Tu Di Ngạn hỏi Lý Nhàn, hai bên đều là lương tâm, xử trí như thế nào?
Lý Nhàn ngẫm nghĩ rồi trả lời, nếu bản thân ngươi không có đáp án, hà tất phải tìm đáp án?
Hai lạng lạc ngũ vị hiển nhiên không đủ cho hai người nhắm rượu, huống hồ trong nhà cũng không nhiều rượu, vì thế Tu Di Ngạn kéo Lý Nhàn đi tìm tửu quán. Trong huyện thành nhỏ tên là Vĩnh Nhàn này ngay cả tửu quán cũng có mấy quán, rượu cũng không phải là rượu ngon gì, nhưng may là có rất nhiều lạc.
Rượu là thứ đơn giản, mùi vị rượu cũng là thứ đơn giản, không có phức tạp cho lắm, người có thể phẩm ra các loại hương vị thì cảnh giới tinh thần đều rất cao, cho nên đồ nhắm đương nhiên cũng nên đơn giản một chút, đầy một bàn gà vịt cá bò, cái đó nên ăn với cơm chứ không phải để nhắm rượu.
Đạo lý cũng là đạo lý rất đơn giản, giống như Lý Nhàn nói, nếu Tu Di Ngạn bản thân không hiểu đạo lý này thì sẽ không tới tìm ông ta, tuy rằng ông ta cũng không phải cao nhân đắc đạo gì, chỉ là bởi vì một quyển Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Thư mà tổ tiên ông ta viết lúc rảnh rỗi.
"Tiên sinh, lương tâm có chia tốt xấu không?"
"Chia."
"Phân chia tốt xấu như thế nào?"
"Lúc ngươi hỏi trong lòng đã phân ra rồi."
Tu Di Ngạn trầm mặc.
"Tổ tiên tiên sinh hiển hách, tại sao lại ẩn cư ở một nơi nhỏ bé thế này?"
"Không phải ẩn cư, ta sinh ra ở nơi này, tất nhiên là sống ở nơi này. Về phần ngươi muốn nói tại sao ta sống bình thản như thế, là vì ta không có bản lĩnh, bản lĩnh lớn nhất chỉ là dạy học, ta cũng không thể xây trường tư thục nhỏ, có thể dạy ra dăm ba vị trọng thần triều đình thời Sở như tổ tiên. Ta dạy bọn trẻ đọc sách viết chữ hiểu lý lẽ, rất thỏa mãn. có thể ngươi cảm thấy dạy đọc sách viết chữ khá dễ dàng, thật ra không phải, dạy hiểu biết lý lẽ mới dễ."
Lý Nhàn uống một ngụm rượu, ném vào miệng một hạt lạc, thế là rất đủ mùi vị.
"Cái gọi là lý lẽ, không nằm ngoài ba."
Lý Nhàn chậm rãi nói: "Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu (1), vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi vật dĩ ác tiểu nhi vi chi (2)."
"Ba thì sao?"
"Sống bằng bản lĩnh."
Nói đến đây Lý Nhàn đã có chếnh choáng men say, ôm sách của mình lảo đảo đứng lên: "Tiểu học đường của ta đã nghỉ rồi, ngày bình thường cũng rảnh rỗi, nếu ngươi cũng nhàn rỗi thì ở lại ở mấy ngày, cũng may ta trữ rất nhiều cải thảo, chỉ là ngươi phải quen mỗi ngày một bát cải thảo đậu hũ."
Tu Di Ngạn gật gật đầu: "Vậy thì ở nhờ trong nhà tiên sinh, nhưng không ăn không cải thảo của ông."
Y nhìn nhìn ra bên ngoài: "Trong huyện thành này còn có việc gì có thể kiếm tiền không?"
"Ngươi biết gì?"
"Ta biết..."
Tu Di Ngạn ngẩn người.
Y biết giết người, đặc biệt giỏi việc đó, nhưng trong một huyện thành nhỏ như thế này chẳng lẽ y muốn giết người để sống?
"Ồ..." Lý Nhàn sực nhớ ra: "Ngươi có thể đến cổng thành xem thử."
