Trong khắp đại viện Bạch phủ đều tĩnh lặng, trong viện trống trải chỉ để mười mấy cái đầu người, cho dù là Bạch Quy Sinh to gan hơn nữa cũng không dám để những cái đầu người này ở cửa lớn.
"Tiểu gia."
Bạch Quy Sinh liếc nhìn sắc mặt Dương Tâm Niệm, cúi đầu dùng thái độ rất khiêm tốn nói: "Mặc dù tiểu gia đã giết sạch tai mắt ở bên ngoài rồi, nhưng mà... Trên dưới Bạch phủ ta phải làm sao? Đó là người của phủ Đình Úy, Hàn Hoán Chi bao che khuyết điểm cỡ nào chắc hẳn tiểu gia cũng có nghe nói, cho dù là hắn không bao che khuyết điểm, người của phủ Đình Úy chết ở bên ngoài cửa nhà ta, phủ Đình Úy cũng không thể không tra việc này, ta không có cách nào ăn nói."
"Ngươi đang trách ta?"
Dương Tâm Niệm liếc mắt nhìn Bạch Quy Sinh một cái, nghịch món đồ trang trí bằng ngọc như ý mà Bạch Quy Sinh thích nhất.
Món đồ này là lúc trước hoàng hậu phái người đưa đến, chất lượng tất nhiên không có gì để nói.
"Hồi nhỏ ta cũng từng thấy thứ này."
Dương Tâm Niệm tiện tay ném ngọc như ý đi, bộp một tiếng, rơi xuống đất vỡ nát, dọa Bạch Quy Sinh hơi run run.
"Bạch thúc thúc."
Dương Tâm Niệm bỗng nhiên cười, bộ dạng quả nheo mắt thật có chút đáng yêu, nhưng vẫn là cảm giác trước đó, Bạch Quy Sinh nhìn thế nào ả cũng giống như một con búp bê vô cùng tinh xảo nhưng lại bị ác linh nhập vào.
"Sao ta lại không suy nghĩ cho ngươi chứ? Người của phủ Đình Úy chết ở bên ngoài nhà các ngươi, việc này Hàn Hoán Chi hỏi đến quả thật không dễ ăn nói."
Bạch Quy Sinh trầm mặt, cúi đầu: "Vậy tiểu gia ngài tính thế nào?"
"Không tính gì cả."
Dương Tâm Niệm vẫn cố gắng khiến cho bản thân nhìn giống như một tiểu cô nương đơn thuần.
"Chỉ là ta nhìn thấy cửa nhà ngươi bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng không thoải mái, cảm thấy ủy khuất thay Bạch thúc thúc ngươi, ngươi cực khổ làm việc vì Dương gia nhiều năm như vậy, sao ta có thể nhìn ngươi chịu ủy khuất mà không quản chứ?" Ả dừng lại một chút: "Ngọc như ý không tồi."
Bạch Quy Sinh: "Hoàng hậu nương nương ban cho."
"Ta biết chứ, cho nên mới đập." Ả liếc mắt nhìn Bạch Quy Sinh một cái: "Hoàng hậu nương nương bảo ta đập."
Bạch Quy Sinh sắc mặt đại biến: "Nương nương đây là ý gì?"
"Nương nương bảo ta hỏi ngươi một chút, có phải sợ rồi không?"
Bạch Quy Sinh ngẩng phắt đầu lên, bởi lửa giận đột nhiên bùng phát mà quên sợ hãi, ông ta nhìn thẳng vào mắt Dương Tâm Niệm: "Sợ? Bạch gia ta mấy năm gần đây đã làm bao nhiêu chuyện cho hoàng hậu nương nương? Đi theo làm tùy tùng, chuyện được dặn dò có chuyện nào làm không thỏa đáng? Nhưng mà khi Bạch gia ta gặp chuyện không hay, hoàng hậu nương nương ở đâu? Bào đệ ta Bạch Thượng Niên, nương nương đã từng có ý che chở?"
