"Nếu bọn họ chỉ đơn thuần là vì lừa tiền từ Lưu Vân Hội, như vậy thì bọn họ có thể là một đám ngốc."
Người đã đến đủ, trong một gian nhã phòng trên lầu hai Nghênh Tân Lâu liền trở nên náo nhiệt hẳn, mọi người ngồi quanh một cái bàn thương nghị việc này.
Thẩm Lãnh nói: "Trước đó ta đã xem kho hàng hoá chuyên chở, trong đống hàng hóa đó có nhiều nhất một phần năm số hàng ở giữa là băng, tạm thời giả thiết là băng đi... Thủ tiêu một phần năm số hàng tìm đến Lưu Vân Hội bắt đền, nhưng mà thứ hủy hoại thì sao? Thứ bị hủy diệt là danh dự của bọn họ, nếu bọn họ thật sự đã thỏa thuận với rất nhiều cửa tiệm trong thành, như vậy thì số tiền kiếm được từ việc giao hàng chẳng phải là vượt xa số tiền bồi thường theo giá từ Lưu Vân Hội?"
"Ta đã xem qua, giấy Tuyên Thành đó thật sự giấy Tuyên Thành tốt." Thẩm Lãnh nói: "Tuy rằng ta viết chữ bình thường, nhưng vẫn có thể nhận ra mức độ tốt xấu của giấy Tuyên Thành."
"Xùy..."
Mọi người đồng thanh.
Thẩm Lãnh cũng không mặt đỏ, ngay cả câu viết chữ bình thường như vậy mà hắn cũng có thể nói ra, còn có cái gì để mặt đỏ.
Ngay cả Trà gia cũng cảm thấy ngượng thay cho nam nhân nhà mình.
"Vậy thì sao?" Diệp Lưu Vân ngồi ở chủ vị uống một ngụm trà sau đó hỏi: "Mục đích của bọn họ là gì?"
"Có lẽ là nhằm vào Lưu Vân Hội, bảo các huynh đệ gần đây đừng đi tra vụ án này nữa, để mấy người chúng ta tra là đủ rồi." Thẩm Lãnh nói: "Có thể gần đây sẽ xảy ra chuyện."
Hắn vừa mới nói xong thì Bạch Nha từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt có chút không ổn: "Đông chủ, người của chúng ta đã xảy ra chuyện, huynh đệ sắp xếp qua bên thành nam điều tra Cẩu Lam Tử bị phục kích, chết 7 – 8 người."
Ánh mắt Diệp Lưu Vân đanh lại.
"Các huynh đệ đâu?"
"Đã mang về rồi."
Lúc nói Bạch Nha nghiến răng, trong mắt đều là sát ý.
Sắp tết rồi, không đến một tháng nữa là đến giao thừa, ngày vui như vậy nhưng các huynh đệ của Lưu Vân Hội tổn thất 7 – 8 người một lúc, tin tức này khiến trong lòng người ta lập tức khó chịu.
"Ta đi xem thử."
Diệp Lưu Vân đứng dậy rời đi, Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài, vẫn hơi muộn một chút.
"Lưu Lãng Đao để lộ bảng hiệu trắng trợn như vậy, là cố ý nhằm vào Lưu Vân Hội, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có thể thương hành kia có cấu kết với bọn chúng."
"Đi." Hắc Nhãn liếc mắt nhìn Bạch Nha một cái: "Đường Đông Phủ."
Cửa tiệm của thương hành Lạc Thành ở đường Đông Phủ, nhưng người của Lưu Vân Hội vẫn chưa có đi qua. Lúc tiếp xúc người của thương hành Lạc Thành nói cửa tiệm của bọn họ vẫn đang tu sửa, cho nên cũng không đón khách, đoán chừng phải qua tết mới có thể trang trí xong cửa tiệm, nhưng chỗ đó hẳn là có người của thương hành Lạc Thành ở.
Thẩm Lãnh bọn họ rời khỏi Nghênh Tân Lâu đi thẳng đến đường Đông Phủ, lúc đến nơi vừa hay là giữa trưa, trên đường cái gần như không nhìn thấy một người. Với thời tiết của mùa đông tháng chạp này lại là lúc ăn cơm, ngay cả trong cửa tiệm ở chung quanh cũng không có mấy người, người trông cửa tiệm đa số cũng ngủ gật.
