Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 461 - Chương 461: Bắt Đầu Khống Chế

Chương 461: Bắt đầu khống chế Chương 461: Bắt đầu khống chế

Mùa đông ở thành Trường An tuy không lạnh bằng bắc cương, nhưng thời điểm giữa mùa đông khắc nghiệt cũng khiến cho người ta sợ hãi. Nếu cũng có thể phân cấp độ lạnh, từ 1 đến 10, vùng đất cằn sỏi đá Hắc Vũ kia chính là 10, vùng chiến trường bắc cương chính là 6, mùa đông ở thành Trường An có thể là 3.

Thẩm Lãnh đã quen phân cấp đối thủ, kẻ thù hoặc là những thứ gì đó cần phân biệt, theo hắn thấy nấu ăn cũng giống như vậy, nếu tay nghề nấu ăn cũng chia thành mười cấp bậc, như vậy thì đương nhiên hắn là 10.

Bệ hạ cũng từng nói, Thẩm Lãnh võ nghệ nhất lưu, nấu ăn siêu nhất lưu.

Cho nên có những lúc Thẩm Lãnh không nhịn được mà nghĩ, nếu như sau này không làm tướng quân nữa, có lẽ có thể tìm một chỗ mở một tiệm cơm nho nhỏ, mỗi ngày chỉ làm sáu bàn đồ ăn, buổi trưa ba bàn buổi tối ba bàn, lợi nhuận đủ sống là được.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, chỉ những lúc đặc biệt, đặc biệt mệt mỏi thì mới xuất hiện suy nghĩ này, phần lớn thời gian mục tiêu của Thẩm Lãnh đều là cao hơn mạnh hơn nhiều tiền hơn, chỉ có như vậy mới có thể cho Trà gia một cuộc sống tốt hơn, sau này sẽ có con nữa. Lão bách tính luôn nhắc đến một câu nói là đừng để cho con cái thua trên vạch xuất phát, nhưng phần lớn cha mẹ đều quên rằng vạch xuất phát của con cái là bản thân bọn họ, cha mẹ mới là nơi xuất phát của con cái, người làm cha mẹ không cố gắng, không liều mạng mà bảo con cái đi cố gắng, đi liều mạng?

Đã muộn rồi.

Ngồi ở trên ghế, Trà gia bưng đến một chậu nước ấm ngồi xổm xuống muốn rửa chân cho hắn, Thẩm Lãnh co cả hai chân lên.

"Như vậy không tốt."

Tiểu tử ngốc kia nhăn nhó một hồi.

"Là tự bỏ vào, hay là ta cắt đứt rồi bỏ vào?"

Trà gia ôn nhu nói.

Thẩm Lãnh ngoan ngoãn bỏ chân vào chậu rửa chân, Trà gia lấy cái ghế ngồi ở đó tỉ mỉ rửa chân cho Thẩm Lãnh. Hành quân quanh năm, lòng bàn chân đóng một tầng da chết thật dày, tất nhiên Trà gia sẽ không ghét bỏ, sau khi rửa sạch sẽ lại bưng đôi chân to bè lên ngửi ngửi: "Cuối cùng cũng không quá hôi nữa rồi."

Thẩm Lãnh: "Hì hì..."

Trà gia ôm chân Thẩm Lãnh cắt móng cho hắn, thi thoảng còn gãi gãi lòng bàn chân Thẩm Lãnh, cảm giác nhột nhột khiến gã này có kiểu kích động muốn ném Trà gia lên giường. Vừa nghĩ đến ném Trà gia lên giường, sau đó lại có sự kích động khác, ừm... kiểu xúc động này một khi xuất hiện là không áp chế nổi, cho nên Trà gia rất nhanh đã bị bế lên đặt trên giường, trong tay nàng còn cầm dao cắt móng tay: "Chờ ta cắt xong cho chàng có được không."

Đương nhiên không được.

"Ta nhớ có một quyển sách hình người vô cùng đẹp."

"Để ở dưới đáy rương y phục rồi, vẫn là chỗ lần trước chàng để."

"Để chúng ta ôn lại nhật tự xung quyền (1) một chút."

Lúc Thẩm Lãnh mặt dày nói ra câu này, chữ nhật nói rất nặng.

Đâu phải là nhật tự xung quyền gì, rõ ràng là nhật tự xung côn.

Hắc ngao ở trong viện đột nhiên vểnh tai lên, thầm nghĩ sao nam chủ nhân người lại đang ức hiếp nữ chủ nhân rồi, tiếng ư ư kia giống như là khóc ấy nhỉ? Nhưng lại không giống, có chút cảm giác không giống như khóc, giống như là vui sướng, hạnh phúc, hưng phấn, thỏa mãn...

