Việc điều tra ở phía nam thành đã lâm vào khốn cảnh, người của Lưu Lãng Đao không hề có tung tích có thể tìm ra, lúc giết người có rất nhiều người bán hàng rong ở chợ nhìn thấy bọn họ, nhưng giết người xong liền đi ngay, giữa buổi trưa trong các ngõ khác căn bản cũng không có người chú ý, phía nam thành nhà dân nối thành một vùng, ai có thể biết bọn họ đã vào nhà nào?
Người của phủ Thuận Thiên sau khi nhận được tin tức đã phái đến lượng lớn nhân thủ, lục soát từng nhà từng hộ trong khu dân cư gần đây nhưng không thu hoạch được gì.
Tất cả người của Lưu Vân Hội ở thành Trường An đều nhận được mệnh lệnh, lúc ra ngoài một mình phải đặc biệt cẩn thận.
Một Lưu Lãng Đao tro tàn lại cháy nhưng không tìm thấy dấu vết, so với Lưu Lãng Đao bề nổi trước đây đáng sợ hơn nhiều.
Hiện giờ rất nhiều người đều đã biết Nghênh Tân Lâu là sản nghiệp của Lưu Vân Hội, cũng biết Lưu Vân Hội và vị Thẩm tướng quân được bệ hạ coi trọng nhất kia quan hệ không phải là nông cạn, càng có người suy đoán Lưu Vân Hội chính là quân đội, đông chủ đích thực đứng đằng sau là đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật, Lưu Lãng Đao còn dám động thủ giết người, có thể thấy được mức độ hung hãn.
Lưu Vân Hội có một Thiếu Niên Đường, trong Thiếu Niên Đường huấn luyện ra rất nhiều người lợi hại, ví dụ như Hắc Nhãn Bạch Nha, ví dụ như Đoạn Xá Ly Phong Tuyết Nhận. Điều đáng sợ nhất là Đoạn Xá Ly Phong Tuyết Nhận cũng không phải là sáu người, mà là sáu tên gọi, nếu như có người gặp biến cố sẽ có người mới bổ sung vào, thực lực cũng sẽ không kém hơn người cũ.
Thiếu Niên Đường có phân lượng cỡ nào trong Lưu Vân Hội, có thể nhìn thấy được.
Nhưng bách tính thành Trường An đều biết Lưu Vân Hội có Hắc Bạch Song Sát, có Lục Đạo Sát Sinh, nhưng lại cực ít người biết sự tồn tại của Thiếu Niên Đường, càng ít người biết Thiếu Niên Đường là ai phụ trách.
Sau khi trở lại Nghênh Tân Lâu Hắc Nhãn liền rơi vào trầm tư, bây giờ xem ra thương hành Lạc Thành và Lưu Lãng Đao dường như cũng không có quan hệ, nhưng không thể cứ hoàn toàn xóa bỏ hai người như vậy, có thể là đối thủ đang cố ý khiến cho người của Lưu Vân Hội không đoán được phương hướng.
"Các ngươi trước hết đừng đến phía nam thành điều tra nữa." Hắc Nhãn liếc nhìn Đoạn Xá Ly: "Trước hết theo dõi bên thương hành Lạc Thành."
Sau khi nói xong gã đứng dậy rời đi, sau khi ra khỏi Nghênh Tân Lâu men theo đường Học Phủ cứ đi thẳng, sau khi vào thư viện Nhạn Tháp nhưng không đi tìm lão viện trưởng, cũng không đi gặp bất cứ người nào trong thư viện, mà là từ cửa sau của thư viện đi ra ngoài. Đi xuyên qua đường An Yên phía sau thư viện, vào một trà lâu, không dừng lại ở trà lâu, từ cửa sau của trà lâu ra ngoài, trực tiếp vào một tiểu viện.
Đây là một nhà dân thoạt nhìn không hề có chỗ nào đặc biệt, có một nam nhân trung niên mặc trường sam đang giặt đồ ở trong viện, dáng người thon gọn, khuôn mặt anh tuấn, cho dù là thời tiết tháng chạp lạnh lẽo như vậy cũng chỉ mặc một chiếc áo đơn, trường sam cũng không phải là vải dày đặc biệt gì, còn dùng nước giếng lạnh thấu xương để giặt đồ, thế mà cũng không sợ lạnh chút nào.