Cửa tiệm của thương hành Lạc Thành ở vị trí giữa đường Đông Phủ, vốn dĩ chỗ này là một tiệm tơ lụa, nghe nói là người của thương hành Lạc Thành ra giá cao mua lại, với giá đất của thành Trường An, đường Đông Phủ lại là chỗ phồn hoa, chỉ sợ lượng bạc bỏ ra cũng nhiều như số bạc Lưu Vân Hội đền cho bọn họ.
Đầu tư lớn như vậy, cẩn thận suy nghĩ, thật sự chỉ là vì lừa chút bạc?
Chưởng quầy cửa tiệm của thương hành Lạc Thành trong thành Trường An tên là Ngô An Thủy, là một nam nhân trung niên rất bình thường nhìn khoảng chừng bốn mươi tuổi, tóc đã thưa thớt, bụng cũng hơi nhô lên, thoạt nhìn sắc mặt cũng hơi vàng, bất kể nhìn thế nào cũng là một người bình thường đã săp bị cuộc sống lấy hết tất cả tinh lực và ý chí chiến đấu.
Ông ta không biết Thẩm Lãnh, nhưng biết Hắc Nhãn và Bạch Nha, nhìn thấy hai vị đại nhân vật của Lưu Vân Hội này cùng đến liền vội vàng đi ra nghênh đón.
"Hai vị gia, ta vừa định phái người đi, các ngài lại đến trước."
Ngô An Thủy cười xòa, nhìn ra được trong ánh mắt đều là vẻ áy náy.
"Chuyện kho hàng ở bến thuyền chúng ta đã điều tra ra rồi, người động tay chân là người của chính thương hành chúng ta, mấy tên đó đã thông đồng với cu li được thuê mướn, dùng băng đổi hàng hóa, việc này thật là khiến ngài chê cười rồi. Ý của đông chủ chúng ta là bảo ta mau chóng phái người gửi lại Lưu Vân Hội số bạc đã đền cho thương hành, ngoài ra còn đưa thêm hai phần để thể hiện sự áy náy của chúng ta, sau này việc buôn bán còn phải nhiều dựa vào Lưu Vân Hội giúp đỡ chiếu cố."
Nói rất khẩn thiết, biểu hiện trên mặt cũng không có gì không ổn, cho dù là người dày dặn kinh nghiệm như Hắc Nhãn Bạch Nha cũng không nhìn ra giả dối, Thẩm Lãnh cũng không nhìn ra.
Cho nên trong lòng mấy người đều nhịn không được có nghi ngờ một chút, chẳng lẽ thương hành Lạc Thành và Lưu Lãng Đao không phải là một phe?
Ngô An Thủy không để ý đến mấy người bọn họ nhìn nhau, vẫn cúi đầu nói rất khách khí: "Ý của đông chủ là, qua hai ngày nữa buổi tối tìm một nơi mời mấy vị gia ăn một bữa cơm, đông chủ muốn đích thân biểu đạt xin lỗi. Ngoài ra mấy kẻ biển thủ hàng trong thương hành đã bị bắt đưa đến nha môn phủ Thuận Thiên, thật là ngại quá, đã làm phiền mấy vị gia khổ cực nhiều ngày như vậy, ai có thể ngờ được là người của chúng ta có vấn đề."
Ông ta giơ tay làm tư thế mời: "Mấy vị gia, vào trong cửa tiệm uống chén trà? Vẫn chưa có trang trí xong, hơi bề bộn, mấy vị gia đừng chê, ngoài ra trong cửa tiệm không có hiện ngân, cho nên bạc trả lại cho Lưu Vân Hội phải đợi ngày mai, sau khi ta dẫn người đi phiếu hào rút ra rồi đưa qua Lưu Vân Hội."
Hắc Nhãn liếc nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh khẽ lắc đầu, Hắc Nhãn lập tức cười nói: "Nếu các ngươi đã tự điều tra ra thì thôi, chúng ta cũng còn có chuyện khác nên không quấy rầy nữa."
Nói xong chắp tay, mấy người xoay người rời đi, sát khí nín nhịn lúc trước, thế mà lại không phát tiết được.
