Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 472 - Chương 472: Chỉ Còn Lại

Chương 472: Chỉ còn lại Chương 472: Chỉ còn lại

Thẩm Thắng Tam là một người buôn bán, tuy rằng người buôn bán thường xuyên nói mình hành tẩu giang hồ, nhưng trên thực tế người buôn bán không muốn trêu chọc thị phi giang hồ còn hơn cả không muốn trêu chọc thị phi quan trường. Quan trường Đại Ninh trên đại thể đều thanh minh, không có quá nhiều chuyện đáng lo, quá nhiều người đáng lo, mà giang hồ thì khác.

Cho nên sau khi nhận được tin tức Thẩm Thắng Tam liền nảy sinh một dự cảm bất tường, cảm giác cuộc đời tươi đẹp của mình có thể sẽ chấm dứt từ đây.

Trấn Phù Vân là một trấn nhỏ, không phải lần đầu tiên ông ta đến, năm nay đã đến một lần, đương nhiên ông ta chính là phú thương thần thần bí bí mà bách tính trấn Phù Vân nói, chỉ là việc làm ăn nhỏ kiểu này với ông ta mà nói đến đây xem một lần là được, đám thủ hạ tự sẽ xử lý tốt.

Với tài phú của Thẩm gia, thuê một ngàn tám trăm mẫu đất đương nhiên không tính là làm ăn lớn gì.

"Trấn Phù Vân cách Tương Ninh hai trăm dặm, cách huyện Cổ Thành trăm dặm, thôn trấn sát gần đây cũng cách ba mươi dặm."

Thẩm Thắng Tam mở bản đồ ra cẩn thận nhìn một chút. Bản đồ là thứ thuộc về triều đình quản chế, bản đồ này của ông ta lai lịch cũng không tính là quá đen tối, lần trước đến trấn Phù Vân, huyện lệnh đại nhân huyện Cổ Thành nghe nói Thẩm gia muốn đến đầu tư một khoản bạc lớn để làm ăn thì tất nhiên vui vẻ, Thẩm Thắng Tam đã xin một tấm bản đồ là để quy hoạch, nhưng không ngờ lại dùng vào việc này.

"Trong huyện nha chỉ có mấy bộ khoái đứng đắn, tính cả học đồ giúp việc chẳng qua cũng chỉ là mấy chục người mà thôi, cũng đều là chút công phu mèo cào, thật sự xảy ra chuyện gì, không trông cậy vào bọn họ được, với lại là, cho dù kỵ mã đến, đi một chuyến cũng phải một canh giờ trở lên, không được việc." Ông ta dùng bút than đánh dấu ra mấy vị trí trên bản đồ: "Những chỗ này, mỗi một chỗ để lại ba người, nếu xảy ra chuyện gì bất ngờ thì đừng ham chiến với người đến, phát tín hiệu liền rút về ngay."

Thủ hạ hỏi: "Đông gia, bố trí này hơi kỳ lạ."

Thẩm Thắng Tam nghe được câu này liền trả lời theo bản năng: "Lúc nhỏ đại ca ta đã dạy ta."

Sau đó ngẩn người.

Đã bao nhiêu năm rồi?

Khi đó đại ca ông ta không giống những đứa trẻ khác. Khi những đứa trẻ khác còn đang nghịch bùn, đại ca ông ta luôn thích lấy mấy que gỗ làm binh tướng, sau đó chơi trò chơi đánh đánh giết giết gì đó, ông ta nhìn không hiểu. Ông ta đã hỏi vài lần, đại ca rất kiên nhẫn dạy, nhưng ông ta học mà không ghi nhớ, sau này khi ông ta đã qua lứa tuổi đó rất nhiều năm rồi mới hiểu được, đại ca không phải là chơi đồ hàng cấp thấp, mà là binh pháp.

"Phần lớn các ngươi chưa từng gặp đại ca ta." Thẩm Thắng Tam để bút than trong tay xuống, dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Có lẽ còn có người lần đầu tiên nghe nói ta còn có một đại ca, cho nên ta hy vọng tất cả các ngươi nghiêm túc nghe những lời tiếp theo... Lần này không phải đến làm buôn bán, có thể sẽ gặp nguy hiểm, sẽ chết người, cũng có thể chết người những vẫn không gặp được đại ca của ta, đây chỉ là một cái bẫy. Thẩm gia chưa bao giờ muốn dính đến thị phi, nhưng trước giờ Thẩm gia cũng sẽ không bỏ mặc người của mình không quan tâm, dù cho... năm đó phụ thân đuổi huynh ấy ra ngoài."

