Phía nam thành.
Cửa tiểu viện bị đóng lại, Bạch Tiểu Lạc vẻ mặt lạnh tanh, ôm Dương Dao Dã vào phòng.
Sau gáy Dương Dao Dã có một vết máu, da thịt đã mở ra, máu chảy ròng ròng, mà trên bụng dưới của Bạch Tiểu Lạc cũng có một vết thương, một đao đó chung quy cũng không chỉ là cắt rách y phục của y, vết thương dù gì cũng đã buộc lại một chút, nhưng giữ được ruột, không tránh được đau.
"Tại sao ngươi lại đi trước?"
Bạch Tiểu Lạc đặt Dương Dao Dã lên giường, quay đầu lại nhìn về phía Tô Lãnh.
"Ta đã giết hắn."
Tô Lãnh sắc mặt bình tĩnh trả lời, ngữ khí ngay cả một chút xíu dao động cũng không có, gã ta lấy từ trong ngực ra một cái túi giấy dầu, bên trong là bánh nướng gã ta mua trên đường về, Bạch Tiểu Lạc tức giận bởi gã ta lại còn có tâm tư mua đồ ăn trên đường, mà bây giờ lại còn có tâm tư để ăn!
"Nếu ngươi không đi, chúng ta cũng không đến mức bị thương."
"Đó không phải là chuyện ta nên để ý." Tô Lãnh gặm một miếng bánh nướng: "Ngươi trả tiền cho ta là để giết người, chứ không phải bảo vệ ngươi, chức trách của ta cũng chỉ là giết người, về phần chủ chết hay là sống, liên quan gì đến ta? Huống hồ ta mới chỉ nhận một nửa tiền của ngươi, một nửa còn lại giờ nên đưa cho ta rồi."
Ánh mắt Bạch Tiểu Lạc lạnh đi, nhưng khi nhìn xuống bụng dưới của mình, lại liếc nhìn Dương Dao Dã sau gáy đẫm máu, trầm mặc một lát rồi chỉ vào cái tủ cách đó không xa: "Bên đó có ngân phiếu, ngươi tự lấy."
Tô Lãnh ồ một tiếng, đi qua mở ra ngăn tủ, bên trong có rất nhiều hiện ngân, còn có vàng, cũng có trang sức châu báu. Gã ta lấy ra một xấp ngân phiếu tỉ mỉ đếm hai lần, sau khi xác định đúng con số liền bỏ ngân phiếu vào chỗ sát trong ngực: "Lúc ta cúi người mở ngăn tủ, có phải ngươi có ý muốn giết ta không?"
Gã ta xoay người, Bạch Tiểu Lạc vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nhưng quả thật đã có ý nghĩ.
"Nhưng ta lại không muốn giết ngươi." Tô Lãnh ngồi xuống tiếp tục ăn bánh nướng của mình: "Ta chỉ lấy bạc mà ta nên lấy, tiền trong tủ của ngươi ta sẽ không lấy thêm một chút, ta không giết ngươi, là vì không ai trả tiền cho ta, nếu như ngươi muốn chết, có thể thuê ta, sẽ nhanh hơn ngươi tự sát một chút."
Bạch Tiểu Lạc giọng lạnh như băng hỏi: "Ngươi chỉ coi trọng tiền?"
"Nếu không thì sao?" Tô Lãnh nhướn mí mắt: "Tiền ta coi trọng không phải tiền của người khác, mà là của chính ta kiếm được, ngươi muốn đánh giá cái gì? Hay là ngươi muốn thuyết giáo, nói với ta giữa người với người vẫn nên coi trọng tình cảm? Ngươi có tình cảm không?"
Ba câu hỏi.
Bạch Tiểu Lạc á khẩu không trả lời được, lại nhìn nhìn Dương Dao Dã đang nằm ở kia.
Dương Dao Dã là người của hậu tộc, từ nhỏ đến lớn, người ả ta quan tâm nhất chính là y.