Ông ta lấy một cái hỏa chiết tử trong ngực ra đặt trên bàn, sau đó lảo đảo đi về nhà, dường như uống rất tận hứng, lúc đi còn ngân nga hát, chắc là cực kỳ hài lòng đối với cuộc sống hiện tại.
Tu Di Ngạn không biết Lý Nhàn bảo gã đến cổng huyện thành xem cái gì, nhưng nghĩ chắc là có đạo lý, vì thế cầm cái hỏa chiết tử kia đi về phía cổng thành. Lúc này trời đã tối, y đi một vòng ở cổng thành cũng không thấy người, thứ duy nhất cổng thành khiến y cảm thấy có thể xem thử chính là bảng bố cáo kia.
Vì thế thổi hỏa chiết tử để sát vào xem, trên bảng bố cáo dán một tờ bố cáo đã hơi cũ kỹ, giấy đã hơi ngả vàng.
Đây là một tờ bố cáo của triều đình Đại Ninh, hoặc nói là một tờ lệnh chiêu mộ, mới ban cách đây chưa đến ba tháng, giấy ngả vàng là vì ướt nước mưa và cũng bị gió thổi, nhưng chữ viết rõ ràng. Triều đình nói, hy vọng người có bản lĩnh có thể đi bắc cương gia nhập biên quân bắc cương, thủ biên vì nước, còn nói đãi ngộ hậu hĩnh, nếu không muốn tòng quân, cũng có thể đến kho lương bắc cương làm công, bắc cương đang đồng thời xây dựng ba kho lương lớn, cần rất nhiều thợ thủ công.
Tu Di Ngạn đứng đó ngẩn người, thầm nghĩ cái này có liên quan gì đến ta?
Hai mươi ngày sau, thành Trường An.
Đội xe của Thẩm Lãnh tiến vào Trường An, tốc độ của xe ngựa lập tức chậm lại, trong thành Trường An xe ngựa đi chậm là quy định, các kỵ binh xuống chiến mã đi bộ về phía trước, nhưng mới đi được mấy bước thì ngừng lại.
Thẩm Lãnh mở cửa sổ xe ngó nhìn ra bên ngoài, ven đường có một nha đầu cực kỳ xinh đẹp đứng trong gió lạnh, mặc một chiếc áo khoác trắng phau, trên cổ quấn một chiếc khăn đỏ tươi, bím tóc đuôi ngựa vẫn đẹp như vậy, bị gió lạnh thổi khẽ đong đưa, mắt vẫn sáng như vậy, giống như sao sáng mà mặt trời ban ngày cũng không bằng.
Thẩm Lãnh cười: "Nàng ở đây làm gì?"
Nha đầu trả lời: "Chờ anh hùng của ta cùng về nhà."
Thẩm Lãnh vẫy tay, nha đầu đó cười bước lên xe ngựa, Thẩm Lãnh cầm hai tay nàng, bàn tay ấy cũng thật lạnh.
Thẩm Lãnh cởi áo của mình, kéo hai bàn tay ấy đặt vào ngực, sau đó hỏi: "Nếu ta đoán không sai, không phải là nàng đã tính đúng hôm nay ta về đúng không?"
Trà gia cười: "Lỡ như thì sao?"
Nhưng đương nhiên không phải, nàng cũng không phải thần tiên, làm sao có thể tính chuẩn hôm nay Lãnh Tử ngốc vào thành Trường An. Nàng chỉ đứng chờ ở cổng thành này mỗi ngày sau khi biết được Thẩm Lãnh sắp trở lại, hễ đứng là hết cả một ngày, trong lòng có hơi ấm thì sợ gì gió lạnh?
Thẩm Lãnh không cho tay nàng rút ra khỏi ngực mình, cho nên hắn dùng một tư thế cực kỳ không được tự nhiên từ từ xoay người nhấc cái tay nải bên cạnh lên, bên trong đều là lễ vật mua cho Trà gia. Cái tên tiểu tử ngốc này dường như cũng không có sở thích gì khác, chỉ thích mua trâm cho nàng.
Một tay nải toàn là cây trâm, có trâm vàng, trâm bạc, trâm ngọc, đủ các loại chất liệu, nhưng chắc chắn tạo hình đều là kiểu hoa lớn.
Cho nên nha đầu ngốc liền cười, đẹp lắm đẹp lắm.
