Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 469 - Chương 469: Tiểu Gia

Chương 469: Tiểu gia Chương 469: Tiểu gia

Giang hồ rất lớn, chỉ giang hồ trong thành Trường An đã có thể sáng nắng chiều mưa, cũng có thể gây sóng to gió lớn.

Nhưng lớn và không lớn, luôn là nói tương đối, giang hồ thành Trường An lớn hơn nữa cũng không lớn hơn một kiếm Sở Kiếm Liên.

Giang hồ rất nhỏ, ân ân oán oán trong thành Trường An quy kết lại đều là xoay quanh một người, dường như sớm đã chú định, tựa như cũng là số mệnh, mà người này đương nhiên không phải Thẩm Lãnh, là đương kim hoàng đế bệ hạ, hai mươi năm mưa gió, hai mươi năm ân thù.

Năm đó khi bệ hạ vào thành Trường An người có thể dùng bên cạnh chỉ có những gia thần trong phủ Lưu Vương kia, may mà những người này ai nấy cũng đều lợi hại, cũng không thể không lợi hại, nếu có một người không thể đảm đương nhiệm vụ ở vị trí nhất định phải làm, giang sơn của bệ hạ không thể vững vàng.

Sau khi bệ hạ thành bệ hạ thì bọn họ mới gọi là gia thần, lúc bệ hạ không phải là bệ hạ, gọi bọn họ là người nhà.

Dù là đến bây giờ, bệ hạ vẫn coi bọn họ như huynh đệ.

Chỉ là Lưu Vương của khi đó và bệ hạ của hiện tại đã khác, khác ở chỗ tâm nguyện lớn nhất của Lưu Vương lúc ấy là để cho thêm nhiều những con mồ côi chiến tranh tiếp tục sống tốt, ông ta còn có thời gian du sơn ngoạn thủy, có thời gian phẩm trà luận đạo, nhưng mà Lưu Vương đã thành bệ hạ, tâm nguyện của ông ta cũng chỉ có thể là Đại Ninh mạnh hơn, mạnh nữa, mạnh nhất.

Cho nên người chia sẻ áp lực với bệ hạ, vẫn là người nhà.

Theo lý mà nói, người vốn là mẫu nghi thiên hạ ở trong hoàng cung kia mới là trợ thủ lớn nhất của bệ hạ mới đúng, nhưng mà tâm tư bà ta quá nhỏ tầm mắt quá hẹp, trong mắt bà ta không có bệ hạ, có hoàng vị, không có trượng phu, có kẻ thù, không có phụ thân của con cái, chỉ có con cái.

Nếu ngay từ đầu chỉ là bà ta nên hẹp hòi thì cũng chỉ có một mình bà ta lệch lạc, sau hai mươi năm, cả hậu tộc đều hẹp hòi theo, bởi vì bắt đầu từ khi bọn họ đưa ra lựa chọn thì đã không còn đường lui, cắn răng liều mình cũng phải chống đỡ, chống đỡ đến ngày thái tử lên ngôi.

Cho nên người lệch lạc cũng không phải là một mình hoàng hậu, mà là tất cả mọi người của hậu tộc, cũng bao gồm người giống như Bạch Tiểu Lạc. Y thế hệ thanh niên là trưởng thành trong hai mươi năm nay của hậu tộc, thế hệ này bọn họ từ đầu đến cuối đều chỉ có một mục đích, sống hoặc chết vì thái tử.

Bạch Tiểu Lạc lựa chọn kháng cự.

Bởi vì y vốn cho rằng bản thân rất quan trọng, tuy rằng không quan trọng giống như thái tử, nhưng tối thiểu tương lai cũng có thể là đại tướng quân một phương. Sau này khi đã nhìn rõ tâm tư tầm mắt của hoàng hậu thì y mới tỉnh ngộ, trong dự định tương lai của hoàng hậu nào có đại tướng quân gì, thậm chí nào có hậu tộc gì? Dự định tương lai của hoàng hậu từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình thái tử thôi.

Người của hậu tộc coi hoàng hậu là vận mệnh, mà hoàng hậu xem người nhà mẹ đẻ là dụng cụ mà thôi.

Bạch Tiểu Lạc đã bị thương quyết định tạm thời rời khỏi thành Trường An. Ngu Bạch Phát mạnh ngoài dự liệu, khiến y tạm dừng kế hoạch sau này, dù sao bên cạnh đã không còn nhiều người có thể sử dụng, người có thể trọng dụng chỉ còn lại một mình Tô Lãnh, còn là một người không khống chế được.