Tóc của ông ta không cột lại, để xõa sau đầu, tóc hai bên vừa chạm đến bả vai, mà tóc ở phía sau đã quá hông, trong đó còn có một lọn tóc dài trắng xóa, từ lọn tóc bạc này có thể nhìn ra những tang thương ông ta từng trải qua.
"Tiên sinh."
Sau khi vào cửa Hắc Nhãn liền chắp tay cúi người.
Nam nhân trung niên quay đầu lại liếc nhìn, sau đó cười: "Sau khi ra khỏi Thiếu Niên Đường, ngươi rất ít trở về thăm ta."
Hắc Nhãn vẻ mặt xấu hổ: "Đệ tử không dám nói bận, bận hơn nữa cũng có thể bớt thời gian đi thăm tiên sinh, chỉ là lười biếng."
"Ngươi cũng thành thật."
Nam nhân trung niên xoay cổ tay, bộ y phục đang cầm trong tay đã bị vặn thành một cái côn vải, nước bị ép ra ngoài, y phục vặn vào nhau dường như phát lực thêm chút nữa là sẽ nứt vỡ, côn vải từ y phục vặn thành phóng ra thẳng tắp, giống như sắt thép, ông ta lại xoay lần nữa, y phục lập tức mở ra, tùy tay quăng đi, y phục bay lên rơi xuống dây phơi đồ.
"Vào nhà nói chuyện." Nam nhân trung niên tùy tiện lau tay trên y phục: "Vừa hay đông chủ phái người đưa tới hai hộp trà ngon."
"Được."
Hắc Nhãn đi theo nam nhân trung niên vào phòng, trong phòng này bày biện cực kỳ đơn giản, mỗi một món đồ gia dụng đều là vật phẩm cần thiết không thể thiếu được, cũng sẽ không có một món đồ nào dư thừa, thậm chí ngay cả một chút vật phẩm trang trí cũng không có.
Tất cả đồ gia dụng trong phòng đều là chính ông ta động thủ làm ra, chỉ là quét một lớp sơn dầu, cũng không có tô màu, cho nên nhìn có chút cảm giác mộc mạc cổ xưa.
Thứ duy nhất trong phòng khách được gọi là khá xa hoa chính là cái bàn trà kia, cũng là tự ông ta làm, trên bàn trà đục máng uốn lượn gấp khúc giống như đường sông, trong máng có nước, trong nước có cá to bằng ngón tay cái bơi qua bơi lại.
Thứ tinh xảo nhất không gì qua được cái guồng nước nhỏ kia, khiến người khác phải cảm thán.
Nam nhân trung niên ngồi xuống pha trà, nhìn nhìn sắc mặt Hắc Nhãn: "Phiền não là vì chuyện Lưu Lãng Đao?"
"Đông chủ giao chuyện này cho đệ tử điều tra, nhưng đệ tử lại không có biện pháp nào cả, cho nên đành phải đến cầu tiên sinh chỉ giáo."
"Ta quản Thiếu Niên Đường đã mười năm rồi." Nam nhân trung niên khẽ lắc đầu: "Chuyện bên ngoài, dường như từ lâu đã không có quan hệ với ta, thậm chí ta đã không biết giang hồ như thế nào? Năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác, ta chỉ dạy những đứa trẻ giống như ngươi tập võ đọc sách, dạy bọn chúng luyện công, cũng dạy bọn chúng sinh tồn, có lẽ ta cũng không có cách nào chỉ điểm cho ngươi cái gì, dù sao thì ta thân ở Trường An, nhưng ngay cả Trường An cũng chưa từng nhìn rõ."
Ông ta, chính là đường chủ của Thiếu Niên Đường, cũng là tam đương gia trên ý nghĩa thật sự của Lưu Vân Hội, nhị đương gia đương nhiên là Diệp Lưu Vân, đại đương gia đương nhiên là hoàng đế bệ hạ.
Ông ta là Ngu Bạch Phát.
Ông ta từng tự giễu, có lẽ là bởi vì cái tên này nên mình mới có lọn tóc bạc kia, ngược lại cũng hợp với tình cảnh.
Những anh kiệt danh chấn giang hồ từ Thiếu Niên Đường đi ra, đều là ông ta một tay dạy dỗ.
"Nói chuyện với tiên sinh một lúc, trong lòng cũng kiên định." Hắc Nhãn cúi đầu nhìn chén trà bốc hơi nóng trên bàn: "Trước giờ đều chưa từng bị động như vậy."
