Nhị Bản đạo nhân đã 27 – 28 tuổi vẫn đơn thuần như một đứa trẻ, bởi vì gã có một sư phụ tốt, Thanh Quả đạo nhân béo béo tròn tròn, bắt đầu từ lúc gã bốn tuổi đã dạy dỗ gã, sợ làm cho gã lây dính một chút khí giang hồ.
"Sư phụ à." Nhị Bản đạo nhân hỏi: "Tại sao lúc trước lại lấy pháp danh này cho con?"
"Con đã hỏi câu hỏi nhàm chán này sáu bảy trăm lần rồi."
"Nhưng người cũng chưa từng trả lời con."
"Chờ sau này gặp sư bá con rồi, con hỏi huynh ấy."
"Con hỏi người."
"Haiz..." Thanh Quả đạo nhân buông cái giò heo trong tay xuống: "Sở dĩ lấy pháp danh cho con là Nhị Bản, là vì con người có hai cái căn bản không thể quên, một là bản tâm, hai là bản tính, giữ được bản tâm bản tính, con sẽ có thể đại thành, ngộ đạo minh tâm."
"Như vậy à." Nhị Bản đạo nhân có chút không hiểu: "Lý do đứng đắn như vậy, tại sao trước đây người không trả lời."
"Cái này không phải vừa mới nghĩ đến à... Không phải, đây không phải vừa mới ngộ ra à."
"Có gì khác nhau sao?"
"Không có."
Thanh Vân đạo nhân cả ngày say khướt lườm Thanh Quả đạo nhân một cái, sau đó nhìn về phía Nhị Bản đạo nhân: "Tiểu sư điệt, lần sau đừng hỏi sư phụ ngươi, có khi nào huynh ấy đứng đắn đâu. Năm đó người lấy pháp danh này cho ngươi vẫn là sư bá ngươi, huynh ấy nói nhất bản quá không có ý nghĩa, nhị bản vẫn hay hơn một chút."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì nhất bản chính kinh, nhị bản đương nhiên không chính kinh."
Nhị Bản đạo nhân lắc đầu: "Con vẫn tin sư phụ con vậy."
Gã nhìn về phía sư gia gia đang ngồi khoanh chân ở đó. Lão đạo nhân đã chín mươi tuổi, tóc tuy hơi thưa thớt, răng còn thưa hơn tóc, nhưng ham ăn ham ngủ giỏi hoạt động, sư gia gia luôn nói người như lão là trời sinh đạo tâm, trường thọ là chuyện đương nhiên, chỉ là từ sau khi răng càng ngày càng thì có oán niệm hơn một chút, bởi vì không gặm được chân giò nữa. Để an ủi lão, các sư phụ sư thúc mỗi ngày đều gặm chân giò cho lão nhìn.
Sư gia gia còn từng nói, hồi nhỏ lão không có phiền não vì không thể ngồi thiền nhập định. Những người khác tâm không tĩnh cũng không định, cho nên luôn suy nghĩ miên man khó có thể nhập định, mà lão thì khác, lão ngồi xuống là có thể ngủ, còn không ngáy ngủ, không giống như các sư huynh đệ khác, ngủ thì ngủ lại còn ngáy, luôn bị sư phụ của sư gia gia phát hiện.
Sư phụ của sư gia gia nói, các ngươi ngủ cũng được, đừng làm ta mất ngủ, nếu không ta đánh các ngươi.
Nhất mạch này truyền thừa đến Nhị Bản đạo nhân này, rất không dễ dàng.
Thế nhân đều nói, thịnh thế Thiền tông loạn thế Đạo tông, lúc thịnh thế, người của Thiền tông sẽ đặc biệt hoạt bát, hương khói thịnh vượng, còn đạo nhân thì đều ở trong đạo quán nhà mình yên tĩnh mà sống. Mà nếu gặp loạn thế, các đạo nhân sẽ đeo kiếm xuống núi, ba tấc thanh phong không làm được quá nhiều chuyện. Sư phụ của sư gia gia nói, bản tâm bản tính là vật gì? Tám chữ... Gặp chuyện bất bình, kệ con mẹ nó.