"Nhìn ra được, không giả." Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Ít nhất Ngô An Thủy người này không giả."
"Nếu như người của thương hành Lạc Thành bọn họ muốn nhằm vào Lưu Vân Hội, chuyện này hà tất chứ? Có phải ngay từ đầu chúng ta đã nghĩ sự tình phức thành tạp rồi không? Người của thương hành Lạc Thành và Lưu Lãng Đao căn bản là không có một chút quan hệ nào, từ đầu đến cuối đây chính là hai chuyện riêng rẽ chứ không phải dây dưa với nhau, người của thương hành Lạc Thành bị tiểu nhị của mình lừa, những tên tiểu nhị kia sợ là cũng có khả năng thật sự không biết thanh danh của Lưu Vân Hội chúng ta..."
"Cu li thì sao?" Thẩm Lãnh nhìn về phía Hắc Nhãn vừa lên tiếng: "Người quanh năm kiếm ăn trên bến thuyền ở thành Trường An, không biết Lưu Vân Hội không dây vào được?"
"Có lẽ có người vì tiền sẽ bí quá hoá liều."
"Trừ phi bọn họ không muốn sống." Thẩm Lãnh suy nghĩ một lát: "Đi phía nam thành xem thử."
Phía nam thành đại bộ phận đều là bách tính bình dân ở, cu li kiếm ăn trên bến thuyền cũng đều sống ở đây. Phía đông thành không phú thì quý, chỉ có bên phía nam thành này vừa gần bến thuyền mà chi tiêu sinh hoạt lại tương đối thấp một chút, nhưng Đại Ninh cường thịnh, bách tính bình thường cũng có nhiều nhà là tiểu phú, đại bộ phận những người chịu làm cu li ở bến thuyền đều là người từ nơi khác đến, cho nên lúc đầu Lưu Lãng Đao mới lấy bến thuyền lập nghiệp.
"Thật ra lúc trước việc chèn ép Lưu Lãng Đao, không có triệt để như vậy." Hắc Nhãn vừa đi vừa nói: "Người tham gia Lưu Lãng Đao, trong mười người thì có 6 – 7 người thật ra không phải khách giang hồ, là cu li kiếm ăn thật sự, chẳng qua nếu không gia nhập Lưu Lãng Đao thì bọn họ cũng sẽ bị ức hiếp, Lưu Lãng Đao cũng cần thêm nhiều người để nâng cao thanh thế. Chắc ngươi biết, lúc trước khi diệt Lưu Lãng Đao, thật ra không có nhiều người thật sự có thể đánh nhau."
Bạch Nha gật gật đầu: "Cho nên lúc đầu sau khi phân biệt, tuyệt đại bộ phận cu li gia nhập Lưu Lãng Đao chúng ta đều không có tìm, Lưu Lãng Đao đã diệt, bọn họ tự biết mình, chỉ là không nghĩ đến lại còn có thể tro tàn lại cháy."
Sau khi đến phía nam thành mấy người tùy ý đi một vòng xem thử. Đã vào tháng chạp, ngoại trừ ở chợ còn có hơi nhiều người một chút, phần lớn bách tính đều muốn ở trong căn nhà ấm áp của mình, không có mấy người đi lại trên đường.
Nơi xảy ra chuyện ở cách chợ đó không xa, trên mặt đất vẫn còn vết máu.
Người của Lưu Vân Hội cũng vẫn ở đây.
"Ở chợ có rất nhiều người bán hàng rong đều nhìn thấy, một đám đao khách bịt mặt từ trong ngõ xông ra tập kích người của chúng ta, nhìn từ trang phục của bọn chúng, còn có mảnh vải đỏ buộc trên đao, quả thật giống y hệt người của Lưu Lãng Đao trước đây."
"Tại sao lại chọn chỗ này?" Thẩm Lãnh nhíu mày.
Trên mấy con đường gần đây đều không có nhiều người, cố tình lựa chọn chỗ tương đối nhiều người để xuống tay, người bán hàng rong trong chợ sẽ nhìn thấy rõ ràng, chẳng lẽ là cố ý để cho người ta nhìn thấy?
"Khiêu khích?" Hắc Nhãn nhíu mày: "Cố ý để cho người ta nhìn thấy, sau đó nói cho chúng ta biết là người của Lưu Lãng Đao bọn chúng làm."