"Nhưng trước tình nghĩa là sinh tử, mọi người đều chỉ có một cái mạng, ai muốn ở lại, thì ở lại, ai cảm thấy chuyện này làm không có đạo lý, có thể trở về."

Hán tử trẻ tuổi đứng ở bên cạnh cười: "Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng đông gia muốn nói ai không ở lại sẽ trừ tiền công chứ."

"Chúng ta chưa từng gặp Thẩm đại tiên sinh, nhưng chúng ta biết ngài, ngài là đông gia."

"Đông gia chưa từng xem chúng ta là người ngoài, là huynh đệ."

"Cho nên Thẩm đại tiên sinh cũng là đại ca của chúng ta."

Thẩm Thắng Tam hít vào một hơi thật sâu: "Hôm nay Thắng Tam sẽ không quên ân nghĩa của các vị huynh đệ."

"Đông gia nói câu này làm gì?"

"Chi bằng bàn chuyện tiền công đi."

"Ha ha ha ha..." Hán tử trẻ tuổi nói chuyện trước đó xách đao lên: "Ta dẫn nhóm người đầu tiên canh gác phiên đầu tiên."

Gã ta xoay người mà đi.

"Cho đến tận bây giờ ta cũng không hiểu mục đích của bọn họ, nếu lừa ta đến là muốn ép hỏi chuyện của đại ca ta, nhưng ngay cả ta cũng không biết đại ca ở chỗ nào, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, giải thích hợp lý duy nhất chính là bọn họ muốn lợi dụng ta để dụ đại ca ta ra ngoài."

Thẩm Thắng Tam cười: "Vậy thì như thế đi, hy vọng thật sự có thể dụ đại ca ra."

Bên ngoài trấn Phù Vân mười lăm dặm, Bạch Quy Sinh mở bản đồ ra xem: "Trấn Phù Vân giống như một đảo đơn độc, tính toán thời gian, nếu Thanh Tùng đạo nhân thật sự sẽ đến, tối thiểu còn phải 8 – 9 ngày nữa, theo dõi người, tạm thời không nên động thủ trước, người của Bạch gia chúng ta không tuỳ tiện để cho người ta dùng làm thương, nếu Thanh Tùng đạo nhân thật sự đến, chúng ta đứng ngoài nhìn là được."

Đám thủ hạ đáp lại một tiếng.

Bạch Quy Nguyên hỏi: "Nhưng mà đại ca, bên phóa Dương Tâm Niệm thì giải thích thế nào?"

"Nêu ả chết ở đây, ta giải thích với ai?" Bạch Quy Sinh hừ một tiếng: "Thật sự tưởng rằng ta vẫn xem hoàng hậu là thần phật cứu Bạch gia chúng ta như năm đó ư?"

Bạch Quy Nguyên cười: "Như vậy là tốt nhất."

Trong trấn Phù Vân.

Thẩm Thắng Tam tính toán số nhân thủ mang đến, cố thủ khách điếm này không có vấn đề lớn, nhưng khó tránh khỏi sẽ liên lụy đến người vô tội.

Phu thê lão bản đã làm xong bàn cơm canh đầu tiên đưa lên, cười ha hả bận trước bận sau. Thẩm Thắng sai người gọi phu thê bọn họ đến đến, hai người hết sức cẩn thận nhìn sắc mặt Thẩm Thắng Tam, sợ là mình hầu hạ không chu toàn.

"Ta muốn mua lại khách điếm nhà ngươi."

"Hả?" Lão bản sững sờ đứng đó: "Vị gia này, khách điếm này không kiếm được tiền, chỉ là tổ nghiệp của nhà ta, cho nên phu thê chúng ta mới giữ lại."

"Một ngàn lượng, đủ cho các ngươi đến chỗ lớn hơn một chút mở một khách điếm lớn."

"Gia, đây là tổ nghiệp."

"Hai ngàn lượng."

