Bạch Tiểu Lạc hiện tại đã không phải là người của ai, bởi vì lúc ở đông cương y bỗng nhiên hiểu thấu một chuyện.
Y liều mạng vì hậu tộc, liều mạng vì hoàng hậu, liều mạng vì thái tử, đổi lại được cái gì?
Nếu y chỉ ở trong thư viện học tập không có gì đặc biệt, với năng lực của y sau khi rời khỏi thư viện thì sẽ vào tứ cương, không quá năm năm là có thể thăng nhiệm tướng quân, không quá mười năm có thể đến tứ phẩm, ba mươi mấy tuổi đã có thể trở thành tướng quân chiến binh một vệ, hơn bốn mươi tuổi đã có thể là đại tướng quân một phương.
Có ai sẽ nghi ngờ sao?
Nhưng bây giờ thì sao, y đã mất đi tất cả, ngay cả chính y cũng đã thành đứa con bị vứt bỏ của hậu tộc.
Sau khi từ đông cương trở lại thành Trường An y đã đi gặp hoàng hậu, hoàng hậu thất vọng cực kỳ về y, cuối cùng lại chỉ ra cửa bảo y cút đi.
Một khắc đó, Bạch Tiểu Lạc lòng như tro tàn.
Sau đó y liền hiểu ra, mình không nên sống vì người khác.
Y đã có dự định của mình, y không định rời khỏi thành Trường An, cũng không định mai danh ẩn tính vào lúc này, triều đình không có chỗ dung thân, vậy thì gửi thân nơi giang hồ, không làm đại tướng quân được, vậy thì làm người đứng trên quần hùng, hiệu lệnh giang hồ.
Sở dĩ có lựa chọn này là vì y còn muốn trả thù những người đã hủy hoại y, ví dụ như Thẩm Lãnh, ví dụ như Lưu Vân Hội, ví dụ như tất cả mọi người mà hoàng đế quan tâm, chỉ có làm cho hoàng đế cảm nhận được nỗi đau, y mới cảm thấy thỏa mãn.
Giáo lớn từ xa xa chỉ vào Ngu Bạch Phát.
"Tiền bối, ta với ông không thù, chỉ là bởi vì giết ông rồi, hoàng đế sẽ đau lòng."
Bạch Tiểu Lạc xoay mũi giáo, giáo dài giống như mũi khoan xoay tròn bay thẳng đến ngực Ngu Bạch Phát, mà cùng lúc đó, Dương Dao Dã đứng ở một bên đã vung trường tiên ra, roi kia lượn nửa vòng giữa không trung, quấn vào cổ Ngu Bạch Phát.
Mà người trẻ tuổi tên là Tô Lãnh kia thì không nhúc nhích.
Một tiếng bộp khẽ vang lên, trường đao của Ngu Bạch Phát chém lên roi, một đao kia dùng lực độ cực xảo diệu, vừa tiếp xúc, roi liền quấn ngược lại giữ lấy đao của ông ta, sau đó chân trái ông ta lùi về sau một bước, cánh tay phát lực, kéo trường đao lại một cái, Dương Dao Dã không khống chế nổi liền trượt về phía ông ta.
Roi vừa khéo chặn mũi giáo kia, mũi giáo xoay tròn đâm vào roi, roi chỉ to ở mức như vậy, mũi giáo đâm đến lại nhanh chóng, có thể đưa ra phán đoán như vậy và còn khống chế chuẩn xác trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, có thể thấy được Ngu Bạch Phát đáng sợ cỡ nào.
Tay cầm đao của ông ta vung mạnh về phía sau, Dương Dao Dã trực tiếp bị kéo sang, sau đó mũi đao xoay ngược trở lại, sợi roi vốn quấn chặt ních cũng lỏng đi, ông ta khua mũi đao lên, roi quấn lên mũi giáo của Bạch Tiểu Lạc, một đao kéo lại, thế mà lại khiến hai người đều gần như bị mất trọng tâm.
Bạch Tiểu Lạc theo bản năng liếc mắt nhìn Tô Lãnh một cái, người tuổi trẻ kia vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, dường như vẫn còn đang suy ngẫm khúc mía còn thừa trong tay có nên gặm thêm hai miếng hay không.
Bạch Tiểu Lạc có chút tức tối, xoay mũi giáo muốn bỏ roi ra, nhưng khi y phát lực, Dương Dao Dã ngược lại còn bị kéo đến càng lúc càng gần.
Đúng lúc này đao của Ngu Bạch Phát đã đến.
