Ngu Bạch Phát lặng lẽ đi theo Hắc Nhãn, ông ta hiểu tính cách của Hắc Nhãn, biết Hắc Nhãn tất nhiên sẽ đi theo dõi cu li, mà nếu như Hắc Nhãn bại lộ, người của Lưu Lãng Đao tất nhiên sẽ giết gã. Chỉ là ông ta có chút áy náy, mình vẫn không đủ nhanh, nếu nhanh hơn chút nữa, giết gã đầu trọc kia sau đó lại giết lão già áo da dê, Hắc Nhãn cũng sẽ không bị thương.
Lão già áo da dê quả thật là người của Lưu Lãng Đao.
"Mười lăm năm trước."
Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn Ngu Bạch Phát một cái, trong ánh mắt có vẻ hơi áy náy.
"Khi đó Lưu Vân Hội đã có Hắc Bạch Song Sát." Ông ta chỉ chỉ vào mình: "Hắc là ta, Hắc Thủ Lưu Vân Hội, còn hắn là Bạch Phát."
Thẩm Lãnh tò mò: "Tại sao là Hắc Thủ?"
"Kẻ đứng sau màn..."
Thẩm Lãnh thầm nghĩ đó không phải là bệ hạ sao?
Không dám nói.
"Hắn là Cao Tiết, mười lăm năm trước hắn là một trong các đao thủ của Lưu Lãng Đao." Diệp Lưu Vân nói: "Lưu Lãng Đao làm ác, Bạch Phát một người một đao giết vào tổng đường Lưu Lãng Đao, mà khi đó tổng đường của Lưu Lãng Đao cũng không phải đơn sơ, tùy tiện chọn một kho hàng ở bến thuyền là được giống như sau này, mà là ở trên đường Đông Phủ, có một viện tử rất lớn, bên ngoài là một võ quán đứng đắn, nhưng ngấm ngầm làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lí, biển hiệu cũng không gọi là Lưu Lãng Đao, là Tứ Phương Khách."
"Bạch Phát đi một mình, từ cửa chính giết vào, giết đến đại đường, chém bảy mươi hai người." Diệp Lưu Vân cúi đầu: "Ngày hôm đó, người của Lưu Lãng Đao lấy việc giao Cao Tiết một trong các đao thủ ra làm điều kiện đổi lấy Lưu Lãng Đao không diệt. Cũng bắt đầu từ ngày đó, Bạch Phát không thể không chuyển ra phía sau màn, tu dưỡng vài năm sau đó thành lập Thiếu Niên Đường, không còn xuất đầu lộ diện nữa, dù sao cũng đã giết người nhiều như vậy, dù sao đây cũng là dưới chân thiên tử."
Ông ta nhìn về phía Cao Tiết đang nằm rạp trên mặt đất: "Chỉ là ta không nghĩ tới ngươi lại còn dám trở lại, lúc trước khổ cực như vậy mới trốn thoát, khổ cực như vậy mới không chết, tại sao còn trở lại chịu chết?"
"Bởi vì các ngươi đáng chết."
Cao Tiết nhổ một ngụm nước miếng dính máu, đã đến lúc như thế này, còn có gì để sợ nữa.
"Chỉ là ta không ngờ Ngu Bạch Phát còn sống, xem ra quả nhiên là quan lại bao che cho nhau. Khi đó hắn giết quá nhiều người, người của phủ Thuận Thiên muốn đem hắn ra cổng chợ chém đầu thị chúng, hơn nữa quả thật là đã chém đầu, vậy nên người bị chém khi đó là ai?"
"Người của Lưu Lãng Đao các ngươi."
"Quả nhiên mặt dày." Cao Tiết liếc xéo Diệp Lưu Vân: "Bây giờ các ngươi giải thích thế nào? Sẽ có người nói ra chuyện Ngu Bạch Phát tái xuất giang hồ, mặt mũi của phủ Thuận Thiên để ở đâu? Chuyện này, các ngươi giải thích không rõ rồi."
"Tại sao phải giải thích?" Diệp Lưu Vân thản nhiên nói: "Ta không thừa nhận là được, ngươi đánh giá thấp Lưu Vân Hội rồi."
Cao Tiết cười cười: "Chưa từng có đánh giá thấp. Ta biết Lưu Vân Hội là của hoàng đế, thế thì sao? Ta đã ở cái tuổi này, đã chăn dê mười lăm năm, ngày lành tháng khổ đều đã sống đủ rồi, trước khi chết, chỉ muốn trút nỗi oán khí trong lòng ra ngoài, có thể giết một người của Lưu Vân Hội, vậy thì giết một người, giết hai người, chẳng phải là lãi rồi?"