Mồng ba tháng chạp hôm nay Bạch Tiểu Lạc rời khỏi thành Trường An, không thể không đi, bởi vì Tô Lãnh cũng đã đi rồi, không biết khi nào mới trở về. Trước khi Tô Lãnh đi y đã nói cho ngươi thời gian nửa tháng, dù sao nếu ngươi về quê thì cũng là đi hướng nam, vậy thì nửa tháng sau gặp ở Tương Ninh.

Tương Ninh có một Bạch gia.

Một Bạch gia đã bị phế một nửa.

Chẳng lẽ Bạch gia không thảm thiết đau khổ?

Vốn tưởng rằng bước lên con thuyền lớn hậu tộc này là trong tương lai có thể giương buồm đi xa, ít nhất cũng chiếm được một vị trí trong triều đình, cuối cùng mới phát hiện bọn họ không phải là người nhất định phải có trên thuyền này, ngay cả người chèo thuyền cũng không phải, có cũng được mà không có cũng không sao, lên thuyền dễ xuống thuyền khó, hiện tại Bạch gia cũng chỉ cái bình rỗng mà thôi.

Người còn có thể giữ thể diện cho Bạch gia, ngược lại là Bạch Quy Nam, người không giống người của Bạch gia nhất, thậm chí đã nhiều năm không có bất cứ liên hệ nào với Bạch gia.

Tương lai nếu Bạch Quy Nam sang bên Điệu quốc làm đạo phủ, chỉ sợ sau này cũng sẽ không có liên hệ gì nữa.

Lúc đầu người của Bạch gia yêu cầu Bạch Quy Nam làm việc cho hoàng hậu, Bạch Quy Nam cự tuyệt, gia chủ của Bạch gia, cũng là đại ca của Bạch Quy Nam dùng ngữ khí rất nghiêm khắc nói với ông ta, ngươi không làm việc giúp gia tộc, như vậy thì ngươi đã đánh mất gia tộc, đánh mất sự che chở, đánh mất tất cả.

Lúc Bạch Quy Nam ra khỏi nhà đã bình thản nói, vậy thì xem xem, tiếp tục như vậy là gia tộc trường cửu hay là ta trường cửu, ta rời khỏi cái nhà này, tương lai Bạch gia đứng lên một lần nữa là nên dựa vào ta cùng với hậu nhân của ta, Bạch gia trong tương lai, chắc chắn phụng ta làm tổ tiên.

Lúc ấy đại ca của Bạch Quy Nam mắng ông ta một câu đồ điên.

Tương Ninh.

Bạch phủ.

Bạch Quy Sinh liếc nhìn các hậu sinh trẻ tuổi đứng ở trước mặt, kẻ nào kẻ nấy sắc mặt mờ mịt, ánh mắt cũng mờ mịt, cho nên ông ta liền tức giận, nhưng tức giận cũng có ích gì chứ? Tháng chạp rồi, lại là lúc tế tổ một năm. Trước đây Bạch gia tế tổ là cảnh tượng lớn cỡ nào, đông đúc náo nhiệt, người làm quan trong triều đình có thể trở về cũng đều sẽ trở về, phô trương thanh thế cho gia tộc. Bạch Quy Nam làm đến đạo thừa tất nhiên cũng sẽ trở về, bệ hạ tôn sùng hiếu đạo, cho nên cũng không cản trở chuyện quan viên tế tổ. Khi đó đội ngũ người của Bạch gia ra ngoài đi trên đường cái, đạo thừa tòng nhị phẩm, tướng quân chiến binh tam phẩm, tứ phẩm, ngũ phẩm, phóng mắt nhìn đi đều là quan.

Các bách tính vây xem, đó không phải lòng mang kính sợ?

Nói Tương Ninh là của Bạch gia ông ta cũng không quá, quan phủ quan địa phương còn không phải nhìn sắc mặt Bạch gia ư.

Hiện giờ, sắp giổ tổ rồi, phóng nhãn nhìn đi, đâu còn có người nào có thể giữ thể diện?

"Chúng ta phải nghĩ cách rồi."

Bạch Quy Nguyên nhìn sắc mặt đại ca, biết tại sao tâm tình đại ca không tốt.

"Nhưng không phải là bây giờ mà đại ca, chuyện tế tổ vẫn phải là làm cho tốt, không thể để cho những người chờ xem chúng ta chê cười. Đệ đã cho người ta tung tin tức, nhị ca là vì ở nam cương xa xôi cho nên không thể trở về, những người đó nể tình nhị ca, cũng không dám quá hỗn xược."