"Không có!" Bạch Quy Sinh phẫn nộ nói: "Sau này ta cũng đã hiểu, trong mắt hoàng hậu nương nương Bạch gia chẳng qua là một đám người có cũng như không mà thôi, huống hồ cho dù là bà ta muốn cứu Bạch Thượng Niên là có thể cứu? Bản thân bà ta cũng khó bảo vệ mình chứ gì. Nếu ngươi còn cho rằng như vậy mà ta vẫn sẽ nhất nhất nghe theo những người của Dương gia đến, thậm chí là khúm núm, vậy thì ngươi sai rồi. Dương Tâm Niệm, bây giờ ngươi hãy rời khỏi nhà ta, nếu không thì đừng trách ta không khách khí."
"Ô..." Dương Tâm Niệm đứng lên đi quanh Bạch Quy Sinh một vòng: "Trước khi ta đến nương nương đã nói có lẽ Bạch gia oán niệm sâu đậm, xem ra quả nhiên là như thế... Bạch Quy Sinh, ngươi nói nương nương có lỗi với các ngươi Bạch gia? Những thứ khác không nói, số bạc Bạch gia dùng, mấy năm nay cộng lại vượt quá mười vạn lượng là nương nương ban cho các ngươi phải không? Những người của Bạch gia làm quan ở địa phương, có người nào không phải là lấy bạc của nương nương cho để đi cửa sau?"
Bạch Quy Sinh lui về sau một bước: "Không ai nợ ai, cùng lắm thì cắt đứt quan hệ."
"Nào có chuyện dễ dàng như vậy." Dương Tâm Niệm cười nói: "Bây giờ ngươi biết tại sao ta vừa đến đã giết người ở ngoài cửa nhà ngươi chưa? Kiểu tính khí của Hàn Hoán Chi, làm sao có thể buông tha cho ngươi... Ngươi tự suy nghĩ đi."
Bạch Quy Sinh nổi giận nói: "Cùng lắm thì ngọc nát đá tan!"
"Làm ta sợ muốn chết rồi."
Dương Tâm Niệm vòng đến trước mặt Bạch Quy Sinh, bởi vì vóc dáng thấp cho nên vẫn phải ngẩng lên mặt nhìn ông ta, nhưng rõ ràng khiến cho người ta có cảm giác ả mới là người có vóc dáng tương đối cao, còn Bạch Quy Sinh thì đang hạ thấp xuống từng chút từng chút một.
"Ngọc nát đá tan?" Ả giơ tay lên chạm chạm lên ngực Bạch Quy Sinh: "Ngươi cảm thấy, Bạch gia các ngươi đủ phân lượng sao?"
Bạch Quy Sinh căm tức nhìn ả, nhưng lại không biết nên nói gì.
"Hay là ta chỉ cho ngươi một con đường sáng đi." Dương Tâm Niệm trở lại bên bàn sách ngồi xuống, ngữ khí bình thản nói: "Nương nương nói, chỉ cần Bạch gia làm tốt một chuyện, nương nương sẽ có cách đưa một số người của Bạch gia các ngươi đến bắc cương, mười, hai mươi, ba mươi? Ngươi nói là được, bắc cương sắp đánh nhau rồi, Bạch gia có thể quật khởi hay không thì xem trận chiến này, chỉ cần người mà ngươi đưa đi bắc cương còn sống, trở về đều là tướng quân, nhưng phải đổi họ."
"Ta không tin!"
Sắc mặt Bạch Quy Sinh đã hòa hoãn một chút, nhưng vẫn nói không tin hoàng hậu.
"Nương nương có năng lực gì mà đưa ra lời hứa như vậy?"
"Ngươi không cần quản chuyện này."
Dương Tâm Niệm vẫy vẫy tay, tiểu nha hoàn kia bưng một cái hộp gỗ đi đến đặt ở trên bàn sách.
"Trong này có ngân phiếu năm vạn lượng bạc, còn có hồ sơ liên quan đến một người."
"Ai?"
"Thẩm Tiểu Tùng." Dương Tâm Niệm nói: "Lúc trước nương nương từng ủy thác Thẩm Tiểu Tùng làm một chuyện, chắc hẳn là các ngươi cũng có nghe nói, chính là chuyện trong phủ Lưu Vương hai mươi năm trước... Ta nghe nói, gần đây trong nhà Thẩm Tiểu Tùng có người đã đến Tương Ninh để làm làm ăn, tên là Thẩm Thắng Tam, tính ra là bào đệ của Thẩm Tiểu Tùng, có người nói chỗ hắn mọi mặt đều hơn người khác ba phần."