"Đó là bởi vì mục tiêu của bọn chúng có lẽ chỉ là giết người." Ngu Bạch Phát uống một ngụm trà: "Khi một người chủ động đi làm bất cứ chuyện gì, đều có mục đích, ví dụ như chuyện lần này, Lưu Lãng Đao có thể diệt Lưu Vân Hội chúng ta không? Tất nhiên là không thể, đương nhiên trong lòng bọn chúng cũng biết rõ, cho nên bọn chúng chỉ là đang giết người, đệ tử Lưu Vân Hội đông đảo, khó lòng phòng bị."
Ông ta liếc mắt nhìn Hắc Nhãn: "Nhưng theo ta được biết, nơi xảy ra chuyện là ở phía nam thành, đó là chỗ ở của cu li bến thuyền, cho nên tai mắt của bọn chúng chỉ ở phía nam thành, bảo các huynh đệ tạm thời trì hoãn, không đến phía nam thành, bọn chúng cũng sẽ không dám dễ dàng ra tay."
Hắc Nhãn bỗng nhiên chợt hiểu: "Theo dõi nhưng cu li kia?"
"Có lẽ có thể thử xem."
Hắc Nhãn đứng dậy: "Đệ tử xin cáo từ."
Gã xoay người chạy ra khỏi tiểu viện, Ngu Bạch Phát cười khổ lắc lắc đầu: "Đâu có dễ dàng như vậy."
Phía nam thành.
Tên cu li trước đó bị Lưu Vân Hội theo dõi đang vác đòn gánh của mình về nhà, chỗ hắn ta ở là trong một ngõ nhỏ, vừa mới đến thành Trường An chưa được mấy năm, muốn có một cuộc sống tốt nào đâu dễ dàng như vậy. Lúc trước hắn ta gia nhập Lưu Lãng Đao tưởng là có thể phong quang hơn, kết quả là không bao lâu Lưu Lãng Đao đã bị Lưu Vân Hội diệt, hắn ta nấp ở nhà suốt một thời gian, sau đó nghe nói Lưu Vân Hội sẽ không ức hiếp cu li như bọn họ, lúc này mới dám yên tâm can đảm trở lại bến thuyền tiếp tục kiếm ăn.
Nhưng ai có thể ngờ được, thời gian trước hắn ta lại bị ác ma theo dõi, nghĩ đến những kẻ khiến người khác sợ hãi đó là hắn ta liền run sợ, cho dù là đã vào trong ngõ nhỏ về nhà vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, sợ có người đi theo hắn ta.
Quay đầu lại, hắn ta giật thót mình, không ngờ lại thật sự có người đi theo hắn ta. Đó là một nam nhân trẻ tuổi mặc trường sam màu trắng, hắn ta biết, từng nhìn thấy từ xa ở trên bến thuyền, là Hắc Nhãn, một trong Hắc Bạch Song Sát của Lưu Vân Hội.
Cho nên hắn ta bước chân nhanh hơn, muốn chạy vào trong nhà.
"Không cần chạy."
Âm thanh xuất hiện ngay bên cạnh hắn ta, dọa cu li giật mình.
Một lão già khoác áo da dê ngồi xổm trên bờ tường nhìn hắn ta cười: "Ngươi chạy cái gì, đến nhà ngươi rồi, ngươi tưởng rằng đóng cửa lại là ngăn cản được Hắc Nhãn Lưu Vân Hội?"
Hắc Nhãn dừng lại, khóe miệng nhếch trên: "Quả nhiên có thu hoạch."
Lão già áo da dê lên nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng vàng: "Đúng thế đúng thế, quả nhiên có thu hoạch."
Y từ trên bờ tường nhảy xuống, run rẩy đi về phía Hắc Nhãn: "Công phu của ngươi là Ngu Bạch Phát dạy phải không? Cho ta xem thử binh khí của ngươi."
Trong cổ tay áo của Hắc Nhãn trượt ra một cây thiết côn màu đen, chỉ dài một xích, nhưng xoay tay một, thiết côn lại kéo dài ra, thành một cây thiết thiên màu đen.
"Quả nhiên mà." Lão già áo da dê nhìn thiết thiên kia mắt cũng sáng lên: "Ngươi biết Ngu Bạch Phát học ai cách dùng thứ này không?"
Lão già xoay tay, trong cổ tay áo cũng quăng ra một cây thiết thiên màu đen.
"Ta."