"Cha ta và mẹ ta làm hơn buôn bán nhỏ hơn nửa đời người, đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng, đến già mới tích lũy đủ bạc mở khách điếm này, trước khi chết cha ta nói, con trai, cha con không có bản lĩnh lớn, chỉ để cho con mấy căn phòng này, khách điếm kiếm được tiền hay không cũng không quá quan trọng, mà con có một nơi che gió che mưa." Lão bản quay đầu lại chỉ chỉ bên nhà chính: "Bài vị của cha mẹ ta còn để ở kia, vị gia này, hai ngàn lượng thật sự rất nhiều, khách điếm này trăm lượng cũng không đáng giá, nhưng ta không bán."

"Ba ngàn lượng." Thẩm Thắng Tam chuyển ngân phiếu cho thủ hạ: "Đưa bọn họ ra ngoài trấn Phù Vân, sắp xếp người đến từng nhà trong trấn một chuyến, mỗi hộ một trăm lượng bạc, nói bọn họ đừng ra ngoài."

"Ta không cần bạc của ngươi, có tiền thì ghê gớm lắm sao!?" Lão bản đỏ mặt, mắt cũng đỏ: "Ta không bán!"

"Không mua nữa." Thẩm Thắng Tam nhìn hắn ta một cái, cúi đầu tiếp tục xem bản đồ: "Ba ngàn lượng bạc, thuê, thuê đến lúc chúng ta đi."

Lão bản sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

"Nếu sau này còn có thể gặp mặt, ngươi mở rộng khách điếm này thành một trang viên, ta bỏ tiền, ta đã nhìn thấy bài vị của cha mẹ ngươi, rất sạch sẽ, sợ là mỗi ngày đều phải lau mấy lần, bài vị sạch sẽ, là sự trong sạch của người đã đi."

Hai đại hán khiêng lão bản ra ngoài, có chút thô bạo, cũng có chút dịu dàng.

"Người được phái đến chỗ tướng quân chiến binh Ất Tử doanh Giang Nam đạo Hoàng Nhiên đã mấy ngày rồi?"

"Nếu tính từ lúc chúng ta bắt đầu đến bây giờ, đã mười ngày, theo lý thì cũng gần đến rồi."

"Chỉ sợ là không đến được."

Thẩm Thắng Tam vẫn cúi đầu, để không cho huynh đệ thủ hạ nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt ông ta, nhất cử nhất động của ông ta dường như đều nằm trong mắt những người kia, người được ông ta phái đi, sợ rằng căn bản là không đến Ất Tử doanh được, người được ông ta phái đi các nơi cầu viện có lẽ cũng đã gặp chuyện không hay.

"Đông gia." Một gã thủ hạ bước nhanh vào: "Có mấy đạo nhân đang ở trong khách điếm, nói gì cũng không chịu đi."

"Đạo nhân?"

Lúc này Thẩm Thắng Tam mới chợt hiểu, đạo nhân mà mình phái người ở bên ngoài trông chừng, lại ở ngay trong khách điếm.

"Ta đi gặp."

Thẩm Thắng Tam đến bên ngoài gian phòng của mấy đạo nhân, chưa mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu. Ông ta gõ cửa, một đạo nhân trẻ tuổi thoạt nhìn có chút khí chất hàm hậu mở cửa ra: "Xin hỏi ngươi có chuyện gì?"

"Đạo nhân ở ngoài thành Vân Tiêu trước đây?" Ông ta hỏi.

Nhị Bản đạo nhân lắc đầu: "Không phải."

Đóng cửa lại.

Thẩm Thắng Tam ngẩn ra: "Ta là đệ đệ của Thanh Tùng đạo nhân."

Cửa lại mở ra kêu két một tiếng, lần này là một đạo nhân trung niên béo tròn mở cửa, trong tay còn cầm một cái chân gà: "Đệ đệ của Thanh Tùng đạo nhân? Ruột thịt?"

"Vâng... ây dô."

Không đợi Thẩm Thắng Tam nói xong, bàn tay bóng dầu mỡ kia lập tức túm lấy cổ áo của Thẩm Thắng Tam kéo người vào, sau đó cửa phòng đóng lại bịch một tiếng, chỉ nghe thấy trong phòng phát ra một tràng cười điên cuồng.

"Ha ha ha ha, cuối cùng cũng bắt được một kẻ có thể trút giận, ngươi biết năm đó đại ca ngươi ức hiếp chúng ta như thế nào không?"

"Hả? Không biết, vậy thì cho ngươi biết một chút."

"Trồng cây chuối, một tay trồng cây chuối, tay kia luồn qua háng."

"Các đồ nhi, lấy rượu lâu năm của ta ra, pha một nửa dấm rót cho hắn uống!"

