Thành Trường An có hai bến thuyền, một ở thành đông một ở thành nam. Ở thành nam là bến thuyền vận hà, bến thuyền ở thành đông hơi nhỏ một chút, sông Hàm Thủy từ tây bắc chảy qua xuyên qua thành Trường An, nhưng con sông này chảy về đông nam sau khi vào Giang Nam đạo thì nhập vào sông Nam Bình.
Sông Hàm Thủy là cách gọi của bách tính tây bắc, người ở thành Trường An thích gọi nó là sông Tiểu Hoài hơn.
Ở trong thành Kim Lăng Giang Nam đạo có một con sông Tần Hoài, con sông trong thành Trường An này đại khái cũng gần như là vậy, lầu các hai bên bờ sông ở trong thành đều rất náo nhiệt.
Ngày ngày náo nhiệt.
Thế lực ám đạo vốn có trong thành Trường An chia làm mấy luồng, sau này Lưu Vân Hội phát lực diệt Cẩu Lam Tử, từ đó về sau trên bến thuyền liền trở nên thái bình một chút, nhưng mà vẫn có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo bến thuyền này. Tất nhiên Lưu Vân Hội sẽ không đi thu tiền của đám cu li, nhưng kinh doanh đường thuỷ đường bộ đều là của Lưu Vân Hội, sau khi Cẩu Lam Tử bị diệt, trên bến thuyền chỉ có người của Lưu Vân Hội quản lý, miếng thịt béo này bày ra ra ở đó, người đỏ mắt lại càng đỏ mắt.
Chắc chắn sẽ có người không phục, giang hồ, chính là sóng trước chưa lặng sóng sau đã nổi lên.
Bình tĩnh thì gọi là giang hồ gì?
Thời gian trước có người phát hiện Lưu Lãng Đao tro tàn lại cháy, có người từ nơi khác đến một lần nữa nhặt danh hiệu Lưu Lãng Đao lên, bọn họ không dám trêu chọc việc làm ăn của Lưu Vân Hội, đành phải lấy đám cu li ra trút giận.
Tất cả những người đến thành Trường An kinh thương chỉ cần giao cho Lưu Vân Hội một số phí dụng rất ít, Lưu Vân Hội sẽ an bài tốt tất cả, đây không phải phí bảo hộ, mà là phí quản lý. Người của quan phủ ở trên bến thuyền có hạn, căn bản là không lo liệu hết được, các huynh đệ của Lưu Vân Hội cho thuyền hàng ra vào theo trình tự, trật tự ngay ngắn, xếp hàng dỡ hàng đều phối hợp vô cùng tốt, sẽ không trễ nải thời gian.
Người của Lưu Lãng Đao mới không dám đi trêu chọc thương thuyền thuyền hàng, cũng không dám trực tiếp đi tìm Lưu Vân Hội gây chuyện, nếu muốn kiếm chác trên bến thuyền, cũng chỉ có thể kiếm bằng hai con đường, một là cu li làm việc ở bến thuyền, hai là trộm.
Bắt đầu từ mười ngày trước, kho hàng trên bến thuyền liên tiếp bị mất không ít đồ, nhưng người phụ trách trông coi căn bản cũng không phát hiện có người ra vào, ngoại trừ cu li phụ trách dỡ hàng ra, cũng không có người ngoài đi vào, sau khi trời tối nhà kho sẽ đóng cửa khóa lại, còn có người tuần tra ban đêm, dù vậy nhưng vẫn mất.
Lưu Vân Hội trọng danh dự, thương gia bị mất đồ chỉ cần đã giao phí quản lý, Lưu Vân Hội đều sẽ bồi thường đúng giá.
Nhưng mà Lưu Vân Hội sẽ dễ dàng chịu thiệt?
Sau khi Hắc Nhãn làm việc ở bên ngoài trở về liền bị Diệp Lưu Vân an bài đi bến thuyền. Gần đây người của Lưu Vân Hội gần như đều đã phân công ra ngoài, ngược lại là nhân thủ ở trong thành Trường An không đủ dùng cho lắm. Bên phía Bình Việt đạo từ trước đến nay đều là khu trọng điểm Lưu Vân Hội chiếu cố, để phối hợp với Diệp Khai Thái, hàng năm có rất nhiều cao thủ của Lưu Vân Hội ở bên đó, một là bảo vệ, hai là thanh trừ.