Ở chỗ cách bọn họ cũng không bao xa, trong một tòa nhà dân bình thường, trong phòng rất ấm áp, lò sưởi cháy rất vượng, công tử trẻ tuổi mặc áo choàng lông đắt tiền ngồi trên ghế nhàn nhã thưởng thức trà. Trong phòng còn có 4 – 5 người đang đứng, nữ có nam có, đứng riêng một mình thì đều là người bình thường, tụ lại với nhau liền trở nên không bình thường.
"Mấy người đó đã phái đi rồi."
Gã đầu trọc đứng ở cách công tử trẻ tuổi không xa, trên đỉnh đầu còn xăm một cái đầu sói màu xanh, nhìn có chút dữ tợn.
"Sau khi ra khỏi Trường An thuộc hạ đã giải quyết hết cả đám người."
Đầu trọc cúi đầu nói: "Chủ sự Ngô An Thủy trong cửa tiệm là thương nhân thật sự, hắn cũng thật sự tưởng là chúng ta muốn làm thương hành Lạc Thành lớn mạnh, cho nên bất kể người của Lưu Vân Hội tra như thế nào, căn bản cũng không tra được cái gì từ Ngô An Thủy kia."
Một người người trẻ tuổi nhìn khoảng 18 – 19 tuổi, trắng trắng mập mập giống như là một cái bánh bao trắng mới ra lò, người như vậy nhìn rất thích, trên cơ bản sẽ không khiến cho người khác đề phòng, đi đến đâu cũng sẽ mang lại không khí vui vẻ.
Tên của gã ta cũng có chữ hỷ, gã ta tên là Ngô Hỷ.
Nam nhân đầu trọc kia tên là Lạc Ưng. Nữ nhân nhìn khoảng ba mươi tuổi còn có mấy phần quyến rũ ở bên cạnh Lạc Ưng tên là Dương Dao Dã. Ngoại trừ ả ta ra, tất cả mọi người đều cực kỳ tôn kính và cũng lộ ra một ý sợ hãi xuất phát từ nội tâm đối với công tử trẻ tuổi kia, cũng chỉ có ả ta là ngồi ở đó.
Một nam nhân khác đứng ở bên cạnh ả ta nhìn gần như đã khoảng năm mươi tuổi, mặc trên người một cái áo da dê rất bẩn rất dày dặn, trên đầu đội mũ da dê, nhìn không có bất kỳ khác biệt nào với lão già chăn dê ở nông thôn, bởi vì y thật sự đi chăn dê mười lăm năm để trốn tránh sự truy sát của phủ Đình Úy, y tên là Cao Tiết.
Một người trẻ tuổi ngồi xổm ở góc trong cùng gặm mía, nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi, nhìn có vẻ như gã ta rất thích ăn thứ này, âm thanh nhai mía rất lớn, cũng liền có vẻ rất quê mùa.
Gã ta mặc một bộ bố y rất sạch sẽ, để bã và nước mía không làm bẩn y phục, trên cổ còn quấn một miếng vải, nhìn thế nào cũng là một nông phu chất phác.
Nhưng đây là một người rất thú vị, tên của gã ta cũng là Lãnh, Tô Lãnh.
Công tử trẻ tuổi ngồi ở giữa tất nhiên là Bạch Tiểu Lạc đã từ đông cương trốn về. Bạch Tiểu Lạc sớm đã ngửi thấy mùi không bình thường căn bản là không có lộ diện ở đông cương, y vẫn luôn bàng quan đứng nhìn, trơ mắt nhìn Lý Tiêu Nhiên rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
"Hoàng đế không phải dễ giết như vậy."
Bạch Tiểu Lạc bỗng nhiên thở dài.
Sau đó cười cười.
"Cho nên ta sẽ giết người mà ông ta quan tâm, giết từng kẻ từng kẻ một, ta đã mất đi nhiều như vậy, dù sao cũng phải có chút bồi thường mới đúng." Y liếc nhìn qua người trẻ tuổi ngồi gặm mía ở góc tường: "Tô Lãnh, ngươi có muốn trở thành Thẩm Lãnh không?"
"Không muốn." Người trẻ tuổi vẫn mải mê gặm mía: "Ta chỉ thích giết người."