Sư gia gia lại đang ngồi thiền, Thanh Vân sư thúc vẫn đang uống rượu, sư phụ và Thanh Lâm sư thúc đang giành chân giò heo.
Nhị Bản đạo nhân chống cằm nhìn những người thân này, nghĩ vẫn là Thanh Tùng sư bá khi đó thú vị một chút. Còn nhớ lúc 6 – 7 tuổi, Thanh Tùng sư bá dẫn gã xuống hồ nước dưới chân núi bắt rùa, gã hỏi sư bá câu cá dùng mồi câu cá, câu rùa dùng cái gì? Sư bá bảo gã cởi quần đứng dưới nước, nói dùng giun câu rùa, gã hỏi giun đâu, sư bá nói ở ngay dưới đũng quần...
"Sư phụ."
"Ừm?"
"Có phải võ công của sư bá mạnh nhất không?"
"Đương nhiên không phải, thua ta một chút."
"Nói nghiêm túc."
"Ồ, mạnh hơn ta một chút xíu, sư bá con võ công thiên hạ nhị lưu, đây là lời bình của sư gia gia con."
"Sư phụ người thì sao?"
"Nửa nhị lưu."
"Còn con?"
"Con vẫn không nhập lưu."
"Ồ... Nhưng tại sao các người luôn nói sư bá nhất lưu?"
"Huynh ấy mặt dày nhất lưu."
"Sư phụ, con nghe nói sư bá vốn dĩ không phải đạo nhân của đạo quán chúng ta, ban đầu trong đạo quán chỉ có sư gia gia cùng ba người, nhưng sau này tại sao sư bá lại thành đại sư huynh? Thanh Lâm sư thúc nói, lúc sư bá đến nói là ở nhờ một thời gian, sao lại vào đạo quán chúng ta?"
"Bởi vì huynh ấy thiên tư thông minh tính cách đơn thuần, sư gia gia con vừa nhìn thấy huynh ấy là kỳ tài trăm năm khó gặp, cho nên nhận huynh ấy làm đồ đệ."
"Vậy thì không phải cũng nên là tiểu sư đệ của các người sao?"
"Có thể không hỏi nữa không?"
Thanh Vân đạo nhân say khướt lườm Nhị Bản đạo nhân một cái: "Tại sao ngươi không hỏi ta? Lúc nãy ta đã nói sư phụ ngươi không đứng đắn rồi."
"Sư thúc người nói đi."
"Năm ấy à." Thanh Vân đạo nhân uống một ngụm rượu: "Sư bá ngươi tuy cũng là đạo nhân, nhưng không phải là đệ tử của đạo quán chúng ta, huynh ấy là nghe nói Lưu Vương có tiếng hiền giả cho nên muốn đi xem thử, nhưng huynh ấy không biết làm thế nào mới có thể gặp Lưu Vương điện hạ. Sau đó nghe được Lưu Vương thường xuyên đến đạo quán chúng ta thưởng trà luận đạo, cho nên huynh ấy đã đến, vào cửa nói muốn nhập quan tịch. Chúng ta thấy con người huynh ấy không tồi liền thu nhận, lại thấy huynh ấy khiêm tốn thành thật, tuổi tác lại quả thật lớn hơn chúng ta vài tuổi, vì thế để huynh ấy làm đại sư huynh."
"Như vậy à." Nhị Bản đạo nhân ngẫm nghĩ: "Nhưng thế này không phù hợp với tính cách của các người."
