Bởi vì không dự liệu được số người đến quá nhiều, rau xào hiển nhiên cũng không đủ ăn, vì thế lại làm thêm một nồi lẩu, cho nên lão viện trưởng càng vui hơn nữa, bởi vì có đậu hũ trắng mà lão thích nhất.
Làm một nam nhân càng ngày càng chung tình với đậu hũ trắng, thật ra cũng có chút bi thương.
Thẩm Lãnh đi ra ngoài mua chút rau tươi về, mùa đông khắc nghiệt này thật ra cũng không có gì có thể mua, cũng may cải thảo và rau chân vịt và măng mùa đông vận chuyển từ phía nam đến trước nay đều là nguyên liệu nấu lẩu tốt.
Điều chính yếu nhất là mua được thịt dê tươi ngon, mua tương đối nhiều, Thẩm Lãnh lại chia ra một ít, dùng nồi đất hầm canh thịt dê.
Diệp Vân Tán nói, lúc ta trở về, nhớ chuẩn bị cho ta một nồi lẩu, ta rất muốn ăn.
Ngày đầu tiên đến Trường An ông ta đã đến lẩu Sơn Thành nổi tiếng nhất ăn một bữa, cảm thấy chính là mỹ vị nhân gian, vốn hôm nay thấy Thẩm Lãnh làm nước lẩu trắng cảm thấy mùi vị hẳn là sẽ hơi nhạt, nhưng ăn rồi mới phát hiện hóa ra nước lẩu trắng cũng có thể ăn ngon như vậy, không những có mùi thơm không thể giải thích được, còn có vị ngọt quẩn quanh trong miệng nữa.
Hoàng đế bệ hạ ăn cũng rất vui, ông ta bỏ một miếng thịt dê vào trong miệng, cảm nhận mùi vị phức tạp do dầu mè tương ớt thấm trên miếng thịt dê mang lại ở trong miệng, lại nhưng còn phẩm ra một chút hạnh phúc.
Đột nhiên nghĩ đến, nếu mình không phải là đế vương, mà là phụ thân trong một nhà bách tính bình thường, ở trong một tiểu viện không bắt mắt nhưng ấm áp như xuân thế này, con trai con dâu vì hâm rượu cho ông ta, thái thịt, nhặt rau sẵn, ăn một bữa lẩu cho ấm người, hẳn là sẽ rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
"May mà bắc cương cũng có lẩu."
Diệp Vân Tán nhìn thịt và rau nổi lên trong nồi đồng, không nhịn được thở ra một hơi thỏa mãn, bụng đã hơi nhô lên, ngay cả chính ông ta cũng không nhớ mình đã ăn bao nhiêu.
Chỉ là cảm thấy, ăn ngon không ngừng lại được.
"Bắc cương thật ra là một nơi tốt." Lão viện trưởng để đũa xuống cười nói: "Năm đó ta từng đi một lần, còn may mắn phát hiện một gốc sâm núi thất phẩm ở trong núi, đáng tiếc."
"Sao lại đáng tiếc?"
Lão viện trưởng nói: "Hái sâm phải buộc dây đỏ trước, truyền thuyết nói sâm núi đến ngũ phẩm là có linh trí, nếu không cẩn thận sẽ để nó chạy mất, thất phẩm đã được xem như là cực phẩm..."
"Chạy rồi?"
"Hóa ra nhân sâm biết chạy là thật?"
"Không phải." Lão viện trưởng cúi đầu: "Ta tưởng là có thể trực tiếp nhổ lên, nhổ lên thì bị đứt."
Mọi người dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn lão viện trưởng, lão viện trưởng vội vàng giải thích: "Khi đó vẫn còn trẻ, đâu có hiểu nhiều như vậy, chỉ nhớ lời miêu tả về sâm núi của lão nhân nên nhận ra được, ai ngờ đất cứng như vậy... Lúc đó lão nhân lại đang đi tiểu ở chỗ xa không kịp nhắc nhở ta, nhưng lần đó lão nhân đưa ta vào núi nói, sâm núi thật sự biết chạy. Ông ta nói có một lần ông ta cũng gặp một gốc sâm thất phẩm, cũng quên buộc dây đỏ, kết quả là sâm núi lập tức chạy vù đi, chạy một mạch lên đến đỉnh núi, không nhìn thấy được."
Hàn Hoán Chi không tin: "Có thể chạy đến đỉnh núi?"