"Người này làm sao?"
"Người này không sao cả." Dương Tâm Niệm nói: "Thẩm gia tuy là phú hộ, ở Giang Nam đạo cũng được tính là danh môn, nhưng chưa từng có ai làm quan, nhiều nhất cũng chỉ là nhà đại phú mà thôi, nhưng mà người này có thể dùng..."
Bạch Quy Sinh nói: "Cái này thì có quan hệ gì với chuyện đó năm đó."
Dương Tâm Niệm nói: "Ta đã tung tin tức, năm đó trong đạo quán ngoài thành Vân Tiêu có mấy sư huynh đệ của Thẩm Tiểu Tùng, sau này bọn họ cũng đều rời khỏi đạo quán, đương nhiên không dễ tìm, nhưng ta cũng thật sự đã tìm được. Ta nghĩ cách khiến cho Thẩm Thắng Tam biết được mấy người này đã tra một chút tin tức về chuyện năm đó, đang bị người khác đuổi giết, sự tình liên quan đến sống chết của Thẩm Tiểu Tùng, Thẩm Thắng Tam nhất định sẽ quản."
"Sau đó thì sao?"
"Bây giờ ngươi có thể phái người đi phân nha phủ Đình Úy ở đây, cứ nói có người ném rất nhiều đầu người vào trong nhà ngươi, còn có quan phục phủ Đình Úy dính máu."
Bạch Quy Sinh sắc mặt đại biến: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!"
"Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, ta bảo vệ Bạch gia ngươi không lo." Dương Tâm Niệm đứng dậy: "Ta tạm thời ở trong viện này, đừng để người khác đến quấy rầy ta, hậu viện ta định đoạt, nếu như có người tùy tiện ra vào, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước... Bạch thúc thúc."
Bạch Quy Sinh cắn răng trầm tư một lát: "Ngươi muốn bảo ta làm gì?"
"Hóa ra ngươi thật sự ngu ngốc như vậy à." Dương Tâm Niệm thở dài: "Chẳng trách Bạch gia cũng không có mấy người thật sự có thể dùng được, ngay cả đầu óc của người làm gia chủ như ngươi cũng chậm như vậy. Ta đã nói với ngươi nhiều như vậy, đã nhắc đến Thẩm Thắng Tam, tất nhiên là mong ngươi đi giết hắn đó... Ồ đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, buổi trưa ngày kia mấy người trong đạo quán trước đây sẽ xuất hiện ở trấn Phù Vân cách thành Tương Ninh hai trăm dặm về phía tây nam, Thẩm Thắng Tam chắc hẳn là cũng sẽ đến."
Bạch Quy Sinh hỏi: "Nếu ta không làm thì sao?"
"Vừa rồi ta nhìn thấy bên ngoài có mấy đứa trẻ đặc biệt đáng yêu, đẹp như tượng khắc mịn như ngọc mài, thật khiến người ta yêu thương, ta muốn mang đến đây chơi một chút... Ồ, không phải, ta muốn đích thân dạy dỗ bọn chúng vài ngày, thế nào?"
"Ngươi đừng quá phận!" Bạch Quy Sinh xoay người đi ra ngoài: "Người của Bạch gia ta sẽ không đến hậu viện, ta đi giết Thẩm Thắng Tam, nhưng ta hy vọng từ nay về sau nương nương đừng phái người đến Bạch gia ta nữa."
"Xem ở ngươi thôi." Dương Tâm Niệm nhấc chân gác lên trên bàn: "Thật là một người vô vị."
Trấn Phù Vân.
Thật ra tin tức của Dương Tâm Niệm cũng không phải là quá chuẩn xác, bởi vì mấy đạo nhân đó đã đến nơi này từ lâu, chỉ bởi vì nóng lòng mà đi quá nhanh. Năm đó trước khi Thẩm tiên sinh mang theo đứa bé kia rời đi, biết sẽ có tai họa, cho nên bảo những người này cũng rời khỏi đạo quán, Thẩm tiên sinh đưa hết tất cả vàng bạc Lưu Vương ban thưởng trước đây cho mấy người bọn họ, nếu không sau này cũng không đến mức nghèo khổ như thế.