Thanh Lâm đạo nhân đang gặm chân giò ở bên cạnh phụt cười một tiếng: "Các người đừng trêu nó nữa, năm ấy sư bá ngươi lên núi nói muốn ở nhờ, thiên hạ Đạo môn là một nhà, sư gia gia ngươi nói vậy thì ngươi hãy ở lại đi, đúng lúc trong đạo quán còn thiếu một người quét rác nấu cơm. Sư bá ngươi ngẩn người ra, nói ta không biết quét rác nấu cơm, lúc ấy sư phụ ngươi nói muốn ở lại thì ngươi phải quét rác nấu cơm giặt y phục, sư bá ngươi liền nói đâu có đại sư huynh nào quét rác nấu cơm giặt giũ trang phục cho các sư đệ?"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó chúng ta từng người từng người một lên đánh với huynh ấy, đều không đánh lại, đương nhiên huynh ấy là đại sư huynh rồi."
"Sư gia gia không quản sao?"
"Lúc ấy sư gia gia ngươi chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, sư bá ngươi đánh bại ba người chúng ta, lại nhìn sang sư gia gia ngươi, lúc ấy sư gia gia ngươi nói một câu nói đã áp chế sư bá ngươi."
"Vẫn là sư gia gia lợi hại, đã nói gì thế?"
"Sư gia gia ngươi nói, ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Nếu ngươi cũng dám đánh ta, ta sẽ lừa ngươi." Thanh Lâm đạo nhân nói: "Ngươi nghĩ xem sư gia ngươi gia lúc ấy đã bao nhiêu tuổi rồi."
Nhị Bản đạo nhân muốn che mặt.
Thanh Lâm đạo nhân nghiêm túc nói: "Đây là truyền thừa của đạo quán chúng ta, trước giờ đều là công chính vô tư như vậy, cũng là trong sạch thanh liêm như vậy."
Chỗ bọn họ ở là một khách điếm quy mô không lớn. Trấn Phù Vân này vốn cũng không lớn, bắt đầu từ năm nay cũng đã phồn hoa hơn trước kia một chút, là vì có một phú thương từ bên ngoài đến không biết làm sao lại phát hiện cây dâu tốt ở bên ngoài trấn Phù Vân này, dù sao cũng ai không nói được tốt ở chỗ nào, phú thương liền thuê một mảnh đất ruộng lớn để trồng cây dâu tằm. Nghe đồn trong nhà phú thương kia vốn là buôn bán vải vóc gấm lụa, cũng buôn bán dược liệu, nghe nói hiệu thuốc nhà ông ta vô cùng nổi tiếng ở Giang Nam đạo, còn có mấy đời danh y, nghe đồn rất nhiều rất nhiều năm trước, hoàng đế khai quốc bệ hạ của Đại Ninh bị trọng thương lúc chinh chiến, chính là danh y của nhà đó chữa khỏi.
Khách điếm nhỏ tên là Hoan Bằng, cũng không phải một cái tên văn nhã, nhưng ngụ ý cũng đơn giản rõ ràng.
Chủ nhân của khách điếm là một cặp phu thê rất hàm hậu thành thực, trong trong ngoài ngoài đều là hai người bọn họ lo liệu.
Giữa trưa ngoài cửa có tiếng xe ngựa vang lên, một đội hơn mười chiếc xe ngựa dừng lại ở bên ngoài, một đám hán tử cường tráng nhanh nhẹn cho xe ngựa dừng lại, sau đó bắt đầu vận chuyển đồ xuống. Lão bản và lão bản nương của khách điếm vội vàng ra ngoài nghênh đón, vừa nhìn thấy liền trợn tròn mắt, hơn mười chiếc xe này phải có đến 70 – 80 người, khách điếm không chứa nổi.
"Không cần lo lắng, trong phòng có thể ở được mấy người thì ở mấy người, những người không ở được thì ngủ trong viện, chúng ta tự mang theo lều trại." Một nam nhân trung niên nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi thông minh tháo vát, khách khí nói với lão bản: "Chỉ là làm phiền các ngươi chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, mấy người chúng ta đây đi thiên hạ buôn bán, sức ăn đều lớn, cũng không cần phải có đồ tinh xảo hay quá ngon gì, một nồi canh hầm lớn, bánh màn thầu trắng cứ đủ là được."
"Dạ được, dạ được."