Bạch Tiểu Lạc tái mặt, hai tay giơ giáo lớn lên chặn, mũi đao hung hăng chém lên cán giáo, một tiếng keng giòn vang, Bạch Tiểu Lạc lùi nhanh về phía sau, mà sợi roi kia thì bị chặt đứt.
Bạch Tiểu Lạc lui, trường đao của Ngu Bạch Phát đâm về phía ngực Dương Dao Dã, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Đúng lúc này Tô Lãnh đã động, trong tay gã ta có thêm một thanh kiếm, sau khi kiếm xuất hiện đã sắp đến lưng của Ngu Bạch Phát, nếu một đao kia của Ngu Bạch Phát đâm chết Dương Dao Dã, một kiếm này của Tô Lãnh cũng có thể đâm thủng lưng ông ta.
Cho nên Ngu Bạch Phát không thể không nghiêng người tránh né, sau đó quay lại một đao chém về phía cổ Tô Lãnh, nhưng Tô Lãnh đã lui trở về trước một bước, vẫn đứng ở chỗ cũ, giống như trước giờ đều không hề di động vậy.
Tất cả bốn người đều dừng lại, Ngu Bạch Phát một người một đao, làm cho Bạch Tiểu Lạc và Dương Dao Dã cũng cực kỳ bị động.
Mà Tô Lãnh đứng ở đó, làm cho Ngu Bạch Phát cực kỳ bị động.
Sau một lát, Bạch Tiểu Lạc lại chủ động ra tay lần nữa, trường sóc quét ngang ra ngoài cắt cổ họng Ngu Bạch Phát, giáo của y dài hơn đao kiếm bình thường nhiều, mà y lại không dám đến gần người, dựa vào ưu thế đánh xa của binh khí này.
Roi trong tay Dương Dao Dã đã ngắn hơn một phần ba, nhưng phần còn lại vẫn còn chừng gần ba mét, vẫn còn có ưu thế.
Ả ta xoay cổ tay, roi lại duỗi thẳng, giống như một cái trường côn chọc vào mắt Ngu Bạch Phát.
Ngu Bạch Phát đột nhiên cúi người xuống, sau đó là xoay người, thời điểm khom lưng đầu hướng xuống, hông phát lực, người xoay lại mặt hướng lên trên, mà giờ khắc này mũi giáo của Bạch Tiểu Lạc vừa vặn quét qua trước mặt ông ta, tay trái của ông ta giơ ra túm lấy cán giáo kéo xuống, bịch một tiếng, mũi giáo đập mạnh xuống mặt đất, phiến đá xanh cứng rắn trực tiếp bị đập nát một miếng.
Mà Ngu Bạch Phát mượn lực kéo này xông ra ngoài, lúc này tư thế của ông ta vô cùng kỳ lạ.
Ông ta ngửa người lên, thắt lưng cong về phía sau, đầu hướng về phía Bạch Tiểu Lạc, một lần kéo này cơ thể ông ta vẫn duy trì tư thế này mà trượt ra ngoài, tay phải trường đao ở phía trước, trong nháy mắt đã đến bụng dưới của Bạch Tiểu Lạc.
Bạch Tiểu Lạc đại kinh thất sắc, lập tức buông lỏng giáo lớn lùi nhanh về phía sau, mũi đao chạm vào bụng y, đâm qua y phục của y, phản ứng chậm một tí xíu thôi là một đao kia đã rạch bụng dưới của y rồi.
Mà đúng thời khắc này Tô Lãnh lại động.
Vẫn là một kiếm đâm thẳng tắp về phía trước, vẫn là nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
Ngu Bạch Phát tựa như là đang chờ gã ta ra tay, vẫn duy trì tư thế khác thường kia không thay đổi, trong khoảnh khắc kiếm của Tô Lãnh đâm đến, ông ta nhấc chân lên đá vào cổ tay Tô Lãnh, nhưng Tô Lãnh lại lập tức triệt thoái về phía sau, vẫn trở lại chỗ đứng ban đầu, nhưng lông mày của gã ta đã nhíu lại.
Gã ta bắt đầu luyện kiếm từ năm bốn tuổi, chỉ luyện một chiêu.
Đâm.
Bổ, chém, lia, xoay, móc... Những động tác này, những chiêu thức này, theo gã ta thấy đều không thuộc về kiếm, cách dùng kiếm duy nhất chính là đâm thẳng.
Chỉ có đâm thẳng, mới là linh hồn của kiếm.
Từ khi gã ta vào giang hồ đến nay, chỉ có Ngu Bạch Phát tránh được hai kiếm của gã ta.