Ả ta xuất thân cũng không tốt, con của thứ xuất, còn là một đứa con gái, luôn phải chịu rất nhiều oan ức. Bạch Tiểu Lạc không nhớ mình đã giúp ả ta, nhưng ả ta luôn nói nếu không có Bạch Tiểu Lạc thì ả ta đã chết ở dưới gia pháp rồi. Mà nói là xúc phạm gia pháp, là vì ả ta cảm thấy mẫu thân của người khác đều có trang sức đẹp đẽ mà mẹ của ả ta lại không có, chạy tới chất vấn phụ thân ả ta, trong lúc tức giận nói chuyện không có cố kỵ, lại mắng phụ thân ả ta bốn chữ "không bằng cầm thú".
Bạch Tiểu Lạc không nhớ, là vì năm ấy y mới bốn tuổi.
Dưới gia pháp, ả ta rất nhanh đã chảy máu, hấp hối.
Bạch Tiểu Lạc mới bốn tuổi đi đến, nhìn tỷ tỷ trong vũng máu kia, lắc đầu: "Thật buồn nôn."
Vì thế phụ thân y vội vàng bế y lên đi ra ngoài, nói một tiếng đừng đánh nữa, ném trở về.
Dương Dao Dã đại nạn không chết không biết khi đó Bạch Tiểu Lạc đã nói gì, chỉ là có người nói với ả ta phải nhớ phải ơn của thiếu gia, nếu không phải nhờ thiếu gia thì ả ta đã bị đánh chết rồi. Từ đó về sau, ả ta liền ghi nhớ, trong tính mệnh của mình nên chỉ có một nam nhân tên là Bạch Tiểu Lạc, năm ấy ả ta chín tuổi.
Sau này Bạch Tiểu Lạc đến thư viện rất ít về nhà, nhưng ả ta sẽ luôn lén lút đến bên ngoài thư viện đứng thật lâu, cho là mình có thể nhìn thấy y. Vì không để cho Bạch Tiểu Lạc cảm thấy mình là phế vật, cảm giác mình không xứng đứng bên cạnh y, ả ta liền bắt đầu tập võ, bắt đầu từ chín tuổi, đến nay đã hơn hai mươi năm, nhưng thiên phú là thứ không thể nào cưỡng cầu, ả ta đã rất mạnh, nhưng không mạnh bằng Tô Lãnh có thời gian luyện công ngắn hơn ả ta rất nhiều.
"Ta thuê ngươi." Bạch Tiểu Lạc trầm mặc một lúc rồi nói: "Thuê ngươi bảo vệ chúng ta."
"Xin lỗi." Tô Lãnh ăn xong miếng bánh nướng cuối cùng: "Ta chỉ nhận việc giết người, ta nhớ ta từng nói với ngươi, ta thích giết người nhất."
Gã ta vỗ vỗ ngực, ngân phiếu ở đó, cho nên trong lòng kiên định, vì thế cất bước ra ngoài.
"Vậy ta thuê ngươi giết người!" Bạch Tiểu Lạc hô một tiếng.
Cũng không biết là vì đao của Ngu Bạch Phát mang đến cho y nỗi sợ hãi quá lớn, chấn động quá lớn, hay là bởi vì y đã bị thương không còn cảm giác an toàn, càng bởi vì bên cạnh tạm thời chỉ còn lại mỗi Dương Dao Dã, cũng đã bị thương, bên cạnh y nhất định phải có cao thủ, mà người đã liên lạc khác vẫn chưa đến Trường An, trước lúc đó y không thể tách khỏi Tô Lãnh.
May mắn, Tô Lãnh là một người chỉ biết giết người cầm tiền.
"Ai?" Tô Lãnh quay đầu lại hỏi.
"Diệp Lưu Vân." Bạch Tiểu Lạc cắn răng: "Lộ Tòng Ngô, Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An, Đạm Đài Viên Thuật... Ta còn có rất nhiều người rất nhiều người cần ngươi đi giết."
"Được."
Tô Lãnh trở lại chỗ kia ngồi xuống, giống như ảo thuật lại lấy từ trong lòng ra một cái túi giấy dầu, bên trong là bánh bao vẫn còn hơi nóng. Cái này vốn là cơm tối gã ta chuẩn bị cho mình, tuy để đến tối sẽ nguội, nhưng đơn hàng đã làm xong, đơn hàng tiếp theo vẫn chưa có tin tức, gã ta nghĩ mình phải tiết kiệm một chút, vì thế lúc mua bánh nướng thuận tiện mua luôn cơm tối.