"Câm miệng, Bạch gia không có hắn." Bạch Quy Sinh thay đổi sắc mặt: "Bạch gia cũng không cần hắn giữ thể diện, ra ngoài!"

Nhưng vừa muốn ra thì bên ngoài lại có mấy chiếc xe ngựa đi đến, thoạt nhìn bụi bặm phong trần, trên xe ngựa phủ một lớp bụi thật dày, áo trên người đánh xe cũng đã biến thành màu đất, hiển nhiên những người này đã lặn lội đường xa đến.

Trên xe ngựa cũng không có biểu thị gì bắt mắt, không nhìn ra là của nhà nào, nhưng khoang xe thoạt nhìn tuy bẩn nhưng không cũ, hơn nữa liếc mắt một cái là có thể phát hiện kỹ thuật chế tác hoàn mỹ, trên xe ngựa nạm vàng ngọc, hiển nhiên là người nhà giàu.

Một nam nhân trung niên mặc trường sam từ trên chiếc xe ngựa đầu tiên đi xuống, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, cũng sạch sẽ, hoàn toàn đối lập với phu xe một thân bụi đất kia.

"Mời Bạch Quy Sinh ra ngoài nghênh tiếp quý nhân một chút."

Y đứng ở cửa trực tiếp chỉ điểm tên của Bạch Quy Sinh, lời vô lễ như thế, từ miệng y nói ra lại có vẻ bình thường đến như vậy, giống như cũng không chỗ nào không ổn.

"Xin hỏi vị gia này, các người là từ đâu đến?"

Người canh cửa của Bạch gia bị khí thế của người này làm kinh sợ, ngược lại cũng không dám nổi giận, chỉ khách khí hỏi một câu.

"Trường An." Nam nhân trung niên nói với người canh cửa của Bạch gia: "Ngươi chỉ cần đi nói với Bạch Quy Sinh, họ Dương thành Trường An có người đến là được."

Họ Dương?

Người canh cửa thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy chậm trở về, không bao lâu sau Bạch Quy Sinh, Bạch Quy Nguyên dẫn người từ bên trong đi ra. Bạch Quy Sinh quan sát nam nhân trung niên kia từ trên xuống dưới một chút nhưng không quen, hoặc là gặp cũng chưa từng gặp qua.

"Ngươi là?"

Ông ta hỏi, nhưng người kia không đáp, chỉ liếc nhìn ông ta một cái: "Bạch Quy Sinh?"

Bạch Quy Sinh gật đầu: "Là ta."

Trong lòng căm tức nhưng vẫn nén nhịn.

Người của Dương gia thành Trường An đến, còn có thể là Dương gia nào, nhưng mà hậu tộc đã bị hoàng đế chèn ép thành như vậy, còn tính là quý nhân gì? Cũng chỉ có bản thân bọn họ còn xem mình là quý nhân... Nhưng mà hậu tộc chính là hậu tộc, người của nhà mẹ đẻ hoàng hậu chính là người của nhà mẹ đẻ hoàng hậu, cho dù gần hai mươi năm hậu tộc cũng không có một quan lại nào đáng nói, mà Bạch gia tốt xấu gì cũng có tướng quân chiến binh Ất Tử doanh Bạch Thượng Niên, còn có quan lớn tòng nhị phẩm Bạch Quy Nam.

Nhưng thế thì sao?

"Đứng chờ đi." Nam nhân trung niên thản nhiên nói ba chữ, sau đó xoay người trở lại bên cạnh xe ngựa, cúi đầu khom người: "Tiểu gia, đến rồi."

Cửa xe ngựa mở ra, một nha hoàn 15 – 16 tuổi nhìn thanh tú từ bên trong bước xuống, sau khi xuống xe quỳ rạp xuống đất, một đôi chân từ trong xe ngựa thò ra, giẫm lên lưng nha hoàn kia xuống xe ngựa, người này nhìn có vẻ... Thế mà lại là một người nữ.

Khoác một chiếc áo choàng màu kem, nhìn kiểu tóc thì chưa xuất giá, cũng chỉ ở độ tuổi 16 - 17 tuổi, trên mặt chưa hết nét trẻ con, nhưng mà trong ánh mắt có những thứ tuyệt đối không phải là người ở độ tuổi này nên có, khuôn mặt trái xoan, mày liễu mắt hạnh, dáng vẻ rất đẹp, nhưng mắt này mày này, nhìn thế nào cũng có chút lạnh lùng vô tình.