Hắc ngao cảm giác mình thật nhọc lòng, đoán cái này làm gì, nó quay đầu lại nhìn thấy một khúc gì đó đen sì sì, giống như rắn ghé sát vào sau người mình, dọa nó giật thót mình, quay đầu lại liền cho một nhát, cắn vào đó liền hối hận...

Ngao!

Tiếng kêu này, hai người ở trong phòng kia cũng giật thót mình.

Một hồi lâu sau, trong phòng truyền ra một tiếng phát tiết rất thỏa mãn, hắc ngao vừa thương xót cái đuôi của mình vừa nghĩ sao nam chủ nhân cũng kêu lên, không phải là bị ức hiếp ngược lại chứ?

Thẩm Lãnh đột nhiên nhớ ra câu thơ nổi tiếng kia của Trần Nhiễm lúc ở thủy sư, hiện tại đã truyền khắp thủy sư, thật sự rất hợp cảnh với tình hình giờ này khắc này, sau đó không nhịn được phì cười một tiếng. Trà gia đã cạn kiệt sức lực nằm trên giường nhìn Thẩm Lãnh cười liền hỏi một câu theo bản năng: "Nhớ tới cái gì vậy?"

"Bạch nhật y sam tẫn."

Thẩm Lãnh nghĩ, nếu buổi tối, chính là hắc nguyệt y sam tẫn?

Không đúng không đúng, không có ngày nhật là không đúng, hắc nhật y sam tẫn? Thật ra nếu cộng thêm câu dưới làm từ kết thúc có thể sẽ bẩn hơn một chút, Hoàng Hà, nhập, hải lưu.

Hắn thò tay kéo chăn qua đắp trên người Trà gia, bộ ngực trắng nõn kia bị che khuất, nhưng khi nàng thở dốc chỗ cao vút kia vẫn đang phập phồng lên xuống, giống như sóng nước.

Trà gia hừ một tiếng: "Lần sau sẽ đốt sách hình người đó cho chàng xem."

Thẩm Lãnh nằm sấp trên người Trà gia sờ loạn một hồi, Trà gia bị hắn chui vào trong chăn, bàn tay to kia liền hết sức không ngoan ngoãn đặt ở chỗ hết sức nên đặt, ở đó có hai thứ rất đáng yêu, dù sao cũng chính là đáng yêu.

Hắc ngao ở ngoài cửa bỗng nhiên lại kêu một tiếng, có chút hàm ý cảnh giác, Thẩm Lãnh vội vàng mặc y phục tử tế đi đến phòng khách, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa, còn có tiếng của Đại Phóng Chu.

"Thẩm tướng quân ở nhà không? Bệ hạ ý chỉ, truyền tướng quân Thẩm Lãnh và huyện chúa vào cung, Trân phi nương nương cũng đang chờ hai vị đó."

Thẩm Lãnh nghĩ may mà đến muộn, nếu đến đúng lúc quan trọng thì rất khó chịu... Hắn hô một tiếng bảo chờ, sau đó trở về tìm cho Trà gia một bộ y phục mới mặc vào, mình cũng thay một bộ đồ mới, dù sao cũng là vào cung gặp quý phi nương nương.

Xe ngựa rời khỏi cửa tiểu viện trở về cung, ở chỗ đối diện nhà Thẩm Lãnh cách một dãy nhà có một rừng cây, Nhan Tiếu Tiếu ở trên cái cây lớn nhất nhìn xe ngựa rời đi, biết đó là xe ngựa trong cung lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta từ trên cây xuống dưới, thủ hạ đưa qua một bản hồ sơ: "Thực lực của các ám đạo Kinh Kỳ đạo đều đã nắm rõ ràng rồi, tin tức bên Lưu Vân Hội đưa đến cộng thêm người của chúng ta điều tra trong khoảng thời gian này, trên cơ bản đã không có sơ sót. Bây giờ ám đạo tổng cộng cũng không mấy sát thủ còn nhận đơn hàng, Lưu Vân Hội chèn ép rất mạnh, người dám đơn hàng cũng là lén lút."

"Trong kinh thành còn có không?"