Kiếm thứ hai lại thất thủ, Tô Lãnh đứng ở đó nhíu mày trầm tư một lát, bất ngờ xoay người bỏ đi.
"Đánh không lại."
Không đợi Bạch Tiểu Lạc và Dương Dao Dã có phản ứng gì, gã ta đã ở bên ngoài tiểu viện rồi. Dương Dao Dã liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Lạc một cái, sau đó xoay tay quăng kiếm trong tay mình ra, trường kiếm đến trong nháy mắt, Ngu Bạch Phát một đao bổ trường kiếm ra ngoài, Dương Dao Dã xoay người muốn đi, người đã đến bên tường, nhưng kiếm của ả ta đã bị chém trở về.
Kiếm xoay tròn lao thẳng vào gáy ả ta, trong nháy mắt cắt vào da thịt thì mũi giáo đã đến, giáo lớn chặn lại, keng một tiếng, đẩy phi kiếm ra.
Bạch Tiểu Lạc một tay ôm eo Dương Dao Dã, giáo cán ấn xuống, cán giáo cực kỳ dẻo dai uốn cong sau đó bật mạnh lên trên, mượn lực độ này Bạch Tiểu Lạc ôm Dương Dao Dã phi thân ra bên ngoài viện, ngay cả một giây cũng không dám dừng lại thêm, bước nhanh rời đi.
Ngu Bạch Phát phi thân lên tường viện, vừa muốn nhảy xuống thì một kiếm đâm đến trước ngực.
Tô Lãnh chưa đi.
Gã ta nhảy ra ngoài sau đó đứng ở dưới tường viện, trong nháy mắt Ngu Bạch Phát nhảy lên, kiếm của gã ta đã đâm ra.
Phập, mũi kiếm đâm vào ngực Ngu Bạch Phát, đao đã cũng đến cổ Tô Lãnh, Tô Lãnh quăng kiếm lăng không lộn ra phía sau, khoảnh khắc lộn người lại một bàn chân đạp lên chuôi kiếm, trường kiếm hung hãn đâm ra ngoài.
Phập!
Kiếm đi xuyên ngực theo quán tính.
Ngu Bạch Phát cúi đầu nhìn ngực mình, kiếm kia đã chỉ còn lại một cái chuôi kiếm ở trước ngực.
Phù...
Ngu Bạch Phát thở ra một hơi thật dài, từ trên tường nhảy xuống, bước chân hơi lảo đảo, ông ta dùng đao làm gậy, xuyên qua cửa ngõ nhỏ lại xuyên qua trà lâu kia. Trong trà lâu đã không còn người sống, trước đó đã bị đám người Bạch Tiểu Lạc giết chết. Đối diện trà lâu chính là cửa sau của thư viện Nhạn Tháp, ông ta dịch chuyển đến phía thư viện Nhạn Tháp từng bước một, máu bắn dọc đường cái, tất cả người đi trên đường đều sợ hãi, ai nấy đều nấp thật xa.
Ngu Bạch Phát kéo y phục che chuôi kiếm trước ngực, cười cười với đứa trẻ sắc mặt trắng bệch ở đằng xa, ánh mắt dịu dàng.
"Đừng sợ."
Người giữ cửa ở cửa sau thư viện Nhạn Tháp đã vội chạy đến, lập tức đỡ ông ta: "Ngài như thế nào?"
Người giữ cửa ở cửa sau của thư viện quen biết ông ta.
"Làm phiền ngươi đỡ ta đi gặp lão viện trưởng, ta đi không nhanh, nhưng ngươi phải đỡ ta đi nhanh một chút."
Người giữ cửa mặt biến sắc, đỡ ông ta đi vào trong thư viện, sau khi đi vài bước sức lực của Ngu Bạch Phát dường như đã sắp tiêu tan hết, trước khi kiếm đâm vào ông ta đã né một chút, nếu không thì đâu còn có sức lực để đi mấy bước này.
"Có xe không?" Ngu Bạch Phát hỏi.
Người giữ cửa gật đầu: "Có."
"Không đi gặp lão viện trưởng nữa, phiền ngươi có thể đưa ta đến cung Vị Ương không?"
Ngu Bạch Phát ném trường đao trong tay xuống, ông ta sợ đao đó dọa người khác sợ.
"Ta muốn gặp bệ hạ."
Mười lăm năm trước.
Quân không gặp.
Hôm nay.
Muốn gặp quân.
Hạ Thiền Đình không phải một cái đình, mà là một trang viên, đây là bệ hạ tưởng thưởng cho đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật vì công lao to lớn của ông ta, nhưng Đạm Đài Viên Thuật trên cơ bản chưa có tới Hạ Thiền Đình Viên. Đạm Đài Viên Thuật nói, thứ bệ hạ cho là ban ân, nhưng làm thần nên biết bổn phận của làm thần.