Y nhún chân một cái lao thẳng về phía Hắc Nhãn, nhịp tim của Hắc Nhãn đột nhiên gia tăng, thiết thiên đâm thẳng đến mắt của lão già áo da dê, lão già đột nhiên ngồi thụp xuống, thiết thiên đâm xuyên qua mu bàn chân Hắc Nhãn phập một tiếng, Hắc Nhãn đau đớn muốn lui nhưng chân bị ghim trên mặt đất làm sao lui được nữa? Mùa đông ở thành Trường An lạnh như vậy, đất cũng là đông cứng, nhưng thiết thiên này lại đâm xuống chừng nửa xích.
"Ngươi biết dùng thứ này?"
Lão già đánh một quyền về phía Hắc Nhãn, Hắc Nhãn ra sức vặn người tránh né, khổ nỗi nắm đấm của lão già áo da dê quá nhanh, một cú đấm đập vào bụng dưới của Hắc Nhãn, chân Hắc Nhãn bị ghim ở đó không nhúc nhích được, một quyền này đánh rất chuẩn rất mạnh, người gập lại về phía trước, trong nháy mắt cơn đau đớn khiến gã tiêu tan sức lực.
Lão già lui về sau một bước, dường như cũng không vội giết Hắc Nhãn, Hắc Nhãn vịn vách tường đứng thẳng người lên, lúc này mới phát hiện thiết thiên màu đen trong tay mình đã nằm trong tay đối phương.
"Nhìn thì tinh xảo, nhưng quá nhẹ." Lão già nghịch một lúc, dường như có chút chán ghét: "Ngươi cũng coi như là truyền nhân công phu của ta, ta sẽ tiễn ngươi thống khoái vậy, dùng thiết thiên của ngươi."
Y lao về phía trước, thiết thiên nhắm chuẩn vào tim Hắc Nhãn.
Ầm!
Vách tường bên cạnh sụp xuống một cái hố lớn, gạch xanh cứng rắn cũng bị vỡ rất nhiều, bụi đất bay tán loạn.
Người nằm trên đống gạch vỡ, thế mà lại là lão già áo da dê.
Trên ngực y có một dấu giày, còn có thể miễn cưỡng phân biệt ra được.
"Hắn dùng tốt hơn ngươi, cách dùng của ngươi không quang minh."
Ngu Bạch Phát một thân trường sam mỏng manh còn xắn cổ tay áo lên cúi người nhặt thiết thiên lên: "Ngươi lại vẫn dám dùng?"
Mặt lão già cũng đã méo mó, giống như nhìn thấy ma vậy.
"Ngu... Ngu Bạch Phát!"
Ngu Bạch Phát ừ một tiếng, thiết thiên trong tay giống như là xoay một vòng, chỉ là xoay một vòng, tứ chi lão già áo da dê đều gãy!
"Thứ này quả thật là hắn dùng trước, năm đó khi ta đuổi giết hắn đã thấy mấy lần, cảm thấy cũng được nên đã dạy cho ngươi."
Ngu Bạch Phát ném thiết thiên cho Hắc Nhãn, rút thiết thiên đóng trên chân Hắc Nhãn lên, một tiếng phụt khẽ vang lên, một dòng máu lập tức phun ra.
Ngu Bạch Phát thản nhiên nói: "Ghim đệ tử ta một nhát?"
Ông ta ném thiết thiên đi, một bóng đen xẹt qua, thiết thiên đóng vào bụng lão già áo da dê, xuyên qua, lại ghim vào trong đất lạnh.
Ngu Bạch Phát nhìn nhìn chỗ sụp xuống ven đường có một cuộn dây thừng, ném cho Hắc Nhãn: "Kéo hắn về, trong thời gian ngắn không chết được đâu."
Hắc Nhãn cúi đầu nhìn chân của mình: "Bị thương..."
Thế nhưng Ngu Bạch Phát đã đến đầu ngõ, trên tường treo một người đầu trọc, thứ treo hắn ta lên là một thanh đao, đao xuyên qua ngực, đầu trọc đã chết.
Đó là tường chắn ở đầu ngõ, xây toàn bằng đá tảng, không phải tường gạch xanh.
Đao vào tường đá, phá tường mà ra.
Ngu Bạch Phát rút thanh đao kia ra nhìn nhìn, xách đao trở về.
Ngày này, giang hồ cả thành Trường An nổ tung.
Bạch Phát Đao Ma, tái xuất giang hồ.