Thẩm Lãnh chọn cái trâm hoa lớn cài lên đỉnh đầu cho Trà gia, Trà gia nhẹ nhàng lắc đầu sang trái sang phải, sau đó liền cười, sau đó nữa là rúc đầu vào ngực Thẩm Lãnh, áp tai nghe tiếng tim đập của hắn.
Trong thành Trường An xe ngựa đi chậm, chậm hơn một chút nữa mới tốt.
Trà gia đã dọn ra khỏi tiểu viện phía sau Nghênh Tân Lâu, nàng cảm thấy rất làm phiền người của Lưu Vân Hội, mỗi ngày đều muốn chăm sóc nàng, thậm chí mỗi ngày các đại tẩu đều đến giúp nàng dọn phòng dọn viện sạch sẽ, trên khung cửa sổ cũng không dính một hạt bụi nào, nàng cảm thấy đây là mắc nợ.
Tiểu viện đang ở hiện giờ là Sở tiên sinh tặng, chính là tiểu viện lúc Trà gia xuất giá.
Thẩm tiên sinh vẫn là buổi chiều mỗi ngày đều sẽ sang Nghênh Tân Lâu, đánh mạt chược nửa ngày với mấy ông bạn già, mà thời gian nửa ngày từ sáng đến trưa đều dùng để phối dược, mấy thứ bình bình lọ lọ trong phòng Thẩm tiên sinh đều là thuốc trị thương. Hai năm gần đây tiên sinh đều không có động thủ nữa, cho nên cơ thể xương cốt có vẻ đã tốt hơn một chút, tinh thần cũng không tệ, chỉ là thi thoảng lại giở tính trẻ con, nói ai ai ai đánh mạt chược dở tệ thế mà vận khí lại tốt, cho nên nhất định là lại thua tiền, đương nhiên với mức độ đặt tiền của bọn họ, cho dù thua nửa ngày thì cũng thua chưa đến một trăm đồng tiền.
Mỗi ngày Trà gia đến cổng thành cũng không mang theo hắc ngao, là vì dọn đến tiểu viện này cách Lưu Vân Hội hơi xa một chút, buổi sáng mỗi ngày tiên sinh ở nhà một mình nên nàng lo lắng, hắc ngao hiện giờ lại lớn hơn chút, gần như bằng chiến mã, thế này có vẻ rất đáng sợ.
Giây phút xe ngựa dừng lại ở cửa, hắc ngao liền nhảy chồm lên, dọa ngựa kéo xe gần như giật mình, xa phu còn kinh hãi hơn cả ngựa.
Nếu không phải Trà gia xuống nhanh, người ngựa đều bỏ chạy rồi.
Thẩm Lãnh xuống xe, hắc ngao chạy quanh Thẩm Lãnh mấy chục vòng, cái đuôi phe phẩy giống như nó là một con chó thực sự vậy...
Thẩm tiên sinh nghe thấy hắc ngao sủa liền bước nhanh từ trong phòng ra, có lẽ bởi vì trong phòng quả thật hơi ấm áp, cũng có lẽ bởi vì mặc quá nhiều áo sẽ cản trở ông phối dược, ông chỉ mặc một chiếc áo đơn, cổ tay áo còn vén đến chỗ khửu tay, đi ra ngoài quá vội, suýt nữa thì ngã trên bậc thang, cho nên trong lòng Thẩm Lãnh nhói đau.
Hắn giơ tay lên chỉ chỉ vào phòng, Thẩm tiên sinh đã lao ra đến nửa đường ồ một tiếng, ngoan ngoãn trở vào phòng giống như một đứa trẻ bị trách cứ.
Sau khi Thẩm Lãnh vào nhà Trà gia đỡ hắn ngồi xuống, hắn liền cười ngây ngô, giống như người vợ này là vừa mới nhặt được trên nửa đường về vậy, bộ dạng vui sướng muốn ăn đòn.
"Ta xem thử?"
Thẩm tiên sinh thật cẩn thận hỏi một câu, tất nhiên là muốn xem vết thương trên người Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh vịn ghế đứng lên: "Vào phòng xem."
Trà gia ngơ người: "Còn sợ ta thấy?"
Thẩm Lãnh: "Nam hài tử, ở trong nhà cũng phải bảo vệ tốt bản thân."