Cho đến giờ, bên Bình Việt đạo vẫn còn có người ở mưu đồ phá hoại, bọn họ biết không có cách nào lật đổ Đại Ninh, cũng không có khả năng ám sát phong cương đại lại như Diệp Khai Thái, cho nên bọn họ liền phá hoại, hôm nay châm một mồi lửa ở chỗ này, ngày mai đốt một mảnh ruộng ở chỗ kia, tóm lại chính là ngột ngạt.
Ngoại trừ Bình Việt đạo ra, các nơi khác ở Kinh Kỳ đạo Lưu Vân Hội cũng đang từng bước đả kích những thế lực trên ám đạo còn dám làm xằng làm bậy. Nhân viên phân tán ra ngoài quá nhiều, bên bến thuyền vốn đã nhiều chuyện vụn vặt phức tạp, Hắc Nhãn vừa về đến nơi đã bị Diệp Lưu Vân ném đến đây, bảo gã không tra ra những con chuột trộm kho hàng kia thì đừng mong ăn tết yên ổn.
Dĩ nhiên Hắc Nhãn muốn ăn tết yên ổn, ở bên ngoài phiêu đãng mấy tháng vừa mới trở về, vốn định nghỉ một thời gian, kết quả là công việc nhức đầu này lại đặt lên đầu gã.
Sau khi đến bến thuyền gã cẩn thận thăm dò, nhà kho không có dấu vết bị phá hỏng, người tuần tra ban đêm đã gia tăng gấp hai, bảo đảm kho hàng không bị người khác đi vào, sáng sớm hôm sau lúc xem lại, đống hàng đã xuất hiện biến cố, có lượng lớn vết nước, hàng lại bị mất.
Dần dà, mọi người bắt đầu hoang mang, có người nói là thủy yêu tác quái.
Còn có người nói là người chết oan trên sông Hàm Thủy hoặc là Đại Vận Hà đi ra quấy rối. Giờ không phải là sắp đến tết rồi sao, những người đó là muốn nhang nến tiền giấy.
Hắc Nhãn cũng có chút buồn bực, bọn thủ hạ thuận miệng hỏi một câu thủy yêu sợ gì?
Thế mà Hắc Nhãn lại rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, thủy yêu sợ gì?
Thế là gã chạy một mạch đến nhà Thẩm Lãnh, tìm Thẩm Lãnh đến.
Con mẹ nó chứ thủy yêu cũng sợ đám binh đại gia thủy sư này, đừng nói là thủy yêu, hải yêu cũng sợ.
Thẩm Lãnh nghỉ phép cũng có chút nhàm chán, vì thế liền theo Hắc Nhãn đến bến thuyền. Ngồi trên xe ngựa của Hắc Nhãn đi đón hắn, Thẩm Lãnh nhìn nhìn hoàn cảnh trong xe bỉu môi nói: "Cấp bậc này không đủ, trong xe ngay cả cái nệm êm cũng không có."
Hắc Nhãn bĩu môi: "Chẳng lẽ ta còn phải trộm xe ngựa của đông chủ nhà ta đi đón ngươi?"
Thẩm Lãnh: "Không bằng trộm xe của Hàn Hoán Chi."
Hắc Nhãn: "Ta thì cũng dám, trộm rồi cũng không có chỗ để bán đi, ai dám mua?"
Thẩm Lãnh: "Trộm của Hàn Hoán Chi, bán cho Diệp Lưu Vân."
Hắc Nhãn: "..."
Thẩm Lãnh hỏi: "Rốt cuộc tình hình như thế nào?"
"Lúc hàng hóa vào kho hàng đều sẽ kiểm kê, số lượng, cân nặng đều sẽ kiểm tra, cũng chưa từng xảy ra sai sót, nhưng sáng sớm hôm sau lúc xem lại thì sẽ thiếu rất nhiều, trên mặt đất sẽ có thêm rất nhiều nước, bao tải đều bị ướt, cho nên mọi người mới đoán là thủy yêu, ta là không tin... Ta mời ngươi đến đương nhiên không phải bởi vì ta sợ, ta chỉ tìm ngươi trừ tà."
Thẩm Lãnh cười nói: "Có thêm rất nhiều nước, đó chính là bị người ta đổ nước thay thế hàng hóa chứ sao."
"Cứng!"
"Đó chính là băng chứ sao."
Hắc Nhãn ngẩn ra: "Băng?"
Thẩm Lãnh thuận miệng nói, không ngờ lại khiến cho Hắc Nhãn động tâm tư.