"Có một nhà." Thủ hạ trả lời: "Lưu Vân Hội cũng không điều tra ra nhà này, là chưởng quầy điều tra ra, chính là dùng tuyến đường của phiếu hào lúc trước, bề ngoài đó là một hiệu cầm đồ, chỉ nhận việc của khách quen, hơn nữa tuyệt không làm đơn hàng ám đạo giết người ở trong thành Trường An, cho nên Lưu Vân Hội vẫn luôn không phát hiện ra, việc làm ăn của bọn họ đều ở trong vòng Kinh Kỳ đạo. Thời gian trước huyện Hộ Hải đã xảy ra một vụ án lớn, trong nhà một phú hộ địa phương xảy ra án mạng, nhưng trước khi thăng đường thẩm vấn mấy nhân chứng đều chết đột ngột, thoạt nhìn đều giống như tai nạn, nhưng bảy tám phần mười chính là người của hiệu cầm đồ này nhúng tay vào."

"Đi xem thử."

Nhan Tiếu Tiếu sửa sang lại y phục một chút, mang theo hai thủ hạ đi đến tiệm cầm đồ ở phía đông thành kia.

Thật ra ở trong thành Trường An không dễ kinh doanh hiệu cầm đồ, ngoại trừ người buôn bán thi thoảng làm ăn thua lỗ lớn trong lúc nhất thời cần tiền gấp ra, bách tính bình thường sống khá đầy đủ, đâu cần cầm cố cái gì để duy trì cuộc sống, khiến cho hiệu cầm đồ không có gì để làm, đây là uy vũ khí phách của Đại Ninh.

Hiệu cầm đồ này ngày bình thường cũng có rất ít người đến, triêu phụng phụ trách định giá cũng không ở quầy, một hậu sinh đứng ngủ gật ở phía sau quầy.

Nhan Tiếu Tiếu vào cửa quan sát hai bên trái phải một chút, cửa trước của hiệu cầm đồ cũng không lớn, phía bên trái có một gã đầu trọc ngồi trên ghế ngủ gật, đó là người bảo vệ của hiệu cầm đồ, trong quầy ở bên phải chỉ có một tiểu hậu sinh thoạt nhìn 15 – 16 tuổi, hậu sinh chính là học đồ, thường thì những thứ không đáng tiền đều là hậu sinh định giá, thứ gì hắn ta không nhìn ra thì mới giao cho triêu phụng xem.

"Vị cô nương này, cô muốn cầm cái gì sao?"

Hậu sinh nhìn thấy người đi vào là một cô nương xinh đẹp liền sáng mắt lên, vội vàng đứng thẳng người, ngay cả ngực cũng ưỡn cao.

"Ừm." Nhan Tiếu Tiếu gật gật đầu.

Hậu sinh thấy một lúc lâu sau nàng ta cũng không lấy thứ gì ra, nếu đổi lại là khách hàng khác thì hắn ta đã sớm nổi giận rồi, nhưng đối với một tiểu mỹ nhân như vậy thì nói gì cũng không tức giận được, cười ha hả hỏi: "Nếu đã đến cầm đồ, vậy đồ đâu? Ta xem qua cho cô nương."

Nhan Tiếu Tiếu vươn tay phải ra: "Ngươi xem cái này đáng giá bao nhiêu tiền?"

Hậu sinh đầu tiên là ngây người ra, nhìn kỹ lại thì trên tay Nhan Tiếu Tiếu không có gì cả, không có nhẫn, không có vòng tay, chỉ là một bàn nhìn trắng nõn thon dài, rất đẹp.

"Cô nương nói đùa đúng không? Nhìn cô trang phục sạch sẽ gọn gàng cũng không giống người thiếu tiền, cần gì phải cầm tay? Hơn nữa, chúng ta là tiệm cầm đồ, cũng không phải sòng bạc gì, đâu có lấy tay làm vật thế chấp, chặt tay của cô nương, người của nha môn phủ Thuận Thiên còn không bắt ta nhốt lại à."

Nhan Tiếu Tiếu có chút khó xử: "Bàn tay này của ta thường xuyên khiến ta có chút khó xử."

"Tại sao?" Hậu sinh tò mò.

"Nó luôn không nhịn được muốn rút kiếm giết người, ta cảm thấy có thể là ta ta bị tà linh gì đó nhập vào, nhưng ta lại không nỡ, đây là một bàn tay vô cùng giết người, cứ chặt không như vậy chẳng phải là đáng tiếc sao, nếu có thể đổi chút bạc thì cũng tốt."

Nhan Tiếu Tiếu tiến lên một bước: "Không phải các ngươi thích bàn tay như vậy sao?"

Hậu sinh biến sắc, vỗ bàn bộp một tiếng.