May mắn, đơn hàng tiếp theo, đơn hàng tiếp theo nữa, đến rất nhanh.
"Ta thích khách hàng lớn giống như ngươi." Tô Lãnh cười, giơ tay lên mời: "Ngươi có ăn không?"
Bạch Tiểu Lạc trừng mắt nhìn gã ta một cái, xoay người đi tìm thuốc trị thương.
"Ngươi không thích ăn?" Tô Lãnh giống như không nhìn thấy vẻ mặt và oán niệm trong ánh mắt Bạch Tiểu Lạc, thu tay lại, nhìn bánh bao thì thầm: "Những đứa trẻ con nhà giàu các ngươi, luôn không biết lương thực trân quý cỡ nào. Ta nhớ hồi nhỏ hình như trong nhà ta cũng rất giàu có, còn rất có thế, nhưng sau này phụ thân bị bãi quan về nhà, buồn bực sầu não mà chết, mẫu thân cảm thấy phụ thân đã không có cơ hội Đông Sơn tái khởi, trước khi phụ thân qua đời đã trở về nhà mẹ đẻ, không mang ta theo, may mà ta còn có lão Trần."
Tô Lãnh biết Bạch Tiểu Lạc không có nghe, nhưng gã ta chỉ đang tự nói chuyện với mình.
"Lão Trần là quản gia của nhà ta, đã rất già rồi, đi sắp không đi nổi nữa, ta đã hứa với ông ta kiếm rất nhiều tiền về mua cho ông ta một ngọn núi thật đẹp, xây một trang viên, để cho ông ta thoải mái ở trong trang viên dưỡng lão chờ chết... Tiền của ta chắc là cũng gần đủ rồi, cho nên ta muốn hỏi thử, ta có thể về trước một chuyến không?"
"Không được." Bạch Tiểu Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Tô Lãnh một cái: "Trừ phi ngươi không nghĩ nhận thêm đơn hàng."
"Ồ." Tô Lãnh ăn bánh bao xong đứng dậy đi ra ngoài: "Vậy thì nhận thêm muộn một chút, cũng phải về trước một chuyến đã."
Bạch Tiểu Lạc gần như tức điên, sao lại có người kỳ quái như thế?!
Y đắp thuốc cho Dương Dao Dã, lại đắp thuốc cho mình, sau đó ngồi bên cạnh Dương Dao Dã há miệng thở dốc. Dương Dao Dã trúng đòn mạnh vào đầu khiến cho ả ta hôn mê, may mà lưỡi kiếm kia không phải đánh vào sau đầu, nếu như vậy thì có thể sọ não cũng đã bị cắt ra rồi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Dương Dao Dã vươn tay ra cầm tay Bạch Tiểu Lạc: "Thiếu gia, đừng đi."
"Không đi." Bạch Tiểu Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người: "Ta không còn người nào khác, cũng không có nơi khác để đi."
Đột nhiên y nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Tô Lãnh là người ngươi tìm đến, ngươi tìm được ở đâu?"
Trong đầu Dương Dao Dã vang lên tiếng ong ong, nhưng vẫn cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.
"Trong tay ta có một bản danh sách, là lén lấy từ trong gia tộc ra, bên trong đều là những người có thể lợi dụng, nhưng danh sách ta lén lấy ra ngoài không đầy đủ... Tô Lãnh, chỉ là người ta đi tìm đến dựa theo trên danh sách."
"Họ Tô?" Bạch Tiểu Lạc thở dài: "Chẳng lẽ là con trai của nguyên tây cương đại tướng quân Tô Phương Thức ?"
Năm ấy.
Bệ hạ đăng cơ, tây cương đại tướng quân Tô Phương Thức không phụng chiếu về Trường An. Vài năm sau, bệ hạ bãi binh quyền của Tô Phương Thức, Đàm Cửu Châu đến tây cương, Tô Phương Thức về nhà không mấy năm thì buồn bực sầu não mà chết, chỉ là ai còn để ý trong nhà ông ta có người nào đó, là tình huống gì.