Hạ Thiền Đình Viên rất lớn, chiếm diện tích chừng trăm mẫu, ở nơi tấc đất tấc vàng như thành Trường An này, ban một lâm viên lớn như vậy cho Đạm Đài Viên Thuật, có thể thấy được sự coi trọng của bệ hạ, cũng có thể thấy phân lượng của Đạm Đài.
Nhưng mà trên thực tế, trong Hạ Thiền Đình Viên cất giấu rất nhiều bí mật.
Thiếu Niên Đường của Lưu Vân Hội, chính là ở nơi này.
Bên trong lâm viên có một bãi đất trống, rất nhiều đứa trẻ đang luyện công ở đây, phân ra theo tuổi, những đứa trẻ nhỏ không quá 6 – 7 tuổi, lớn hơn một chút thì chừng mười tuổi, lớn hơn chút nữa thì 14 – 15 tuổi, mười sáu tuổi là có thể gia nhập Lưu Vân Hội làm việc, cho nên ở đây gần như không có người trên mười sáu tuổi. Hôm nay vừa hay là ngày một người phải rời khỏi Hạ Thiền Đình Viên, bởi vì gã quá ưu tú, cho nên Ngu Bạch Phát giữ gã lại thêm một năm, năm nay gã mười bảy tuổi.
Ở lại thêm một năm, là muốn dạy nhiều hơn, cho nên ân nghĩa quá nặng.
Người giữ cửa của Hạ Thiền Đình Viên là một lão già, đã râu tóc bạc trắng, lão vội vã từ cửa trước đi đến, rất xa đã nhìn thấy thiếu niên mười bảy tuổi ôm đao đứng dưới gốc cây tùng đó đợi người. Gã chờ từ sáng sớm đến bây giờ, bởi vì hôm nay là ngày gã chính thức rời khỏi Thiếu Niên Đường gia nhập Lưu Vân Hội, cũng bởi vì tiên sinh đã tiến cử gã cho đông chủ, để cho gã trực tiếp trở thành một trong Lưu Vân Hội Hắc Bạch Song Sát, Bạch Nha đã đi biên quân, liền thiếu khuyết Bạch.
Tiên sinh nói, ngươi xứng đáng đi, bởi vì ngươi có đủ thực lực, ta tin tưởng ngươi.
Gã vẫn đang đợi, tiên sinh nói sẽ tiễn gã.
Hôm qua lúc tiên sinh rời khỏi Hạ Thiền Đình Viên đã nói, ngày mai giặt y phục xong sẽ đến.
Đã sắp một ngày rồi, tại sao vẫn chưa đến?
Lão Hà trông cửa run rẩy đi đến trước mặt gã, mấp máy môi, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, trong mắt dường như cát bay vào, hơi ướt.
"Hà bá, sao thế?" Thiếu niên hỏi: "Hôm nay gió lớn, cay mắt?"
"Tiên sinh ông ấy..." Lão Hà bỗng nhiên vịn lấy cánh tay của thiếu niên: "Tiên sinh ông ấy đã xảy ra chuyện."
Keng một tiếng, thanh đao tiên sinh tặng cho thiếu niên rơi xuống đất.
"Tiên sinh ở chỗ nào?"
"Hiện giờ ở trong cung Vị Ương."
Thiếu niên muốn đi, Hà bá kéo gã lại: "Ngươi không đi cung Vị Ương được, người ở chỗ bệ hạ, ngươi không gặp được."
Thiếu niên trầm mặc, xoay người nhặt đao lên.
"Hà bá, ai có thể nói cho ta biết, kẻ thù là ai?"
"Ngươi có thể đi gặp đông chủ, Nghênh Tân Lâu."
"Được." Thiếu niên bọc trường đao lại, đeo trên lưng, bước nhanh đi ra ngoài, đi vài bước lại dừng lại quay đầu: "Hà bá, chúc mừng ta một chút, ta là Bạch trong Hắc Bạch Song Sát."
Hà bá nhìn thiếu niên kia, nói một tiếng chúc mừng, sau đó liền bật khóc.
Thiếu niên muốn một tiếng chúc mừng, là vì sợ sau này không nghe được.
Nghênh Tân Lâu.
Diệp Lưu Vân nhìn về phía thiếu niên: "Ngươi tên gì?"
Thiếu niên trầm mặc, ngẩng đầu lên: "Bạch Sát."