Gã đầu trọc ở bên trái kia lập tức đứng lên: "Chúng ta đây là tiệm cầm đồ đứng đắn, ngươi đừng có ở đây nói hươu nói vượn cản trở chúng ta làm ăn, tiểu cô nương không học cái tốt, định chạy đến đây lừa tiền?"

Gã ta vươn tay ra chụp vào vai Nhan Tiếu Tiếu, Nhan Tiếu Tiếu nhìn như không nhúc nhích nhưng không biết thế nào mà tay của gã kia đã bị phế đi, nghe thấy một tiếng kêu rên, khi nhìn lại, cổ tay của gã kia đã bị vặn giống như bánh quẩy.

"Huyện Hộ Hải lưỡng thương tranh chấp, một bên trong số đó trở mặt động thủ đánh chết người, kết quả là nhân chứng đã nhìn thấy hắn giết người đều chết hết trước khi khai đường, ta từ địa ngục đến, những người đã chết nhờ ta đến hỏi thử." Nhan Tiếu Tiếu đặt tay phải lên quầy: "Các ngươi nhận hay không nhận?"

Một nén nhang sau, hậu viện hiệu cầm đồ.

Nhan Tiếu Tiếu ngồi trên ghế, thoạt nhìn yên tĩnh giống như một thục nữ thật sự, gương mặt xinh đẹp đúng chuẩn như vậy, trắng hồng giống như hoa sen mới nở.

"Thông báo với các ngươi một chuyện."

Nhan Tiếu Tiếu liếc nhìn một đám người đang quỳ trong phòng, 17 – 18 người, nam nữ đều có, người già có thể đến năm mươi mấy tuổi, người nhỏ cũng chỉ 17 – 18 tuổi.

"Trong thành Trường An không được kinh doanh sát thủ ám đạo."

"Ngươi là người của Lưu Vân Hội?"

"Không phải." Nhan Tiếu Tiếu nói: "Ở phương diện làm ăn này Lưu Vân Hội đã nhường cho chúng ta."

Nàng ta nhìn lướt qua những người đó: "Ta là người của Thiên Cơ."

Tất cả mọi người đều ngây người, thầm nghĩ Thiên Cơ là cái gì?

Nhưng Nhan Tiếu Tiếu lại không để ý tới vẻ mờ mịt của những người này, đương nhiên nàng ta sẽ càng không giải thích gì cả, không bao lâu sau hai chữ Thiên Cơ này sẽ lưu truyền trên giang hồ Đại Ninh, rất nhiều người đều sẽ tò mò rốt cuộc Thiên Cơ là cái gì, tại sao xuất hiện, tại sao quật khởi.

"Cô nương, Thiên Cơ là cái gì?"

"Muốn cầu bình an, chớ hỏi thiên cơ." Nhan Tiếu Tiếu hỏi: "Ai là người vẩy nước?"

Người vẩy nước là tiếng lóng, là người phụ trách liên lạc tin tức của tổ chức sát thủ ám đạo, cũng là người nhận việc, cũng là người phân việc, người vẩy nước không phải chưởng quầy, nhưng có vị trí rất quan trọng trong tổ chức, địa vị chỉ đứng sau chưởng quầy.

"Ta..." Một hán tử trung niên ngẩng đầu lên: "Cô nương có gì căn dặn?"

"Giữa cho một mạng ngươi vậy, ngươi giúp ta tung tin tức ra ngoài, trong thành Trường An, trong Kinh Kỳ đạo, thậm chí trong khắp Đại Ninh, tất cả việc kinh doanh sát thủ ám đạo ai cũng không được phép làm, ai muốn làm thì đến Thiên Cơ ta hỏi xem có thể làm hay không, Thiên Cơ cho phép ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó, Thiên Cơ không cho phép ngươi làm gì, ngay cả nghĩ ngươi cũng không cần nghĩ. Sau khi tung ra tin tức một tháng, nếu để ta biết trong Kinh Kỳ đạo còn có người nhận việc làm ăn này, ta nhất nhất hỏi thăm, trong vòng một năm, nếu Đại Ninh còn có người nhận việc làm ăn này, ta nhất nhất hỏi thăm."

Nhan Tiếu Tiếu đứng lên, cúi đầu nhìn tay của mình: "Cái tay này các ngươi không nhận được, quá là biết giết người, cho nên quá đắt."

Nàng ta đi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn một người sống, còn bị cắt đứt gân tay.

(1) Nhật tự xung quyền: một kiểu quyền pháp của Vịnh Xuân Quyền.

Bình Luận (0)
Comment