Y cúi đầu nhìn cây thiết thiên trên bụng: "Ta tài nghệ không bằng người, năm đó cũng vậy, hiện giờ cũng vậy, chăn dê mười lăm năm, luyện công mười lăm năm, vốn tưởng rằng sẽ đuổi kịp ngươi..."
Cao Tiết nhìn về phía Ngu Bạch Phát: "Sao ngươi lại không chết?"
Ngu Bạch Phát trả lời: "Ta ăn ngon, ngủ kỹ, bởi vì trong lòng không thẹn."
Cao Tiết trầm mặc, sau đó nhếch miệng cười: "Có phải bắt ta là muốn hỏi xem còn có bao nhiêu người muốn đối nghịch với Lưu Vân Hội các ngươi không? Thật ra chắc hẳn các ngươi biết rất rõ, quá nhiều người có thù oán với các ngươi, nhiều đến mức không đếm hết, Lưu Vân Hội ở thành Trường An quật khởi còn chưa đến hai mươi năm, số người đắc tội có thể xếp hàng dài từ Trường An đến biên cương rồi chứ? Các ngươi đã đắc tội với hơn phân nửa người trong giang hồ rồi, rồi có một ngày sẽ có người tống các ngươi vào địa ngục."
Y đột nhiên nhấc tay rút thiết thiên từ trong bụng mình ra, máu phun như mũi tên.
Thiết thiên nhắm thẳng vào ngực y: "Muốn lấy được một chữ từ miệng ta, đừng hòng."
Một đầu thiết thiên chạm nền đất, mũi thiên nhắm ngay ngực, y ép người xuống thật mạnh, quá hung hãn, thiết thiên đâm qua ngực, xuyên ra sau lưng.
Diệp Lưu Vân không nhúc nhích, Ngu Bạch Phát cũng không nhúc nhích.
Bởi vì bọn họ đều biết rõ thật ra không hỏi ra được cái gì, cho dù là đưa đến phủ Đình Úy để cho Hàn Hoán Chi hỏi cũng giống nhau, trước giờ Cao Tiết cũng không thiếu hung ác, đối với người đối với mình đều như thế.
Ngu Bạch Phát nhìn một chút sinh cơ cuối cùng trong ánh mắt Cao Tiết, ngữ khí vẫn bình thản nói: "Bắt ngươi về, cũng không phải muốn hỏi ra cái gì từ miệng ngươi, mà là hoàn thành mong muốn... Có thể ngươi đã quên, ta từng nói, khiến ngươi tự sát tạ tội ở trước mặt ta."
Người Cao Tiết đột nhiên căng cứng một chút, sau đó nghiêng sang môt bên.
"Có người đã liên hợp những người chúng ta đắc tội mấy năm nay lại." Diệp Lưu Vân nhìn về phía Ngu Bạch Phát: "Ai có lớn khả năng như vậy?"
"Sợ là bên kia."
Ngu Bạch Phát chỉ chỉ hướng đông bắc, đó là hướng hoàng cung.
"Ta về đây." Ngu Bạch Phát đứng dậy: "Không nên lộ diện, chỉ là có chút bất đắc dĩ thôi."
Ông ta nhìn về phía Hắc Nhãn: "Đừng trách ta."
Hắc Nhãn xoa mũi: "Trách ngài cũng không đánh lại ngài, tiên sinh dù sao cũng là tiên sinh."
Ngu Bạch Phát cười cười, đi ra ngoài cửa.
"Nếu đã ra ngoài rồi, hay là..."
"Không có hay là." Ngu Bạch Phát đi ra ngoài cửa: "Đừng quên lời của bệ hạ năm đó ."
Mười lăm năm trước.
Thế lực ám đạo Thành Trường An, Lưu Lãng Đao nhất gia độc đại.
Không phải là quan phủ không muốn tra, không phải là không muốn làm, nhưng không làm được, bởi vì không có chứng cớ. Người của Lưu Lãng Đao làm ác chưa từng để lại người sống, ngươi biết rõ đó là người của Lưu Lãng Đao làm, thế nhưng lại không có cách nào xác nhận.
Bệ hạ cũng nổi giận, bởi vì chuyện này mà cũng trút giận với phủ Đình Úy. Lúc ấy Hàn Hoán Chi đích thân dẫn người điều tra nhưng cũng không thể bắt người khi không có chứng cớ, Tứ Phương Khách của Lưu Lãng Đao là võ quán quan phủ lập hồ sơ, bề ngoài sạch sẽ, nếu thật sự đi bắt người, triều đình pháp luật sẽ bị người khác nhạo báng, phủ Đình Úy cũng vậy, phủ Thuận Thiên cũng vậy, đều có chỗ khó xử của bọn họ, đó chính là làm việc phải có lý có cứ.