Lúc trước Dương gia có rất nhiều người trẻ tuổi xuất sắc được đưa đến Bạch gia để bồi dưỡng, Bạch gia cũng bởi vậy mà dựa thế đi lên, phong quang một thời gian, nhưng mà trên thực tế, phàm là người đưa đến Bạch gia, cho dù là người như Bạch Tiểu Lạc cũng không tính là người được coi trọng nhất, người thật sự được coi như bảo bối, Dương gia sẽ nỡ để ra ngoài mang họ Bạch?

Cho nên trong lòng Bạch Quy Sinh chấn động, ngay sau đó chính là một nỗi sợ hãi.

Hai mươi năm rồi, ông ta đã quá hiểu Dương gia, những người trẻ tuổi được Dương gia gửi đến đây đổi thành họ Bạch đã là ai ai cũng bộc lộ một sức mạnh đáng sợ, mà người trẻ tuổi vẫn mang họ Dương thì càng đáng sợ hơn, bởi vì bọn họ là do Dương gia dốc hết tâm huyết dạy dỗ ra, bọn họ mới là nhân vật trung tâm của thế hệ trẻ tuổi Dương gia.

"Bạch gia chủ?"

Thiếu nữ cười cười, lúc cười cũng có vài phần âm khí, giống như ả không phải người của nhân gian vậy.

"Vãn bối họ Dương, tên Tâm Niệm, tâm niệm của tâm tâm niệm niệm."

Ả lấy lễ của vãn bối để hành lễ, nhưng đâu có dáng vẻ lễ phép gì.

Bạch Quy Sinh vội vàng cúi người xuống: "Tiểu gia."

Ông ta nghe được ba chữ Dương Tâm Niệm kia da đầu cũng nổ tung. Dương gia có một tiểu cô nương tên là Tâm Niệm, rõ ràng là thân nữ nhi, nhưng lại thích để người ta gọi ả là tiểu gia. Điều đáng sợ nhất là, Dương gia gửi nhiều người trẻ tuổi như vậy ra ngoài bồi dưỡng ai ai cũng cao ngạo, nhưng cũng chỉ xứng là người cho ả luyện tập, nghe đồn hàng năm đều có ít thì dăm ba người, nhiều thì mười mấy người được triệu về Dương gia, nói là có trọng dụng, thật ra chẳng qua là để ả hành hạ mà thôi.

Dương Tâm Niệm từng nói, Bạch Tiểu Lạc chẳng qua là một đứa trẻ con, trẻ con biết chơi đồ hàng.

"Bạch gia chủ khách khí rồi." Dương Tâm Niệm liếc nhìn chung quanh: "Chung quanh Bạch gia hẳn là có không ít người đang theo dõi nhỉ."

Bạch Quy Sinh vội vàng trả lời: "Vâng... Cho nên tiểu gia không nên trực tiếp đến như vậy."

Dương Tâm Niệm giống như không nghe thấy lời ông ta nói, khẽ nói: "Ngươi biết có bao nhiêu người đang theo dõi không?"

"Không biết..."

"Ta biết đấy."

Dương Tâm Niệm lại cười, có một chút xíu dáng vẻ thiên chân vô tà, nhưng lại càng làm cho người ta sợ hãi hơn. Bạch Quy Sinh cảm thấy ả chính là kiểu búp bê được chế tác vô cùng tốt, rõ ràng nên đáng yêu mới đúng, nhưng nhìn lại khiến cho người ta sợ, nỗi sợ khó nói.

"Hôm qua không biết, ngày mai cũng không biết, nhưng hôm nay tổng cộng có mười chín tên." Dương Tâm Niệm cất bước đi lên phía trước: "Mang lễ vật cho gia chủ đến."

Chiếc xe ngựa thứ hai mở ra, cửa xe vừa mở đã lăn ra mấy cái đầu người, trong xe ngựa vẫn còn, mùi máu tươi lập tức bay ra.

"Đi nhìn thử đi, có của Lưu Vân Hội, có của phủ Đình Úy." Dương Tâm Niệm đã vào cửa lớn Bạch phủ: "Chuẩn bị nước tắm đi, trên người bẩn muốn chết rồi, ngoài ra đi dọn viện tử một chút, ta không thích nhiều người."

Nam nhân trung niên và tiểu nha hoàn kia theo sát phía sau, Bạch Quy Sinh cũng nhắm mắt đi theo phía sau, nhưng trên lưng đẫm mồ hôi lạnh.

"Ồ đúng rồi, hôm nay là ngày tế tổ của các ngươi? Nên đi thì đi, đừng có người nhiều như vậy trở về thì tốt rồi."

Bình Luận (0)
Comment