Cho nên, chắc Tô Lãnh cũng có hận.
Bạch Tiểu Lạc cười, người như vậy, quả thật dùng rất tốt, bởi vì gã ta không chỉ là vì bạc mà đi giết người bệ hạ quan tâm.
Y thở ra một hơi thật dài, bệ hạ Lý Thừa Đường xem như là hùng chủ một thế hệ, gấp rút đăng cơ, trong tay không có một chút gì có thể nắm chắc, dựa vào những gia thần ở trong phủ Lưu Vương của ông ta, từng bước một nắm chắc triều quyền trong tay, tứ phương đại tướng quân đều bị ông ta thay đổi, tướng quân mười chín vệ chiến binh cũng gần như đều thay đổi, cho nên người hận Lý Thừa Đường thật sự rất nhiều...
Không có đúng sai, đó là chuyện Lý Thừa Đường nhất định phải làm.
Bạch Tiểu Lạc không nhịn được lại nghĩ, đáng tiếc, Lý Thừa Đường chung quy cũng không phải một người lòng dạ độc ác, nếu không thì đâu có nhiều tai hoạ ngầm như vậy, giết người phải giết tận, nhổ cỏ phải phải nhổ tận gốc... Lý Thừa Đường, vẫn thiếu một chút tàn nhẫn.
Nếu đổi lại là y, căn bản sẽ không có Tô Lãnh người này.
Cung Vị Ương.
Sắc mặt hoàng đế có chút khó coi, quay đầu lại liếc nhìn Thẩm tiên sinh đang lau vết máu trên tay: "Thế nào?"
"Tránh được tim, vận khí lại cực kỳ tốt, hoặc là vào một khắc cuối cùng hắn không tránh được kiếm nhưng lại biết nên để kiếm đâm vào vị trí nào, kiếm đâm xuyên qua khe hở giữa nội tạng, nhưng không tổn hại đến nội tạng, nhưng sau này có thể sẽ để lại căn bệnh gì đó, sẽ thường xuyên bị ho, không thể nhiễm lạnh, cũng không thể vận động mạnh, nếu không thì ho nặng hơn, còn có thể mất mạng."
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Còn sống là tốt."
Ông ta ngồi xuống, nhìn Ngu Bạch Phát đã rơi vào hôn mê: "Năm đó trẫm nói để khanh làm việc ở phía sau, mấy lần bảo khanh đến gặp trẫm, nhưng khanh luôn không chịu đến, khanh nói khanh là người đã phá vỡ quy tắc, đã bị người khác nhìn thấy. Người ta là mắng trẫm, trẫm đi thăm khanh, khanh đóng cửa không gặp, thật ra trong lòng trẫm hiểu là khanh vẫn trách trẫm, khanh là đi giết người vì trẫm, trẫm không thể bảo vệ khanh."
Ông ta cầm tay Ngu Bạch Phát: "Người từ trong phủ Lưu Vương của trẫm đi ra, trẫm có lỗi nhất với Vân Tán, tiếp theo chính là khanh... Trẫm còn có lỗi với rất nhiều người, Bắc Chi cũng đã bỏ ra nhiều như vậy, còn có Khai Thái, Cảnh Thiên, Phủ Biên bọn họ..."
Thẩm tiên sinh thở dài một tiếng, cúi người: "Thần đi phối chút thuốc."
"Trẫm không muốn các khanh lại gặp chuyện nữa." Hoàng đế ngẩng đầu lên: "Bất kỳ một người nào."
Thẩm tiên sinh dừng bước chân lại: "Nhưng bệ hạ là bệ hạ, chúng thần là chúng thần, không phải bọn họ."
Hoàng đế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chúng ta không phải bọn họ.
Người không phải tội phạm trước khi giết người, cho nên ngươi không thể làm gì hắn ta.
Năm đó Ngu Bạch Phát đã chủ động đi giết người, cho nên mới có hôm nay.
Dường như, thật sự có chút không công bằng.
Hoàng đế nắm tay Ngu Bạch Phát không buông ra, ông ta sợ, sợ buông ra, tử thần sẽ đến giành người với ông ta.