Lão bản nhận lấy đĩnh bạc hán tử kia đưa cho hắn ta, đây có thể là mười lượng bạc, khách điếm nhỏ này nửa năm cũng chưa chắc có thể kiếm được mười lượng bạc.
Một nam nhân trung niên mặc thanh sam từ trong chiếc xe ngựa cuối cùng bước xuống, y phục trên người chất vải đắt tiền nhưng không phải là gấm, hiển nhiên không có công danh trên người, y phục cắt may tinh tế, tuy không phải là gấm nhưng nhìn đã cảm thấy quý giá, cũng cảm thấy mặc đẹp.
Ông ta nhìn khoảng 37 – 38 tuổi, không để râu, chăm sóc rất tốt cho nên hẳn là nhìn trẻ hơn tuổi thật một chút mới đúng, sau khi vào khách điếm nhìn nhìn môi trường, thấp giọng căn dặn một câu: "Chia người làm năm đội, thay phiên trực, tất cả những nơi có thể ra vào ở bên ngoài trấn đều phải canh chừng tốt, có gì không ổn thì phát tín hiệu."
Ông ta chờ thủ hạ dựng lều xong: "Ta ngủ lều, các ngươi vào khách điếm."
"Đông chủ."
Đám thủ hạ vừa muốn khuyên, nam nhân trung niên khoát tay: "Các ngươi vất vả hơn ta, trước hết đi nghỉ ngơi cho khỏe."
Ông ta không nói thêm một câu, cúi đầu đi vào trong lều, người bưng một chồng sổ sách dày cộp ở phía sau đi vào theo, không bao lâu bên trong đã truyền ra từng tiếng gảy bàn tính lách cách, giống như tiếng vó ngựa phi nhanh chạm xuống đất.
Trong lều vải, người ngồi bên cạnh lật sổ sách là một chàng trai trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ khoảng 18 – 19 tuổi, gã lật rất nhanh, từng trang từng trang, thời gian mở mỗi một trang đều giống nhau, bởi vì gã biết rất rõ nam nhân trung niên tính sổ nhanh cỡ nào, ngón tay kia di động trên ở bàn tính quả thực giống như nhảy múa vậy.
"Nhị bá." Người trẻ tuổi không nhịn được hỏi một câu: "Đại bá là người như thế nào?"
"Đại bá con..." Nam nhân trung niên dừng tay đang gảy bàn tính lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người trẻ tuổi một cái: "Hựu Niên, ta vĩnh viễn cũng không hy vọng con trở thành người như đại bá con, ông ấy quá ích kỷ... Với tài cán năng lực của ông ấy mà ở lại nhà, việc buôn bán của nhà chúng ta ít nhất phải lớn hơn gấp đôi so với quy mô hiện tại, nhưng năm đó ông ấy nói đi là đi, ngay cả một câu cũng không để lại."
Thẩm Hựu Niên ừm một tiếng: "Biết rồi."
"Nhưng con phải tôn kính ông ấy." Thẩm Thắng Tam thở ra một hơi thật dài: "Ông ấy không giống người Thẩm gia nhất, nhưng ông ấy mạnh hơn bất kỳ một người nào của Thẩm gia. Tuy rằng năm đó gia gia con đã đập chén, nói sau này Thẩm gia không có đại bá con nữa, đoạn tuyệt tất cả quan hệ với ông ấy, nhưng con nghĩ xem, năm nào ngày lễ ngày tết lúc ăn cơm bên cạnh gia gia con không để một cái ghế trống? Trước ghế trống không bày bát đũa? Gia gia con không thích uống rượu cao lương nhất, nhưng lúc trước đại bá con thích uống, từ sau khi đại bá con đi, gia gia con liền bắt đầu uống rượu cao lương..."
Thẩm Hựu Niên cười hì hì: "Đương nhiên con biết, cha con đã nói rồi, đại bá con mới là chân hào kiệt, đại anh hùng."