"Như vậy không phải cách, để ta nghĩ cách."
Đây là lời Ngu Bạch Phát nói lúc ấy, sau đó ông ta đứng dậy rời đi.
Sau khi trở lại phòng lấy nước ấm ngâm mình gần nửa canh giờ, tắm sạch sẽ, sau đó thay một bộ y phục mới, cột đao của ông ta ở sau lưng, một thân một mình rời khỏi Lưu Vân Hội đến đường khẩu Lưu Lãng Đao trên đường Đông Phủ.
Lúc nhìn thấy Ngu Bạch Phát mấy đệ tử Lưu Lãng Đao canh giữ ở cửa sửng sốt, có người cười khẩy nói: "Vị gia này đến võ quán chúng ta đá quán à? Đến phủ Thuận Thiên báo án chưa? Nếu như chưa, thứ cho chúng ta Tứ Phương Khách không tiếp đón."
"Không đá quán, chỉ là giết người."
Ngu Bạch Phát rút đao.
Bốn người nằm ở cửa.
Tiến vào viện, những đao khách Lưu Lãng Đao đang luyện công trong viện đã cầm binh khí trong tay, trong tay bọn họ có đao, trong tay Ngu Bạch Phát cũng có đao, nhưng đao và đao khác nhau, người với người cũng bất đồng.
Một thanh đao giết từ cửa đến chính đường, đi một trăm ba mươi sáu bước, giết hơn sáu mươi người.
Một người trong số đó chạy vào đại đường nấp phía sau cây cột, đao của Ngu Bạch Phát đâm vào từ bên này cây cột, xuyên qua cột đá, một đao đâm xuyên ngực người kia.
Lúc Diệp Lưu Vân biết thì đã muộn rồi, Ngu Bạch Phát cả người đẫm máu đuổi Cao Tiết qua phố xuyên ngõ, kinh động khắp cả thành Trường An, việc này giấu cũng không giấu được.
Ngày đó ở Đông Noãn Các, Diệp Lưu Vân quỳ xuống, cầu bệ hạ khai ân.
Bệ hạ nói... Quốc pháp dù sao cũng phải có một lời giải thích, sau này trẫm sẽ không gặp nữa.
Lời này, đã rất rõ ràng, Ngu Bạch Phát không chết, nhưng cũng không thể lộ diện giang hồ nữa.
Quân không gặp, Ngu Bạch Phát.
Trong tiểu viện, Ngu Bạch Phát ngẩn người nhìn thanh đao mình mang về, nghĩ quả nhiên mình vẫn là không buông bỏ được.
Ông ta đứng ngẩn người ở trong viện một hồi lâu, sau đó tiện tay ném thanh đao này xuống giếng nước, mùa đông lạnh giá, y phục ông ta vắt trên sợi dây phơi đồ đã đông cứng lại, giống như những cảm xúc nào đó.
"Phong thái vẫn như trước."
Bên ngoài tiểu viện có người đi vào, là một công tử trẻ tuổi, mặc áo lông đắt tiền, sau lưng đeo một thứ thật dài, dùng vải quấn lại, đó là một cây giáo lớn đã che đi sự sắc bén, đến tìm người như Ngu Bạch Phát, y không dám mang kiếm.
Kiếm không được.
"Để gặp tiền bối, ta đã từ bỏ hai quân cờ, quân cờ rất có phân lượng. Cao Tiết thì không cần phải nói rồi, từng là một trong các đao thủ của Lưu Lãng Đao, ai còn nhớ thứ đao thủ dùng không phải là đao? Gã đầu trọc mà tiền bối một đao đâm thủng ghim chết trên tường gạch tên là Lạc Ưng, hắn cũng là thủ hạ dùng rất tốt, từng giết mấy trăm người ở nam cương, hẳn là tiền bối đã nghe qua tên của hắn, Độc Hành Đạo lợi hại."
Bạch Tiểu Lạc nhìn Ngu Bạch Phát cười, cười rất thoải mái, hiển nhiên là rất vui vẻ.
"Có phải tiền bối cho là mình rất thông minh không?"
Bạch Tiểu Lạc quay lại đóng cửa viện, bộ dạng đứng ở đó có chút khiêm tốn khách khí, lễ phép như một hậu sinh vãn bối đến nhà thăm hỏi.