Trà gia phì một cái, đương nhiên hiểu là Lãnh Tử ngốc sợ nàng đau lòng, trời biết trên người hắn có bao nhiêu vết thương, bị thương cỡ nào nặng, nhưng nàng tin tưởng tiên sinh, cho nên xoay người ra khỏi cửa phòng. Trong căn phòng phía đông đã chuẩn bị rất nhiều thứ, đó là phòng bếp, nàng vén cổ tay áo lên nhặt rau rửa rau, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn gian phòng phía bắc, nhưng có thể nhìn được cái gì?
Hắc ngao ngồi xổm dưới cửa sổ thi thoảng cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, tai dựng thẳng lên giống như tai thỏ.
Thẩm tiên sinh thay thuốc cho Thẩm Lãnh, thở phào nhẹ nhõm: "Hồi phục đích cũng tốt, dọc đường đi giữ ấm không tệ, vết thương không bị lạnh, nếu không thì phiền toái rồi... Đại tướng quân ông ấy?"
"Ừm."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng.
Thẩm tiên sinh thở ra một hơi thật dài: "Coi như là ông ấy nghỉ ngơi nhàn hạ đi... Không nói chuyện này nữa, mấy ngày nay mỗi ngày Trà Nhi đều đếm đầu ngón tay tính toán, mỗi ngày trước khi cổng thành mở đều chạy đến bên đó chờ, nha đầu ngốc thật sự tưởng là nó canh chừng cổng thành nào thì ngươi sẽ vào từ cổng thành đó à? Thành Trường An phía bắc có bốn cổng, phía đông có bốn cổng, nó có thể canh được ngươi là nó vận khí tốt."
Thẩm Lãnh cười: "Ta biết nàng ở đó."
Thẩm Lãnh hành quân, làm sao có thể không phái người về trước, cho dù là đường về, cũng là giống như hành quân.
"Cho nên đi rất gấp, cũng không ngủ được?"
Đương nhiên Thẩm tiên sinh nhìn ra được, ít nhất đã mấy ngày Thẩm Lãnh không nghỉ ngơi tốt.
"Hì hì." Lãnh Tử ngốc chỉ biết cười ngây ngô: "Bây giờ ngủ một lát, lúc ăn cơm tiên sinh hãy gọi ta."
Thẩm tiên sinh chỉ ra bên ngoài: "Cút về phòng của ngươi mà ngủ."
Thẩm Lãnh ồ một tiếng, đứng dậy đi đến phòng Trà gia, mùi thơm ngào ngạt, thật dễ ngửi.
Đắp cái chăn mà Trà gia đắp mỗi ngày, ngửi mùi của Trà gia, Lãnh Tử ngốc rất nhanh chóng đã chìm vào ngủ, không bao lâu liền có tiếng ngáy truyền ra, chỉ có ở nhà mới có thể ngủ ngon như thế, không hề có chút phòng bị nào. Nghe thấy tiếng ngáy, Thẩm tiên sinh mỉm cười, Trà gia mỉm cười.
Trước cửa tiểu viện lại có một chiếc xe ngựa dừng lại, hắc ngao đột ngột đứng lên, sau đó lại lười biếng nằm xuống, tựa như có chút quen thuộc đối với tiếng xe ngựa kia.
Diệp Lưu Vân đỡ lão viện trưởng từ trên xe ngựa xuống, hai người nhìn nhìn khói bếp bốc lên bên phía phòng bếp, đồng thời cười.
"Đến kịp rồi, thật tốt."
"Đã lâu không có nếm tay nghề của tiểu tử thối kia, nghĩ thôi đã thèm rồi."
Lão viện trưởng cảm thấy vui vẻ, cất bước vào viện tử, vừa vào cửa liền nhìn thấy Trà gia mặc tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, lão viện trưởng che mặt: "Hay là về ăn một bữa cơm rồi quay lại?"
(1) Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu: Ta kính trọng bậc cha mẹ ta cũng như kính trọng các bậc cha mẹ của mọi người; Ta yêu thương con cháu ta cũng như yêu thương con cháu của mọi người.
(2) Vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi vật dĩ ác tiểu nhi vi chi: đừng tưởng việc thiện nhỏ mà không làm, đừng tưởng việc ác nhỏ mà làm.