ở trong tay nải nhỏ mang theo bên người, sách là một người rất nổi danh trên giang hồ thời Sở viết lúc rảnh rỗi, đã không ai nhớ cái tên thật sự nữa, trên giang hồ còn lưu truyền chỉ là một biệt hiệu, Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Nhân...

Giang hồ đệ nhất nhàn nhân này nhàm chán đến mức nào?

Bởi vì ông ta võ nghệ bất phàm, cho nên từng được một môn phái mời đến làm khách khanh (1), thuận tiện chỉ đạo võ nghệ cho đệ tử môn nhân một chút. Ông ta ở môn phái đó ba năm, ba năm sau, tất cả nữ đệ tử trong môn phái đều gả đi ra, tất cả đều là ông ta mai mối.

Sau đó môn phái này không cầm cự được nữa, ông ta lại đến một tửu phường, đông chủ của tửu phường và ông ta là cố giao, thấy ông ta không có việc gì làm liền để ông ta đi làm một tiên sinh trướng phòng để giúp đỡ. Ông ta làm ở tửu phường một năm rưỡi, thường xuyên trò chuyện cùng thợ nấu rượu cao lương này không tốt thì nên trồng như thế nào như thế nào, gạo đó không được thì nên trồng như thế nào như thế nào, cuối cùng còn giúp thợ nhận thầu hơn mười mẫu đất ruộng để làm.

Cuộc đời ông ta phần lớn thời gian đều là làm việc, đủ loại việc, nhưng luôn làm không tốt.

Sau này cuối cùng ông ta cũng nghĩ tới mình nên làm một chuyện có ý nghĩa, chính bởi vì chuyện này mà ông ta gần như bị cả giang hồ đuổi giết.

Ông ta đã viết một quyển sách, tên sách là Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Thư.

Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Nhân viết quyển Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Thư. Trong sách kể lại chi tiết các nghề mà ông ta trải qua trong những năm gần đây, khi làm liên lạc viên cho tổ chức sát thủ là thao tác như thế nào, những sát thủ đó thích ẩn thân ở chỗ nào, phân biệt sát thủ xuất thân như thế nào, còn kể lại chi tiết tiệm cầm đồ lừa tiền như thế nào, kể lại chi tiết tiêu cục đổi tiêu như thế nào, viết tường tận hơn nữa là làm sao để đảm bảo làm mối thành công trăm phần trăm cùng với phương pháp gieo trồng cao lương chính xác.

Cho nên ông ta chỉ có thể chạy trốn, sau này như thế nào thì cũng không một ai nói rõ ràng được.

Có người nói sau này ông ta rời khỏi trung nguyên đi ra hải ngoại, còn có người nói ông ta bị loạn đao chém chết, cũng có người nói ông ta mở một trường tư thục trong một thành nhỏ nào đó ở Giang Nam, chỉ dạy một vài thứ lung tung, nhưng sau này mọi người phát hiện, mấy vị đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy thời Sở sau này đều là từng học tập ở trường tư thục nhỏ này.

Tu Di Ngạn thích đọc quyển sách này, theo y thấy lúc đây còn lâu mới là giang hồ đệ nhất nhàn thư, mà là bảo điển.

Trên sách nói, lúc sát thủ muốn xuống tay với một mục tiêu, theo dõi cũng vậy, điều tra cũng vậy, nung nấu sát ý cũng vậy, đều không tiện quá lâu, quá một tháng, nếu như là một sát thủ có lương tâm sẽ phát hiện thấy mình không nên giết chết người mình muốn giết chết, quá nửa năm, sẽ cảm thấy mình giết người là không đúng, nhưng trong sách cũng nói sát thủ đương nhiên không có một kẻ nào có lương tâm.

Tu Di Ngạn trầm mặc, chẳng lẽ mình không phải một sát thủ đủ tiêu chuẩn?

Nếu sách nói chính xác, vậy thì y không phải là một sát thủ đủ tiêu chuẩn, sau khi cho ra kết luận này y bắt đầu hoài nghi cuộc đời... Nếu ta không phải một sát thủ đủ tiêu chuẩn, như vậy thì qua nhiều năm như vậy ta cực khổ huấn luyện, nắm giữ tất cả kỹ năng mà một sát thủ nên nắm giữ, vì cái gì?