Bên trái có một người đáp xuống, là một nữ nhân, nhìn khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất có chút ý nhị, ả ta đeo một thanh kiếm, tay trái còn có một cái roi dài, roi kia thoạt nhìn thật sự là dài, vung ra sợ là có thể dài năm mét.
Bên phải đáp xuống một người, là một người trẻ tuổi, nhìn khoảng hai mươi tuổi, trong tay cầm một khúc mía gặm còn thừa, không nhìn Ngu Bạch Phát mà là đang ngẩn người, tựa như đang ảo não về vấn đề nhàm chán như rốt cuộc có nên gặm tiếp khúc mía này hay không, vứt đi thì tiếc, không vứt thì gặm đã không còn mùi vị rồi.
Phía sau cũng có một người xuất hiện, dáng vẻ 18 – 19 tuổi, trắng trẻo, bất kể nhìn thế nào cũng là một tiểu bàn tử hòa khí, gã ta tay trái một thanh đoản đao, tay phải một thanh trường đao.
Ngu Bạch Phát kịp phản ứng, cười cười: "Hóa ra là các ngươi muốn giết ta."
Bạch Tiểu Lạc ừm một tiếng: "Tiền bối nói đúng... Tuyệt đại bộ phận mọi người không biết người chủ sự của Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường là ai, ta biết, ta còn biết thiết thiên của Hắc Nhãn là ông dạy, bởi vì Lưu Vân Hội chỉ có ngươi từng đánh với Cao Tiết, chắc hẳn lúc trước cái thiết thiên đó cũng để lại cho ông ấn tượng rất sâu phải không? Người của ta theo dõi Hắc Nhãn đến đây, ta biết ngay Cao Tiết và Lạc Ưng chắc chắn sẽ phải chết, hai người bọn họ cộng lại cũng kém tiền bối quá xa."
Y tháo giáo lớn ở sau lưng xuống, tháo bỏ vải bọc quấn ở bên trên.
"Mạt học vãn bối, xin thỉnh giáo tiền bối."
Giáo lớn chỉ thẳng mặt Ngu Bạch Phát.
Y hỏi: "Đao tiền bối đâu?"
Ngu Bạch Phát nhìn nhìn cái giếng kia, nghĩ có phải mình ném đi hơi sớm rồi không?
Đúng lúc này, nhìn thấy ông ta nghiêng đầu nhìn giếng nước, Ngô Hỷ ở sau lưng ông ta lập tức hành động. Gã ta ở góc chết tầm nhìn của Ngu Bạch Phát, sơ hở của Ngu Bạch Phát vừa xuất hiện là gã ta phát hiện ngay, cho nên xuất thủ đầu tiên.
"Đừng!"
Bạch Tiểu Lạc biến sắc.
Đây không phải chiến thuật gã đã chế định sẵn.
Giết người như Ngu Bạch Phát thì hoàng đế sẽ rất đau, nhưng Ngu Bạch Phát dễ giết như vậy?
Ngô Hỷ còn quá trẻ, cho dù đao của gã ta đã rất mạnh.
Trong khoảnh khắc Ngô Hỷ chém xuống một đao từ sau lưng Ngu Bạch Phát, Ngu Bạch Phát thò tay ra lấy bộ y phục đã đông cứng trên dây phơi xuống, nghiêng người tránh một đao kia, hành động vừa kịp lúc.
Hai tay cầm áo đông lạnh, chém xuống.
Áo đông lạnh giống như một lưỡi đao.
Phập một tiếng, áo đông lạnh chém vào một bên cổ Ngô Hỷ, chém xéo đến xương sườn bổ ra, người gã ta vẫn còn duy trì tư thế, sau đó nửa khúc người trên trượt xuống bên cạnh một cái, rơi xuống đất bịch một tiếng, máu và nội tạng nhầy nhụa rơi đầy đất.
Ngô Hỷ có hai thanh đao trong tay, thanh trường đao kia đã ở trong tay Ngu Bạch Phát rồi.
Ngu Bạch Phát nhìn nhìn đao, có chút chán ghét, bởi vì quả thật hơi quá nhẹ.
"Ta có đao rồi." Ngu Bạch Phát nhìn về phía Bạch Tiểu Lạc: "Mạt học vãn bối, ngươi có thể tới thỉnh giáo rồi."
Bạch Tiểu Lạc thở dài một hơi: "Cũng không sao, hắn vốn dĩ là người yếu nhất, cho nên mới để hắn đứng ở phía sau tiền bối."