"Cái rắm." Thẩm Thắng Tam hừ một tiếng: "Con đã gặp qua đại anh hùng chân hào kiệt nào lăn lộn kém như vậy chưa? Tin tức lần này tuy lai lịch bất minh hơn nữa hơn phân nửa có thể là một cái bẫy, nhưng chúng ta vẫn phải đến, nếu lỡ như gặp đại bá con, dù trói cũng phải trói về dập đầu nhận lỗi trước mặt gia gia con."
Thẩm Hựu Niên nói: "Ông ấy không dập đầu nhận lỗi, con sẽ... không gọi ông ấy là đại bá!"
"Con cũng ghê gớm lắm." Thẩm Thắng Tam trợn mắt lườm gã: "Tiếp tục lật."
Tiếng bàn tính lại vang lên.
Cùng lúc đó, trên quan đạo Kinh Kỳ đạo, một đội xe ngựa đi về hướng nam, xe sơn đen như mực, giống như một nghiên mực lớn di chuyển về phía trước, nhưng trên xe ngựa có một giáo huy màu đỏ rực, nhìn thấy là khiến lòng người nảy sinh kính sợ, đó là giáo huy của phủ Đình Úy.
Hàn Hoán Chi ngồi trong xe ngựa nhìn Thẩm Lãnh ở trước mặt, tựa như lại có phát hiện mới và cảm ngộ mới về cái gã này.
"Ngựa của ngươi tại sao đi cày?"
Thẩm Lãnh: "Bởi vì ngựa của ta lưng khỏe, ngựa bình thường một ngày, ngựa của ta có thể hai ngày."
Hàn Hoán Chi: "Ngựa của ngươi thật mệt."
Trà gia ngồi ở bên cạnh liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh lập tức cúi đầu.
Sau một lát, Hàn Hoán Chi nhíu mày: "Cờ tướng của ngươi, là Thẩm tiên sinh dạy?"
"Không phải." Thẩm Lãnh nghiêm túc: "Ông ấy chơi không bằng ta."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Ngươi lấy xe của ta đi tính làm gì?"
Thẩm Lãnh: "Muốn trộm từ lâu rồi..."
Hắn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tin tức liệu có sai hay không?"
"Tin tức không có sai, nhưng sự tình khẳng định không ổn."Hàn Hoán Chi nói: "Có người đến phủ Đình Úy truyền tin nói trong nhà Thẩm tiên sinh sắp gặp chuyện, nói các đạo nhân trong đạo quán trước đây cũng sắp gặp chuyện, đây là ép Thẩm tiên sinh rời khỏi thành Trường An. Thẩm tiên sinh rời khỏi thành Trường An, chính là đang ép ngươi, đang ép ta, cũng cùng rời khỏi thành Trường An, không phải âm mưu, đây là ép buộc trắng trợn."
Ông ta đặt quân cờ xuống: "Có người không định để cho chúng ta ăn tết yên ổn."
"Gần như vậy." Thẩm Lãnh tính toán thời gian: "Đi về hết hai mươi ngày, vẫn có thể về Trường An ăn tết."
"Vậy còn có mấy ngày thì sao?"
"Giết người." Thẩm Lãnh cầm quân tướng của mình bay qua trực tiếp đè xuống tướng của Hàn Hoán Chi: "Tướng quân!"
Hàn Hoán Chi: "Ngươi bay xa thật."
"Phi tướng đó, phi tướng của đãn sử long thành phi tướng (1)."
"Phi tướng hay không, ngươi cũng rất thối." Tầm nhìn của Hàn Hoán Chi lướt ra ngoài cửa sổ: "Không phải là thế nào cũng phải ăn tết đàng hoàng sao? Ăn tết thì phải vui vẻ."
(1) Đãn sử long thành phi tướng; Bất giao Hồ mã độ Âm san: Nếu như có vị phi tướng ở tại Long Thành; Thì sẽ không cho ngựa Hồ vượt qua núi Âm sơn. (Câu thơ trong bài Xuất tái kỳ 1 của Vương Xương Linh).