Cho nên đương nhiên là ta đủ tiêu chuẩn, chỉ là ta có lương tâm.

Khi nghĩ đến đây y bỗng nhiên lại nhớ đến kết luận trong sách, sau đó tim đột nhiên thắt lại.

Câu cuối cùng trong quyển sách sát thủ Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Thư... Tất cả sát thủ đủ tiêu chuẩn đều không có lương tâm, tất cả sát thủ có lương tâm không phải sát thủ... là hiệp khách.

Tu Di Ngạn thở ra một hơi dài, chẳng trách mình lại vui thích.

Nhưng mà, đã nhận lời đại học sĩ và đại học sĩ phu nhân rồi.

Tu Di Ngạn nhíu mày, cảm giác trong lòng mình có một cán cân tiểu ly, quả cân ở hai đầu, đều là lương tâm.

Vài ngày sau, Thẩm Lãnh lên xe ngựa bắt đầu hành trình về phương nam, các huynh đệ biên quân bắc cương tựa như sợ hắn bị xóc nảy, lớp chăn bông dày cộp phủ trong cỗ xe ngựa này nếu lấy ra ngoài có thể phủ kín một tiểu học đường, hết lớp này đến lớp khác, còn đều là chăn mới.

Ngoại trừ đệm rất nhiều chăn bông ra, còn để rất nhiều sách ở trong xe ngựa, có lẽ là sợ trên đường đi Thẩm Lãnh buồn chán, lại nghĩ đọc sách lâu cũng sẽ buồn chán, vì thế trong xe còn có một chút đồ ăn, ví dụ như hạt dưa ở bắc cương, hạt nào cũng căng mẩy, thơm nức mũi, cắn một hạt, giòn tan.

Sau đó phát hiện trong xe ngựa chứa tất cả nhu yếu phẩm bọn họ cho là cần thiết, nhưng không có chỗ cho Thẩm Lãnh nữa, cho nên bọn họ lại chuẩn bị một chiếc xe ngựa, dành riêng cho Thẩm Lãnh dùng... Dường như có chút gì đó không đúng?

Vẫy tay từ biệt thành Hãn Hải, một ngàn hai trăm dũng sĩ thủy sư hộ tống Thẩm Lãnh và đại học sĩ Nội các An Phương Tri trở về Trường An. Đi đường thủy đương nhiên sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng chưa chắc ddã nhanh hơn, bởi vì không có một đường thuỷ nào từ thành Trường An đi thẳng đến bắc cương, còn phải đi vòng Xích Thủy sau đó chuyển tới sông Nam Bình rồi đi về Trường An, đoạn đường này có vẻ rất khúc khuỷu, Thẩm Lãnh quyết định hạ lệnh cho Vương Khoát Hải đi hội hợp với ba chiếc chiến thuyền Phục Ba kia của thủy sư, dẫn đội thuyền đi đường thủy, để lại hơn ba trăm tinh kỵ bên cạnh hắn đi đường bộ.

Hắn vẫn đang đợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là tên thích khách ra tay giết mật điệp Hắc Vũ kia sẽ tìm cơ hội xuống tay với hắn trên đường trở về Trường An. Đương nhiên Thẩm Lãnh cảm nhận được hơn một năm nay có một người vẫn luôn ở trong tối theo dõi mình, mà lòng kiên nhẫn của người này lại tốt đến cực hạn, cho nên Thẩm Lãnh từng có một lần hoài nghi y không phải là đến giết mình. Trời biết được có phải chủ của thích khách này đã nói, ngươi cứ theo dõi Thẩm Lãnh cho ta, theo dõi chết hắn!

Vì thế mỗi ngày đều theo dõi.

Mười mấy ngày đầu sau khi rời khỏi thành Hãn Hải, Thẩm Lãnh cũng không có cảm giác bị người khác giám thị, mà mười mấy ngày này thật ra là cơ hội tốt nhất để hạ thủ, thương thế của hắn chưa hồi phục, trên đất liền nhiều cơ hội hơn trên đường thuỷ rất nhiều, hơn nữa chiếc xe ngựa kia lại rất bắt mắt, quan viên dọc đường còn muốn nghênh đón đại học sĩ An Phương Tri, rất hỗn loạn.

Nhưng đợi tới đợi lui, lại không đợi được.