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Cảm giác nhân sâm đã đạt tới đỉnh phong rồi."
Thật ra trong lẩu này cũng có nhân sâm, cho nên mùi vị liền trở nên khác thường một chút, Thẩm Lãnh lại dùng nguyên liệu gia vị khác để làm át mùi đất của nhân sâm.
"Ngẫm lại còn có thể ở Trường An ba tháng, lại phải về bắc cương, thực sự có chút không nỡ."
Diệp Vân Tán tựa như đã uống hơi nhiều, cho nên đã nói câu không nên nói. Bệ hạ vừa mới quyết định để ông ta đi bắc cương đốc thúc việc chuẩn bị lương thực của ba đạo bắc cương, ông ta nói không nỡ, ngụ ý là không muốn đi, nhưng bệ hạ lại cũng không để ý, mọi người ở đây cũng không để ý. Nếu ai đã xa xứ nhiều năm và còn là hết sức cẩn thận sinh tồn ở địch quốc như vậy, khó khăn lắm mới trở về mà còn muốn đi nữa?
Lão viện trưởng cười cười, chuyển đề tài: "Thẩm Lãnh, ngươi sẽ ở khoảng Trường An ba tháng, không có việc gì thì đến thư viện, ta dạy ngươi chút học vấn."
Hàn Hoán Chi: "Lão viện trưởng nói câu này thật..."
Đương nhiên là ngại nói rõ ra ba chữ "thật mặt dày" phía sau, đâu phải là dạy Thẩm Lãnh học vấn, rõ ràng là bảo Thẩm Lãnh đến làm đầu bếp riêng cho lão mà.
Nhưng hoàng đế lại liếc nhìn Diệp Vân Tán đang cúi đầu, trầm mặc một lát rồi nói: "Trẫm nhớ, năm đó trước khi khanh rời đi từng đi cầu thân?"
Diệp Vân Tán ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên một cái: "Nhị khuê nữ nhà Từ Lão Tài."
"Ha ha ha ha ha..."
Hàn Hoán Chi không nhịn được cười.
"Bệ hạ bảo thần đi bắc cương, trước khi xuất phát thần đặc biệt xin nghỉ hai tháng, chạy một mạch về thành Vân Tiêu. Khi đó nhà Từ Lão Tài ở thành Vân Tiêu cũng không biết thần là người trong phủ Lưu Vương, nhà ông ta mở một tiệm gạo, mỗi ngày rảnh rỗi là thần liền đi giúp, cũng không đòi tiền, chỉ là ăn chực vài bữa cơm, nhị khuê nữ nhà ông ta..."
Diệp Vân Tán cúi đầu: "Là thần có lỗi với nàng ấy."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Rảnh rỗi thì ngươi đi giúp đỡ? Không rảnh rỗi ngươi cũng đi nữa."
Hoàng đế lắc đầu: "Là trẫm sắp xếp khanh đi bắc cương, khanh lại không thể kháng mệnh, cho nên tất nhiên không phải khanh có lỗi với nàng ta mà là trẫm có lỗi, nhưng đương nhiên khanh cũng có chỗ có lỗi với người ta. Ngày đó khanh chạy về thành Vân Tiêu gặp Từ cô nương, có phải đã làm gì chuyện gì quá phận hay không?"
Diệp Vân Tán cúi đầu thấp hơn: "Vâng... Cho nên là thần có lỗi với nàng ấy, đã hủy hoại sự trong sạch của người ta, nhưng lại không thể cưới nàng ta về nhà. Lúc ấy thần đã hứa với nàng ấy, ngày trở về sẽ cưới hỏi đàng hoàng, hại người ta nhiều năm như vậy."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Lúc khanh ở thành Vân Tiêu là 18 – 19 tuổi, cô nương đó cũng đã 16 – 17 tuổi rồi, sau này khanh theo trẫm đến Trường An, trẫm bảo khanh đi đón người ta, khanh không chịu. Lúc ấy tình hình của trẫm ở Trường An quả thật có chút không ổn định, sát khí tứ phía, khanh nói sợ liên lụy đến người ta nên không đi, sau này khanh lại đi đông cương tám năm, ở đông cương cũng mai danh ẩn tính, lúc trẫm điều khanh trở lại khanh đã 26 – 27 tuổi, sau đó lại để khanh đi tây cương năm năm..."