Mấy người này vân du thiên hạ, thời gian trước bỗng nhiên có người tìm được bọn họ, nói với bọn họ rằng Thanh Tùng đạo nhân đã xảy ra chuyện, trước khi chết hy vọng có thể gặp mấy người bọn họ. Mấy người này lòng nóng như lửa đốt, từ phía nam vội vã chạy đến, bọn họ nhận được tin tức nói là Thanh Tùng đạo nhân hiện giờ ẩn cư ở Tương Ninh, nhưng bị kẻ thù đuổi giết không tiện lộ diện, sau khi bọn họ đến trấn Phù Vân thì đợi, sẽ có người liên lạc với bọn họ.
Tổng cộng có năm người đến, một lão đạo nhân râu bạc, lúc ấy là quán chủ của đạo quán, pháp danh Thu Thực đạo nhân. Ba đạo nhân khoảng chừng 30 – 40 tuổi, đều có chữ lót là Thanh, lần lượt là Thanh Vân đạo nhân, Thanh Quả đạo nhân, Thanh Lâm đạo nhân. Còn có một đạo nhân trẻ chừng 27 – 28 tuổi, lúc trước khi Thanh Tùng đạo nhân đi gã mới 7 – 8 tuổi, nhỏ nhất trong đạo quán...
Pháp danh của gã là Nhị Bản đạo nhân.
"Sư gia gia."
Nhị Bản đạo nhân hiện giờ đã là một người trẻ tuổi cao to anh tuấn, đeo một thanh trường kiếm có tua, nhìn càng có vẻ anh tuấn hơn.
"Ừm?" Thu Thực đạo nhân đã không còn mấy cái răng rời tầm mắt khỏi bát đậu hũ non: "Chuyện gì?"
"Chúng ta đã đợi hai ngày rồi, sao vẫn không có tin tức của sư bá?"
"Có ngốc không?" Thanh Quả đạo nhân béo tròn ở bên cạnh cốc đầu gã một cái: "Con thật sự nghĩ là những người đó sẽ biết tin tức của Thanh Tùng sư huynh?"
"Hả?" Sắc mặt Nhị Bản đạo nhân hơi thay đổi: "Chẳng lẽ người tìm đến chúng ta là kẻ lừa đảo?"
"Đương nhiên rồi."
Thanh Lâm để râu quai nón ngồi ở một bên gặm chân giò, nhìn có vẻ giống một đồ tể hơn.
"Sư huynh là thân thủ tu vi gì? Một người tùy tiện đến tìm chúng ta nói sư huynh sắp chết thì sư huynh thật sự sắp chết? Trên đời này, thật sự không nhiều người có thể giết sư huynh."
"Đúng thế."
Thanh Vân đạo nhân ngửa cổ tu hết nửa bình rượu mắt say lờ đờ, trên khuôn mặt gầy gò có vẻ lo lắng thoảng qua.
"Sư huynh không dễ dàng gặp chuyện như vậy, không phải ngươi quên rồi chứ, trước đây lúc ở trong đạo quán mấy người chúng ta và sư phụ cộng lại cũng không đấu lại huynh ấy, cái gã đó à... đã trù dập ta bao nhiêu lần, ngươi thử hỏi sư phụ ngươi xem, trước đây huynh ấy đã đánh lén sư bá ngươi mấy trăm lần? Có lần nào mà không bị sư bá ngươi đánh ngược lại giống như chó."
Thanh Quả đạo nhân đỏ mặt lên: "Nói bừa, chó nào có thảm như vậy."
Nhị Bản đạo nhân tò mò: "Nếu sư gia gia và sư phụ sư thúc đều nghĩ người đó là kẻ lừa đảo, không thể nào thật sự có tin tức của sư bá, tại sao chúng ta còn phải đến?"
"Bởi vì..." Lão đạo nhân uống hết miếng đậu hũ non cuối cùng: "Lỡ như thì sao?"
Lão ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Đó chính là đệ tử mà ta chán ghét nhất."
"Đúng thế." Thanh Quả cũng ngẩng đầu nhìn trời: "Đó là sư huynh mà ta chán ghét nhất."