"Trong nhà kho ấm hơn bên ngoài không ít, chẳng lẽ thật là băng tan?" Hắc Nhãn cẩn thận suy nghĩ một chút: "Nếu là như vậy, như vậy thì người phụ trách kiểm kê hàng hóa và cu li vận chuyển hàng hóa đều có vấn đề."
Gã thở dài: "Trước đó lực chú ý vẫn luôn dồn vào Cẩu Lam Tử, bọn chúng cũng không lộ diện, không biết là người ở đâu làm, thậm chí không ai có thể nói ra được bất cứ tin tức hữu dụng nào, Lưu Vân Hội chúng ta đã thanh tra rất lâu cũng không có phát hiện gì, những người này giống như làm xong chuyện sẽ biến mất vào hư không, một chút dấu vết cũng không có. Không ít cu li trên bến thuyền đều từng bị bọn chúng sách nhiễu, sắp xếp người ngồi chờ ở bến thuyền rất lâu, nhưng đến một người khả nghi cũng không phát hiện ra."
Thẩm Lãnh nhíu mày: "Lưu Lãng Đao trước đây bị đánh đổ rồi, những người này một lần nữa nhặt bảng hiệu lên, tất nhiên không dám dễ dàng lộ diện, nhưng ngay cả các ngươi cũng không tra được thì có chút kỳ lạ, có thể ẩn nấp ở chỗ nào?"
"Các cu li phần lớn là ở phía nam thành, vùng đó đều là bách tính bình dân, nhiều cu li đều nói là giữa đường bị người của Lưu Lãng Đao chặn cướp đi tiền mồ hôi nước mắt, chúng ta cũng mai phục người ở khu đó, cu li dẫn chúng ta tìm đến nơi, canh gác bao lâu cũng không thấy người, mới đi thì lập tức liền chui ra." Hắc Nhãn nói: "Nếu đồ trong kho hàng là người của thương hành và cu li đã thông đồng biển thủ, vậy chuyện này?"
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Sợ là có người cố ý muốn lừa bạc của Lưu Vân Hội chúng ta rồi."
Thẩm Lãnh cười nói: "Vậy thì người đó phải ngốc lắm mới dám làm, lừa bạc của Lưu Vân Hội, chính là lừa bạc của bệ hạ đấy."
Xe ngựa dừng lại trên bến thuyền, Thẩm Lãnh và Hắc Nhãn xuống xe ngựa, mấy đệ tử Lưu Vân Hội mặc trường sam màu trắng đi qua nghênh đón.
"Tình hình đêm hôm qua cũng như vậy."
Đoạn nhìn thấy Thẩm Lãnh liền cười, đã lâu không gặp, thật sự sẽ có một kiểu cảm giác thân thiết.
"Trong đêm qua trong nhà kho còn có người canh gác, trơ mắt nhìn đống hàng quắt đi từng chút một, chảy ra rất nhiều nước, điều lạ là hàng hóa ở bên ngoài không có bất cứ vấn đề gì, đồ ở bên trong đều có vấn đề."
"Đã bao lâu rồi?"
"Mấy canh giờ."
"Ta nói là, tình hình này đã bao lâu rồi?"
"Khoảng mười ngày." Đoạn trả lời: "Thương hành này là gần đây mới buôn bán ở trong thành Trường An, ngày đầu tiên đã thăm hỏi Lưu Vân Hội, giao đủ bạc, nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai liền xảy ra vấn đề."
"Quả nhiên..." Thẩm Lãnh cười nói: "Sợ là nếu còn không đi bắt, người ta đã sắp đi rồi, thời gian khoảng chừng mười ngày cũng đủ để bọn họ hỏi thăm được rốt cuộc Lưu Vân Hội lợi hại cỡ nào, cho nên mười ngày cũng lừa được hơn ngàn lượng rồi, không chạy thì chờ gì nữa?"
Hắc Nhãn nhìn về phía Đoạn: "Người của thương hành đó đâu?"
"Vẫn ở đây." Đoạn nhìn về phía Thẩm Lãnh nói: "Người ngốc cỡ nào mới lừa Lưu Vân Hội như vậy."
"Sợ là không ngốc một chút nào cả."
Thẩm Lãnh vào kho hàng, hàng chất rất cao, nghe nói hàng là mấy thứ đồ như bút mực, giấy Tuyên Thành thượng hạng. Giấy Tuyên Thành bị ngâm nước rồi thì đâu còn dùng được nữa, cho nên ai còn có thể nhìn ra có thật sự là bút mực giấy Tuyên Thành tốt nhất hay không? Hàng hóa lượng lớn tất nhiên không có khả năng mở hết tất cả ra để kiểm tra, người kiểm tra lại là người của chính thương hành, muốn gian lận là quá dễ dàng.