Hoàng đế dừng lại một chút: "Sao bản thân khanh lại không không từng suy nghĩ sâu xa? Khanh rời khỏi thành Vân Tiêu 13 – 14 năm, trẫm sắp xếp khanh đi Hắc Vũ, khi đó Từ cô nương đã ba mươi tuổi rồi, mà khanh đi thành Vân Tiêu tìm nàng ta cáo biệt, khi đó nàng ta xuất giá chưa?"
Diệp Vân Tán lại ngẩng phắt đầu lên lần nữa, trong ánh mắt đều là sợ hãi.
Trà gia ngồi ở một bên thở dài: "Nam nhân quả nhiên không mấy người đáng tin cậy."
Lão viện trưởng nhìn nàng một cái: "Nữ nhân nào cũng có thể cảm khái, tại sao ngươi cảm khái?"
Trà gia: "Ta đắc ý đó."
Thẩm Lãnh phụt cười một tiếng.
Lão viện trưởng không phản bác được.
Hoàng đế cười ha ha, quay đầu lại căn dặn Đại Phóng Chu: "Đến ngõ Bồ Thành đón Từ cô nương đến."
"Nô tì tuân chỉ."
Đại Phóng Chu cười ha ha chạy ra ngoài.
"Trẫm biết lúc ấy khanh xin trẫm nghỉ hai tháng đi làm những gì. Khanh chạy tới thành Vân Tiêu phá hủy sự trong sạch của cô nương nhà người ta, chính là khanh sợ đi Hắc Vũ không thể còn sống trở về, trong lòng có tiếc nuối, thổ lộ với người ta cũng thì không nói, cứ phải làm chuyện xấu?!"
Diệp Vân Tán đỏ mặt: "Không khống chế được..."
Sau đó sực tỉnh: "Bệ hạ đã đón nàng ấy đến Trường An rồi?"
"Khanh có thể không chịu trách nhiệm, có thể mặt dày, nhưng trẫm phải chịu trách nhiệm, trẫm phải giữ thể diện." Hoàng đế nói: "Người trong phủ Lưu Vương trẫm đi ra, sao có thể làm ra chuyện bội bạc? Cho nên khanh chân trước rời khỏi thành Vân Tiêu, chân sau người của trẫm phái đi đã đón cả nhà Từ gia đến Trường An, an trí ở ngõ Bồ Thành, nhà nàng ta vẫn mở tiệm gạo."
"Thần đi đón!"
Diệp Vân Tán bừng tỉnh lại đứng dậy chạy vội ra ngoài, đâu còn có phong độ của phong cương đại lại gì, bởi vì uống nhiều mấy chén rượu, lúc lao ra ngoài còn hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã.
"Hắn sẽ giật mình." Hoàng đế cười lắc đầu: "Sau khi hắn đi Từ cô nương sinh hạ một đứa con trai, hiện giờ đã 8 – 9 tuổi rồi nhỉ."
Ông ta nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Khanh có kinh nghiệm chủ trì hôn sự, trẫm đã tính rồi, qua mười mấy ngày nữa có một ngày lành mọi việc đều thuận, không có kiêng kỵ gì, khanh sắp xếp một chút, để cho Diệp Vân Tán đường đường chính chính đón hai mẹ con vào cửa. Sau khi đón đến Trường An nhà họ lại đợi Diệp Vân Tán sắp mười năm rồi, không dễ dàng."
Diệp Vân Tán đi Hắc Vũ sau khi Lâm Việt bị diệt quốc, tính ra đúng là đã lâu như vậy.
Trà gia giơ tay: "Bệ hạ bệ hạ, con cũng có kinh nghiệm."
Hoàng đế cười ha ha, nhìn nhìn bên kia ngoài Trà gia còn có mấy cô nương đang ngồi khép nép: "Giao cho mấy người hết."
Mấy người Lâm Lạc Vũ lập tức hoảng hốt. Thật ra nếu biết bệ hạ hôm nay sẽ đến, bọn họ tuyệt đối sẽ không đến. Bệ hạ, Thẩm Lãnh, lão viện trưởng bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, mấy người bọn họ thì như như ngồi trên đống lửa, ngay cả đũa cũng không dám động, lúc này bệ hạ lại nói chuyện với bọn họ, tất cả đều căng thẳng, ai ai cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, trong ánh mắt có ý là tiểu tử thối ngươi làm gì đây?
Thẩm Lãnh nhìn không hiểu, bởi vì hắn không làm gì cả.