"Sư gia gia, như vậy không tốt, dù sao cũng là thân đệ đệ của sư bá, chẳng lẽ không thêm bột ớt?"

"Sư phụ, sư phụ người đừng kích động, người xem người kìa, nói quá nhanh lại rớt một cái răng rồi."

Bộp một tiếng.

Một xấp ngân phiếu ném lên bàn.

Thẩm Thắng Tam khó khăn mới thoát thân được, cố sức thở ra một hơi: "Xem ra các người thật sự là..."

Thanh Quả đạo nhân nhìn nhìn xấp ngân phiếu kia: "Ngươi đây là ý gì?"

Thẩm Thắng Tam sửa sang lại y phục của mình một chút, sau đó cầm một chiếc tất thối treo bên tai ném qua một bên: "Ca ta... năm đó đã có lỗi với các vị phải không? Số ngân phiếu này xem như ta tạ lỗi với các vị."

"Buồn cười, ngươi cho là tiền có thể xóa mờ vết thương của chúng ta?"

Thanh Lâm đạo nhân hừ một tiếng: "Ca ngươi tội lỗi chồng chất, tùy tiện lấy một chút bạc là có thể bù đắp cho chúng ta?"

"Đúng thế, ý, nhiều bạc quá."

"Nhiều lắm sao? Vậy được."

Mấy đạo nhân quy củ ngồi xuống, ai ai cũng mang dáng vẻ đặc biệt đứng đắn.

Lão đạo nhân râu bạc ho khan vài tiếng: "Đồ nhi à, pha trà cho khách quý."

"Có ngay."

"Không phải là chúng ta thấy ngươi cho bạc mà bỏ qua cho ngươi, chúng ta cảm thấy ngươi là người tốt, vừa nhìn đã thấy không giống ca ngươi."

"Đúng đúng đúng, vừa nhìn đã thấy ca ngươi và ngươi không phải là thân sinh."

"..."

Thẩm Thắng Tam ho khan vài tiếng: "Chính là mấy vị phái người đưa tin tức cho ta?"

Thanh Vân đạo nhân say khướt ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ không phải ngươi phái người đưa tin tức cho chúng ta?"

Sau đó bọn họ nhìn nhau, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên nghiêm túc hẳn.

Thẩm Thắng Tam trầm mặc rất lâu sau đó nghiêm túc nói: "Xem ra mấy vị cũng là bị lừa đến đây, không nhiều người có quan hệ với ca ta, cho nên người lừa chúng ta đến hẳn là đã một lưới bắt hết. Ta cảm ơn các vị có thể đến, ta chuẩn bị thêm một chút bạc nữa, xem ra bây giờ đi chắc vẫn còn chưa muộn, ta đưa các vị rời khỏi đây."

"Có ý gì?" Nhị Bản đạo nhân cũng nghiêm túc hẳn: "Đó là thân sư bá của ta, ông nói chúng ta đi là chúng ta đi? Ông định cho bao nhiêu bạc?"

"Một ngàn lượng."

"Không đủ."

"Hai ngàn lượng."

"Chúng ta có năm người, ông lấy năm ngàn lượng ra đi, chúng ta cầm rồi sẽ đi."

"Được." Thẩm Thắng Tam không nói thêm một chữ, căn dặn người lấy ngân phiếu năm ngàn lượng bạc, ông ta cầm hai tay đưa cho lão đạo nhân: "Ta chia một chiếc xe cho các người, đi nhanh vẫn còn kịp."

Lão đạo nhân nhận lấy ngân phiếu tỉ mỉ đếm đến mấy lần, sau đó đưa ngân phiếu cho Nhị Bản đạo nhân: "Đồ tôn à, lấy cho ngươi, hoàn tục đi, lấy vợ sinh con."

Nhị Bản đạo nhân nhận lấy ngân phiếu bỏ vào trong ngực: "Hoàn tục à, chờ con hầu hạ mọi người đi hết rồi hãy nói."

Gã vỗ vỗ ngực: "Tiền quan tài của lão nhân gia người, con giữ giúp người."

Gã nhìn về phía Thẩm Thắng Tam: "Có tiền thật tốt, có thể mua được oán niệm của tất cả chúng ta đối với đại ca ông."

"Bây giờ chỉ còn lại tình nghĩa thôi."

Bình Luận (0)
Comment