Thậm chí có một lần Thẩm Lãnh thật sự không nhịn được, bảo Trần Nhiễm đỡ mình ra ngoài xe ngựa, cố ý đứng ở chỗ khá trống trải một lúc, hắn cảm thấy tư thế này thật muốn bị giết mà, nếu hắn là sát thủ chắc cũng sẽ không nhịn được... Nhưng người đó vẫn là không đến.

Không đến, là vì Tu Di Ngạn đã đi nơi khác.

Kinh Kỳ đạo đi về hướng đông bắc là Chân Vinh đạo. Chân Vinh đạo có một tòa thành nhỏ tên là Vĩnh Nhàn. Giống như cái tên của huyện thành này, các bách tính ở đây đều sống rất an nhàn, rất rảnh rỗi, bởi vì giờ là mùa đông, trong đồng ruộng không có cái gì sống, cho nên các bách tính thích tụ tập với nhau trò chuyện, chơi mạt chược.

Còn không đến một tháng là tết, ngay cả tiểu học đường cũng chuẩn bị cho nghỉ, tiên sinh dạy học bố trí xong bài tập trong ánh mắt u oán của đám trẻ, sau đó tuyên bố bắt đầu từ hôm nay học đường nghỉ, mới một lúc trước bọn trẻ còn đang rầu rĩ vì bài tập quá nhiều, một lúc sau đã hoan hô đi ra ngoài.

Tiên sinh dạy học là một người lười, lười đến mức ngay cả phòng ở của mình cũng không dọn dẹp, nhưng ông ta nhân duyên quá tốt, cho nên phụ mẫu của những đứa trẻ được ông ta dạy lúc rảnh rỗi là đến giúp ông ta sắp xếp một chút, cái tiểu viện đó chưa bao giờ khóa cửa.

Cũng chưa bao giờ bị mất đồ, ngược lại thường xuyên sẽ có thêm một chút đồ, ví dụ như trái cây, rau, và cả thịt.

Hôm nay khá đặc biệt, có thêm một người.

Sau khi tiên sinh dạy học vào cửa, nhìn thấy một hán tử khỏe mạnh ngồi xổm trong viện của mình đang gặm cải thảo của ông ta, cái đó là để dự trữ qua mùa đông.

"Tại sao lại gặm cải thảo của ta?" Tiên sinh hỏi.

Tu Di Ngạn trả lời rất tự nhiên: "Bởi vì đói."

Tiên sinh cảm thấy đáp án này hợp lý nhất.

"Vậy là ngươi ai? Tại sao ngươi đến nhà ta gặm cải thảo?"

"Bởi vì chỉ có nhà ông không đóng cửa."

Tiên sinh cảm thấy đáp án này cũng là hợp lý nhất.

"Ngươi vẫn chưa nói ngươi là ai?"

Tu Di Ngạn lấy từ trong ngực ra một quyển sách đưa cho tiên sinh: "Cái này là tổ tiên nhà ông viết phải không?"

Tiên sinh dạy học liếc nhìn chữ trên bìa sách kia... Thiên Hạ Đệ Nhất Nhàn Thư.

"Ngươi muốn làm gì?"

Tiên sinh sợ tới mức lui về sau một bước, ngẫm nghĩ trên người chỉ có quyển sách ôm trong tay và nửa cân lạc ngũ vị hương là có thể phòng thân.

"Thỉnh giáo." Tu Di Ngạn rất nghiêm túc nói: "Tổ tiên nhà ông có thể viết ra sách hay như vậy, cho nên ông nhất định có thể giải đáp một số nghi vấn, hiện tại ta có một chuyện không thể nào cho mình đáp án, muốn mời tiên sinh giải thích."

Tiên sinh thở phào nhẹ nhõm: "Trước giờ ta đều không nhắc đến chuyện của tổ tiên với người khác, làm sao ngươi biết được?"

Tu Di Ngạn ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Có thể, mấy năm trước ta cũng khá rảnh rỗi, cho nên đã điều tra chuyện của nhà ông, ta có thể tra được phân nhánh Lý gia này của các ông ở đây, phân nhánh khác thì không tra được."

Tiên sinh quay lại liếc nhìn ngoài cửa: "Vào nhà nói đi."

"Tiên sinh xưng hô như thế nào?"

"Ta tên là Lý Nhàn."

(1) Khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.

Bình Luận (0)
Comment