Nhưng theo hoàng đế thấy, sợ rằng mấy cô nương xinh đẹp này đều là hồng nhan tri kỷ của Thẩm Lãnh, nếu không thì hắn mới vừa về đến nơi, mấy cô nương này đã chạy đến nhà hắn làm gì. Điều chính yếu nhất là nhìn Trà Nhi có vẻ như cũng không mâu thuẫn chút nào cả, chẳng lẽ bản lĩnh của tiểu tử ngốc này ở phương diện này cũng rất mạnh?
Hoàng đế cảm thấy như vậy không ổn, nhưng lại có một chút đắc ý.
Không thể nói thẳng ra... Điều ông ta đắc ý là cảm thấy tiểu tử thối này có vài phần phong phạm của trẫm năm đó.
Thẩm Lãnh vẫn đang cười ngây ngô, nếu như hắn hiểu được thì nhất định sẽ nghĩ, bệ hạ à, thần khác với người.
Ngõ Bồ Thành.
Diệp Vân Tán từ trên xe ngựa xuống, tay cũng đang run, run đến mức khó có thể khống chế được, lúc bước đi hai chân giống như không nghe sai bảo, vai cũng đang run rẩy, răng cũng đang run. Mùa đông ở thành Trường An quả thật rất lạnh, nhưng không phải ông ta lạnh mà là căng thẳng. Ông ta ở Hắc Vũ ẩn nấp bên cạnh hãn hoàng Hắc Vũ, quay tròn trong đám trọng thần Hắc Vũ cũng chưa từng căng thẳng như thế này.
Hai ngày trước có một trận tuyết, trong ngõ nhỏ có tuyết đọng dưới tường, một tiểu nam hài mặc áo bông thật dày ngồi xổm ở đó nghịch tuyết, đắp mấy người tuyết nho nhỏ, còn dùng bút than viết cái gì đó trên thân người tuyết.
Đại Phóng Chu khẽ nói bên tai Diệp Vân Tán: "Diệp đại nhân, chính là đứa trẻ đó."
Trên đường đi Đại Phóng Chu đã nói với Diệp Vân Tán chuyện ông ta đã có con trai, cho nên ông ta mới run rẩy nhiều như thế.
Ông ta sợ làm đứa trẻ giật mình, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, đứng ở phía sau đứa trẻ, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, cúi đầu nhìn thấy chữ đứa bé đó trên thân mấy người tuyết, bỗng nhiên không nhịn được nữa, quỳ xuống ôm đứa trẻ gào khóc. Đứa trẻ bị sợ giật thót mình, rõ ràng 8 – 9 tuổi đã không phải là lứa tuổi thấy người xa lạ liền sợ khóc, nhưng vẫn sợ khóc òa lên.
Từ Lão Tài râu tóc đã bạc trắng chống gậy chạy ra, Từ cô nương đi theo phía sau.
Nhìn thấy có một nam nhân lạ ôm đứa trẻ gào khóc, Từ Lão Tài lập tức giơ gậy lên: "Đánh chết tên khốn kiếp ngươi."
Đại Phóng Chu vội vàng chạy tới: "Từ lão gia à, người này không đánh được đâu."
Mà Từ cô nương đứng ở cửa nhìn bóng lưng nam nhân kia, sắc mặt trắng bệch, thoáng chốc mắt đã đỏ lên, sau đó lệ rơi không ngừng, tay vịn vách cửa mới không ngã xuống, nhưng trong nháy mắt trên người đã không còn sức lực.
Gậy của Từ Lão Tài đã giơ lên rồi, nhìn thấy Đại Phóng Chu, đột nhiên hiểu ra, nhưng gậy kia vẫn đánh xuống, chỉ là đâu còn lực độ gì nữa, gậy đánh lên lưng Diệp Vân Tán: "Đánh chết tên khốn kiếp ngươi, ta đánh chết tên khốn kiếp ngươi..."
Dưới góc tường có mấy người tuyết nhỏ, cao không đến một xích, đứng song song.
Nét chữ bút than cong cong vẹo vẹo, một cái viết gia, một cái viết mẹ, một cái viết Húc Nhi, mấy người tuyết này đắp rất rõ ràng, mặc dù hơi thô ráp nhưng đều có ngũ quan, chỉ là người tuyết cuối cùng có viết chữ cha đó, phần mặt phẳng lì.