Ở ngay một bên khác của bến thuyền có một trà lâu, buôn bán rất tốt, các thương nhân vừa đến bến thuyền luôn phải nghỉ ngơi một chút, vào uống chén trà, ăn chút điểm tâm, tuy rằng trà lâu quy mô không lớn nhưng thu nhập không tầm thường.
Một công tử trẻ tuổi thoạt nhìn rất thanh tú ngồi trong gian nhã phòng, y phục trên người nhìn là biết cực đắt tiền. Người này dáng vẻ xinh đẹp đến mức khác thường, nếu thay một bộ nữ trang thì sợ là sẽ được không ít nam nhân nhớ thương, nếu không phải cặp mày kiếm kia thực sự khá sắc, cho dù là mặc nam trang cũng sẽ bị người ta hiểu lầm thành nữ tử.
"Công tử, có phải nên thu tay lại rồi không?" Nam nhân trung niên ngồi ở bên cạnh y dè dặt hỏi một câu.
Đây chính là đắc tội với Lưu Vân Hội, thế lực ám đạo đứng đầu thiên hạ, nghe nói còn có quan hệ gắn bó không thể tách rời với đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật, hễ mà không cẩn thận bị người của Lưu Vân Hội tra được thì chính là vạn kiếp bất phục.
"Thu tay?" Công tử trẻ tuổi cười: "Lúc này vừa mới bắt đầu, sao đã thu tay chứ?"
Nam nhân trung niên nhìn có vẻ thật sự hơi sợ hãi: "Lấy băng làm hàng giả trộn lẫn trong hàng thật, cách này diệu thì diệu, cũng bởi vậy mà lừa được bạc bồi thường của Lưu Vân Hội vài lần, nhưng đã mười ngày rồi, đưa vào tổng cộng ba lô hàng, cho dù chúng ta tung ra những lời đồn kiểu như thủy yêu gì đó, cũng lập tức sẽ bị điều tra ra sự thật. Những người của Lưu Vân Hội ban đầu đều luôn tra chuyện Cẩu Lam Tử, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu ra thật ra người động tay chân chính là người của thương hành chúng ta."
Công tử trẻ tuổi vẫn là vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt lại lóe sáng, có một tia oán hận cực kỳ nồng đậm lóe lên rồi biến mất.
"Ta đang hy vọng bọn họ có thể tra được." Ngón tay của y nhẹ nhàng gõ bàn: "Có vài người đã hủy tiền đồ của ta, hủy tất cả mọi thứ của ta, khiến ta hiện giờ trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ, giữa ban ngày không dám đi lại trên đường cái ở thành Trường An, bọn họ sẽ phải trả giá một ít... Ồ đúng rồi, Lưu Vân Hội là của hoàng đế, ngươi biết không?"
Nghe được câu này, nam nhân trung niên kia sợ tới mức gần như từ trên ghế ngã xuống.
"Hoàng đế... của hoàng đế?"
"Phải."
"Công tử, chúng ta đây không phải đang tự tìm đường chết sao?"
"Ngươi sợ rồi?" Công tử trẻ tuổi liếc mắt nhìn thủ hạ của mình một cái: "Ngay từ đầu ta đã không trông mong mấy người các ngươi có thể làm gì giúp ta, chỉ là thương hành này cần các ngươi duy trì thôi, nếu các ngươi đã sợ, có mấy ngàn lượng bạc lừa được của Lưu Vân Hội, các ngươi cầm đi hết đi, cũng đủ các ngươi sống nửa đời sau không lo áo cơm."
Y lấy từ trong cổ tay áo ra một ít ngân phiếu đặt trên bàn: "Ta cho các ngươi thêm năm ngàn lượng, các ngươi giúp ta làm một việc cuối cùng."
Trên khuôn mặt thanh tú kia lóe lên một tia sát khí.
"Mời người của Lưu Vân Hội đến thương hành nghị sự, cứ nói các ngươi đã tra được rồi, là tiểu nhị của thương hành và cu li biển thủ, đã bắt người rồi, nhờ người của Lưu Vân Hội mang đi, ngoài ra sẽ trả lại bạc cho bọn họ." Ngón tay của y gõ mạnh trên mặt bàn một cái: "Bọn họ sẽ đến."